Đọc truyện Cô Ấy Rất Không Vui! – Chương 60: Tối nay anh có thể tự ngủ một mình
Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
– ———-
Kỷ Diễn đậu xe trong gara riêng của một căn biệt thự.
“Tới rồi, xuống xe đi nào.”
Kỷ Diễn rút chìa khoá, mở cửa xuống xe liền phát hiện Lục Hi Hoà còn chưa xuống, vẫn đang ngồi ở ghế phụ.
Anh đi qua, giúp cô mở cửa: “Sao vậy, còn hồi hộp hả?”
Lục Hi Hoà nghiêng đầu nhìn anh, dùng ngón tay so một chút: “Một chút.”
Kỷ Diễn cười nhéo mặt cô: “Đã đến cửa nhà rồi, em còn muốn rút lui sao?”
Lục Hi Hoà lắc đầu, cô muốn trốn cũng không được, bèn hít sâu một hơi rồi xuống xe.
“Không trốn.”
Kỷ Diễn nắm tay cô, đóng cửa lại rồi đi đến cốp xe, lấy quà đã chuẩn bị sẵn rồi hai người mới đi lên nhà.
Anh biết cô vẫn còn khẩn trương, nên an ủi nắm chặt tay cô, cười nói: “Đừng khẩn trương, không sao hết.”
Lục Hi Hoà gật đầu với anh, nắm chặt tay, may mà có anh ở đây.
Hai người từ hầm đi lên, liền thấy một thân ảnh nho nhỏ từ cửa vọt tới.
“Tiên nữ tỷ tỷ!”
Là Thanh Thanh.
Thanh Thanh chạy nhanh như bay, Lục Hi Hoà tiến lên đón lấy.
Kỷ Diễn nhìn Thanh Thanh xông về phía cô, lúc trước anh về con bé đều chạy về phía anh đầu tiên, giờ đã đổi người rồi.
“Tiên nữ tỷ tỷ, em rất nhớ chị đó.” Thanh Thanh ôm chặt đùi cô, khuôn mặt nhỏ cọ cọ, đáng yêu không nên lời.
Trong lòng Lục Hi Hoà mềm mại, đưa tay bế con bé lên.
“Chị cũng nhớ em nha.” Cô dùng tay nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại.
Anh đi tới, thấy Thanh Thanh mập mạp đang đu trên người cô, mà cô vốn gầy người không được mấy lạng thịt, nói: “Anh ôm cho.”
Vừa nói vừa đưa tay về phía Kỷ Thanh đưa tay. Kỷ Thanh không vui, vì anh trai ôm không thoải mái bằng tiên nữ tỷ tỷ, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh chủ động yêu cầu bế mình, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, quyết định để Kỷ Diễn bế.
Triệu Liên đứng ở cửa nhìn thấy một màn này, mặt mày dịu dàng tươi cười đi tới.
“Các con tới rồi?”
“Chào dì.” Lục Hi Hoà lễ phép gọi.
Triệu Liên dịu dàng gật đầu với cô, nói: “Mau vào đi.”
Mấy người cùng nhau đi vào, Kỷ Thu Hào mới nghe điện thoại xong, từ trên lầu đi xuống.
Kỷ Diễn giới thiệu với Kỷ Thu Hào: “Ba, đây là bạn gái con, Lục Hi Hoà.”
Đây là lần đầu tiên Lục Hi Hoà tiếp xúc với Kỷ Thu Hào, tuy trong lòng khẩn trương nhưng vẫn cố gắng không để thất thố, lễ phép chào hỏi.
“Chào chú, cháu là Lục Hi Hoà.”
Lục Hi Hoà không thất thố, nhưng thất thố lại là Kỷ Thu Hào.
Cô gái nhỏ trước mặt sáng sủa, diện mạo cũng rất dễ nhìn. Nếu không phải Kỷ Diễn nói cô chính là đứa bé năm đó, ông cũng không thể liên hệ được hai người với nhau.
Rốt cuộc mười mấy năm trôi qua, lúc trước cô còn nhỏ xíu như vậy, giờ đã lớn rồi, nhìn không ra bóng dáng lúc đó.
Ông hồi tưởng lại, vẫn còn nhớ rõ thân ảnh nho nhỏ kia nằm trên giường bệnh.
Kỷ Diễn thấy Kỷ Thu Hào thất thần, liền biết ông đang nghĩ tới chuyện năm đó, nên mở miệng gọi một tiếng.
“Ba?”
Nghe được tiếng Kỷ Diễn, Kỷ Thu Hào mới từ trong hồi ức bừng tỉnh lại. Ông cũng nhận ra vừa rồi mình thất thần, dịu dàng cười với cô.
“Ừ, được được được.”
Lục Hi Hoà nhìn ra Kỷ Thu Hào rất vừa lòng với cô, nhưng lại có điểm nghi ngờ. Cô cảm thấy trừ vừa lòng ra, ông đối với cô còn có một thứ tình cảm nào đó. Nhưng mà trước mặt ông, đạo hạnh của cô còn quá nông nên nhìn không ra.
Lúc ăn cơm, trên bàn ăn không ai nói chuyện, mọi người đều im lặng ăn cơm, ngay cả Thanh Thanh 4 tuổi cũng ngoan ngoãn tự ăn.
Nhìn thấy vậy Lục Hi Hoà mới nghĩ tới, lúc cô mới cùng Kỷ Diễn ăn cơm, một câu anh cũng không nói. Hoá ra ở nhà anh là như vậy.
Ăn không nói.
Nhưng ở nhà cô thì khá tuỳ ý. Bình thường cô bận làm việc, Thẩm Quyến đi học cũng chỉ cuối tuần mới về nhà, cho nên trong giờ cơm mọi người đều sẽ nói chuyện gì xảy ra ngày hôm đó.
Nên cũng không có cái quy tắc “Ăn không nói”.
Sau khi Kỷ Diễn ở cùng cô một thời gian dài, cô nói nhiều, nói chuyện với anh anh cũng không thể làm lơ được, nên mới dần dần nói một ít lúc ăn cơm.
Cơm nước xong, mọi người ngồi trên sô pha nói chuyện, Kỷ Thu Hào đột nhiên nhắc tới công việc của cô.
“Hi Hoà, giờ con chắc đang ở công ty Tinh Thượng?”
Lục Hi Hoà gật đầu: “Đúng ạ.”
“Chuyện cướp vai trên mạng đó, con và cô ta đều là người cùng một công ty, công ty sao lại không ra mặt đáp lại gì vậy?”
Lục Hi Hoà kinh ngạc, ông ấy biết?
Nhưng mà nghĩ lại, tuy hiện tại ông không ở công ty, nhưng mà tin tức truyền đi như vậy, ông có gì mà không biết?
“Dạ, chắc là bận rộn ạ.”
Nói thế nào đi nữa Kỷ Thu Hào cũng lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy, cô không cần nói nhiều thì trong lòng ông vẫn rõ hết. Ông nghĩ rồi nói thêm: “Kỳ thật bác cảm thấy ở Tinh Thượng không có tiền đồ gì cả, chi bằng con qua bên này đi. Ở Thiên Ngu, khẳng định không ai dám khinh dễ con.”
Thật ra Tinh Thượng cũng là một công ty giải trí tương đối thành công trong nước, nhưng muốn được so sánh với Thiên Ngu thì đúng là không thể. Cũng khó trách ông trực tiếp nói với cô như vậy.
Hai ngày trước Kỷ Diễn còn nói chuyện này với cô, nên cô nhìn thoáng qua anh.
Kỷ Diễn mở miệng nói với Kỷ Thu Hào: “Con cũng mới đề cập với cô ấy chuyện này, để cô ấy suy xét một chút.”
“Được, từ từ suy nghĩ, không vội.”
Lục Hi Hoà: “…”
Đúng là phụ tử không sai!
“Hôm nay cũng muộn rồi, hay là hai đứa ở lại đi, tối nay không cần quay về nữa.” Kỷ Thu Hào nói.
“Tiên nữ tỷ tỷ, chị ngủ ở lại đây được không?” Thanh Thanh nắm lấy tay cô lay nhẹ.
Năng lực làm nũng tỏ vẻ dễ thương của Kỷ Thanh cực kỳ mạnh, Lục Hi Hoà căn bản không chống cự lại được, lập tức gật đầu.
Mọi người hàn huyên một hồi lâu, thời gian cũng không còn sớm, Kỷ Diễn đưa cô lên phòng mình trên lầu.
Phòng ngủ của anh rất lớn, so với phòng ở chung cư bên kia còn lớn hơn, phong cách thì không khác nhau mấy.
Lục Hi Hoà thực sự thích phòng của anh, vừa nhìn đã muốn ngủ thật ngon.
Giây tiếp theo cô liền chạy vội về phía giường rồi nhảy lên, quả nhiên thoải mái, nằm trên đó chính là một loại hưởng thụ.
Mà Lục Hi Hoà đang nằm đó không biết, ánh mắt người đàn ông đứng ở cuối giường đã thay đổi.
Hôm nay cô mặc một cái váy liền áo màu trắng, da cô vốn đã trắng lại càng trắng. Giờ nằm trên ga giường tối màu, tương phản vào thị giác càng mạnh.
“A, Kỷ Diễn…” Cô muốn ngồi dậy nói chuyện với anh.
Nhưng cô vừa mới nhỏm dậy đã bị anh đưa tay đẩy trở lại, theo quán tính ngã xuống giường mềm mại. Giây tiếp theo, hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm.
Cô nhìn người đàn ông đang đè lên mình, đưa tay chọc ngực anh: “Làm cái gì vậy nha?”
Kỷ Diễn không nói gì, dùng hành động trả lời.
Không biết anh bị kích thích cái gì, hôn ngày càng sâu, cô gần như không thở nổi. Khi bàn tay to lớn của anh luồn vào trong váy, cô đè lại.
“Không được, tắm trước đã, em muốn đi tắm.”
Kỷ Diễn cũng không vội vàng, chỉnh lại váy cho cô rồi kéo người dậy.
“Em tắm trước, rồi anh tắm.”
“Được.”
Lục Hi Hoà như cũ mặc áo thun của anh, vừa sấy tóc vừa nói với Kỷ Diễn ngồi một bên giường: “Anh đi tắm đi.”
Kỷ DIễn đi tới bên cạnh cô, hôn lên má.
“Chờ anh.” Thanh âm trầm thấp gợi cảm.
“Ừm.” Lục Hi Hoà đỏ mặt.
Lau khô tóc xong, Lục Hi Hoà chuẩn bị lên giường, tầm mắt dừng lại trên bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Cô đổi hướng đi tới bàn làm việc, vừa tới thì Kỷ Diễn vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.
“Trước kia anh đi học là ngồi ở đây làm bài tập sao?”
Kỷ Diễn đi về phía cô,:”Ừ.”
Bài tập khi còn nhỏ đa số đều làm hết ở đây.
Lục Hi Hoà nhìn thấy một vài khung hình bị sách vở che lại, nhìn thoáng qua đã nhận ra Kỷ Diễn. Vì hầu hết ảnh đều có một thiếu niên.
Cô đưa tay lấy một khung ảnh, thiếu niên mặc đồng phục, dáng người cao gầy, so với bây giờ không thay đổi nhiều, chỉ có đường nét khuôn mặt thêm trưởng thành.
Diện mạo này, cao trung tuyệt đối thu hút nữ sinh.
“Lúc cao trung có phải có rất nhiều nữ sinh thích anh không?”
Nghe thấy giọng điệu của cô, anh mỉm cười ôm vào lòng, nước từ tóc rơi xuống cổ cô, cô lấy tay lau.
“Í, tóc anh còn ướt.”
Kỷ Diễn cười, không để ý mà tiếp tục cọ vào cô.
“Em vừa hỏi anh còn chưa trả lời đâu đó.”
Kỷ Diễn gật gật đầu: “Ừm, hình như thế.”
Lục Hi Hoà ngẩng đầu liếc anh một cái, biết ngay mà.
Kỷ Diễn nhéo lên môi cô: “Nhưng họ thích là việc của họ, anh có thích họ đâu.”
Lục Hi Hoà cầm tay anh để xuống dưới, lại hỏi: “Vậy anh thích ai?”
“Em biết còn phải hỏi sao?”
“Lúc anh học cao trung đẹp trai vậy, em mà lớn hơn mấy tuổi thì tốt rồi. Vậy là sẽ có thể cùng nhau học cao trung.” Lục Hi Hoà đột nhiên cảm thán nói, giờ cô đối với Kỷ Diễn là cảm giác chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.
“Nếu em cùng anh học cao trung, em xác định em có thể theo đuổi được anh sao?”
Lục Hi Hoà: “…”
Cô thấy mình không nói lại được anh nữa rồi, mỉm cười bỏ khung hình xuống, rời khỏi vòng tay anh.
“Đùa thôi mà, anh theo đuổi em, anh theo đuổi.” Kỷ Diễn bước nhanh tới giữ cô lại.
“Tối nay anh có thể tự ngủ một mình.”