Cô Ấy…là Của Tôi!

Chương 33


Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 33


-Em về hồi nào thế?
-Mới thôi, vừa đặt chân xuống sân bay là em tới nhà anh luôn đó nhưng mà bác nói là anh ra ở 1 mình rồi, thế là bác cho em địa chỉ, em phi vọt tới đây luôn nè. – DKhanh nói 1 lèo rồi quay qua mọi người ở trong – Chào mọi người, chà! Đông đủ nhỉ!
-2 năm rồi em mới về nhỉ?
-Em xinh ra nhiều đấy!
-Cảm ơn các anh nhé!
Diễn Khanh chạy vào trong nhập bọn với mọi người, Minh đóng cửa rồi cũng đi vào ngồi cạnh Khanh.
-Mọi người đang chơi gì thế? – thấy đống giấy dưới sàn, Khanh liền hỏi.
-Nhảm nhí thôi.
Linh tò mò:
-Ai thế?
-Đây là Lâm Diễn Khanh, ít hơn chúng ta 1 tuổi đấy. Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi còn bé xíu xiu cơ.
Linh gật gù cái đầu.
Quân quay sang Khanh:
-Còn đây là…
Quân đang định giới thiệu Nhi & Linh cho Khanh nhưng tự nhiên con bé nhảy vào họng:
-Em biết rồi, khỏi giới thiệu, bạn gái chơi qua đường chứ gì? Em biết thừa mấy anh chùm lăng nhăng mà. Mà mấy anh định chừng nào bỏ thế, em sẽ giới thiệu ấy anh mấy con bạn em dễ thương lắm, mấy ngày nữa tụi nó cũng sẽ bay qua Việt Nam, lúc đó các anh lác mắt à coi.
Con bé vô tư cứ thế mà tuôn.
Nhi & Linh nhếch mép:

-Chơi qua đường?
-Qua đường gì chứ? bạn gái thật sự của anh đấy! – Quân & Hải vội chữa cháy.
DKhanh trố mắt:
-Các anh mà cũng biết tới cái từ “bạn gái thật sự” á?
-Khing thường vừa thôi đấy.
-Ai biết đâu, tại trước giờ mấy anh thay bồ như thay áo ý.
Linh khẽ liếc Quân, Quân quay sng cười:
-Đừng để ý.
-Ai để ý chứ? – Linh gắt.
Hải chỉ nhìn Nhi chờ phản ứng của nó.
Nó đứng phắt dậy:
-Trễ rồi, em về đây.
-Mới 3h (chìu) mà trễ gì chứ? – Hải nắm chặt lấy cổ tay Nhi.
-Em có tí chuyện. – nó lạnh lùng hất tay Hải ra và đi về phía cửa.
Linh cũng chạy theo:
-Em về luôn đây, chờ với Nhi!
Cái cửa đóng lại cái rầm 1 cách thô lỗ.
Cả đám chỉ dám nhìn theo.
DKhanh bề ngoài ngây thơ nhưng bên trong tội lỗi ngập đầu nhìn về phái đàn anh cảu mình:

-Tại em à?
-Chứ tại ai? – ngay lập tức 10 con mắt của 5 tên con trai chiếu tướng con bé.
-Em nói sai gì à? – vẫn cái vẻ ngây thơ vô số tội đấy.
-Sao em lại nói cái gì mà ” chơi qua đường” rồi tụi anh lăng ngăng này nọ hả?
-2 chị ấy giận rồi. – Bảo đứng lên đi lại mở cửa phòng ngủ – anh Minh! Cái bộ đồ chơi điện tử anh để đâu?
-Tự kiếm đi – Minh tỏ vẻ không quan tâm ngả người vào cái ghế sofa màu nâu thẫm.
Tài đi về phía ti vi:
-Cái đĩa phim ma mới mua về đâu Minh?
-Nghe đồn là ở…đâu đó ai biết! – chàng ta tưởng chàng ta nhớ nhưng trong 1 lúc nào đó chàng ta đã quăng ở 1 xó nào rồi.
DKhanh uất ức nhìn các anh handsome của mình, phụng phịu:
-NÀy! Em mới về mà sao không ai quan tâm em hết thế? 2 năm rồi em mới về Việt Nam, các anh phải chào đón em chứ, bộ mấy anh không nhớ tới em hả? Hông nhớ tới 1 Lâm Diễn Khanh xinh đẹp nết na này hả? Quá đáng vừa thôi chớ.
-Vẫn chưa bỏ được cái tật nói nhiều nhỉ? – Hải không nhìn Khanh, anh lôi điện thoại ra đọc tin nhắn, tin nhắn được gởi bởi Nhi *anh đem cặp của em xuống với, em để quên trên đấy rồi*, đọc xong Hải khẽ bật cười, đứng dậy đi lại phía cửa, lấy cặp Nhi lên rồi đi ra ngoài.
Minh thấy thế liền hỏi:
-Anh đi đâu thế?
-Trả về cho chủ – đưa cái cặp của Nhi lên – rồi về luôn.
DKhanh nhìn Minh:
-2 cái chị hồi nãy ý, cái chị thả tóc với cái chị cột tóc ai là bạn gái cảu anh Hải?
-Cột tóc. – Minh trả lời gọn lỏn.
-Vậy cái chị thả tóc là bạn gái của anh quân à?
-Ừ!
-Còn anh Tài & Bảo đang cô đơn à?
BẢo thấy Khanh đụng chạm vào nỗi đau liền lên tiếng:
-Anh Minh cũng thế thôi.
-Ai nói anh Minh cô đơn chứ? Có tớ đây chi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.