Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 2
– Qua trường này rồi có định phá phách gì nữa không đấy? – Linh khơi màn cuộc trò chuyện.
Quân chống cằm:
– Điên sao? Qua Bạch Dương rồi còn phá phách được gì?
– Bạch Dương cũng không khó lắm đâu – Quỳnh cười nhẹ rồi chợt quay sang Minh, hơi nhíu mày lo lắng – Minh này, cậu mới đánh nhau hay sao mà người trầy nhiều thế?
– Hỏi làm cái gì? Mà… sao biết tên tôi? – Minh chỉ lạnh lùng.
Quỳnh lúng túng:
– Ờ thì…chẳng phải các cậu nổi tiếng lắm hay sao…
– Vậy sao? – hắn cười, một nụ cười đúng chất mỉa mai.
– Thôi nào, chúng ta đang làm quen nhau mà sao căng thẳng thế? – Quân vội vã giải tỏa bầu không khí căng như giây đàn.
Dường như suốt buổi chỉ có Quân và Linh nói chuyện với nhau hợp thôi chứ tình hình thế này là không ổn…
Nãy giờ Tài im, bỗng cất tiếng:
– Nhi, cậu là Lê Thanh Nhi hay Phạm Thanh Nhi nhỉ?
Nhi đang cắm cúi ăn chè, nghe hỏi đến tên mình thì ngước đầu lên nhìn Tài:
– Hỏi làm cái gì? Mà…sao biết tên tôi?
Cả đám cười vì câu nói này giống như lặp lại của ai đó, Minh nhìn Nhi khó chịu, ngay ngày đầu đã chẳng có thiện cảm tẹo nào.
Tài cười:
– Chẳng phải chúng ta học chung lớp sao? Bạn bè có quyền được biết tên nhau mà…
– Nó là Lê Thanh Nhi, tên xấu òm.- Quỳnh bĩu môi trả lời giùm con bạn.
– Đỡ hơn Huỳnh Như Quỳnh. – Nhi cáu.
– Tên sao giống cô chủ nhiệm vậy? – Tài lại cười, thoáng nét ngạc nhiên.
– Bà ta dẹo kinh khủng luôn đúng không? Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm…- Nhi cứ lặp đi lặp lại như một đoạn điệp khúc như thế.
– Tao như vậy hồi nào chứ? – Quỳnh gắt lại, làm sao để yên được khi Nhi cứ cố tình gây chuyện, mặc dù có ba chàng đẹp giai ở đây nhưng mà nóng quá không kiềm chế được, đành phải làm mất hình tượng một tí vậy.
– Tao đâu có chửa mày đâu, tao đang nói tới bà cô lớp mình mà, Huỳnh Như Quỳnh dẹo đến phát tởm…(sorry những bạn nào có tên giống vậy nha, tác giả không cố ý đâu đụng chạm đâu ạ T.T)
-Nín ngay.
Cả đám được tràng cười trước cuộc đối thoại giữa Quỳnh và Nhi…
Bỗng điện thoại của Tài reo lên, là Minh gửi tin nhắn qua, không biết ghi gì trong đó mà đọc xong Tài bỗng ngước lên nhìn Hoa. Rồi lại thấy nhạc báo hiệu tin nhắn của Quân, hành động của Quân sau đó cũng y chang như Tài…
*
– Anh Hải này, Nhi…ý em là Nhi của anh đó, họ Lê hay Phạm. – cơn tò mò khiến Tài không thể kìm nén được bèn hỏi Hải.
– Hỏi làm cái gì? Mà sao có nhiều họ không hỏi lại hỏi có hai họ đó? – Hải trả lời, đồng thời cái mặt nhăn tít lại tỏ vẻ không hiểu.
– Nguyên khối 12 có hai người tên Thanh Nhi thôi ông anh ạ.
– Sao mày biết Nhi lớp 12? – lại càng khó hiểu hơn nữa, tên Tài này có ý đồ đen tối gì không nhỉ? Sao mà nghi quá?
– Chẳng phải anh nói Nhi nhỏ hơn anh một tuổi sao? – lí lẽ cặn kẽ.
– Biết đâu Nhi đi học trễ một năm. – tìm lí do phản bác.
– Anh đấy giỡn à?
– Thôi được rồi, đúng là Nhi lớp 12. Nhưng anh không thích nói họ của cô ấy mày làm gì anh? – Hải lên mặt bướng bỉnh.
– Sợ em biết em giật của anh à? – biết ngay suy nghĩ của tên anh kết nghĩa, Tài nói mỉa.
– Ừ! Ai thì sao chứ mày thì anh nghi lắm! – Hải ra vẻ đề phòng cao, nhìn Tài gian gian.
Tài bật cười:
– Anh thích người tên Nhi đó quá nhỉ?
-Ừ, rất thích. – anh khẳng định chắc nịch.
– Haiz, không ngờ Hải nhà ta làm bao nhiêu cô điêu đứng cũng có lúc si tình như thế.
*
Nhi lại tiếp tục nằm dài trên bàn, mới ngày đầu đi học chính thức mà đã phải gặp bà già dạy môn buồn ngủ đó rồi. Chán phèo!
Nếu như Quỳnh không dùng cái tay không cần thể hiện cũng biết là chẳng có ghẻ đó chọt chọt vào eo nó thì có lẽ nó đã đánh một giấc tới giờ ra chơi luôn rồi.
Thanh Nhi “Phạm” đang đi ra ngoài cửa lớp, Tài vội chạy đến níu tay lại, chị ta tim đập thình thịch khi thấy Tài cầm tay mình.
Tài không vòng vo tam quốc làm gì, vào thẳng vấn đề chính:
– Cậu…có quen ai tên Hải học năm I Đại học Luật không?
-K…không…cậu hỏi làm gì thế? – chị “Phạm” đỏ mặt thẹn thùng.
-À không có gì, cậu đi đi. – Tài bỏ cánh tay xuống, hơi thất vọng, suy đoán của hắn sai rồi.
Tài nhìn về phía Thanh Nhi “Lê” đang đấu khẩu với Quỳnh vì chuyện không cho nó ngủ.
*Bên 12A1*
Cả đám phải nán lại cho lớp trưởng đi thu sơ yếu lý lịch, giáo viên có “chuyện gấp” phải vào nhà vệ sinh nên đã ra khỏi lớp từ lâu.
Hoa là lớp trưởng, nó đi thu từng bàn, tới Minh thì nó thô lỗ giật tờ giấy đi, đơn gainr vì nó không ưa gì hắn hết, nó có nói là nhìn mặt hắn rất khó ưa mà.
Rồi “RẦM”. Âm thanh quen thuộc tựa ngày nào…
Hoa ngã sõng soài dưới đất, cố gượng dậy, mắt kiếng văng ra xa, mu bàn tay của nó rát lên khi va chạm xuống mặt đất.
Nó quay lên nhìn thủ phạm là Minh, hét lên làm tất cả học sinh còn hiện diện trong lớp giật bắn mình:
– Tên đáng ghét, cậu làm gì vậy hả?
Hắn nhếch lên nụ cười nửa môi:
– Chả làm gì cả!
– Này! – tiếp tục luyện thanh – cậu gạt chân tôi rồi lại nói không có gì là sao?