Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 36
Theo mệnh lệnh của sư bà bà (ngoại), Nhi phải dắt cái của nợ mang tên Tài đi lòng vòng khu phố lịch sự nhưng không có tẹo nào gọi là văn hóa này.
-Cô bé Hy hồi nãy là em cậu hả? – Tài đưa mặt hưởng chút gió kèm theo là 1 số hạt bụi li ti.
-Ừ! – Nhi khẽ trả lời.
-Em cậu đẹp nhỉ!
-Này, đừng nói là cậu đang có ý định cưa cẩm con bé đấy.
Nhi liếc Tài, hắn đưa con mắt khám thính sang nó:
-Nếu có thì sao?
-Con bé còn ngây thơ lắm, cấm cậu đụng tới nó.
-Nếu tôi cứ đụng thì sao?
-Thì thế này nè. – Nhi thụi cho hắn 1 cú ngay bụng khiến hắn phải ôm bụng mà rên la.
-Cậu…cậu…đúng là….
-Tôi làm sao?
-Thằng Minh nói đúng mà, cậu chả có gì gọi là dịu dàng nữ tính hay dễ thương xinh đẹp gì cả.
Nghe xong câu nói cảu hắn, mặt nó đỏ phừng phừng như bọn cướp Phong Lai trong truyện Lục Vân Tiên:
-Hắn dám nói thế á?
-Tôi xạo cậu làm gì?
Thấy lửa bắt đầu bốc trên đầu Nhi, Tài vội dập nhưng không may lại châm thêm xăng:
-Bình tĩnh, bình tĩnh, chớ có nóng nổi mụn chết, mặt cậu như thế này mà còn nổi mụn thì ai coi.
-Grừ…ta sẽ giết mi.
1 lúc sau, 2 đứa đang ngồi trên 1 băng ghế đá ở công viên, Tài đã cho Nhi hạ hỏa bằng 3 cây kem socola mát lạnh.
Nhi lên tiếng:
-Cái vụ tự lập này sao tôi không nghe cậu nói gì hết thế?
-Tôi mới nói cho 2 tên kia thôi.
-Mà nè…ba mẹ cậu để cậu sống 1 mình thế này thật hả?
-Ừm…2 người họ bắt đấy, nói cái gì mà phải biết trải qua khó khăn giải quyết cái gì tùm lum tùm la gì ấy mà.
-Chi vậy?
-Để mai mốt tôi lên hay ba tôi quản lý công ti.
-Woa! Ngưỡng mộ quá, mà sao ba mẹ cậu không cho cậu sống ở cái khu nào cao cấp hơn như ở nhà tên Minh?
-Không biết, ở đây ba mẹ tôi chọn mà.
-à! nhưng mà 2 tên kia biết nhà cậu ở đây chưa?
-Chưa, định mai giải quyết xong cái vụ đánh nhau gì gì đấy với quận bên rồi kéo qua đây luôn….
3h chiều ngày hôm sau…
Nhi khẽ bước xuống khỏi chiếc giường yêu quí.
Nó đi tới mở cái tủ quần áo của nó ra, lôi từ trong góc đáy tủ 1 cái bao màu đen, từ từ mở ra: 1 cái áo khoác đen có nón, 1 chiêc quần ống rộng màu đen & 1 đôi giày đen nốt.
-2 năm rồi mới gặp lại mày nhỉ?
Rồi nó bỏ cái bọc đấy vào ba lô, đi ra khỏi nhà….
Tại nhà kho cạnh bãi đất trống – địa điểm 2 năm trước đây Bạch Dương và Đông Hòa đã từng đấu với nhau.
Vẫn là những hình ảnh quen thuộc.
Những tên đầu gấu bên đấy mặt nhăn nhở y như khỉ.
Tên cầm đầu của bên đấy cười thách thức khinh bỉ.
Bạch Dương không buồn cười khỉnh lại chúng.
Thủ lĩnh bí ẩn đứng đầu với khuôn mặt lạnh băng (haha ko có thấy mặt nên nói đại).
Minh đứng phía dưới thủ lĩnh, Tài & Quân đứng 2 bên.
Tạo dựng nên 1 đội hình rất ư vững chắc.
Cả 2 bên tính tổng cộng cả thảy hơn 50 tên.
2 bên chỉ gậy và gậy. ( truyện này ko chơi dao kiếm giống mý truyện khác ạ)
Sát khí nồng nặc.
Bắt đầu.
Những âm thanh cực vui tai
Binh
Bốp
Bốp
Binh
Hự…
10′ đầu trôi qua, 11 em lăn ra “ngủ” dưới cái nên dơ bẩn bởi từ lâu đã không còn ai tới.
Trong đó có 4 em quận bên & 7 em…Bạch Dương.
Thủ lĩnh bên đấy nhếch mép cười:
-Ha, tưởng Bạch Dương lợi hại cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có thế, nhìn cái tướng của thủ lĩnh bí ẩn nổi danh bao lâu mà như củ chuối đấy thì…
Chưa dứt câu, 1 cú đấm ngang tàng của thủ lĩnh bí ẩn dành tặng cho kẻ lắm mồm.
Hắn bất ngờ lấy tay lên quệt máu trên miệng, lại nở 1 nụ cười khó ưa:
-Cũng không tồi!
Ai làm việc nấy, mạnh ai nấy đánh, đánh như chưa bao giờ được đánh, lần lượt từng em từng em chìm vào 1 bài hát hay
Bé ơi ngủ đi
Đêm đã khuya rồi
Để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em
Bé ơi ngủ ngoan
Trong tiếng ru hời
Vầng trăng đợi em cùng bay vào giấc mơ…
Thoáng chốc nên Bạch Dương chỉ còn lại 4 tên ( ai cũng biết gòy ha)
Còn bên quận bên còn tới hơn chục tên.
Điều này càng khiến cho thủ lĩnh của bên kia càng khinh thường Bạch Dương. Chúng nghĩ BD chỉ là 1 lũ tép riu coi trời bằng vung, coi thúng bằng niu, coi rìu bằng muỗng.
-NÀy, bên đấy có ổn không đấy?
Tên mặt già dê đê tiện của quận bên tiến sát lại gần thủ lĩnh BD, cúi khuôn mặt rổ không của hắn xuống nhằm muốn thấy rõ khuôn mặt đang che khuất dưới bộ dạng đen thui từ đầu tới chân kia.
Không ngần ngại, không cho hắn nhìn khuôn mặt trời phú của mình, thủ lĩnh bí ẩn cho hắn 1 cú lên gối vào bụng, nhân lúc hắn đang ôm bụng thì miễn phí thêm 1 cái cùi trỏ ngay cái lưng không mấy bằng phẳng. Tưởng ngã nhưng không, bọn này trâu bò lắm, hắn siết chặt lấy cánh tay của thủ lĩnh BD nhưng không may hắn lại bị thủ lĩnh xoay ngược cánh tay cảu hắn lại, rất mạnh. LẦn này thì hắn ngã xuống thật, cầm cánh tay mà rên la.
Nhưng vẫn chưa xong, thủ lĩnh còn tặng thêm cho hắn 1 cây gậy bóng chày muôn thuở đã theo mình mấy năm nay.
3 tên còn lại xử đẹp luôn mấy tên kẻ thù bằng cách Minh đánh qua 1 lượt cho chúng lăn ra, Tài vung gậy đánh mạnh lượt 2 khiến chúng không í ới thêm 1 lời, Quân hạ màn bằng lượt thứ 3 khiến chúng không tài nào ngoi lên được, diệt tận gốc mấy tên đàn em của thủ lĩnh bên đấy, giờ chỉ còn lại mình hắn.
Hắn nhìn qua nhìn lại thấy chẳng còn tên nào trụ cùng mình, Minh khẽ nhếch môi cười mỉa mai:
-Nãy giờ chúng tôi chỉ thử thôi mà, không ngờ mấy người lại tự đắc như thế nhỉ?
Chợt 1 tên cầm gậy gượng dậy, là tên cảu bên kia, từ phía sau lưng chẳng ai để ý và…
Bốp…
Cây gậy hắn vừa cầm gãy làm 2 khi vừa chạm vào da thịt cảu thủ lĩnh bí ẩn.
Thủ lĩnh vẫn đứng yên.
Tất cả quay lại nhìn.
Tên thủ lĩnh bên đấy cười gian xảo.
Tài quăng cây gậy xuống sàn:
-Đường đường là 1 thủ lĩnh mà chơi đánh lén à? Nhục nhỉ?
Lại im lặng nhìn xem thủ lĩnh bí ẩn sẽ phản ứng ra sao.
Thủ lĩnh lạnh lùng quay mặt lại nhìn tên vừa đánh lén mình, hắn giật mình, buông thõng nửa cây gậy còn lại trên tay.
Thông thường những người bị phan cho 1 gậy như thế thì chắc là đã không còn đứng vững như thế này đâu nhỉ?
Thủ lĩnh tiến sát lại gần hắn, hắn lùi lại.