Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 37


Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 37


Thủ lĩnh tiến sát lại gần hắn, hắn lùi lại.
Gần hơn nữa, hắn đang đứng nép sát vào tường.
Thủ lĩnh túm lấy cổ áo hắn nhưng bị tên đại ca bên kia, kéo ngược lại, chẳng chần chừ, thủ lĩnh tặng ngay cho hắn 1 cú đá ngay ngực.
Tiếp tục với công việc, thủ lĩnh xoay người giáng cho tên vừa đánh lén mình 1 bàn chân lên mặt, in cả dấu giày. Hắn “bay” tới đống gỗ mục, gãy nát.
Tên đại ca còn lại bỏ chạy mất dép, đúng là nhục mặt dân đánh đấm, không hiểu sao lại có thể thở thành thủ lĩnh của quận bên đấy được nữa, phải chăng mấy trường bên quận đấy quá yếu.
Giờ thì thực sự mới biết ai là tép riu.
Tưởng mọi việc đã xong nhưng không, thủ lĩnh bí ẩn đi lại phía thằng HÙng đang la liệt dưới đất, túm cổ áo hắn xách lên và 1 cú đấm không thương tiếc cho khuôn mặt chẳng đẹp đẽ gì của hắn, thêm 1 cú nữa ở mặt bên kia, 1 cú nữa và cuối cùng là 1 cái đá vào vùng eo.
Không ai hiểu tại sao thủ lĩnh lại làm như thế, chỉ đứng yên nhìn.
Thủ lĩnh vươn vai đi thẳng ra phái cửa vì nhiệm vụ đã hoàn thành và bây giờ chàng ta cũng đã trở thành thủ lĩnh của quận bên đấy luôn.
Minh gọi lại:
-Này! Tên kia!
Thủ lĩnh khựng lại.
-đấu với tôi 1 trận đi.
Minh nói tiếp.
Thủ lĩnh im lặng rồi đi tiếp, Minh bực bội:
-Có nghe tôi nói gì không hả?
Thản nhiên đi như chưa từng nghe, thủ lĩnh còn giơ ngón tay giữa lên cho Minh tức nữa.
Và ngoài Tài không có 1 ai để ý là trên ngón tay giữa đấy có 1 miếng băng keo cá nhân.
Khi bóng thủ lĩnh khuất hẳn, 3 tên mới đi ra khỏi căn nhà kho để lại là mấy tên cứ thế mà “ngủ” ngon lành.
Trên con hẻm đi về nhà, Minh vẫn còn ấm ức vì thủ lĩnh bí ẩn coi rẻ mình, chợt hắn lấy lại bình tĩnh, ngạc nhiên:
-Ơ…Đây là con hẻm tới khu chung cư nhà Nhi mà.

-Mày biết nhà Nhi à? – Tài thắc mắc.
-Ờ!
-Sao mày biết?
-Thì biết là biết thôi.
Quân chen vào:
-Không lẽ mày ở cùng chung cư với con nhỏ đó?
-Còn là hàng xóm ở nhà đối diện nhau nữa kìa! – Tài thờ ơ đáp.
-Gì? – 2 tên ngạc nhiên.
-Làm gì mà mắt trợn lên ghê thế?
Khi Tài đang loay hoay với chùm chìa khóa mở cửa, Minh quay sang nhà đối diện, bấm chuông, Hy bước ra:
-Có gì không ạ?
-Nhi có nhà không em? – Minh khẽ hỏi khiến con bé tim đập hơi nhanh(thông cảm, con bé hơi bị mê trai đẹp)
-à..chị Nhi ra ngoài chưa về.
-Vậy…xíu nữa Nhi về bảo qua đây nhé! Cảm ơn em.
Nhi cho cái thân bụi bặm vào phòng tắm, cái lưng nó nhức nhối, dòng nước lạnh làm nó cảm thấy dễ chịu hơn.
-Chị Nhi! – tiếng Hy ở ngoài vọng vào.
-Gì?
-Cái anh gì bạn anh Tài kêu chị qua nhà ảnh kìa.
-Chi? – Nhi thầm nghĩ “chắc là tên Minh điên”
-Em không biết, chị tắm lẹ rồi qua nhé!
-Phiền phức.
Tại nhà Tài….
-Sao cái tên đấy lại có thể khinh người như vậy nhỉ? – Minh hậm hực.
-Chắc hắn nghĩ mày không đủ trình độ đấu với hắn. – Quân đi xăm xoi căn hộ mới của Tài.
-Đúng là chảnh mà.
Có tiếng chuông cửa….
-Chắc là Nhi! – Tài chạy lẹ ra mở cửa.
-Kêu qua có gì không? – Nhi hằn học.
-Tôi thì không nhưng thằng kia thì có. – Tài chỉ tay về phía Minh.
-Gì? – Nhi nhìn Minh tiến thẳng vào nhà.
-Gì là gì? – Minh đưa con mắt ngây thơ nhìn nó.
-Chẳng phải cậu kêu tôi qua à? – Nhi chống nạnh, đang bực mà còn gặp sao chổi, xui hết nói.
-Thì đúng là tôi kêu nhưng chả có chuyện gì cả.
Nhi điên tiết quay người bỏ về vì đơn giản nó chẳng muốn nói nhiều với cái tên đại vô duyên này.
Tài kéo tay Nhi lại:
-Tôi xào mì rồi, ở lại ăn chung nhé!
-Mì xào? – Mắt Nhi như sáng rực lên khi nhắc tới đồ ăn – tất nhiên tôi sẽ ở lại.

Mặc cho 2 tên kia đang phá phách ngoài phòng khách, Tài đi vào bếp chuẩn bị cho ra 4 dĩa mì thơm ngon.
Nhi lan man chạy vào:
-Thơm quá!
Tài nhìn Nhi cười:
-LẤy dùm tôi chai tương ớt kia đi!
Nhi chạy lại bàn ăn cạnh đấy lấy chai tương ớt nhãn hiệu chinsu không phải hàng dỏm đưa lên trước mặt Tài:
-Nè!
-Cảm ơn.
Tài định lấy chai tương ớt trên tay Nhi, chợt hắn nhìn thấy trên đầu ngón tay giữa của nó có 1 miếng băng keo cá nhân. Hắn nghĩ lại hồi nãy tên thủ lĩnh bí ẩn cũng có 1 miếng ở ngón tay giữa giống vậy.
-Sao thế? – Nhi hỏi khi thấy Tài cứ chăm chú nhìn vào tay mình.
-À…tay cậu sao thế? – Tài đón lấy chai tương ớt đỏ chót.
-Tôi gọt táo bị đứt tay thôi.
-Cầm cho tôi!
Tài đưa 2 dĩa mì lên và nói với Nhi.
Nhi đưa 2 tay ra cầm lấy 2 dĩa mì:
-Làm gì?
-Đem ra cho 2 thằng điên kia.
-Sao tôi phải đem chứ? Bọn hắn cũng có tay chân thì tự đi mà lấy.
-Đi đi mà.
Tài đẩy lưng Nhi tiến về phía trước, nó khựng lại, vẻ mặt đau đớn, vết thương ở lưng bị Tài đụng trúng nên nhói lên.
-Cậu sao thế? – Tài lo lắng khi thấy khuôn mặt có vẻ đau của Nhi, lại còn đổ và giọt mồ hôi bên thái dương.
-À..không sao. – Nhi cười gượng nhưng vẫn không che được cơn đau đang chế ngự ở lưng mình.
Nó hít 1 hơi thật dài rồi bước ra ngoài.
Tài nhìn Nhi lạ lùng “Hình như lưng cô ấy bị thương thì phải.”
Rồi hắn tiếp tục làm 2 dĩa mà còn lại.
2s sau, hắn chợt khựng lại & nhớ tới cảnh thủ lĩnh bí ẩn bị đánh lén vào lưng, cộng thêm cái băng keo cá nhân rất giống Nhi.
Hắn lắc đầu nguầy nguậy sau 1 hồi suy diễn vẩn vơ “Không phải…không phải…chỉ là trùng hợp thôi”

-Tôi đem về nhà ăn, có gì xíu tôi qua trả dĩa. – Nhi bưng dĩa mì di ra phía cửa.
-Sao thế?
-Ở đây nhìn mặt tê vô duyên kia ăn không nổi.
Rồi Nhi tí ta tí tởn chạy về nhà mình.
-Tên vô duyên là mày đúng không Minh? – Quân cho từng sợi mì dai dai ngon ngon vào miệng.
-Mày cũng vô duyên lắm đấy. – Minh châm lại.
-Nói chung 2 đứa bay là đồ vô duyên. – Tài chen vào.
-Nói chung mày vô duyên nhất. – Quân và Minh đồng thanh rồi quay sang nhìn nhau cười, vỗ cỗ vai nhau – Bạn tốt!
Khi đã chén sạch no nê hết từng miếng tương ớt trên dĩa mì. 3 tên nằm sải lai xuống nền nhà.
Quân khẽ nhắm mắt:
-Diễn Khanh với thằng Phong chừng nào vào học?
-Thứ 2 tuần sau. – Minh.
-Hình như Khanh có vẻ thích mày. – Tài.
-Thì sao? – Minh thờ ơ.
-Trăng sao cái gì, ra ngoài ban công là 1 mớ sao kìa. – Tài.
-Còn cái vụ tin đồn trên trường là mày với Nhi quen nhau thì tính sao? – Quân.
-Trăng sao cái gì, ra ngoài ban công là 1 mớ sao kìa, thì cứ để yên như thế thôi. – Minh.
-Để thế sao được, lỡ Dkhanh mà biết con nhỏ buồn lắm. – Quân.
-Kệ.
-Ashiii, thiệt tình, cũng may là anh Haỉ không biết chứ nếu không chắc mày được đi ngắm gà khỏa thân rồi quá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.