Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 31
-Trần…Trần..Huy Minh!
Bảo quay sang nhìn Nhi:
-2 người biết nhau à?
-À…chút chút!
Minh lạnh lùng nhìn Bảo:
-Sao tới đây?
-Em tới không được hả?
-Tới sao còn dắt theo con nhỏ này?
Bảo bỗng kéo Nhi lại gần, khoác tay lên vai nó:
-Bạn gái em đó, thấy sao?
Nhi há hốc mồm quay phắt sang nhìn Bảo, Minh khó chịu nhíu mày nhìn sang cậu em của mình, cả 2 đồng thanh:
-Bạn gái?
Bảo ngơ ngác nhìn 2 người.
Nhi hừ lên 1 tiếng:
-Ăn nói đàng hoàng nhá, ai bạn gái ai hả?
-Thì từ giờ chị là bạn gái tôi.
-Cậu đang mê sảng đấy à? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
Minh chen vào:
-Có giỡn thì cũng vừa phải thôi.
-Em không giỡn, em…
Chưa để em mình nói hết, Minh chặn ngang:
-Tới đây làm gì?
-Ăn cơm. – Bảo gỏn lọn.
-Cơm đâu mà ăn, về đi.
-Không về.
-Gì đây?
-Em mới cãi nhau với ba.
-Nữa hả?
-Anh hỏi nhiều quá.
Nói rồi Bảo đẩy Minh sang 1 bên đi vào trong.
Nhi cười gượng gạo:
-Tôi…về nhé!
-Không về ở đây làm gì?
Hắn lạnh lùng, Nhi bĩu môi:
-Hứ! Ai thèm ở lại chứ.
Nó quay lưng đi thì Bảo chạy ra nắm chặt lấy tay nó trước cái gương mặt biểu hiện không được tốt lắm của Minh.
-Ai cho bà chị về?
-Gì đây?- Nó vung tay ra khỏi Bảo.
-Bà chị ở lại đây đi.
Mặt Nhi méo xệch, đường đường là 1 Lê Thanh Nhi không sợ trời không sợ đất chỉ sợ bà ngoại vác gậy ra rượt mà phải nghe lời thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch này hả????
Nó chống nạnh:
-Này! Tôi lớn hơn cậu 1 tuổi đấy, tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ? Tôi thích ở hay về đó là chuyện của tôi. Cậu em đừng có mà ra vẻ này nọ kêu tôi làm cái này làm cái kia nhá! Nãy giờ tôi để yên cho cậu lôi tôi tới đây mà không nói gì là may lắm rồi đấy. Tôi…
Định nói thêm thì 1 giọng nói vang lên từ đằng sau:
-Con gái gì mà nói nhiều quá.
Nhi quay phắt người lại:
-Anh Hải.
Là Hải, Tài & Quân, trên tay bọn hắn còn có thêm mấy bịch gì đấy.
-Sao em lại ở đây? – Hải hỏi, đôi lông mày nhíu lại.
-À…em định về nhà thì bị thằng nhóc này lôi tới ( chỉ Bảo)
bảo khoanh tay dựa lưng vào tường:
-Các anh…quen chị ấy à?
Tài cười:
-Tất nhiên, anh còn học chung lớp với Nhi nữa mà.
-Em quên chị ấy cũng học ở Bạch Dương nhỉ ( Nhìn vào đồng phục của Nhi ) còn anh Hải…?
Hải quàng tay lên vai Nhi, tình tứ:
-Anh với Nhi đang quen nhau.
-Hả? – Bảo há hốc miệng tưởng chừng như không thể thu lại được nữa.
Minh lạnh lùng quay người đi vào trong nhà:
-Đem đồ tới thì vào nấu đi, đứng đây làm gì?
-Vào thôi.
3 tên nhí nhố đẩy Nhi vào trong, Nhi cản lại:
-Em phải về nhà.
-Ở đây chơi 1 tí thôi rồi ăn cơm luôn. – Hải ghé sát mặt mình vào Nhi.
-Ngoại sẽ la mất.
Hải lôi điện thoại ra, bấm số, đợi và:
-Con chào ngoại, ngoại khỏe không ạ?
+….
-Dạ. Ngoại ơi, con đưa Nhi đi chơi 1 lát nhé?
+….
-Dạ.
Hải hớn hở quay mặt sang Nhi:
-Ngoại cho rồi.
Nhi cười mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Hải và Tài xách đồ vào trong bếp.
Quân ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh Bảo:
-Đua xe không? Lâu rồi anh em mình không chơi rồi.
-Em không có hứng.
Đáp lại sự hứng khởi của Quân lại là khuôn mặt bí xị như con nít mới bị giật kẹo cảu Bảo.
-Sao thế?
Trong 1 giây Bảo ngước lên nhìn Nhi đong đứng soi mói cái bình hoa rồi lại nhìn xuống cái gối mình đang ôm:
-Không có gì.