Có Ai Yêu Em Như Anh

Chương 38: Nhìn biểu hiện miễn cưỡng của cô lúc này, anh thật sự chỉ muốn chui vào trong cái đầu bé nhỏ kia xem cô đang giấu s


Bạn đang đọc Có Ai Yêu Em Như Anh – Chương 38: Nhìn biểu hiện miễn cưỡng của cô lúc này, anh thật sự chỉ muốn chui vào trong cái đầu bé nhỏ kia xem cô đang giấu s

Ba giờ chiều, văn phòng làm việc yên tĩnh vô cùng. Chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy ro ro phía trên, tiếng bàn phím gõ lách cách và những tiếng
nói chuyện qua điện thoại của chị trưởng phòng thì thầm chỉ đủ cho người bên kia đầu dây nghe thấy. Chị Hạnh nghe điện thoại xong, rời bàn của
mình bước sang khu vực Nguyên và mấy chuyên viên khác ngồi. Giọng chị
gấp gáp:

– Ban lãnh đạo đang ở trong phòng họp. Thư ký nói họ yêu cầu một
thành viên của tổ kế hoạch đưa hàng vào thị trường Mỹ lên họp cùng. Ai
đi đây để tôi báo danh? – Nguyên quay sang nhìn anh Bảo, đúng lúc anh
Bảo cũng quay sang nhìn cô. Tổ kế hoạch của bọn cô có tổng cộng ba
người. Một chị vừa đi ra ngoài, chỉ còn lại cô và anh Bảo. Mà Nguyên là
người mới, cứ nghĩ anh Bảo sẽ nhận đi thì ai ngờ anh ta chỉ vào cô:

– Để cô này đi đi. Báo cáo toàn cô ấy viết. Có khi còn rành hơn tôi.

Chị Hạnh gật đầu:

– Được rồi, để tôi nhắn thư ký. Nguyên ơi, em lên nhanh phòng họp nội bộ lầu 10 nhé. Nhớ mang thẻ nhân viên theo.

– Dạ.

Nguyên vơ vội một ít tài liệu, không dám chậm trễ đi lên lầu 10.
Trước cửa phòng họp có xếp một bàn nhỏ cho thư ký ngồi. Cô thư ký nghe
tiếng giày cao gót ngẩng lên, trên môi đã nở sẵn nụ cười tươi rói. Nhìn
thấy Nguyên, khóe miệng của Linh Chi hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã
giãn ra, ngọt ngào nói:

– Ôi, Nguyên lên họp à?


– Vâng. – Nguyên đáp. Đối với con người này, Nguyên xác định tuyệt
đối không nhiều lời, không dây dưa, và cảnh giác cao độ với những lời cô ta nói, những việc cô ta làm. Cô nghĩ mình đủ khôn ngoan để không bị
chơi xỏ như lần trước nữa.

– Vậy thì để mình đưa Nguyên vào.

– Cám ơn chị!

Nguyên bước theo sau Linh Chi. Bỗng nhiên cô ta nói nhỏ:

– Lần trước chị cứ áy náy mãi. Nghe nói em đi lạc sang tận Văn Thánh hả?

Thật đúng là vừa ăn cướp, vừa la làng. Nguyên cười nhã nhặn:

– Là em nghe nhầm thôi. Không có gì.

Trong phòng họp, Thế Phong đang ngồi ở ghế chính giữa, hai bên là các thành viên của ban giám đốc và cố vấn luật của công ty. Chỉ có đúng năm người trong không gian này thôi nhưng họ đều là những nhân vật cao cấp
giữ các vị trí chủ chốt cho nên không khí có vẻ khẩn trương. Nguyên ôm
tập tài liệu, hơi bẽn lẽn cúi chào:

– Dạ, em là Thảo Nguyên, phòng kế hoạch ạ.

Chào xong, cô đứng phân vân không biết mình nên ngồi ở chỗ nào. Vị cố vấn luật ngồi ở hàng ghế ngoài, đưa tay làm động tác mời Nguyên ngồi
gần vị trí của ông ta. Nguyên cười cảm ơn, khẽ khàng kéo ghế ngồi xuống. Tất cả các hành động của cô đều rơi hết vào trong tầm mắt Thế Phong. Cả nụ cười xã giao nhẹ nhàng trên khuôn miệng tươi tắn kia nữa. Không hiểu sao khi thấy cô hào phóng nụ cười với những đối tượng khác, trong lòng
anh lại cảm thấy khó chịu.

Nguyên được đưa một bản tóm tắt các luận điểm chính của luật sư bên
Mỹ đối với tiến trình rà soát của DOC để đối chiếu với các tài liệu mà
phòng Kế hoạch đang nắm giữ, tìm ra các điểm bị sai lệch để điều chỉnh.
Quá trình rà soát diễn ra ở trên cả hai phương diện, rà soát sản xuất
thực tế và các sổ sách kế toán. Chính vì vậy, Giám đốc Điều hành của
Tổng công ty cũng có mặt trong cuộc họp này. Người này còn trẻ, đẹp
trai, cũng là một nhân tài hiếm có trong giới CEO hiện nay. Anh ta chăm
chú ngồi nghe Nguyên nói, ánh mắt nhìn sang cô với vẻ thú vị. Cuộc họp
diễn ra trong chừng hơn 30 phút mới kết thúc. Mọi người lục tục kéo nhau ra về. Riêng Nguyên thì được giữ lại vì “có một vài chi tiết cần trao
đổi thêm”.

Phòng họp vốn đã trang nghiêm, tĩnh lặng. Giờ chỉ còn lại có hai
người càng khiến cho không khí trang nghiêm, tĩnh lặng hơn. Thế Phong
vẫn ngồi nguyên vị trí của mình, khuôn mặt thản nhiên, không thể nhìn ra được cảm xúc gì chất chứa trong đó. Nguyên lên tiếng trước:

– Dạ, tổng giám đốc muốn trao đổi vấn đề gì nữa ạ?

– Em lại gần đây!Anh không trả lời mà đưa ra một mệnh lệnh. Sau đó
anh khoanh tay ngồi nhìn từng bước chân chầm chậm của cô gõ những tiếng
nhịp nhàng trên sàn nhà lát đá hoa. Khi cô đã tới sát bên, Phong đột
ngột đứng dậy, nắm eo Nguyên nhấc bổng cô đặt lên bàn. Cô bị bất ngờ,
“Á” một tiếng đã thấy mình đặt mông lên chiếc bàn họp làm bằng gỗ nhập

ngoại. Cô hấp tấp muốn nhảy xuống đất nhưng Phong đã đứng chắn trước mặt nên không có lối nào để xuống cả, đành ấm ức ngước mắt lên nhìn anh:

– Đang trong giờ làm. Nếu như không có việc gì …

Cô còn chưa nói hết câu, Thế Phong đã ngắt lời:

– Yên nào! Tất nhiên là có việc, anh mới cho gọi em lên đây.

– Anh…

– Đúng! Từ trước đến giờ, chưa có nhân viên nào tham dự cuộc họp riêng với Ban giám đốc cả.

Hóa ra gọi nhân viên phòng kế hoạch lên họp cùng chỉ là sự tùy hứng của vị sếp Tổng. Thấy Nguyên im lặng, Thế Phong hỏi cô:

– Em không hỏi anh vì sao lại làm thế này ư?

– Chắc anh có lý do của mình.

– Thảo Nguyên, em cứ cho là mình đúng đi. – Anh cười rất nhạt. Nhìn
biểu hiện miễn cưỡng của cô lúc này, anh thật sự chỉ muốn chui vào trong cái đầu bé nhỏ kia xem cô đang giấu suy nghĩ nào trong đó; , hoặc là
hôn cho đến khi cô lịm đi trong vòng tay anh. Nhưng cả hai việc lúc này
đều không thể, nên anh chỉ còn biết thở dài, nhấc hai tay đứng sang một
bên. – Thôi em trở về làm việc đi.

Không ngờ được tha dễ dàng như thế, Thảo Nguyên vội vội vàng vàng đi
nhanh ra khỏi phòng họp. Sau khi khép cánh cửa nặng nề lại sau lưng, cô
mới thở phào ra một tiếng, nhưng cũng chẳng cảm thấy nhẹ lòng đi được
chút nào.

***

Hết giờ làm, Nguyên không chạy xe về nhà ngay như mọi ngày mà lại ghé một quầy trang sức đặt ở lầu một trung tâm thương mại. Ngày trước bạn
cô đặt nhẫn cưới ở đây, cô đi theo, nói chuyện với bà chủ quầy đôi ba
câu chuyện nên cũng tính là quen nhau. Sau này đôi lần mua vàng đánh
trang sức cho mẹ, cho dì cô cũng dẫn người nhà ra đây. Lúc này bên ngoài trời đã mờ tối, trái với bên trong khu trung tâm mua sắm được lắp đặt

đèn điện sáng như ban ngày. Khu vực bán nữ trang là rực rỡ nhất với hàng dãy quầy kính trong veo bày bên trong hàng ngàn mẫu trang sức lóng
lánh. Những đồ vật nhỏ bé, tinh xảo là thế xem ra có sức quyến rũ thật
lớn vì ai đi qua cũng liếc nhìn về phía ấy cả.

Chị Hà chủ quầy nhìn thấy Thảo Nguyên từ xa đon đả chào:

– Ôi chao, cô em xinh đẹp. Gớm, lâu rồi không thấy, càng ngày càng xinh ra đó nha.

Những người làm ăn buôn bán như chị miệng mồm bao giờ cũng dẻo hơn người bình thường. Thảo Nguyên cũng nhìn chị cười:

– Đúng là lâu quá không gặp. Từ xa đã thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của chị rồi.

Người phụ nữ được khen, cười rung cả hai gò má đầy đặn trắng hồng:

– Cô em khéo khen chị. Thế em muốn chọn trang sức gì à? Chọn đi, có nhiều mẫu mới hợp với em lắm đó.

– Dạ không. Hôm nay em tới là nhờ chị xem giùm em vật này.

Nguyên lấy từ trong túi xách ra chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhanh nhẹn mở
nắp hộp, đưa ra trước mặt chị Hà. Chị chủ vừa liếc mắt nhìn một cái,
khuôn mặt thoắt căng thẳng, vội vã đóng nắp hộp lại.

– Ôi trời, xem với xét cái gì chứ. Vào đây uống chén nước cái đã.

Vừa nói chị vừa kéo Nguyên vào căn phòng nhỏ bên trong. Cô thấy thái
độ của chị Hà kỳ quái thế nhưng cũng không hỏi, nhanh chóng lách người
qua lối đi hẹp theo vào trong quầy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.