Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 73
Tối…
Nó lê bước nặng nhọc dọc con phố, nó nói với Phong hôm nay nó muốn ở 1 mình.
Đang mải mê “ngắm” những viên gạch sạch sẽ của vỉa hè, nó chợt khựng lại vì có 1 giọng nói cất lên:
-Người yêu đâu mà cô em lang thang 1 mình thế này?
Nó ngước lên, trước mặt nó là 1 đám con trai khoảng 6 đứa đứng chặn đường nó, lạ hoắc.
NÓ nhìn sơ qua chúng rồi đi tiếp nhưng lại bị chặn lại. Nó đi né qua bên kia, thằng kia lại dang tay ngáng đường nó:
-Đi đâu thế? Ở lại đây chơi với bọn anh chứ?
Nó thật sự đã bực lắm rồi, nhưng phải nhịn. Nó gạt phăng tay hắn ra và tiếp tục đi.
Tên con trai lạ mặt níu vai nó và quay người nó lại:
-Sao khinh người thế?
Nhưng hắn chợt giật mình khi nhìn vào khuôn mặt nó, lạnh lẽo pha chút cơn tức giận sắp bùng nổ:
-Trước khi tao nổi điên thì biến đi!
Trái với lời cảnh cáo của nó, chúng phá ra cười hả hê, tên đứng gần nó nhất đưa tay lên má nó:
-Em vui tính nhỉ?
Tiếp sau đó là 1 tiếng “Bốp”
-đã nói rồi mà không nghe, có cần dưa vào bệnh viện khám tai không?
Vâng, tiếng động đó là do nó hạ thủ và cái bản mặt dễ ghét kia.
-Trước sự ngỡ ngàng của đám con trai còn lại thì nó cũng chỉ bình thản quay người đi tiếp, chợt….
Tự nhiên bầu trời như sụp xuống, phía trước nó chỉ là 1 màu đen tĩnh mịch…Nó chìm dần vào giấc ngủ.
Nó khẽ nheo mắt mở ra, đầu óc nó choáng váng.
Khốn kiếp, nó mà biết đứa nào chụp thuốc mê nó nó đá cho bay đầu.
Nó đã mở mắt ra nhưng sao vẫn đen thui thế này? Tại căn phòng tối? Không phải, nó đang bị bịt mắt, miệng cũng bị bịt không mở ra được. Tay thì tê cứng, có cảm giác như nó đang ngồi trên ghế và bị trói cả 2 tay ra đằng sau vậy, nhưng nó vẫn còn nghe được văng vẳng bên tai giọng con gái:
-LÀm tốt lắm!
Cái giọng nói này nó nghe quen lắm nhưng không đoán được là ai?
-Người đẹp nói gì thì phải nghe thôi! – cái giọng này đích thị là của cái thằng mắc dịch hồi nãy nói chuyện với nó.
-Vậy sao? -đứa con gái đó tiếp tục – tôi sẽ đưa nốt số tiền còn lại nếu như mấy anh hoàn thành xong việc này!
Nó cố gắng lùng sục trong đầu xem nó đã gặp cái giọng này ở đâu rồi, thân thuộc lắm.
Nó chợt giật mình “Huỳnh Như Quỳnh?”
Nhưng rồi nó lại xua ngay đi cái ý nghĩ điên rồ đó. Quỳnh đang ở Hà Nội mà…Với lại chả có lí do gì mà Quỳnh phải làm như thế này với nó.
1 thứ ánh sáng len lỏi vào mắt nó, chúng vừa gỡ cái khăn che mắt cho nó.
-Nhìn kĩ cũng được mà nhỉ? – tên hồi nãy xoay mặt nó xăm xoi – Cô em muốn nói gì hả?
Thấy nó nhăn nhó như muốn nói điều gì, hắn cởi luôn cả cái khăn bịt miệng xuống, ngay lập tức:
-Khốn kiếp, tụi bay làm gì vậy hả?
-Bị trói vậy mà còn mạnh mồm nữa!
-Thả tao ra!
-từ từ đã, cô em làm gì nóng thế?
Trong khi bên ngoài đang khá là ầm ĩ thì bên trong căn nhà cũ dạng cổ có 1 cô gái ngồi trên ghế, lắc qua lắc lại cái điện thoại, đăm chiêu:
-Gọi cho ai giờ nhỉ? theo lời con Linh thì nó đang quen tên Phong, nhưng trước đó có quen Minh…
Cô gái đi qua đi lại:
-Chậc…con Nhi vậy mà sướng nhỉ? Mà…mình chưa nhìn thấy mặt tên Phong nữa…
Lượn tới lượn lui thêm mấy vòng nữa, có vẻ cô gái đã nghĩ ra nên gọi cho ai, cô bấm số…
Trở lại với bên ngoài…
Trong lúc đôi co qua lại thì Nhi chợt nhận ra phía sau nó là 1 thanh sắt dẹp,có vẻ bén, nó cứa sợi dây đang cột tay nó vào đó, giả bộ chử.i lộn để hắn không để ý, trong lúc cứa, thanh sắt có chạm vào da nó khiến máu lăn thành những vệt dài.
Ít phút sau, khi đã chắc chắn là sợi dây đã được tháo bỏ, nó nhếch môi:
-Tao ày 3s để chạy!
-Em đang nói cái gì thế nhỉ?
-Không chạy…thì đừng hối hận!
Nó đứng phắt dậy, xoay người và đá thẳng 1 cú vào khuôn mặt hắn, tin hằn cả dấu giày ngàn vàng của nó:
-Cảnh cáo rồi mà không nghe!
Tên đấy lăn ra, hơi ngạc nhiên về chuyện tại soa nó lại có thể tự cởi trói được..
Ngay lúc đó, cô gái từ bên trong định đi ra thì thấy cảnh đó, bèn khựng lạ và nép sau cánh cửa.
-Tụi bay…lên! – quá bức xúc vì bị con gái oánh, tên đấy ra lệnh cho đàn em mình.
-Ok Ok! Dù sao cũng lâu rồi chưa động tay động chân. – nó bẻ tay crăng crắc.
15′ sau, nó đứng phủi tay trên mặt sàn. Nó thấy bên khóe miệng hơi rát, nó đưa tay lên sờ thì thấy máu, chắc là do hồi nãy bị thằng kia đánh mà không kịp né. Với lại giờ nó mới để ý trên tay nó có những vết xước dài. Rát thật.
Nhưng mà không sao, dù gì 6 thằng kia cũng nằm dưới chân nó. Thành công mĩ mãn.
Nó đá cái thằng gần nhất 1 phát vào bụng:
-Lần sau chừa mặt chị ra nghe cưng!
Rồi kiếm cửa đi ra.
Nhưng khi nó đã xác định được lối ra thì đột nhiên cánh cửa tự nhiên rơi xuống.
1 tên con trai đứng giữa cánh cửa.
Nhìn kĩ hơn, nó chợt nhận ra đó là Minh, hắn đang thở hổn hển ở đấy, có vẻ như rất mệt.
Nó dường như không thể tin vào mắt mình .
Hắn đi lại gần nó. Nó lắp bắp:
-Cậu…sao…?
Không để cho nó rặn hết câu, hắn kéo tay nó về phía mình, ôm nó vào lòng.
NÓ sững người, tim tung tăng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
-Cậu có biết… – hắn siệt chặt nó hơn, áp đầu mình vào đầu nó – …tôi lo đến mức nào không hả?
Tim nó mỗi lúc 1 đập nhanh hơn, cứ như lần đầu tiên được tiếp xúc với hắn vậy. ỷ cự li gần thế này, nó có thể nghe được cả hơi thở của hắn.
-Sao cậu lại tới đây? – nó hỏi.
Hắn đẩy nó ra:
-Có người gửi tin nhắn kèm theo bức hình của cậu nói tôi tới đây .Cậu không sao chứ?
-Câu đó thì cậu nên hỏi mấy thằng kia thì hay hơn đó!
Nó chỉ tay ra sau, mấy thằng đấy nằm quằn quại y như con chó dại.
-Cậu bị thương rồi! – giọng hắn xót xa đưa tay lên vết thương trên khóe miệng nó.
-Nhi à!
LẠi 1 giọng nữa vang lên từ phía cửa đã sập từ nãy, Minh và Nhi quay lại…là Phong.
Nhi ngỡ ngàng:
-Sao cậu cũng…?
Không để ý xung quanh, Phong chạy nhanh lại phía nó:
-Không sao chứ? Sao tay cậu lại bị thương vậy? – hắn cầm 2 tay nó lên chợt ý thức được Minh cũng đang ở đây, hắn ngạc nhiên – Sao cậu cũng ở đây?
Minh im lặng.
-Hay… – Phong tiếp – cậu cũng nhận được tin nhắn giống như tôi?
-Đương nhiên!
Giọng này không phải của Minh mà là của cô gái lúc nãy, đứng xem kịch nãy giờ cô ta cũng nên xuất hiện chứ nhỉ:
-Tôi gửi chi cả 2 người mà!
Trừ Minh và Nhi đang hết sức bất ngờ thì Phong tiến lại gần cô gái đó:
-Trò này do cô bày ra à?
Cô gái ngây thơ gật đầu.
Chát…
1 cái tát dành cho cô.
-Phong à, cậu làm gì vậy? – Nhi giật mình với cái tát đó bèn chạy lại, đẩy hắn ra xa rồi quay sang cô gái – Quỳnh này, không sao chứ? Có đau lắm không?
Quỳnh im lặng, mớ tóc che đi khuôn mặt Quỳnh.
-Xin lỗi người ta đi! – Nhi quay sang Phong quát.
-Nhưng cô ta đã làm cậu ra nông nỗi này.
-Nhưng đó là bạn tôi!
-Bạn? Bạn mà lại làm như thế à?
-Chuyện đó…- Nhi nhỏ giọng, quay sang Quỳnh vì chính nó cũng chẳng biết lí do.
-Sao lại làm vậy hả Quỳnh? – khác với Phong, Minh nhẹ nhàng hơn.
Quỳnh ngước mặt lên:
-Tôi chỉ muốn xem xem ai thật lòng với con Nhi thôi, chả có gì cả!
CẢ 3 đều giật mình.
-Mà nè…- Quỳnh tiếp – sao mày bạo lực thế? Tao nhớ là mày tu rồi mà, ngoại mất rồi nên lộng hành hả? Sao đánh bọn nó te tua thế?
-Thì tao có biết đâu…mà mày vào hồi nào vậy?
-Sáng nay!
-Sao không báo cho tụi tao.
-Báo hết rồi, còn mình mày thôi.
-Cái gì?
-Tha tội đi bạn hiền…còn nữa – Quỳnh quắc con mắt sang Phong – bạn trai mày thô lỗ quá, tại đẹp tai nên tao bỏ qua đấy, chứ đứa khác là tao không tha đâu.
-Điên! – Phong chử.i nhẹ.
-Gì? Nói ai điên? – Quỳnh sửng cồ lên.
-Còn ai vào đây nữa, cô chứ ai?
-được lắm thằng kia!
Cũng may là Nhi kịp ôm Quỳnh lại chứ nếu không thì chắc có án mạng xảy ra.
_________
Tại nhà Minh, tất cả tụ họp đông đủ không thiếu 1 ai.
Chúng tổ chức 1 bữa tiệc nhỏ mừng ngày Quỳnh vào Sài Gòn, cũng có thể nói là tranh thủ phá phách trước khi ngày mai ba mẹ Minh về.
Mỗi người được phân công làm việc để chuẩn bị cho bữa ăn tối nay ( bữa tiệc nhỏ)
Minh đang lục lọi tìm cái gì đó trong nhà kho thì đột nhiên có tiếng bước chân ở sau, hắn quay lại:
-Ơ…Nhi! Cậu với Quỳnh nướng thịt mà, vào đây làm gì?
Nó bặm môi như không biết phải nói gì bây giờ, mặc dù nó cố tình đến gặp hắn.
-Tôi ra trước nhé! – sau khi đã kiếm xong cái đồ vật gì gì đó đó, hắn tính đi ra, Nhi nắm tay hắn lại:
-Tôi muốn hỏi cậu 1 điều…
-Điều gì? – hắn dừng lại.
-Cậu…còn thích tôi không? – nó lấy hết mọi can đảm còn có trong người mình lúc này và thốt ra câu hỏi đó, nó thật sự muốn biết câu trả lời.
Minh thoáng sững người:
-Sao cậu lại hỏi thế?
-Còn…hay không? – nó gấp gáp.
-Không! – hắn nói ngay sau đó.
Dù đã đoán được kết quả sẽ đau lòng như thế này và cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng lúc này đây, nó thật sự tuyệt vọng, nhưng tia hy vọng lại lóe lên đầu nó:
-Vậy…tại sao hồi nãy cậu lại tới?
Hắn im lặng 1 hồi rồi nói:
-Vì tôi coi cậu là bạn…tôi không muốn nhìn thấy bạn mình gặp nguy hiểm, được rồi chứ?
Lần này, nó đã cảm nhận được thế nào là sự thất vọng nặng nề, nó buông tay áo hắn ra:
-Xin lỗi vì đã làm phiền cậu!
Hắn cũng chẳng nói gì, đi ra để lại nó đứng chết trân ở đó.
-Tao biết ngay…là mày còn thích hắn mà!
Quỳnh đến bên nó từ lúc nào, nó quay qua với khuôn mặt cứng cỏi nhất, nó đánh trống lảng:
-Không phải mày đang nướng thịt hả?
-Cháy hết rồi, tao với mày được phép nghỉ không phải làm gì cả!
Nhi theo Quỳnh ra sân sau nhà Minh.
Tại đây có 1 bờ cỏ xanh mướt, nó và Quỳnh ngồi xuống, ngước mặt lên trời ngắm sao, không gian khá yên tĩnh vì chỉ có 2 đứa nó.
Quỳnh khơi lại chuyện:
-MÀy vẫn còn thích Minh đúng không?
Nhi cúi mặt xuống, gật đầu nhẹ, nó thật sự đang rất mệt.
-VẬy sao lại chia tay? – Quỳnh gặng hỏi.
-Không có gì, mày đừng quan tâm.
-Mày còn thích Minh mà lại chia tay hắn và quen với Phong hả? Nói tao nghe lí do đi!
Nó lắc đầu.
Quỳnh xoay người nó lại:
-Nếu còn xem tao là bạn, thì kể đi, tao…sẽ giữ bí mật.
-Đã nói không có gì mà.
-Đừng giấu tao!
Nhi nhìn con bạn 1 lúc rồi thở dài, và nó đã kể…cứ coi như là trút bầu tâm sự đi, cứ giữ kín trong mình hoài khiến nó cũng khó chịu.
Tiệc tan, ai về nhà nấy…sau khi chúng nó đã về hết hẳn, Quỳnh đề nghị gặp Minh 1 lát.
-Có gì không? – Minh ngồi xuống ghế nơi khuôn viên nhà hắn.
Quỳnh cũng ngồi xuống, vào thẳng vấn đề:
-Cậu còn thích Nhi, đúng chứ?
HẮn bật cười mỉa:
-Nhi bảo cậu hỏi tôi à?
Quỳnh lắc đầu:
-Không…tôi tự muốn biết thôi…
-Đương nhiên là không rồi! – vẫn là cái câu trả lời chắc nịch này của hắn.
-Đừng nói dối tôi!
-Cậu không tin thì thôi! – Minh đứng lên – làm sao tôi có thể còn thích 1 người đã phản bội tôi chứ?
Bước chân hắn đã tiến được đến bước thứ 6 nhưng lại phải khựng lại vì Quỳnh hét lớn:
-Nhi không phản bội cậu!
HẮn xoay người lại:
-Vậy chứ là gì?
-Nhi chỉ vì muốn giúp cậu thôi!
-Giúp? – Minh cười khinh bỉ – giúp cái gì chứ?
-Vì Phong nói nếu Nhi không chia tay với cậu thì sẽ đưa cuốn băng cậu đánh nhau cho hiệu trưởng và sẽ bị đuổi học. Vì sợ cậu bị đuổi nên nó phải chia tay cậu. – thế đấy, Quỳnh nói sẽ giữ bí mật mà vậy đấy.
-Cậu tưởng tôi tin cậu à?
-Tin hay không thì tùy cậu…nhưng…con Nhi vẫn còn rất thích cậu đấy!
Nói rồi Quỳnh với lấy cái túi xách và đi thẳng ra cổng.
Minh không quan tâm, quay người đi vào trong ” Nhảm nhí!”
Nhưng rồi khuôn mặt hắn nhăn tít lại” Nhưng nếu…đó là thật?”
Và hắn đổi hướng chạy vụt đi…
Ở trên xe của Phong, hắn đang đưa Nhi về.
Mặc kệ cho Phong nói những chuyện tào lao trên trời dưới đất, nó vẫn nín thinh.
-Sao im lặng vậy? – hắn chợt hỏi – bệnh hả? – hắn đưa tay lên sờ trán nó nhưng bị nó né qua 1 bên, cứ như thể không chó hắn đụng vào vậy.
-Sao thế? – Phong hơi ngạc nhiên.
-Không có gì!
Rồi lại chìm vào im lặng.
Nhi cắn chặt môi, 1 lúc sau, nó thu hết dũng khí và gọi:
-Phong này!
-Hả? – Phong quay sang nó.
-Tôi nghĩ… – nó dè dặn – …mình nên..chấm dứt đi!
KÍT………….
Hắn thắng gấp lại, quay phắt sang nó:
-Cậu vừa nói gì?
Nó nhìn thẳng vài mắt hắn không ngần ngại:
-Tôi vẫn còn thích Minh, cậu biết điều đó mà.
Phong lạnh lùng:
-Thì tôi cũng đã nói là tôi có thể chịu đựng được chuyện cậu không thích tôi mà.
-nhưng như vậy chỉ làm khổ cho cả 2!
-Không khổ gì hết, tôi chịu được, chỉ cần cậu đừng bỏ tôi thôi!
Nhi nén thở, nó đã suy nghĩ rất nhiều cho chuyện này:
-Xin lỗi!
-Xin lỗi là sao? – hắn tức giận.
-Vì…tôi không thể tiếp tục với cậu được nữa!
Nói đoạn nó tháo dây an toàn và mở cửa xe định bước xuống thì bị hắn nắm khuỷu tay lại:
-Nếu tôi không đồng ý thì sao?
-Tùy cậu!
2 chữ đấy càng làm cho Phong điên hơn:
-Cậu quên chuyện Minh và khanh rồi à?
-Tôi không quan tâm! – nó giật phăng tay mình lại, dù sẽ làm cho hắn thật sự đau lòng nhưng nó chẳng còn cách nào khác, thà để hắn đau bây giờ rồi sau này cũng sẽ nguội dần.
-Vậy giờ cậu sẽ quay lại với thằng đó? – giọng Phong đay nghiến.
-Có lẽ…- nó thờ ơ và bước xuống khỏi xe hắn.
-Không được, cậu và thằng đó tuyệt đối không được! – hắn chạy theo nó cầm tay nó kéo lại.
-Tại sao lại không chứ? – nó hất tay hắn ra.
-Vì hắn là con trai của kẻ đã giết chết ba mẹ cậu…