Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 23: (22) Vì Người Tiểu Nghi Thích Là Anh!
Sau khi bóng lưng Trạch Nhân mờ dần đến biến mất, tôi quay vào phòng.
Nếu như tôi không nói câu nói đó, chắc bây giờ anh cũng không phải khổ đến thế, lỗi đều tại tôi cả. Từ giờ, tôi biết dùng gương mặt gì để đối mặt với anh đây?
Tiếng tin nhắn điện thoại làm tôi giật mình khi còn đang miên man trong suy nghĩ. Là của Nhược Hạ.
“Cậu sao rồi? Đã đến nơi Trạch Huân chưa? Đã làm gì chưa? “
Tôi uể oải bấm “Đến từ hôm qua rồi, chưa làm được gì.”
Tôi nằm nhoài ra chờ tin nhắn. Nếu giờ này ở Việt Nam tôi đã được uống sữa đi ngủ.
“Đình Nghi… Tôi muốn hỏi cậu một câu! Cậu nhất định phải thật lòng! “
Nhược Hạ sao ấy nhỉ, cậu ấy chưa bao giờ rào trước đón sau như vậy. Nếu như thông thường, chắc chắn sẽ hỏi thẳng, cậu ấy tuy tôi mới quen biết chưa đến một năm nhưng cũng đủ để tôi hiểu được tánh tình cậu ấy, rất thẳng thắng.
“Trạch Nhân… Có đến Anh tìm cậu không? “
“Nhược Hạ à? Sao cậu hỏi vậy? “
Tôi cũng không rõ nữa, nhưng hình như cậu ấy đang lo lắng.
“Thật ra thì tôi đã để ý, thấy Trạch Nhân luôn nhìn về phía cậu… Mặc dù cậu lúc nào cũng chỉ nhìn theo mỗi Trạch Huân… “
“Cậu thích Trạch Nhân sao? ” Tôi cảm thấy câu hỏi có hơi thừa, câu nói trên đã phần nào thể hiện Nhược Hạ đã thích Trạch Nhân.
Nhưng trước đó, cậu ấy đã từng rất ghen tuông với sự xuất hiện của bạn gái cũ Trạch Luân.
“Ban đầu tôi thích Trạch Luân, thích sự hư hỏng ngầm của anh ấy.. Nhưng sau khi bị từ chối, tôi đã biết mình không thích anh ấy nhiều như tôi nghĩ. Biết sao không? “
“Tại sao? “
“Trạch Nhân.. Chính anh ấy làm tôi nhận ra. Lúc đó… “
“…”
“Tôi bị ánh mắt u buồn của Trạch Nhân lay động. Cảm giác muốn tìm hiểu người này. “
Tôi cũng từng nói, Trạch Nhân là người bí ẩn, mọi hành động và câu nói như một mật mã vậy, phải có IQ cao mới phá ra. Tiếc là tôi IQ thấp, không hiểu được.
Nhược Hạ là một cô gái tốt, tuy có chút nhiều chuyện, nhưng chuyện cậu ấy nói đều có ích, nếu thích tuýp người trầm lặng như Trạch Nhân thì rất hợp.
“Nhược Hạ, Trạch Nhân đã đến Anh, tôi cũng vừa gặp anh ấy khi nãy. Nhưng anh ấy đi rồi, có lẽ là lên máy bay trở về. Nếu cậu đã thích anh ấy thì theo đuổi đi, chỉ có cậu là thích hợp nhất. “
Sau khi tôi nhắn một hồi lâu, cậu ấy không trả lời. Càng chờ càng thấy khó chịu, Trạch Huân không biết khi nào về nữa, tôi thì không được ra khỏi phòng.
Trong không gian rộng rãi này, 6 tháng qua anh phải ở một mình sao? Tôi chỉ ở đây vài giờ đã thấy chán..
[…]
Trong khuôn viên của Đại Học Tây Bắc, nhóm bốn người họ Trạch đang đi cùng nhau về phía đại sảnh. Đó là khoảng thời gian họ không đi cùng Đình Nghi, do lịch tốt nghiệp quá dày đặc.
Nhược Hạ từ phía xa, là cô ấy đã cố tình đứng đợi Trạch Luân, nhưng anh đang đi cùng với ba người kia. Tuy có chút sợ vì có Trạch Huân, anh quá nghiêm túc, sợ là cô đến bày tỏ tình cảm sẽ bị đuổi học. Nhưng chờ mãi anh không đi, nhưng Trạch Luân sắp đi vào trong rồi, khó khăn lắm hôm nay cô mới chờ được.
Nhược Hạ chạy đến, trong tay cô cầm một cuốn sách.
“Trạch Luân, em thích anh! “
Câu nói này đã quá quen rồi nhỉ, nếu ở Tây Bắc lâu, chứng kiến một cô gái tỏ tình với một trong bốn người này là chuyện thường.
Nhược Hạ khác với người ta, thay vì tặng socola, thư tình hay một món quà nhỏ, thì Nhược Hạ tặng Trạch Luân một cuốn sách. Đó là cuốn cô thích nhất, cô muốn tặng nó cho người cô thích.
“Xin lỗi, tôi không thích đọc sách. ” Trạch Luân lạnh nhạt trả lời, anh mắt thậm chí không thèm nhìn lấy cuốn sách.
Khác với Trạch Luân, Trạch Ân háo hức đến bên Nhược Hạ tươi cười “Chẳng phải đây là cô bạn hay đi cùng Tiểu Nghi sao? Dễ thương quá!! “
Trạch Nhân đứng quan sát, còn Trạch Huân đã bỏ đi không nói lời nào.
Trạch Ân xoa đầu Nhược Hạ, rồi nói nhỏ vào tai “Em thiệt thòi rồi, anh ta không thích phụ nữ nhỏ tuổi hơn mình. Gu anh ấy là…A “
“Tên nhiều chuyện, mày định nói xấu anh mày à! ” Trạch Ân bị cốc cái đau điến rồi bị lôi ra. Trạch Ân ôm đầu chịu đựng.
Nhược Hạ cố chấp nói, mặc dù rất buồn “Đây là tiểu thuyết, quyển em thích nhất! “
“À. Vậy thì tôi không thích tiểu thuyết.”
“Trạch Luân, vậy anh thích gì? ” Nhược Hạ vẫn nói, tuy Trạch Luân đã cố tình quay đi.
Anh quay đầu lại “Tôi không thích gì hết. “
Nhược Hạ hoàn toàn thất vọng. Nhưng không đổ gục, Trạch Nhân đã đến, cúi người nhìn cô:
“Có thể cho tôi cuốn này không? “
Tựa cuốn tiểu thuyết làm Trạch Nhân để tâm.
Nhược Hạ vô tình chạm phải ánh mắt sầu buồn, trong khoảnh khắc đó, cô đã không còn nhớ gì đến chuyện cô bị từ chối tình cảm, chỉ biết là không thể không tặng Trạch Nhân cuốn tiểu thuyết.
“Em là Nhược Hạ? “
Cô chỉ biết gật đầu, cảm xúc đã làm cô không nói nên lời.
“Nhược Hạ, cảm ơn. ” Trạch Nhân quay đi.
Nhược Hạ nhìn theo, nhìn lâu đến nỗi quên bản thân sắp trễ học.
[…]
Sau khi rời khỏi chỗ Tiểu Nghi, Trạch Nhân đã đi về đại sảnh khách sạn, nhưng anh không ra khỏi đó, anh ngồi ở chiếc bàn chờ. Gương mặt đượm buồn của Trạch Nhân lúc đó đã đánh đổ trái tim của mấy cô tiếp tân, nhưng anh đâu biết.
Cùng lúc đó, Trạch Huân cũng từ cửa khách sạn bước vào, ánh mắt của mấy cô gái bây giờ chuyển hướng, dán mắt vào người đàn ông này.
Do nhãn quan Trạch Huân tốt, hay do Trạch Nhân chọn chỗ quá lộ liễu, mà hai người đã nhìn thấy nhau. Trạch Huân không khỏi bất ngờ, mặc dù cảm xúc không lộ ra nhiều.
“Trạch Nhân? Cậu đến đây khi nào? “
Trạch Huân vừa bước đến, vừa nói.
“Em mới đến hôm qua. ” Trạch Nhân bỏ hẳn hình ảnh mệt mỏi, đối diện anh trai với sự cứng cỏi nhất định.
Trạch Huân có chút hoài nghi, anh lại là người không giỏi vòng vo “Nếu đến tìm Tiểu Nghi, anh giúp cậu. “
“Không cần đâu, em gặp cô ấy rồi, cũng đã nói chuyện. ” Trạch Nhân cười thán phục cách nói chuyện vô tâm của anh mình.
“…”
“Anh sẽ không nghĩ em đến đây giành Tiểu Nghi với anh chứ? ” Trạch Nhân càng khó chịu với cách im lặng của Trạch Huân, anh lại càng muốn cười.
“Anh vừa nghĩ khi cậu vừa nói. ” Trạch Huân nhìn Trạch Nhân cười, nhưng chẳng biết cười gì.
Trạch Nhân không muốn ở lại, anh đã đứng lên, đi dần về phía cửa. Trạch Huân cũng không còn lí do gì ngồi đây. Nhưng hai người đi chưa được mấy bước đã dừng lại, là do câu nói của Trạch Nhân.
“Vì người Tiểu Nghi thích là anh, nên em bỏ cuộc. Nhưng nếu Tiểu Nghi buồn vì anh, thì em không chắc bản thân sẽ nói chuyện tử tế với anh đâu, anh trai. “
Vì lời nói của Trạch Nhân, đã khiến Trạch Huân bận tâm rất nhiều. Anh đi về phòng 606 nhưng không ngừng suy nghĩ, trong lòng anh chỉ biết nghĩ đến cô ấy.
“Tiểu Nghi… “