Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 59: Anh nâng* em


Đọc truyện Cô Ấy Rất Không Vui! – Chương 59: Anh nâng* em

Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

*Nâng này mấy bà đọc showbiz lâu chắc hỉu đúng hơm, tui khỏi giải thích nhéee

– ———

“Kỷ tổng, Tinh Thượng đúng là đang chèn ép Lục tiểu thư. Nghe nói toàn bộ lịch trình sau  này của Lục tiểu thư đã bị huỷ bỏ, hành vi này với phong sát căn bản không khác nhau là mấy.”

Phong sát?

Chân mày Kỷ Diễn càng nhíu chặt. Chẳng trách ngày đó nói chuyện này với cô, lúc ấy còn không cảm thấy gì, giờ nhớ lại, mới thấy khi đó cô toàn nói lảng sang chuyện khác.

Nhưng mà xảy ra chuyện như vậy, sao cô lại không nói với anh?

Nhìn biểu hiện lúc đó của cô dường như không muốn nói chuyện này nói với mình.

Tiêu Mính thấy Kỷ Diễn nhíu mày không biết đang nghĩ gì thì gọi một tiếng.

“Kỷ tổng?”

Nghe tiếng, Kỷ Diễn nhìn một cái rồi nói: “Việc này tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”

Tiêu Mính không nhìn ra tâm tư của Kỷ Diễn, nhưng vẫn cung kính gật đầu.

“Vâng.”

Sau khi Tiêu Mính ra ngoài, Kỷ Diễn lấy điện thoại gọi cho Lục Hi Hoà. Đầu bên kia truyền tới giai điệu quen thuộc, điện thoại thông nhưng mãi không có người nghe máy.

Anh vừa định gọi thêm lần nữa thì có người gõ cửa bên ngoài.

Kỷ Diễn tưởng là Tiêu Mính, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ nói: “Vào đi.”


Người bên ngoài đẩy cửa đi vào, tay Kỷ Diễn đang cầm điện thoại cũng ngừng lại. Như có tâm linh tương thông, anh ngẩng đầu lên nhìn qua.

Lúc này đứng ở đó đâu phải Tiêu Mính, rõ ràng chính là người anh gọi mãi không nghe máy.

Nghĩ tới việc cô giấu mình, rồi còn không nghe điện thoại, anh kiềm chế tâm tư muốn gặp cô, bình tĩnh nhìn cô.

“Sao em lại tới đây?” Nói xong, anh cúi xuống nhìn văn kiện trên bàn.

Lục Hi Hoà mím môi, chớp chớp mắt, lúc nhìn thấy trên mạng đăng tin cô và Hà Phỉ tranh giành nhau, cô và Thái Nguyệt đang đứng cạnh nhau.

Nếu chuyện này bị phơi ra, chắc chắn Kỷ Diễn cũng đã thấy, nên cô nhanh chóng bảo Thái Nguyệt đưa cô tới đây. Việc này cô vẫn phải chiếm vị trí chủ động mới được, giờ anh có thái độ như vậy cô cũng sớm đoán trước được rồi.

Cô cười cười đi qua bên cạnh anh, nhìn văn kiện trên bàn: “Anh vẫn đang xử lý công việc hả?”

Kỷ Diễn không để ý tới cô.

Cô đem hai tay để trên vai anh, biết rõ còn cố hỏi: “Sao anh không nói chuyện với em vậy?”

Kỷ Diễn nghiêng đầu nhìn cô, Lục Hi Hoà bị ánh mắt thâm thuý của anh nhìn cho có chút chột dạ, tự tin không khỏi giảm bớt vài phần. Rất rõ ràng giờ cô đã ở thế hạ phong rồi.

Thế nên cô dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm là phải làm đến cùng. Đưa tay kéo cánh tay Kỷ Diễn đang để ở trên bàn xuống, hai cánh tay cô ôm lấy cổ anh, trực tiếp ngồi trên đùi.

Tiếng cô mềm mại hỏi: “Anh tức giận đấy à?”

Kỷ Diễn thấy cô vòng một hồi vẫn tự giác quay về chủ đề chính, đưa tay ôm lấy eo nhỏ, mềm mại tinh tế mà như một tay có thể bẻ gãy.

Cách một tầng vải mỏng, Lục Hi Hoà rõ ràng cảm nhận được độ ấm của bàn tay anh.

Nóng bỏng, cực nóng.

“Em thấy sao?”

Nghe anh nói vậy cô còn thấy sao nữa? Chẳng phải đúng rồi sao?


Trong đầu cô nháy mắt hiện lên vô số tâm tư nhỏ, giây tiếp theo dựa vào người anh, cằm dựa trên đầu vai, ngồi trên đùi ôm lấy anh.

“Không phải cố ý không nói với anh.”

Kỷ Diễn ừ một tiếng, âm cuối hơi cao, chờ cô nói tiếp.

“Chỉ là em cảm thấy bình thường anh bận rộn, việc này nhỏ nhặt như vậy, em không muốn phiền tới anh.”

Cô nói xong liền cảm giác được bàn tay anh ở bên hông đang nhẹ nhàng cọ xát, có chút ngứa, né anh ra một chút. Đưa tay nắm lấy tay anh, lại bị anh nắm ngược lại.

Anh vừa thưởng thức bàn tay mềm mại tinh tế của cô, vừa như không để ý nói: “Không muốn phiền tới anh?”

Rõ ràng giọng điệu anh rất bình tĩnh, nhưng trái tim Lục Hi Hoà lại lộp bộp như muốn rớt xuống. Lời anh nói làm cô thấy chột dạ, mấy lời khẩn trương suýt nữa thì buột miệng thốt ra.

Nghe giọng điệu này của anh, cô nào dám nói tiếp, cô đoán chừng vì lời nói cô sợ phiền anh, nên anh mới không vui.

Cô nhanh chóng lấy lòng nói: “Không phiền không phiền.”

Kỷ Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo, không chỗ nào anh không thích, hơn nữa nhìn biểu tình cô đáng thương như vậy, tức giận trong lòng đã sớm tan hết.

Lục Hi Hoà thấy ánh mắt anh hiện lên một ti dịu dàng liền biết anh không tức giận nữa. Nhưng mà cô còn phải nỗ lực hơn nữa mới được, rút tay ở trong tay anh ra.

“Lần sau em nhất định sẽ không gạt anh chuyện gì hết, nên anh đừng giận em nữa, được không?”

Cô vừa nói vừa dùng tay nhẹ nhàng nhấn lên môi anh.

Ấm áp, mềm mại.

Giọng cô trầm thấp êm tai, hốc mắt ửng đỏ, như có nước đong đưa.

Hầu kết Kỷ Diễn chuyển động, đôi mắt đen như mực, khiến người ta không dời mắt được.


Hai người đã ở bên nhau một khoảng thời gian dài, nhìn nhau một cái liền biết tâm tư của đối phương. Bốn mắt nhìn nhau, Lục Hi Hoà liền chủ động kéo cổ anh, áp môi tới.

Bờ môi anh rất mềm mại, so với bình thường anh thể hiện ra ngoài hoàn toàn không giống nhau. Cô theo bản năng khẽ cắn môi dưới của anh, răng cọ xát với môi.

Giây tiếp theo, anh đã đảo khách thành chủ, đầu lưỡi mềm dẻo tiến quân thần tốc vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô mút thật mạnh, ngọt ngào chảy qua từng ngóc ngách.

Nếu không phải vẫn đang ở văn phòng, anh sợ mình dừng không nổi. Tới cuối, anh làm theo cô, cắn nhẹ môi dưới, mới chưa đã thèm buông cô ra.

Trải qua một nụ hôn nồng nhiệt, hô hấp Lục Hi Hoà chưa bình thường trở lại, trán cô tựa lên anh, khẽ thở hổn hển.

Kỷ Diễn đưa tay vuốt tóc cô, nói: “Huỷ hợp đồng với Tinh Thượng, tới chỗ anh được không?”

Lục Hi Hoà đã bình tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy anh nói lời này, không khỏi sững sờ.

Kỷ Diễn thấy cô không nói lời nào, lại hỏi: “Tới chỗ anh, anh nâng em.”

Tài nguyên tốt nhất, đoàn đội tốt nhất, anh có thể nâng cô lên tận trời, anh sẽ khiến cô trở thành người có địa vị nhất cái giới này.

“Anh nâng em”, lời này làm mắt Lục Hi Hoà phiếm hồng, cô biết anh nói 3 chữ này có sức nặng như thế nào.

Nói thật, Lục Hi Hoà chưa bao giờ có ý nghĩ muốn huỷ hợp đồng với Tinh Thượng, dù sao cũng là công ty đầu tiên cô làm, lúc cô mới xuất đạo còn khó khăn, công ty đã giúp cô rất nhiều.

Cô suy nghĩ, nói với Kỷ Diễn: “Chuyện này em còn chưa nghĩ kĩ, chờ em nghĩ kĩ rồi nói sau đi.”

CEO Thiên Ngu tự mình mời lại còn muốn suy xét, chắc chỉ có mình Lục Hi Hoà cô.

“Được, em nghĩ kĩ đi đã.”

*

Đối với chủ đề trên mạng “Cướp vai diễn”, hai bên đương sự ăn ý không ai đáp lại bất cứ điều gì.

Lục Hi Hoà không đáp lại, vì cô lười. Mà Hà Phỉ không đáp lại, là do bị dân mạng mắng chửi quá thảm. Hơn nữa Lục Hi Hoà không có động tĩnh gì, nên cô ta cũng không muốn lúc này đi làm con chim đầu đàn.

“Anh nói gì, anh nói lại lần nữa?” Lục Hi Hoà kinh ngạc nhìn Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn cười cười, lặp lại một lần nữa: “Anh nói, ba anh kêu chúng ta tối nay qua ăn cơm.”

Lục Hi Hoà thấy như lửa cháy tới mông vậy, nhảy từ trên sô pha xuống.


“Hả? Gặp phụ huynh sao?”

Nhà Kỷ Diễn có bốn người, cô đã gặp qua Triệu Liên và Kỷ Thanh, còn Kỷ Thu Hào vẫn chưa gặp.

Không đúng, cũng không thể nói như vậy. Kỷ Thu Hào là CEO tiền nhiệm của Thiên Ngu, cô đúng là đã gặp qua, nhưng đều là thấy qua tin tức.

Tướng mạo của ông vừa nhìn là biết ông cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa ngồi trên vị trí lãnh đạo đã lâu, uy nghiêm trên người đúng là không giận tự uy. Nếu ông không có quan hệ gì với Kỷ Diễn cô cũng không khẩn trương tới mức này.

Kỷ Diễn nhìn dáng vẻ kinh hoảng thất thố của cô, cười cười đứng lên từ trên sô pha, kéo cô về phía mình, lấy tay giúp cô sửa lại tóc bên mai, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ trắng nõn.

“Ừm, như vậy không phải rất xinh đẹp sao? Khẩn trương gì vậy?”

Lục Hi Hoà chụp lấy tay anh, liếc mắt nhìn.

“Cảm giác khẩn trương với xinh đẹp thì có liên quan gì chứ, em còn chưa chuẩn bị tốt đâu!”

“Không cần khẩn trương, cũng không cần chuẩn bị gì cả, như vậy là tốt rồi.”

“Không làm được.”

Kỷ Diễn nhéo mặt cô: “Không sao hết, ông ấy rất thích em.”

“Hả?” Lục Hi Hoà không phản ứng kịp.

“Bác ấy biết em sao?”

“Ừ.” Kỷ Diễn gật đầu.

Lục Hi Hoà đột nhiên nhớ ra, lần trước Triệu Liên có gặp cô rồi.

Cô biết Kỷ Diễn sẽ không lừa mình, nếu anh nói vậy rồi cô liền an tâm không ít, cảm giác khẩn trương cũng bớt đi một chút.

Cô nghĩ nghĩ, xoay người đi vào phòng ngủ. Kỷ Diễn đi theo phía sau, hỏi cô: “Làm gì đó?”

“Em muốn xem xem tối nay nên mặc gì?”

Anh ngồi trên giường, nhìn cô nghiêm túc chọn quần áo, khoé miệng không khỏi cong lên. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.