Bạn đang đọc Cô Ấy…là Của Tôi! – Chương 1
– Vậy là con Hy nó vào trường mình thật hả? – Hoa hỏi, tay cầm con dao gọt trái táo chín mọng.
– Ừm… – Nhi iếng táo chạy tọt vào miệng, công sức Hoa ngồi gọt thì Nhi cũng chỉ có thể ngồi ăn thế này thôi, coi như là không phụ lòng người phục vụ.
– Vậy cũng tốt mà. – Linh “bắt chước”, miệng nhai nhồm nhoàm không ngừng nghỉ.
– Tốt cái con khỉ khô chấm mắm. Ngoại tao kêu nó vô trường này để giám sát tao thì có. Coi như nó là gián điệp của ngoại tao. Tự do của tao từ nay đi chơi rồi.
Nhi than vãn suốt từ lúc sang nhà Hoa đến giờ, nó tiếp, đôi mắt tỏ ra vô tội mà chất chứa cả một đống tội:
– Với lại tụi bay thấy từ lúc vào cấp ba tới giờ tao rất hiền mà, đúng không?
-Đúng là mày không gây chuyện gì to cả. Nhưng năm nay là năm cuối rồi, chắc ngoại lo nên mới kêu con Hy vào trường này. – Quỳnh bưng nước ra cho cả đám, sao chỉ có Linh với Nhi ăn không hưởng thụ mà Quỳnh với Hoa phải phục vụ thế này?
– Thì giờ mày ráng vào đại học đi, lúc đó muốn gì cũng được. – Linh nhướn mày, với tay lấy cốc nước.
Nhi thở dài, đưa hai tay lên chống cằm, tỏ vẻ người lớn biết nhìn xa trông rộng:
– Nhưng mà giờ ngoại yếu đi nhiều lắm. Từ cái vụ cuối năm lớp 9 đó. Con Hy thì năm nay mới lớp 10, nếu ngoại có chuyện gì thì phải làm sao?
Linh quàng vai Nhi:
– Yên tâm đi, ngoại mày mới có 74 thôi mà.
– Mày nghĩ ở tuổi đó khỏe à? – Nhi liếc Linh.
– Không biết! – Linh nhún vai.
Ngồi nghe nó ca tụng thêm vài bài nữa, cả đám đâm chán, nằm vật ra ngủ.
*
Hoa bỗng mở ngăn kéo bàn ra, lấy ra một quyển sách màu xanh dương, dày cộp:
– Xem này, tao mới mua đó, phải nhịn ăn hai tuần mới đủ tiền lận.
– Nhịn ăn hai tuần? – Cả đám ngạc nhiên hỏi lại.
Nhi căng to mắt ra:
– Mắc vậy hả? Bao nhiêu?
– 360 000. Nó dày vậy mà, với lại người ta chỉ sản xuất có 100 cuốn thôi. Tao mua nó là cuốn cuối cùng đó. – Hoa tự hào khoe, cái mặt hớn ha hớn hở.
– Cuốn cuối cùng? Vậy là hết hàng rồi hả? – Quỳnh nheo mày.
– Thấy tao hên chưa?
Nhi chồm lên lấy cuốn sách lại xem:
– Nó nói về vấn đề gì? Nặng ghê á nha!
– Này, đừng cầm như thế, nhăn giấy bây giờ. – thấy Nhi cầm cuốn sách của mình một cách thô lỗ, Hoa quát lên, vì nó vốn yêu sách. Nó rất biết cách chăm lo, giữ gìn sách nên cả đống sách nó mua về đều mới tinh, không hề nhăn nhúm, được xếp gọn gàng trên kệ chứ chẳng phải là quăng bừa bãi. Nó luôn luôn tìm những cuốn sách nói về cuộc sống xã hội chứ không thèm đếm xỉa đến mấy cái thứ tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, chẳng bổ ích gì cả.
Nhi xăm xoi cuốn sách một hồi rồi nói:
– Cho tao mượn nhé?
– Tao chưa đọc mà. – Hoa giật lại cuốn sách.
– Đi mà, cho tao đọc trước đi. – năn nỉ ỉ ôi.
– Nhưng… – Hoa thoáng còn nét lưỡng lự.
– Đọc xong tao sẽ trả mày liền, tao sẽ giữ cẩn thận mà. – cầm tay nhỏ bạn lắc qua lắc lại, ra chiều nũng nịu.
– Nhưng sao hôm nay mày quan tâm đến sách thế, thường ngày gặp sách là mày lăn ra ngủ mà. – Quỳnh chen vào, không quên dùng một chất giọng xỉa xói chính hiệu.
Nhi lật qua lật lại cuốn sách rồi dừng lại ở một trang, chìa ra cho tụi bạn xem.
Linh đọc dòng chữ trên giấy:
-”Cách chăm sóc người già”? Mày xem làm gì?
– Tao muốn thử xem cái này có hiệu nghiệm với ngoại tao không đó mà. – Nhi cười tươi hơn cả hoa héo.
Quỳnh khoanh tay:
– Chứ thường ngày là mày hay con Hy lo cho ngoại hả?
– Con Hy! – Nhi xịu mặt rồi bỗng trở nên hùng hổ – Vì thế hôm nay tao phải chứng minh cho ngoại thấy là tao cũng biết chăm sóc ngoại.
– Được rồi, tao sẽ ày mượn nhưng đừng làm mất đấy. – động lòng thương cảm trước đứa cháu biết yêu thương ngoại đột xuất, hiếm khi mới thấy một lần như thế, phải tranh thủ cơ hội để đứa cháu ấy bày tỏ “tình cảm” với ngoại trước khi quá muộn, đúng hơn là trước khi Nhi thay đổi suy nghĩ, Hoa cười hiền.
Nhi lật lại trang đầu tiên, chỉ vào dòng chữ:
– Đây, chị viết cả tên, lớp rồi cả trường như vậy thì ai mà dám lấy của chị.
Sau một hồi đăm chiêu bỗng nhiên Quỳnh la lên làm cả đám giật mình:
– Khoan đã.
– Hả?
Quỳnh nói tiếp:
– Nhi này, ở trên trường mày không được thân thiết với con Hy, hay nói chung là đừng có nói tụi bay là chị em.
– Là sao? – Nhi thắc mắc hỏi lại, tự nhiên chuyển đề tài 360 độ.
– Này, tụi tao là bạn mày thì không sao, nhưng nếu như thằng đó biết con bé là em mày thì mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra? Mày không thấy trước giờ hắn luôn tìm cách trả thù mày hả? Bây giờ mày không phải là Nhi của hồi đó nên không thể làm gì được hắn. Tốt nhất là dừng để hắn biết con bé là em mày, hiểu chứ?
Sau khi nghe Quỳnh diễn thuyết một hồi, cả đám mới sực nhớ ra cái vấn đề đó. Nhi ôm gối, tì cằm xuống chiếc gối êm ái:
– Nhưng lỡ con bé buồn thì sao?
– Giời ơi, lo gì, chẳng phải con bé nghe lời mày răm rắp sao? – Linh thờ ơ phẩy phẩy cái tay.
Hoa vu vơ nhìn lên trần nhà:
– Đúng rồi. Chẳng có như ai kia cả. – rồi Hoa quay phắt sang Nhi – Này! Tao không biết tại sao con Hy nó lại là em mày được nha. Nó ngoan hiền bao nhiêu thì mày lại ngược lại bấy nhiêu…
Chưa nói hết lời Hoa đã bị Nhi phang cho 1 cái gối:
– Im ngay. Tao cũng ngoan hiền mà.
Linh giật lại cái gối, ôm lấy:
– Con Hy học giỏi bao nhiêu thì chị nó cũng tệ bấy nhiêu, à còn nó đẹp bao nhiêu thì chị nó lại…
– Tụi bay chê tao đủ chưa đấy? Thì con Hy có phải em ruột tao đâu mà giống hả?
Nhi lấy gối đập đầu từng đứa một một cách dã man rợ khiến chúng phải ôm đầu mà la oai oái.
Chúng nó gồm bốn đứa: Nhi, Hoa, Linh và Quỳnh chơi đã rất thân với nhau từ hồi cấp hai.
Nhi thì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại và Hy. Nó mạnh mẽ từ nhỏ, biết vượt qua nỗi đau không cha mẹ. Nó chẳng buồn phiền khi bạn bè kêu nó là mồ côi, cùng lắm thì cho vài đấm khi có thằng nào cứ lải nhải bên tai về vấn đề này, đây gọi là “chai mặt”, bị chọc nhiều rồi nên giờ cái mặt cũng dày lên thêm vài centimetres. Nó không thích để tóc dài, vừa nóng bức với lại một buổi sáng mà dành thời gian để cột cái đống bùi nhùi đó sao cho gọn gàng là cả một quá trình gian nan, nhưng từ cái vụ xảy ra cuối năm lớp 9 thì ngoại nó không cho cắt tóc nên bây giờ tóc nó đã qua lưng. Nó luôn mong muốn được kết thúc lời hứa với ngoại để có thể sống thật với tính cách của mình. Nó đã không khóc từ rất lâu. Có lẽ rất khó tin nhưng đã gần mười một năm kể từ lần khóc cuối cùng của nó.
Trái lại với sự cứng cỏi của Nhi thì Hy lại rất yếu đuối, dễ khóc. Thiên Hy không phải là là em ruột của nó mà chỉ là em nuôi, bà nó đem Hy về từ cô nhi viện. Con bé luôn cố gắng học thật giỏi để ngoại không phải buồn phiền như con chị của mình. Hy nấu ăn rất ngon, khuôn mặt tựa thiên thần, phải nói con bé là mẫu người ngoan hiền được rất nhiều người thích.
Quỳnh và Linh có 1 điểm chung là về nhan sắc. Quỳnh đẹp và Linh thì dễ thương, ngoại hình của hai đứa cũng ưa nhìn.Nói chung thì Linh với Quỳnh cũng được nhiều trai để ý nhưng tụi nó không để tâm mà lại lôi chuyện này ra để chọc nhau cười tưng bừng. Hai đứa này từng được liệt vào hàng hotgirl của suốt bốn năm cấp hai chứ chẳng phải vừa.
Hoa thì học giỏi, tối ngày chỉ biết sách và sách nên bị gọi là mọt sách. Nó sống theo chế độ “trung lập”, chuyện ai thì người đó tự lo, không liên quan đến nó thì nó sẽ không chen vào…
*
* *
8 giờ tối hôm đó…
Nhi đang vừa đi vừa lật lật cuốn sách Hoa ượn trên con hẻm về nhà, miệng lanh lảnh hát một nhịp điệu nào đó mà không ai biết.
Bỗng “RẦM”, âm thanh vui tai kèm theo một hình ảnh đẹp mắt.
Nhi đang nằm chèm bẹp dưới đất như một con ếch. Nó quay phắt người lại:
– Này! Anh kia ngồi kiểu gì thế hả?
Không thấy trả lời và anh ta cũng không hề nhúc nhích, Nhi ngồi dậy đi lại gần hắn.
Anh chàng ngồi cái tướng rất là đáng ghét: dựa lưng vào tường giữa con hẻm vắng vẻ, 1 chân gập lại, đầu thì chống vào cái đầu gối của cái chân đó, còn một chân thì duỗi thẳng ra (lí do bé Nhi bị té là đây).
Nhi lại gần hắn:
– Này! – khều khều.
Vẫn là một sự im lặng trả lời nó.
– Này! Anh gì ơi…
Nhi đá đá vào cái chân đang duỗi của hắn.
Im lặng lại bao trùm.
Nó bắt đầu nghĩ lung tung “Có khi nào hắn chết rồi không? Sao không thấy trả lời, nếu chết rồi thì phải làm sao đây?”
Nó lấy tay chọt chọt vào người anh chàng lạ hoắc:
– Này, anh ơi, anh có sao không đấy? Anh… không phải anh đã chết rồi chứ?
Nhi định hỏi thêm gì đó thì một thanh âm trầm vang lên bên tai nó:
– Cô im giùm đi được không?
Nhi giật mình, hắn không ngước đầu lên cứ thế mà nói. Nhi đứng phắt dậy:
– Thì ra anh chưa chết à? Vậy thì xin lỗi đi.
– Xin lỗi? chuyện gì?
Đến lúc này thì hắn mới ngước mặt lên. Có lẽ do trời tối quá nên Nhi không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy những vết trầy trên tay. Nhi quát:
– Anh để chân như thế này tôi đi qua té thì phải xin lỗi chứ.
– Tôi sao? Chứ không phải cô đi đứng không đàng hoàng nên mới vấp té à? – hắn nhếch môi cười khinh khỉnh.
– Gì chứ? Anh để chân như thế thì sao mà tôi không vấp?
– Ai biểu cô không nhìn đường?
– Anh…giờ anh có chịu xin lỗi không?
– Không là không?
-Một lời xin lỗi mà anh cũng keo kiệt như vậy hả?
– Ừ!
Câu trả lời kiên quyết của hắn khiến nó điên tiết lên, co chân lên rồi đạp mạnh vào cái chân đang duỗi của hắn rồi ba chân bốn cẳng chạy lẹ, chỉ có đứa nào kém thông minh mới đánh xong rồi ở đấy rủa tiếp thôi, kế sách hay, cho chừa cái tội không thèm xin lỗi bổn cô nương.
Anh chàng đau điếng vì bị Nhi đá trúng vết thương hồi nãy mới đánh nhau của hắn (là một chọi bảy).
Bỗng hắn nhìn thấy cái gì đó. Hắn bò lại gần, là một cuốn sách, hắn mở ra:
– Nguyễn Thị Vân Hoa, 12A1 trường Bạch Dương. Hừ còn là A1 nữa đấy, cô chết chắc rồi…người cô ta là sắt hay sao mà đau thế không biết.
Rồi hắn lôi chiếc điện thoại trong túi ra, bấm số, đợi và:
– Tài hả? tới chở tao về đi. Tao đang ở đường…
Nhi chạy 1 mạch về nhà, bỗng nghĩ lại:
– Hình như anh ta mới đánh nhau hay sao mà trầy trụa tùm lum, mà thôi cho đáng đời.
Nhi vô tư, lon ton chạy vào nhà mà chẳng hề để ý là cuốn sách nó té làm rơi, nó đã để quên…
Nhi chạy thẳng vào phòng Hy, làm ra vẻ nghiêm trọng:
– Hy này chị có chuyện muốn nói với mày!
– Lại là bài ca em vào trường chị à? – Hy gập cuốn sách đang đọc dở lại, nhìn lên chị mình, hỏi, thái độ có chút bất mãn.
– Không. – nó vội vã xua tay.
– Thế là gì? – cô em căng to mắt ra nhìn chị mình, mấy bữa nay nó xộc vào phòng Hy toàn là than vãn này nọ về cái vụ này thôi mà, lí nào hôm nay lại thay đổi nhanh vậy.
– Mày…ờ…ở trên trường mày đừng nói tụi mình là chị em nhé. – nó dè dặn, nhỏ giọng.
– Sao thế? – Hy ngạc nhiên tột độ, không lẽ con bé đã làm gì sai để chị mình không muốn ọi người biết hai người là chị em?
– Chị có chuyện không thể nói được. Nói chung chị với mày trên trường coi như không quen biết. – vẫn với cái volume cực nhỏ mà chỉ có hai người có thể nghe, nó không quên hành động ngó trước ngó sau như kẻ rình rập đợi chủ nhà đi vắng rồi đột nhập vào mà ăn trộm, chẳng qua là nó đang canh chừng ngoại nó thôi, nó không muốn ngoại biết chuyện này.
– Chuyện gì chứ?
– Chỉ là chuyện…mà mày hỏi làm gì? Bây giờ không tiện nói, sau này nói cho nghe.
– Vậy là phải giả bộ không quen biết sao?
– Ừm…
– Có chuyện gì sau này nhớ kể em nghe đó.
– Ờ… mà này, đừng nói cho ngoại biết đấy. – không quên dặn dò kĩ lưỡng trước khi ra khỏi phòng, chuyện này không được để ngoại biết không nó lại bị kết vào tội danh “ăn hiếp đứa cháu yêu quý” của ngoại nữa.
8 giờ 45 phút…
– Ai biểu mày đi đánh nhau làm gì? Vụ hôm trước làm cả đám phải chuyển qua Bạch Dương rồi. Mày muốn bị đuổi thẳng hay sao hả cái thằng này?
Tài vừa cằn nhằn vừa thảy hộp y tế lại chỗ Minh. Minh bực bội:
– Tụi nó gây sự với tao trước mà. Lại gặp thêm nhỏ điên nữa. – hắn chụp lấy hộp y tế và mở ra.
– Này, qua trường này rồi đừng có mà phá nữa, tại mày mà tao với thằng Quân cũng phải chuyển trường theo. – Tài nhăn nhó khó chịu, nhìn mặt mà thấy thương.
– Biết rồi. – bực bội, đôi mắt cùng đôi tay không ngừng tìm kiếm mấy cái băng keo cá nhân chết tiệt.
– Trường đó…Nhi cũng học ở đó. – Tài ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi.
– Nhi? Người anh Hải đơn phương? – Minh khựng lại ngước lên nhìn Tài, khẽ chau mày.
– Ừ!
– Con điên hồi nãy cũng học ở đó, 12A1. – nhắc đến đây, tự nhiên núi lửa trong hắn lại phun trào, nghiến răng trèo trẹo.
– Trùng hợp nhỉ!
Minh bỗng nhăn mặt:
– Nhưng tao không thấy rõ mặt nó, chỉ biết nó tên Hoa thôi à.
– 12A1 chỉ có một Hoa thôi à. Tao coi danh sách các lớp rồi. – tỏ ra mình là một người am hiểu…danh sách học sinh các lớp, Tài kênh mặt lên.
– Được, tao sẽ cho con nhỏ đó biết chọc tao sẽ như thế nào!
– Mày định làm gì?
– Chưa nghĩ được. Nhưng sẽ nghĩ ra sớm thôi.
Tài bật cười vỗ đầu Minh như đang vỗ con đẻ:
– Thôi ngủ đi, mai khai giảng rồi, tao về đây.
*Sáng hôm sau*
Tại sân trường Bạch Dương, chưa đánh trống nên cả đám đang tụ tập. Hoa nói:
– Nhi! Đọc lẹ cuốn sách đi rồi trả tao.
Mặt Nhi nhăn tít lại, tính mở miệng hỏi lại con bạn xem nó đang nói về cuốn sách nào thì bỗng giật mình, hình như đã nhớ ra chuyện gì đấy, nó lắp bắp:
– Ch…chê…chết rồi…cuốn…cuốn sách hôm qua…tao làm rơi mất rồi…
– Cái gì? – Hoa đứng phắt dậy.
Quỳnh vốn đã quen với cái tính hậu đậu của nó, nhưng lần này hơi nghiêm trọng liền hỏi:
– Mày làm rơi ở đâu? Mà rơi sao mày lại không biết?
– Từ từ nghe tao nói đã…
Nhi hít một hơi không khí đầy vào lồng ngực, kể từ đầu tới đuôi câu chuyện gặp thằng cha đáng ghét đó. Nó còn dự đoán một điều rất ư là chính xác, rằng nếu như cuốn sách còn ở đó thì sáng nay đi học nó phải thấy, nhưng không, chắc anh ta lấy đi rồi (giờ mới biết sao? Ngây thơ quá).
Hoa rưng rưng:
– Sao mày lại quên được chứ? Cuốn sách đó tao còn chưa đọc mà.
– Xin lỗi. – Nhi nói.
Mặt Hoa bỗng trở nên nghiêm nghị:
– Mày…đi kiếm cuốn sách đó về đây đi.
– Biết ở đâu mà kiếm chứ? – Linh mở miệng nói giùm con bạn, dù gì cũng lỡ rồi mà.
Hoa gắt lên, nước mắt nó chảy xuống:
– Mày biết để có cuốn sách đó tao phải nhịn ăn như thế nào mà. Người ta chỉ xuất bản có 100 cuốn thôi, giờ hết hàng rồi thì phải làm sao hả? Mày phải đi kiếm lại cho tao.
Quỳnh bỗng xen vào, thay vì khóc lóc chung với bạn mình…à mà nghĩ lại thì Quỳnh có gì đâu mà phải khóc, vì thế nó cười cực tươi:
– Yên tâm đi, kiểu gì hắn cũng sẽ đem sách trả ày thôi.
– Sao mày biết? – Hoa quệt đi dòng nước mắt, ngạc nhiên hỏi.
– Nếu hắn là người tốt thì hắn sẽ đem cuốn sách trả lại ày. Nhưng nghe con Nhi kể thì hắn không phải là người tốt đâu, người còn trầy trụa tùm lum chắc là mới đi đánh nhau về, mà đánh nhau thì chắc hắn cũng dữ lắm, chắc cũng phải có máu mặt lắm…
– Vô thẳng vấn đề đi. – Nhi bắt đầu nổi điên khi Quỳnh cứ nói dài dòng vòng vo, ứ thấy cái vấn đề chính đâu hết.
– Ừ thì…nếu hắn là người như vậy thì hắn sẽ lần theo dấu vết của tên, lớp, trường trong cuốn sách để trả thù. Chẳng phải lúc đó cuốn sách sẽ về tay mày sao?
Nhi cốc cho Quỳnh một cái:
– Mày nghĩ hắn đi trả thù mà lại đem sách đi trả à? Rõ ngốc!
– Thì lúc đó tìm cách mà lấy lại. – Quỳnh ôm đầu khổ sở, con Nhi này đụng tí là động tay động chân, phải tránh xa mới được.
– Nhưng mà… – Hoa nhăn mặt – hắn định trả thù tao hay con Nhi?
Quỳnh cười tinh nghịch trước nỗi đau của bạn bè:
– Đương nhiên là mày rồi, trong cuốn sách đó ghi tên mày chứ có phải con Nhi đâu.
– Cái gì? – Hoa giận dữ, máu lên tới não, đứng phắt dậy.
Quỳnh vội nói tiếp, không nên để cơn giận dữ tăng độ, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường:
– Bình tĩnh, hôm đó vì trời tối nên thằng cha đó không nhìn thấy rõ mặt con Nhi, mà trong cuốn sách lại ghi tên mày nên hắn trả thù mày là đúng rồi.
– Vậy người bị trả thù bây giờ là tao chứ không phải con mắm kia hả? – Hoa chỉ tay vào Nhi, con mắt ngây thơ thấy sợ.
Linh im lặng lắng nghe nãy giờ, bỗng nảy ra một “kế sách” rất hay bèn “cống hiến”:
– Lúc đó mày chỉ cần khai tên con Nhi ra được rồi.
– Sao tụi bay lại ác vậy hả? – Nhi thấy cô độc khi tất cả quay lưng lại với nó.
– Ác cái gì? Mày là người gây ra chuyện này mà…
Trống đánh vào học…à không…bắt đầu lễ khai giảng…
Tụi nó tạm gác chuyện này lại, vào vị trí lớp của mình.
Hoa 12A1, nó được vào lớp chọn vì học giỏi.
Linh 12A3.
Quỳnh và Nhi 12A9.
Sau 1 hồi nghe những lời phát biểu hay theo lời Nhi là “đọc kinh thánh” (híc, tội lỗi tội lỗi…a di đà phật, con không cố ý đụng chạm tới các thầy cô đâu ạ) của những ông thầy bà cô thì tụi nó cũng được vào lớp.
Nhi quăng cặp một cái phịch xuống dưới ghế. Nó không thích ngồi ở những hàng đầu vì ở trên đó dễ “được” tiếp xúc với giáo viên, không được thoải mái, thỉnh thoảng còn bị lên bảng làm bài mẫu nữa chớ, cơ mà làm không được thì sẽ có một trái trứng về chiên ăn với cơm chứ chẳng chơi, đó là kinh nghiệm suốt mười một năm qua ngồi ghế nhà trường…và năm nay sẽ là năm thứ mười hai. Vì thế đã lôi Quỳnh xuống tận bàn chót. Cái bàn đó có ba chỗ ngồi, Nhi ngồi ghế trong góc tường, Quỳnh ngồi ghế giữa, còn lại một cái ghế ngoài cùng bỏ trống. Mấy thằng con trai bàn trên cứ quay xuống nói chuyện với Quỳnh khiến cho Nhi buồn ngủ, định áp mặt xuống bàn cho 1 giấc thì bà cô đi vào.
Ấn tượng đấu tiên của Nhi với bà cô này là dù hơi nhí nhố với bộ áo dài màu hồng “nhìn phát ngứa mắt” (nó cực ghét màu hồng) cộng với mấy bông hoa tua tủa thì phải công nhận là bà này đẹp thật.
Mới vào lớp bà ta (kêu là bà nhưng thật ra mới 25 tuổi thôi) đã đá lông nheo với lớp:
– Chào các bạn, tôi là Huỳnh Như Quỳnh, dạy môn văn, sẽ chủ nhiệm lớp các bạn năm nay.
Mấy đứa con gái có vẻ chán nản khi nghe giọng nói “dẹo đến phát tởm” của bà cô. Mấy đứa con trai thì lại reo hò thích thú vì được cô giáo trẻ đẹp chủ nhiệm.
Nhi cười gian manh, giật tay Quỳnh đang nhìn bả như muốn ăn tươi nuốt sống, nói:
– Tao không ngờ là bả lại dẹo đến thế – nó bật cười ha hả – Huỳnh Như Quỳnh, tên chẳng khác gì mày.
– Đợi đó, bà già, bà mà làm gì để ai rủa cái tên đó coi, tui xé xác bà luôn. – Quỳnh thực sự đang rất bức xúc, không ngờ lại bị trùng tên với cô giáo chủ nhiệm, nguy cơ bị rủa là rất cao.
Bỗng có một anh chàng vừa cao cao vừa đẹp trai bước vào, đương nhiên hắn đã xin phép “bà già” đó rồi. Hắn bước tới trong tiếng xì xầm của lớp:
– Ê! Là Tài phải hông? – nữ sinh một trầm trồ.
– Ừ, đẹp trai quá à! (mê trai bà cố) – nữ sinh hai nước miếng dòng dòng nhìn Tài lướt qua bàn mình.
– Nếu Tài ở đây thì Minh và Quân đâu?
– Minh 12A1, Quân 12A3.
– Sao mày biết?
– Tao coi danh sách các lớp rồi.
– Woa! Vậy là ba hotboy Đông Hòa chuyển qua đây rồi.
– Tin đồn họ chuyển qua trường mình là thật rồi. Thích quá!
– bla bla bla….
Nhi thấy thế liền khều Quỳnh:
– Này, bộ hắn nổi tiếng lắm hay sao mà tụi nó bàn tán lắm thế?
– Ừ. Là một trong ba hotboy Đông Hòa đó.
– Nghe nói Đông Hòa dạy giỏi lắm mà, sao chuyển qua đây làm gì?
– Nghe nói là dính vào một vụ đánh nhau gì đấy, có ba tên mà đánh mười ba thằng cùng trường nhập viện nên bị đuổi, phải chuyển qua trường này thôi.
– Mà…sao mày rành vậy?
– Nghe kể thôi.
– …
Lúc Nhi quay sang thì thấy tên Tài đó đã ngồi kế Quỳnh từ lúc nào. Suy nghĩ đầu tiên của Nhi về hắn là “tên háo sắc”.
Vừa lúc ấy, bà già trên bảng điểm danh đến nó:
– Lê Thanh Nhi?
– Có! – Nó giật mình la lên.
– Phạm Thanh Nhi?
– Có!
Nhi quay sang nhìn Quỳnh:
– Lớp mình có một Thanh Nhi nữa sao? Woa, nhỏ đó cũng đẹp đó chứ?
Quỳnh nhìn Thanh Nhi “Phạm” rồi quay sang Nhi:
– Đẹp, nhưng không bằng tao đúng không?
– Biết rồi, ai chả biết mày đẹp nên không cần tự tin thế đâu. – nó bĩu môi với cái tính tự tin của Quỳnh.
Nãy giờ chẳng có ai để ý là Tài quan sát rất kĩ hai Thanh Nhi “Phạm” và Thanh Nhi “Lê”. Liệu có phải Tài vào lớp này chỉ vì có hai Thanh Nhi? Có liên quan gì tới Nhi mà Hải đơn phương?
Bên A1, một anh chàng cũng cao cao cũng đẹp trai, bên tai trái của hắn có đeo hai chiếc khuyên tai màu bạc, tóc mái của hắn hơi xéo qua lông mày một chút, đôi mắt lạnh lùng toát lên một màu đen quyến rũ. Hắn bước vào mà chẳng thèm xin lỗi thầy đang điểm danh trên bảng lấy một tiếng.
Hắn bước vào ngồi đại một chỗ nhưng không ngờ lại ngay kế bên Hoa. Anh chàng này bước vào còn nghe xôn xao hơn cả Tài hồi nãy, vì hắn là Minh – tên quậy phá, bạo lực nhưng cực kì đẹp trai. Hắn cũng học giỏi nên mới vào được A1. Nhưng sao ông thầy không nói gì trước thái độ đó của hắn mặc dù nhìn ông thầy có vẻ khó chịu, ông điểm danh tiếp:
– Nguyễn Thị Vân Hoa?
– Có!
Minh đưa mắt nhìn người bạn ngay kế bên mình, Hoa quay sang bắt gặp ánh mắt đó nhưng vội quay đi. Có thể nói hắn đang cười thầm trong bụng “Không ngờ mình cũng biết lựa chỗ ngồi đấy nhỉ! Bây giờ chuẩn bị cho kế hoạch trả thù nào”. Hắn nằm xuống bàn ngủ 1 hơi dài.
Khoan đã…
Hồi nãy hắn nói trả thù? Trả thù vụ gì?
Không lẽ người tối hôm qua là hắn sao? Nếu vậy thì hắn lộn người rồi, hôm qua là Nhi chứ không phải Hoa, nhầm trầm trọng luôn rồi.
Nhưng có lẽ do trời tối và hơi choáng vì mới đánh nhau xong nên hắn không nhìn thấy rõ mặt Nhi. Và bây giờ Hoa đang và trong tương lai rất gần sẽ phải chịu sự trả thù của Minh thay cho Nhi.
Ở bên A3 thì Quân làm quen rất nhanh với Linh, Linh lúc đầu hơi e dè vì người lạ với lại cái khuôn mặt điển trai của Quân cũng đủ làm cho nó sững sờ rồi, nhưng dần dà thì cuộc nói chuyện trở nên vui vẻ và sôi nổi hơn.
Nếu có Nhi ở đây thì chắc Quân cũng sẽ ” được đánh giá” là 1 tên háo sắc.
*
Ở tiệm chè đối diện trường, bốn cô nương đang ngồi ở đó.
Hoa khơi lại chuyện hồi nãy và quay sang Quỳnh:
– Lỡ may hắn bỏ qua luôn chuyện này rồi không thèm trả cuốn sách thì sao?
Quỳnh giật mình, nói thật thì nó chưa hề nghĩ đến tình huống này:
– Ờ…thì…đời ai biết được cái chi chi đâu nhỉ?
– Sao mày nói chuyện huề vốn vậy hả? – Nhi thổi ngược lên cái mái, bực mình gắt.
Bỗng Hoa nhìn thấy đám của Minh, tâm trạng đã bực nay lại càng bực hơn:
– Nhìn thấy cai thằng đi ở giữa không? Đồ mất nết, hồi nãy xông thẳng vào lớp mà chẳng thèm xin phép gì cả. Đã vậy còn ngồi kế bên tao nữa, nhìn mặt là hết ăn cơm nổi mà.
Cả đám quay sang nhìn.
– Là đám của Minh mà, Quân ngồi kế bên tao nè, thấy sao? – Linh bắt đầu kênh cái mặt lên, điều này giúp nó cao thêm được…mấy cm.
– Tài ngồi kế bên tao nè, còn thằng bị Hoa **** là Minh, có tiếng lắm đó, đừng đụng vào hắn. – Quỳnh thấy Linh khoe cũng chịu không được, bèn đốp lại.
Nhi ngây ngô:
– Vậy chớ mày nói ba hotboy Đông Hòa là ba thằng đó hả?
Có vẻ như Nhi chẳng nhận ra người tối qua là Minh, cả hai không nhận ra nhau mà Minh chỉ biết tên Hoa thì Hoa chịu hết rắc rối là đúng rồi.
– Ừm! Chẳng phải quá trùng hợp sao? Tụi mình được ngồi kế ba hotboy, nhưng mà con Hoa sướng thật, được ngồi kế người đẹp nhất. – Linh nói nhưng chẳng có vẻ gì gọi là ghen tị.
Hoa bực bội:
-Hắn mà đẹp cái gì? Nhìn cái mặt là muốn đục cho 1 cái rồi.
Quân và 2 thằng bạn cũng ghé vào tiệm chè đó, vừa ngồi xuống hắn đã thấy Linh liền đưa tay lên vẫy vẫy tạo sự chú ý:
– Hey Linh!
– Cũng ăn chè sao? – Linh đã thấy cả ba anh chàng từ ở ngoài nên cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ chào lại như một phép lịch sự tối thiểu.
Quân kéo Tài và Minh qua bên bàn của Linh một cách tự nhiên như ruồi, Hoa hơi khó chịu nhưng cũng không nói gì, Quỳnh nhìn có vẻ để ý đến Minh, Nhi thì…ôi khỏi nói, thấy đồ ăn là như sắp chết đói.