Bạn đang đọc Cô Ấy Là Của Chúng Tôi – Chương 22: (21) Sự Đấu Tranh Cuối Cùng Của Trạch Nhân
Cơn mệt mỏi khiến tôi ngủ gần một ngày, khi thức dậy đã không thấy Trạch Huân đâu, bụng thì đói cồn cào. Chỉ có một mảnh giấy nhỏ ghi lời nhắn.
“Kéo chuông ở đầu giường nếu như em muốn ăn sáng. Ăn xong ở trong phòng, trưa anh sẽ về. “
Tôi làm theo lời nhắn, giật dây chuông ở đầu giường. Không lâu sau đã có người mang thức ăn đến, không chỉ là bữa sáng bình thường, mà là rất thịnh soạn. Tôi đã ăn một cách ngon miệng.
“Ren”tiếng chuông điện thoại của tôi.
Là Trạch Luân, anh gọi tôi giờ này làm gì nhỉ?
“A Trạch Luân, em nghe… “
“Mấy người định ở Anh định cư hết hay sao mà kéo hết sang đó vậy hả?? ” Giọng oan oán của Trạch Luân nghe đau hết cả tai.
“Anh nói gì vậy? Chỉ có em sang Anh thăm anh Trạch Huân thôi mà! “
“Vậy em không biết Trạch Nhân cũng sang Anh sao? Chẳng phải nó nói là đi cùng em à? “
Không đúng, tôi nhớ, mình chỉ đi một mình. Tôi còn nhớ rất rõ Trạch Nhân sau khi tiễn tôi đã đi khỏi sân bay, lý nào anh đi cùng chuyến mà tôi không biết.
“Trạch Luân, anh nói rõ em xem. “
“…” Sau đó là một tiếng “tút” dài.
Vậy là giờ Trạch Nhân cũng ở đây? Nhưng anh đến đây làm gì?
Tôi liền nghĩ ngay đến việc tìm mảnh giấy có ghi số điện thoại Trạch Nhân, nhanh chóng bấm gọi. Điện thoại vừa kết nối đầu dây bên kia cũng trả lời.
“Tiểu Nghi… ” Giọng anh nghe sao yếu ớt quá.
“Trạch Nhân, anh đang ở đâu? “
“Anh muốn gặp em.. Mở cửa đi. “
Mở cửa, là mở cửa sao?
Tôi vội chạy đến tay nắm cửa, cánh cửa vừa mở, gương mặt mệt mỏi của người đàn ông điển trai dần xuất hiện.
“Sao anh… “
Tôi chưa được nói hết, anh đã kéo tôi vào lòng, siết chặt bằng cái ôm. Sắc mặt anh kém quá, nếu là đi cùng tôi vậy chắc anh đã không ngủ được, đến đôi mắt cũng đã thâm quần. Được ôm đúng là rất thích, được bao bọc bởi một người ai mà không thích, nhưng chỉ tiếc anh là Trạch Nhân.
“Trạch Nhân, anh có thể buông em ra.” tôi nói có vô tình quá không, nếu anh đến tận đây là vì tôi?
“Ở Anh lạnh quá, anh chỉ muốn ôm em một chút. ” Trạch Nhân rất nhẹ nhàng, từng câu anh nói đều rất êm tai.
“…”
“…”
Tôi im lặng, để anh ôm. Anh không nói gì, tôi cũng không nói gì. Hai người đứng như pho tượng, người kia chỉ biết ôm như ôm thú cưng, còn người kia chỉ biết đứng yên.
Cuối cùng anh cũng buông tôi ra, nhưng hình như anh không vui, sắc mặt rất tệ.
“Sao anh đến đây? “
“Nếu anh nói đến đây vì em… Thì em có cho anh ở lại không? ” Trạch Nhân anh đã hỏi thẳng, tôi thậm chí còn chưa tìm được câu trả lời phù hợp.
“…”
“Tiểu Nghi, anh chỉ muốn đến đây xác nhận. Xác nhận xong anh sẽ đi. “
“…” Tôi chỉ biết ngước nhìn anh không nói lời nào.
“Năm em 3 tuổi, vì Trạch Ân lấy cuốn sách Trạch Huân cho em nên em đã nổi nóng, giận lẫy. Anh giúp em lấy lại cuốn sách, em còn nhớ mình đã nói gì không? “
“…”
“Trạch Nhân, em chỉ thích anh thôi”
Trạch Nhân nhìn tôi cười, anh cười rất gượng gạo, tôi biết đó không phải nụ cười vì vui.
“Anh muốn xác nhận, em còn thích anh không? “
Tôi đã hiểu rồi, thì ra người đó không phải người tôi đang nghĩ. Trớ trêu quá, tôi biết làm sao đây? Đối mặt với Trạch Nhân, tôi thật hổ thẹn. Tại sao lúc nhỏ lại ăn nói bừa bãi đến vậy, giờ phải gánh hậu quả khó lường.
“Trạch Nhân…. “
“Hãy trả lời đi. ” Trạch Nhân đã gằng giọng, anh đang giận dữ.
“Em không biết hồi nhỏ mình đã rất thích anh, cũng không nhớ bản thân thích anh như thế nào. Nhưng bây giờ…. “
“…” Trạch Nhân đã rất lắng nghe tôi nói, nhưng mỗi lời tôi phát ra đều khiến nét mặt anh khó coi.
“Em thích Trạch Huân, rất thích. ” tôi đã lấy hết kiên cường để nói, nói vừa đủ to để anh nghe rõ.
Trạch Nhân đã rất thất vọng, anh quay lưng đi không nói lời nào. Tôi rất nhớ dáng vẻ lúc đó, mệt mỏi nhưng lại cố trụ vững đôi chân bước những sải chân dài. Hình ảnh đó khiến tôi có cảm giác lo sợ, anh là Trạch Nhân tôi biết sao?
“Có thể ban đầu anh không thể chấp nhận, nhưng sau này anh sẽ thấy còn rất nhiều người muốn được bên cạnh anh. “
[…]
“Bên tôi còn 2 suất cuối sang Anh, anh thật chỉ lấy một suất? ” tiếng “ting ” vang lên, và đó là tin nhắn của bên vé máy bay.
“Tôi lấy 2 suất, tôi sẽ chuyển tiền. Anh mau thông báo cho bên đó giúp tôi. “
Tin nhắn được gửi đi. Lòng Trạch Nhân càng thêm nặng trĩu, anh rõ đã biết Đình Nghi thích ai, vì ai mà sang Anh, nhưng sao anh vẫn cố chấp, hành động không nghĩ đến hậu quả?
“Chưa nghe em nói, tôi vẫn còn hi vọng. ” Anh bất giác cười chua xót.
…
“Em thích Trạch Huân, rất thích! “
Trạch Nhân đã hoàn toàn mất hết, cả hi vọng cuối cùng cũng mất. Cái nhìn ấm áp từ Tiểu Nghi anh cũng không có, thì anh lấy gì để thích cô ấy tiếp đây?
Anh muốn đến đây không khó, chỉ cần tiễn Tiểu Nghi đi, rồi giả vờ như đã ra về. Nhưng thực sự đã lên chuyến bay đó cùng cô, cùng cô thức suốt chặng đường bay, cùng cô mong ngóng, chờ đợi, mặc dù điều đó khiến anh đau buồn. Nhưng cô đã hoàn toàn không biết.
Tiểu Nghi có biết Trạch Nhân đã đi cùng cô thưởng thức quan cảnh nước Anh không? Tiểu Nghi có biết khi Trạch Huân nắm tay cô, Trạch Nhân đã ghen tị thế nào không? Trạch Nhân đã rất vui khi Tiểu Nghi gọi đến. Anh muốn ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Nghi thật chặt, cảm nhận hơi ấm từ cô, tự cho bản thân một tia hi vọng. Để rồi chết lặng trong nỗi thất vọng.
Trạch Nhân nên chấp nhận sớm hơn, để không phải tự làm bản thân thêm đau.
___
“Trạch Nhân, không có Tiểu Nghi nhưng có Tiểu Tuệ! Anh có bằng lòng không? ” -)))
Lại tiếp tục ủng hộ tui nhe!
Nhớ để lại sao+cmt!