Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 48
-Cái gì chứ? – Nhi như muốn hét to lên vào mặt hắn.
-Tôi không nhắc lại đâu! – Phong cúi người xuống nhặt lên những thứ mới bị mình cho ra ngoài hóng gió.
-cậu…điên sao?
-Không hề!
-Nhưng có bao nhiêu đứa con gái xung quanh cậu, sao lại là tôi chứ?
-Tôi thích cậu!
-Hâm.
-Sao cũng được, ngày mai 7h tiệc sẽ bắt đầu, 5h tôi đến đón cậu.
-Nhưng…
-Nếu muốn giữ bí mật thì làm ơn nghe lời đi. – hắn thì thầm vào tai nó, tiện tay đưa luôn cái ba lô rồi quay người bỏ về.
Nhi ở lại ngơ ngác đứng nhìn:
-tên này khùng cấp độ nặng lắm nè.
Sáng hôm sau…
-Cái gì cơ? Hôm nay sinh nhật Minh á?
Tiếng hét chói tai của Nhi vang vọng khắp cănteen, nó sẽ không biết nếu như hồi nãy không có 1 con bé đi tới tặng quà và chúc mừng sinh nhật hắn.
-Ơ…tôi tưởng ai cũng biết chứ? – Quân thản nhiên giật lấy hộp quà trên tay Minh, mở ra xem.
-Làm như tôi là thánh hay sao mà biết?
-Chắc có mình cậu không biết thôi quá,đến cả Linh với Hoa còn biết mà.
Linh với Hoa biết là vì Quân nói với Linh, Linh nói lại với Hoa nhưng không nói với Nhi vì tưởng Phong và Tài có nói cho nó rồi.
-Hôm nay sinh nhật Minh sẽ bắt đầu lúc 7h, tao sẽ qua đón mày đi chung. – Linh nhìn nHi cười cười.
-7h..sao? – Nhi hơi ngạc nhiên.
-Ừm…
-Lúc đó… – nó khẽ nhìn qua Phong, hắn vẫn ngồi im không nói gì, bưng li nước lên miệng cho 1 hớp.
-Lúc đó sao?
-Tao…bận rồi.
-Cái gì? Sao thế?
-à…lúc đó..ừm…à tao có hẹn với ngoại rồi.
-Hả?
-Ngoại kêu tao đi đâu đó với ngoại ý mà, chắc tao không tới được.
-Hẹn ngoại mày hôm khác không được hả?
-Không, ngoại nói nhất định là hôm nay.
Lời nói dối của Nhi như thế mà lại đánh lừa được tất cả.
Phong hơi cười “Đúng là con nhỏ ngốc, như thế mà còn không đoán ra”
Còn Nhi thì “Tên Phong cũng không đi mà, sao hắn không nói gì thế nhỉ?”
Chiều…
Nhi ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa cho cái tên phá hoại giấc mơ trưa của nó.
Vừa mở cửa ra đập vào mắt nó là bộ mặt cực kì quen.
-Ax…làm hết hồn, tới đây làm gì thế?
-Tối nay…không tới được à? – Minh nhìn nó, hỏi.
-Chắc thế.
-Vậy bây giờ đi với tôi.
-Hửm?
-Thì tối nay cậu không tới được thì bây giờ đi.
-Đi đâu?
-Ngốc!
-Gì?
-Vào thay đồ đi! – Minh đẩy nó vào trong, không cho nó ú ớ thêm.
Nó đi ra với 1 cái quần jean rách hơi te tua 1 tí, 1 cái áo pull trắng và ở ngoài là 1 cái áo khoác len mỏng màu xanh dương dài ngang đùi.
-Giờ đi đâu? – nó tiến tới phía Minh.
-đi rồi biết. – hắn kéo Nhi xoành xoạch đi ra ngoài.
-Thêm 1 tên khùng cấp độ nặng nữa! – Nhi nhìn trời mà than vãn khi trước mặt 2 đứa bây giờ là 1 cái sở thú rộng thênh thang – tới đây làm gì?
-Xem khỉ, xem voi, xem………
sau khi bị hắn lôi đi hết chỗ này đến chỗ kia, xem hết con này đến con khác, mặt Nhi bơ phờ.
Hắn lại lôi cổ nó tới trước 1 quán ăn Trung Quốc.
-lại tới đây làm gì nữa?
-Ơ…con nhỏ này hay nhỉ, câu thấy ai tới nhà hàng để ngắm cảnh chưa?
-Có đấy! Với lại nếu muốn đi ăn thì tới chỗ này đi, tới đây làm chi cho nó tốn tiền.
Nó và hắn tấp vào 1 quán ăn bên đường, nó kêu hết món này đến món kia, nhưng túm lại là toàn đồ chiên.
-Ngon chứ? – Nhi nhìn Minh dò xét khi hắn mới cầm cọng khoai tây lên.
-Tạm.
-Tạm là sao? Ngon lắm mà, tôi với anh Hải hay tới đây lắm đấy!
-Cậu với anh Hải hay tới đây lắm à?
-Điếc sao mà còn hỏi lại?
-Vậy sau này tôi với cậu cũng thường xuyên tới đây nhé!
-?
Chúng nó vào 1 cửa hàng quà nhỏ.
-Nãy giờ tôi cho cậu ăn thì bây giờ cậu phải mua quà chúc mừng sinh nhật tôi chứ? – Minh nháy mắt tinh ranh với nó.
-Ý đồ của cậu là đây hả? – nó trề môi.
-Tất nhiên!
-Được rồi, vào đi, lựa cái gì rẻ rẻ xíu đó, tôi không mang đủ tiền đâu. – xót thương cho cái túi tiền sắp đi không trở lại, Nhi phải nhắc trước không lỡ may hắn chơi quá đà.
Lòng vòng quanh căn phòng chứa đầy quà đẹp lung linh này, cuối cùng hắn dừng lại ngay quầy bán khuyên tai.
-Đừng nói mua cái này nhé? – Nhi chỉ vào những đôi khuyên tai sáng lấp lánh trong lồng kính.
-Ừm…Chị ơi, lấy giùm em cái này! – Minh chỉ vào 1 cặp rồi nói với bà chị kia.
Chị ta lấy lên 2 cái khuyên tai hình tròn màu bạc, cảm thấy ưng ý, hắn quay sang nó:
-Trả tiền đi!
-Mua 2 cái lận hả?
-Cậu không thấy tôi có tới 2 lỗ lận hả? – hắn chìa tai trái của hắn ra cho nó thấy.
-Nhưng của cậu…
-Tôi không thích cái đấy nữa, mua không thì bảo.
-Được rồi. – Nhi ngậm ngùi đưa tiền của mình cho bà chị kia, liếc Minh 1 cái rồi đi ra ngoài.
Minh đi theo nhưng chợt dừng lại, quay lại chỗ ban nãy:
-Chị ơi, lấy cho em thêm 2 cái như thế này nữa nhé!