Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 47
Từ cửa hàng tạp hóa đi ra, Nhi đưa cho Minh 1 bọc kem:
-Lên đưa cho tụi nó trước đi.
-Cậu đi đâu à?
-Đi đi, kệ tôi, xíu tôi lên sau.
Khi bóng Minh đã khuất hẳn trong tầm mắt, Nhi rút điện thoại ra, chờ 1 lúc.
-Anh Hải ạ? – Nhi vui mừng reo lên.
+Có gì không? – giọng anh vang lên, có chút buồn.
-Anh…ổn chứ ạ?
+Ừm…
-Anh…
+Anh bận rồi, thôi nhé! – anh không để cho nó hỏi thăm thêm, vì đơn giản nếu như anh nghe giọng nó, anh sẽ không thể từ bỏ được, mỗi ngày anh chỉ cho phép mình thời gian 5′ để nhớ tới nó. Đây là cách để anh quên nó, 1 cách từ từ.
Nhi cho chiếc điện thoại về chỗ cũ, khẽ thở dài.
Sau khi đánh sạch sành sanh lũ giặc kem, tụi nó lại bắt đầu học tiếp, sắp thi rồi nên cũng có nhiều bài kiểm tra.
Nhi nằm gục xuống bàn, nó chả có hứng học hành tí nào.
-Không học hả? Mai kiểm tra toán đấy. – Tài lay nó dậy.
-Thì mai cậu chỉ tôi. – nó nhắm 2 con mắt lại, nó buồn ngủ lắm rồi.
-Tôi không chỉ cậu hoài được đâu.
-Nhưng tôi chả hiểu gì cả.
-Tôi chỉ cho, dậy đi.
Nhi bật người dậy 1 cách uể oải, Linh lắc đầu:
-Thật là, mày như thế hèn gì hạng bét hoài.
-Tới khi nào mày mới khá lên được đây Nhi? – tới Hoa than vãn.
-Tụi bay nói nhiều quá, kệ tao.
-Cách làm bài này là thế này…thế này…
Mặc cho Tài tận tình giảng giải, Nhi cứ thế gật gật cái đầu cho có lệ chứ thật ra mắt nó muốn nhắm lại tới nơi rồi.
-Tỉnh chưa? – Tài cốc đầu nó cái cốp.
-Ai cho cậu dám cốc đầu tôi hả? – y như rằng nó tỉnh liền, nó đánh Tài tới tấp, đang trong giai đoạn cầm đũa định gắp miếng sườn thơm ngon mà lại bị tên này phá mất, lúc đầu là đánh thật, lúc sau 2 đứa nó lại giỡn khiến tất cả những con mắt có mặt ở đây phải nhìn chúng chăm chăm.
-Học hay giỡn đấy hả? – Minh lạnh lùng, trong lòng hắn bây giờ đang rất bức bối.
-Giỡn 1 tí làm gì ghê thế? – Nhi trề môi.
“Tên Minh này không phải đang ghen đấy chứ?” Phong nhếch môi cười nhẹ rồi tiếp tục công việc chơi game trong điện thoại.
Tụi nó chơi thì nhiều mà học thì ít đến giờ là 7h tối.
-Mở phim xem đi, chán quá! – Nhi lại bắt đầu giở thói dụ dỗ.
-OK, Phim gì giờ?
-Ma đi. – Nhi không cần phải chần chừ suy nghĩ, nó trả lời ngay lập tức.
-Mày sợ ma mà, coi cái gì, kiếm cái khác đi. – Linh và Hoa bắt đầu rùng mình.
-Sợ là 1 chuyện mà xem là 1 chuyện, tụi này hay nhở?
Ngay khi phim vừa được mở lên thì căn nhà bỗng chợt tối thui, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ cái ti vi màn hình phẳng hắt ra.
-Đứa nào chơi tắt đèn đấy?
-Tắt đi coi cho nó có không khí.
Cảnh đầu mới vào mà đã có ngay cái xác người máu me từ mắt tới chân thình lình xuất hiện làm cả đám hết hồn, khỏi cần nhìn cũng biết Linh đang ôm Quân còn Hoa thì đang ôm tên Phong rồi (vì Hoa đang ngồi kế Phong).
Riêng Nhi, nó không ôm ai ở cạnh như 2 con nhỏ kia, nhưng nó chợt giật mình khi thấy cái tay nó không trống, nhận ra là nó đang nắm tay ai đó, đúng hơn là bấu chặt. Nhi đưa mắt qua nhìn người mà nó vừa có hành động ấy…là Minh. Hắn vẫn bình thản xem phim như không có chuyện gì xảy ra. Nhi bối rối rút tay mình về nhưng hắn bỗng nắm tay nó lại, siết chặt, rồi dần dần hắn đan tay hắn vào tay nó. Lòng bàn tay cả 2 nóng dần. Tim Nhi đập nhanh đến lạ, nó đang sợ ma trong phim hay đang loạn nhịp vì chủ nhân của bàn tay ấy.
~Oo
~Chiều thứ bảy….
Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Nhi nên nó, Hy và ngoại cùng đi tới nghĩa trang.
Đi sâu vào bên trong, rồi cả 3 dừng lại ở 2 ngôi mộ nằm sát nhau được ốp gạch màu xanh nhạt.
-Ba mẹ, con tới rồi đây!
Nhi đặt 2 bó hoa cúc trắng lên 2 ngôi mộ.
-Ơ…- nó sững lại – có ai đã tới đây à?
Ngoại và Hy cũng hơi ngạc nhiên khi thấy trên 2 ngôi mộ ấy đã có sẵn hoa, trái cây và cũng đã thắp nhang.
Ngoại hơi đăm chiêu “Không lẽ là…”
-Thôi, lẹ đi còn về, sắp mưa rồi.
Ngày này của 16 năm về trước, ba mẹ nó đã qua đời bởi 1 vụ tai nạn giao thông, tài xế lái chiếc xe tải tông vào xe của ba mẹ nó đã bỏ trốn, đến nay đã hết hạn truy tố rồi nên cũng không ai điều tra nữa. Nhi chỉ biết như thế vì ngoại nó kể chỉ có thế thôi, nó chỉ biết mặt ba mẹ mình qua tấm hình, nhìn họ rất đẹp đôi, rất hạnh phúc nhưng sao lại để họ đi nhanh như vậy chứ?
Cùng lúc đó, tại nhà Hải…
-Qua đây làm gì? – Hải nhăn nhó khi thấy 4 thằng em kết nghĩa của mình đang tụ tập đông đủ ở đây.
-Qua chơi không được sao? – Phong ngồi phịch xuống ghế – 2 năm rồi mới gặp lại mà sao anh lạnh lùng thế?
-Mày thì anh không nói, chứ 3 thằng này ngày nào chả gặp, ngán cái mặt bọn bay tới tận cổ.
-Nói thế mà nghe được đấy hả? – ngay lập tức 3 chiếc gối được phi thẳng vào mặt Hải.
-Hay gọi Nhi tới chơi luôn đi. – Phong nảy ra 1 ý kiến điên rồ.
-Đừng. – Hải hơi khựng người.
-Sao thế? – Tài và Quân đồng thanh.
Mặt Hải trầm xuống:
-Tạm thời anh không muốn gặp cô ấy.
-Sao thế? Anh với Nhi có chuyện gì à? – Quân nhíu mày.
Hải ngước mặt lên, hơi ngạc nhiên:
-Nhi…không nói gì sao?
-Nói gì là nói gì?
Hải cười nhạt, thoáng nét buồn:
-Bọn anh…chia tay rồi.
-Cái gì? – trừ Minh, tất cả đều hét lên – hồi nào?
-Thứ 2.
-Sao cơ? Nhi có nói gì đâu. Mà tại sao lại thế?
-Anh không muốn nói chuyện này nữa. Ok? – anh gượng cười nhưng đâu hay trong anh đang bốn bề lộn xộn, anh không niết vì sao Nhi không nói chuyện này cho tụi này nghe nhưng rồi chúng sẽ biết thôi nên anh nói luôn.
-Lý do là gì thế? – Minh thấy Hải trầm ngâm ngoài ban công 1 mình, bèn đi ra, khẽ hỏi.
-Lý do gì? – Hải hơi giật mình.
-Lý do anh chia tay với Nhi?
-Vì…buồn.
-Hả?
-Không có gì, đừng quan tâm, hãy biết là chia tay là được rồi.
-…
-…
-Vậy…em đến với Nhi….được chứ?
Hải quay sang nhìn Minh, anh cười:
-Hỏi anh làm gì?
-…
Minh không nói gì, Hải quay người đi vào trong, được mấy bước, anh dừng lại:
-Nếu có đến với cô ấy…thì đứng làm cô ấy buồn, nếu không anh sẽ giết mày đấy.
Sáng hôm sau…
Khi Nhi vừa đi ra khỏi nhà, trên vai là 1 chiếc ba lô tuy to nhưng cái cán của cây gậy bóng chày vẫn lòi ra ngoài.
Nhi không để ý xung quanh nên nó cũng chẳng nhìn thấy là có người đang đi sau lưng nó, lặng lẽ, không 1 tiếng động.
Cùng lúc đó, Phong đi ngang qua, thấy Tài hắn định kêu nhưng chợt thấy cả Nhi đang đi ở trước nên tò mò, đi theo “chẳng phải bây giờ có trận đánh với quận bên sao, sao thằng Tài này đi theo Nhi làm gì?”
Gần bãi đất trống nơi sắp diễn ra chiến tranh có 1 cái nhà vệ sinh công cộng, Nhi đi vào trong, Tài đứng ngoài, cạnh 1 cái cây lớn, chờ. Phong cũng dừng lại nhưng không để cho ai biết, hắn muốn xem 2 người này đang làm trò gì, hắn núp sau 1 lùm cây khá rộng “Nhi mang theo cây gậy bóng chày vào đó làm gì nhỉ?”
5′ sau, 1 anh chàng mặt đồ đen từ đầu tới chân, trên vai khoác lên cây gậy bóng chày gỗ cũ kĩ nhưng rất bền bỉ và…cứng.
“Ơ…Cái gì thế kia?” Phong nhìn tên đấy rồi quay sang Tài, Tài không nhìn gì thêm mà quay đầu đi tới chỗ địa điểm đã hẹn, vì hắn thật sự đã chắc chắn được 1 điều.
“Chuyện này là sao? Nhi đi vào đó cùng cây bóng chày, tên này đi ra cũng cây bóng chày” Phong ngơ ngác chả hiểu gì cả.
Nhác thấy tên đen thui cũng đi về phía nhà kho, hắn đi theo “không lẽ tên này là thủ lĩnh bí ẩn sao?”
-Thủ lĩnh bí ẩn nổi danh đây sao? Chả khác gì 1 con quạ tụi bay nhỉ?
Tên cầm đầu bên kia cười khả ố, bên đây cũng chẳng dì dòng làm gì, đánh nhanh về còn ăn cơm trưa với má.
Tụi này đúng là thủ lĩnh thật sự cảu bên đó chứ không phải loại giả dạng như mấy tên hôm bữa nên đánh có hơi mệt, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bên thủ lĩnh bí ẩn thắng.
Mấy đứa cũ thì không nói, nhưng Phong có lẽ hơi ngạc nhiên “quả là không tệ”
Nhanh, gọn, lẹ…thủ lĩnh bí ẩn thủng thẳng định đi về thì bị 1 ai đó nắm lấy vai, không chần chừ và cũng không cần biết hắn là ai, thủ lĩnh xoay người vật hắn ra sàn.
-Cái gì thế hả, tôi chỉ muốn đấu với cậu thôi mà, lần trước hơi bị khinh người đấy! – quả nhiên người đó là Minh, hắn bực nội, phủi người đứng dậy.
Thủ lĩnh chẳng dể ý đến hắn, cứ thế đi tiếp.
Bốp…
1 chiếc giày đã được vinh dự hun cái đầu của thủ lĩnh, chả là Minh tức quá nên lấy đại 1 cái giày của cái thằng nào đó đang nằm gần hắn nhất chọi tới đấy mà.
Những tên còn sống sót đều cảm thấy ám khí đang dần dần bốc lên trên đầu thủ lĩnh.
-Thế nào hả? – Minh khoanh tay cười đắc ý – bây giờ thì…
Chau7 kịp nói xong thì cũng có 1 cái giày từ đâu bay tới, cũng may Minh né kịp chứ không là được ăn luôn chiếc giày đấy rồi, nhưng may với Minh mà lại rủi với Quân, Minh né thì Quân hứng, vì hắn đứng ở sau Minh mà.
Ôi, tội nghiệp! Chậc chậc…
Phong nhìn qua Tài hơi khó hiểu vì hắn nãy giờ hơi trầm.
Nhưng sự tò mò về cái tên thủ lỉnh bí ẩn trong đầu Phong còn dữ dội hơn.
-Đi chơi không? – Quân rủ rê.
Trong khi 2 tên kia đồng ý thì Phong lại từ chối:
-Tôi có việc bận, đi trước nhé!
Nói rồi hắn phi thẳng ra ngoài, chạy theo bóng thủ lĩnh, dừng lại ngay cái nhà vệ sinh công cộng hồi nãy.
1 lúc sau thì thấy Nhi đi ra.
Phong giật mình “Nhi sao? Nãy giờ chưa ra à? Cây gậy bóng chày đó….Không lẽ Nhi là thủ lĩnh bí ẩn sao?”
Theo Nhi về tới lầu 1 của khu trung cư, chìm trong những suy nghĩ điên khùng, cuối cùng Phong cũng lên tiếng:
-Đứng lại.
Nhi giật mình, nhưng rồi nó vẫn tiếp tục đi tiếp, chắc gì là kêu nó.
-Tôi nói đứng lại mà! – Phong chạy tới giữ vai nó.
-Kêu tôi à? – Nhi hơi ngạc nhiên.
-Vậy câu nghĩ tôi kêu ai, thủ lĩnh bí ẩn.
-Cậ…cậu nói…gì thế? – Nhi hoảng loạn.
-Không phải à?
-Cậu điên sao?
-Bởi thế nên tôi cần xác minh lại.
-Gì chứ?
Tên Phong đột nhiên giật lấy cái ba lô ra khỏi vai nó, kéo khóa và dốc ngược xuống, từ từ rơi xuống 1 cây gậy bóng chày, bộ đồ đen…
-Cậu…chính xác là thủ lĩnh bí ẩn? – Phong nhìn vào những hiện trường trước mắt.
-Cậu…- Nhi không nói được điều gì.
-Tôi không ngờ đấy!
Nhi nuốt nước miếng cái ực:
-Làm sao…cậu biết được trong này chứa gì?
-Không biết. – hắn cười nhìn xảo trá.
-Sao lại không biết chứ? – Nhi gắt lên, nó hơi run run cánh tay.
-Cậu muốn giấu mọi người về chuyện này nên mới như thế đúng không? – hắn phớt lờ câu hỏi của nó mà thay vào đó là 1 câu hỏi khác.
-Ngoài cậu ra…có ai biết được chuyện này chưa? – nó nhỏ giọng lại.
“Cậu ta không biết thằng Tài cũng biết sao?” Phong thầm nghĩ nhưng rồi lại cười lưu manh:
-Chưa…mà sao thế?
-Cậu…có thể giữ bí mật giùm tôi không, tôi…xin cậu đấy.
-Tại sao?
-Nếu chuyện này mà lộ ra ngoài thì ngoại tôi sẽ biết mất.
-Ngoại cậu biết thì sao?
-Sẽ có chuyện lớn đó cậu biết không hả?
-Tại sao?
-Đừng hỏi nữa, sau này tôi sẽ nói, bây giờ cậu hứa đi, sẽ không nói chuyện này với ai cả.
Phong cười gian xảo, có lẽ con mồi đã mắc bẫy rồi:
-Được thôi…nhưng tôi có 1 điều kiện.
-Gì chứ? – Nhi nhíu mày.
-Có qua có lại chứ nhỉ?
-Được thôi, nói đi.
-Nghe đồn…cậu chia tay anh Hải…
Nhi giật mình:
-Làm sao cậu biết?
-Anh Hải nói đấy.
-Thì sao chứ?
-Ngày mai…là sinh nhật của con trai tập đoàn J.K…
-vào thẳng vấn đề đi! – Nhi bắt đầu bực khi thấy hắn cứ vòng vo mãi.
-Từ từ đã…
-…
-Tập đoàn J.K là đối tác làm ăn của tập đoàn KERia chúng tôi, nên nhất định tôi phải đi…
-Thì sao?
-Mà…cậu biết con trai tập đoàn J.K là ai không đấy?
-Tại sao phải biết, nói lẹ đi.
“Không biết sao? Thú vị đây.” Phong nhếch mép:
-Tôi cần cậu… làm bạn gái tôi đi dự tiệc sinh nhật này.