Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 72


Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 72


-Xin lỗi! – hắn nhỏ giọng bên tai nó.
Nó đứng yên lặng.
-Tại tôi sợ….-hắn tiếp – tôi sợ cậu vẫn còn tình cãm với thằng đó!
Lời nói đó, thật chân thành khiến tim nó như muốn dao động, trong thoáng chốc khuôn mặt nó trở nên buồn thẫm nét khổ sở….nó sẽ làm tổn thương hắn mất.
-LÀm sao cậu biết chuyện đó? – nó hỏi.
-Khanh gọi cho tôi.
-Ra vậy.
-Nhi này…cậu…
-Đừng bắt tôi nghỉ, tôi không nghỉ đâu. – nó cương quyết, vì đang được hắn ôm trong lòng nên nó không thể nhìn thấy biểu hiện của hắn bây giờ, chắc đang thất vọng nhiều lắm. Nó biết cũng chỉ vì thích nó nên hắn mới trở nên như thế nhưng thật sự….nó cũng chẳng biết phải làm sao mới đúng.
-Ừm… – hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc nó – cậu không cần nghỉ cũng được.
-Thật chứ? – nó mừng rơn.
-Ừ.
-Cảm ơn cậu!
Nụ cười hồn nhiên của nó cũng khiến hắn phải cười theo, nhưng trong lòng hắn vẫn lo lắm…có cảm giác như sắp mất đi nó vậy, chỉ có cảm giác đó thôi tim hắn đã như muốn thắt lại rồi.
Sáng hôm sau, Phong tới rước nó rất sớm, hiện tại hắn đang đưa nó tới nhà của Minh.
-Cậu không cần phải tới đaư tôi đi như vậy đâu! – nó nhìn ra ngoài khung cửa kính nhìn mọi vật lướt qua.
-Từ nay tôi sẽ đưa cậu đi mỗi ngày, đừng cằn nhằn.
-Sao vậy? – nó quay phắt sang hắn.
-Đừng hỏi, cũng có thể tôi sẽ ở lại đó chung với cậu luôn.
-CÁi gì?
Dường như tiếng hét của nó vẫn không đảo động đến hắn, hắn vẫn chạy bon bon.
Từ lúc đó cho tới khi tới nhà Minh hắn không hề mở miệng lấy 1 câu.
Chiếc xe dừng mép bên cổng nhà Minh, giàn hoa giấy nở đỏ rực còn thấm sương sớm, nó bước xuống:
-Cậu định vào thật hả?
Thầy hằn cũng bước xuống, nó dè dặn.

-Ừ.
-Có nhất thiết phải thế không?
Nó theo sau lưng hắn bấm chuông, nhưng bấm hoài chẳng thấy ai xuống mở cửa.
-Chắc ngủ chưa dậy! – nó tựa lưng vào cổng, lắc mạnh cho nước từ giàn hoa rớt xuống đầu Phong.
-Nè, cậu làm gì vậy? – hắn phủi mớ nước lớt phớt.
-Có làm gì đâu! – nó quay mặt sang chỗ khác giả bộ như người vô tội.
-Không có gì hả? – hắn nhéo má nó đỏ ửng lên.
-Biết đau không hả thằng kia! – nó hét lên, tay xoa xoa vùng má cho bớt đau.
-Gì? Thằng hả?
-Chứ không lẽ là ông?
-Giỏi nhỉ?
-Đương nhiên, không giỏi thì đâu phải là tôi!
-Phải dạy dỗ cậu lại mới được!
-Dạy cái gì?
Chụt…
1 nụ hôn xem như là hình phạt dành cho nó.
-Tên biến thái… – nó giơ tay định đánh hắn thì đột nhiên dừng lại, vì nó có cảm giác như có ai đang nhìn 2 đứa nãy giờ.
Nó giương con mắt lên phía ban công lầu 2 – phòng của Minh.
Nó giật mình.
Mình đang đứng đấy, nhìn xuống 2 người.
Nó xoay thẳng người nhìn lên hắn “Cậu ta…thấy rồi sao?”
-Dậy rồi sao không xuống mở cửa, đứng đấy làm gì? – Phong hét lên.
Minh không nói gì, chỉ đi thẳng vào trong, kéo phăng cái rèm cửa mới được cột lại gọn gàng.
1 lúc thật lâu sau đó, những tưởng Minh sẽ xuống mở cửa cho 2 đứa nó, nhưng cứ làm hòn vọng phu hoài mà chẳng thấy bóng dáng ai cả, Phong dành gọi cho Bảo.
-Ăn sáng chưa?
Vừa vào nhà, Nhi đã hỏi.

Nhìn mặt Bảo lúc này dễ thương chẳng khác gì Yoseob, cái mặt vẫn còn ngái ngủ, đã thế còn ôm thêm con gấu bông to đùng nữa( ôi trời ui, mất hình tượng wá đi Bảo ui!)
BẢo nằm dài xuống bàn ăn:
-Chưa.
-Ờ quên, ngủ tới giờ mới dậy thì ăn cái gì? – nó tiếp – cậu muốn ăn gì? Mì gói hay ốp la?
-Sao có 2 món đó thôi?
-Thì ngoài 2 cái đó ra tôi có biết gì đâu.
-Thôi, không ăn đâu!
-Nhõng nhẽo! – Phong dìm đầu Bảo xuống khi hắn đangh định ngốc lên.
-Ăn bún bò không? – Nhi hỏi, có cái vụ ăn sáng thôi mà phức tạp gớm.
-Có ngon như cô Chi nấu không?
-Có biết đâu mà hỏi tôi!
-Ăn! Chị đi mua đi.
-Anh cậu ăn không?
-Đi hỏi đi, buồn ngủ quá!
-Ờ…chờ tí.
Nhưng khi bước chân nó mới chạm tới mặt thềm thứ 5 thì đột nhiên khựng lại, nhìn xuống Phong, không biết từ lúc nào mà nó lại biết nghe ý kiến của tên Phong.
-Đi đi! – Hắn thở dài.
Lên đến phòng Minh, cánh cửa khép hờ, nó bước vào, không thấy hắn, cửa nhà vệ sinh thì đóng.
“Chắc đang tắm” nó nghĩ rồi quyết định ở trong phòng hắn chờ tiện thể xem “nội thất” ở phòng hắn ra sao.
Khác với những gì nó nghĩ thì con trai ai cũng phải luộm thuộm (k phải ai cũng như chị đâu chị hai) thì ở căn phòng này khá sạch sẽ.
Nó ngó ngang ngó dọc chợt đôi mắt nó dừng lại ngay cái bàn học của hắn, ở dưới ngăn kéo mở hờ, nó thấy thấp thoáng cái gì đó như tấm hình.
Xem trộm đồ của chủ khi không có mặt là không được nhưng lúc này đây cơn tò mò đã lên đến tận não khiến nó không kiềm chế được, vì tấm hình trong đó quen lắm…
Nó tiến lại gần và mở ra.
-Ai cho cậu tự tiện đụng vào đồ của người khác hả?

Hắn bước ra từ phòng tắm, đầu tóc còn ướt nhỏ giọt xuống sàn.
HẮn đi tới và đóng rầm ngăn kéo lại khiến nó hết hồn. Nhìn hắn lúc này thật sự cứ như 1 con thú dữ. Có vẻ hắn là người không thích người khác đụng vào đồ của mình.
-Còn nữa…ai cho phép cậu vào phòng tôi hả?
-Tôi… – nó ấp úng.
-Đi ra! – hắn quát lớn.
Nó cúi gằm mặt xuống:
-Xin lỗi, không có lần sau đâu…
Lời nói tuy nhỏ nhưng cứng nhắc, nó quay người đi ra, không quên đóng cửa lại cho hắn.
Nó tựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt mệt mỏi cùng đôi mi như muốn rụng xuống, con ngươi đen xoáy sâu vào nỗi buồn, kỉ niệm ùa về….
Thứ nó vừa nhìn thấy là những tấm hình hắn và nó chụp trước đây – khi chúng còn quen nhau….và kế bên những tấm hình đó là…đôi khuyên tai, cái đôi khuyên tai màu bạc đó…
Nó nhẹ đưa tay lên tai trái mình – vị trí đôi khuyên tai còn lại, nó vẫn còn giữ, vẫn còn đeo bên mình…
-Sao thế? – tự dưng đâu ra Phong đứng trước mặt nó.
Nó ngước lên:
-Không có gì đâu! Xuống thôi.
-Có chuyện gì hả?
-Không phải mà.
Minh nằm vật ra giường, để tay lên che mắt. Mệt mỏi….
-Ủa, anh Phong…sao tới không rủ em.
Ở phía cửa là Khanh, con bé cầm theo bịch gì đấy.
-Sao lại qua đây nữa?
-Đem sandwich qua ọi người ăn nè.- Khanh chìa giỏ bánh lên
-Cái đó đâu ra vậy?
-Đâu ra hỏi làm gì, anh Minh đâu.
-Ở trên.
Phong quay qua nhìn Nhi, từ lúc bước ra khỏi phòng Minh tới giờ, nó vẫn giữ cái nét lặng thinh tới giờ.
Khanh kéo được Minh xuống ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay là 1 mớ bánh sandwich do Khanh vừa đem sang.
Tất cả ngồi vào bàn ăn.
Nhi vẫn chưa thể nhìn thẳng mặt Minh.
Phong đã nhận ra điều lạ lùng từ nó.

Minh thì vẫn bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhi ngồi cắn miếng bánh, dè dặn, chợt Khanh lên tiếng:
-Chị Nhi?
Nó ngước mặt lên.
-Đôi khuyên tai đó…- Khanh chỉ tay vào đôi khuyên tai trên tai trái của nó.
Tất cả con mắt của 1 người còn lại đỏ dồn vào đó, Minh cũng đang nhìn, hắn đã nhận ra?
Nó cũng nhìn lại Minh nhưng hơi bối rối.
Phong không nói gì im lặng dõi theo xem chuyện gì sẽ xảy ra và nó sẽ xử lí như thế nào? Hắn đã biết nó còn thích Minh từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn luôn im lặng và ở bên cạnh nó, đối với hắn thì chỉ cần có thế…
-Có gì không? – thấy mọi người cứ nhìn mình, nó bèn hỏi.
Khanh tiếp:
-Ừm…chị cho em cái đó nhé?
-HẢ? – nó giật mình.
-Em thấy anh Minh…cũng có cái đôi khuyên tai đó, nếu như chị đeo cùng anh ấy thì mọi người sẽ tưởng là 2 người đang yêu nhau mất…
-Thì sao? – Bảo xen vào.
-Mà…- Khanh khẽ nhìn qua hắn – anh Minh là chồng tương lai của em đó, chị cho em đi, coi như quà tặng chúc mừng em với anh ấy, với lại khi em đeo nó thì mọi người nhìn vào sẽ nghĩ ngay tụi em là người yêu của nhau.
“Chồng tương lại”, “người yêu của nhau” tim nó nhói len, thật sự nó đang muốn khóc chết đi được nhưng nó phải giữ được dáng vẻ cứng cỏi của mình trước mặt mọi người, nhất là trước mặt Minh, trước mặt hắn nó không cho phép mình yếu đuối.
Nó cười nhẹ, trái tim gượng gạo:
-Vậy hả?
Rồi nó đưa tay lên gỡ đôi khuyên tai đó ra, lòng đau như cắt, nó đưa đôi khuyên tai cho Khanh:
-Nè! Giữ cẩn thận…
Sau khi Khanh đón nhận đôi khuyên tai 1 cách mừng rỡ và nhờ Bảo đeo lên ình. Nhi quay sang nhìn Minh, nãy giờ, vẫn thế, hắn vẫn nhìn nó nhưng lúc này…ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.
Phong cũng đang nhìn nó, nhưng nó lại không ý thức được điều đó. Buồn…
Ánh mắt Phong hướng về Nhi, nhưng nó lại luôn hướng về Minh, còn Minh, liệu ánh mắt của hắn có còn hướng tới nó nữa không?
Cho tới khi ăn xong, 3 người là Nhi, Phong và Bảo ngồi xem ti vi còn không biết Minh và Khanh đã đi đâu rồi?
Đáp án là 2 người đó đang ở ngoài sân sau, Minh đã lôi Khanh 1 cách thô lỗ ra đấy.
-Anh sao thế? – Khanh nhìn theo hắn ngơ ngác.
Minh lạnh lùng:
-Đôi khuyên tai đó…gỡ ra!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.