Bạn đang đọc Có Ai Yêu Em Như Anh – Chương 37: Anh cũng biết hẹn hò lén lút trong văn phòng thế này thì thiệt thòi cho cô lắm nhưng tại ai lại làm cho anh nhớ nhung
Thế Phong đã đi công tác về rồi!
Mặc dù chẳng ai thông báo nhưng nhìn các mỹ nhân của phòng thư ký hôm nay mang theo cả sô cô la loại hảo hạng để ăn trong bữa trưa thì ai
cũng biết. Nghe đâu đó là quà của Tổng giám đốc mua về cho bọn họ. Đám
các cô ấy một tuần nay héo như hoa thiếu nước, bỗng nhiên có một cơn mưa về tưới tắm tươi tốt trở lại, tiếp tục nở rộ khoe sắc khoe hương. Thảo
Nguyên im lặng nhai cơm, thầm nghĩ căng tin này đúng là chẳng ra sao.
Thức ăn càng ngày càng tệ, chẳng có mùi vị gì hết. Một tuần Thế Phong đi Mỹ, giữa họ không có liên lạc gì. Cô cũng muốn nhắn tin hỏi thăm anh đi công tác thế nào, tình trạng sức khỏe ra sao nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, quyết định là thôi, không nhắn tin nữa. Cũng chỉ một tuần thôi mà. Người như anh đi công tác như cơm bữa. Chắc cũng chẳng lấy thế làm to
tát gì.
Ăn cơm trưa xong, người trong văn phòng tản đi hết. Đa số mọi người
rủ nhau sang quán cà phê bên cạnh thư giãn, còn phần lớn thì kiếm một
chỗ ngả lưng, tranh thủ chợp mắt tầm 15-20 phút trước khi bước vào ca
làm việc chiều. Thảo Nguyên không có thói quen ngủ trưa, về lại chỗ
ngồi, vào địa chỉ trang web của trường Đại học cũ đọc vài tin tức lăng
nhăng, xem mấy cái hình của những thầy cô giáo trước đây đã dạy mình.
Sau đó, lại vô thức vào trong diễn đàn của trường Đại học Mỹ Thuật nhưng chưa kịp xem kỹ mục nào thì điện thoại cô để trên bàn rung nhẹ. Giờ
nghỉ trưa cô thường chuyển điện thoại sang chế độ rung để tránh ảnh
hưởng đến người khác. May mà đặt nó ngay trước mặt nếu không thì cũng
chẳng nhận ra. Cô mở điện thoại đọc tin nhắn, thận trọng ngó quanh phòng làm việc một lượt. Phòng vắng ngắt. Cô nhẹ nhàng tắt hết các tab đang
hiển thị trên màn hình vi tính trước khi đứng dậy, không hề biết rằng
một hình ảnh đẹp vừa lướt qua trang chủ của diễn đàn, tồn tại trong vòng vài giây trước khi bị những bức ảnh khác đè lên. Trong bức ảnh đó, cô
đứng kề Giang, mắt nhìn thẳng vào ống kính. Phía sau lưng họ là băng rôn giới thiệu buổi triển lãm “My Memory” của Trường Giang tại trường hồi
anh mới về nước.
Thảo Nguyên rón rén đi ra khỏi phòng. May quá chẳng chạm trán đồng
nghiệp nào. Cô một mình đi thang máy lên tầng 13. Hành lang trên này
vắng và hơi xâm xẩm tối theo chủ trương tiết kiệm điện trong giờ giải
lao của công ty. Theo lối cầu thang phụ lên tầng 15, cánh cửa vốn đóng
kín đã được mở sẵn. Khi vừa mới bước lên, cả cơ thể cô bất ngờ bị ôm
lấy. Là anh ấy! Nguyên khẽ mỉm cười trong vòng ôm thật chặt, cảm giác
như tự dưng lạc vào trong một khu vườn đầy trái cây chín mọng. Đẩy anh
ra, cô ngượng ngùng nói:
– Cho em ngắm anh một tí xem nào.
Thế Phong dập chân theo kiểu nhà binh, xoay một vòng đúng tiêu chuẩn, nghiêm giọng hỏi:
– Thế nào?
Thực ra cô cũng chẳng có gan mà ngắm anh, bởi trong lòng giờ tràn đầy cảm giác nơm nớp lo sợ vì dù sao lúc này họ cũng đang ở trong tòa nhà
của công ty. Phía dưới kia, còn có bao nhiêu là nhân viên, đồng nghiệp.
Cô không thể nào coi họ như không khí được. Nguyên đáp bừa:
– Duyệt! Nguyên đai nguyên kiện cả!
Thế Phong bật cười trước cách nói ấy. Anh siết mạnh tay cô, hỏi một câu rất chi là … sến:
– Nhớ anh không?
Nguyên không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, đứng thộn ra không biết đáp lại
như thế nào. Anh chuyển tay sang ôm ngang vai cô, kéo về phía văn phòng
làm việc, vừa đi vừa nói:
– Nhìn em kìa. Đột nhiên ngẩn người ra như thế? Hay là trong lúc anh đi vắng đã lén lút làm chuyện gì rồi?
Nguyên bất giác liên tưởng đến những tối cô tới chăm sóc Trường Giang lúc anh nhiễm sốt siêu vi. Đó có phải là những chuyện “lén lút làm
trong lúc anh đi vắng” không nhỉ? Không không… Cứ như thể cô đang bắt cá hay tay vậy. Việc cô chăm sóc Giang chỉ là chăm sóc bạn bè bình thường
thôi mà. Cô hắng giọng, giả bộ trách móc hòng che giấu sự bối rối của
bản thân:
– Không nhớ! Có người đi chẳng thèm gọi điện thoại hay nhắn tin về thì em nhớ người ta làm gì!
Anh lại cười rõ tươi. Nụ cười quyến rũ với hàm răng trắng đều tăm tắp như quảng cáo kem đánh răng, cùng một cái lúm nhàn nhạt ẩn hiện bên má
trái khiến người ta chỉ muốn chạm vào đó. Nguyên vụng về đặt tay lên
ngực, thầm nghĩ không biết có bao nhiêu cô nàng đã thấy và gục ngã trước nụ cười này?
Vào đến văn phòng làm việc, Thế Phong mới giải thích:
– Điện thoại có đăng ký roaming nhưng anh chẳng có thời gian liếc đến nó nữa. Chỉ mong sao tập trung giải quyết công việc xong sớm, lên máy
bay về nước để…
Nói xong nghiêng người nhìn sang phía cô. Ánh mắt anh thẳng thắn,
nóng bỏng, tỏa ra hương vị nguy hiểm. Nguyên chột dạ, lùi người sâu vào
trong lòng ghế. Lùi mãi, lùi mãi đến khi lưng chạm phải tựa ghế, lún vào lớp lông mềm mại. Không có cái hang sâu nào để trốn, cô đành ngước mặt
lên, ánh mắt bối rối:
– Để… làm gì?
Thế Phong nhìn cô gái trước mặt, muốn trêu chọc một chút nhưng vẻ tội nghiệp của cô khiến cho anh không nỡ. Anh cũng biết hẹn hò lén lút
trong văn phòng thế này thì thiệt thòi cho cô lắm nhưng tại ai lại làm
cho anh nhớ nhung đến thế. Anh chìa trước mặt cô một chiếc hộp nhỏ:
– Để tặng cho em cái này!
– Cái gì vậy anh?
– Quà cho em. Mở ra đi!
Nguyên thận trọng đỡ lấy chiếc hộp gỗ quý chế tác thủ công một cách
tinh xảo, phần nắp khảm xà cừ họa tiết mang đậm phong cách Trung Đông.
Khi cô mở nắp hộp ra, dưới lớp lót bằng nhung mềm mại là một chiếc dây
chuyền bằng bạch kim tuyệt đẹp. Mặt dây chuyền cùng chất liệu, được nạm
những viên kim cương có độ tinh khiết cao, dưới ánh đèn trong phòng tỏa
sáng thứ ánh sáng vừa thuần khiết, vừa rực rỡ. Nguyên ngỡ ngàng đưa tay
ra chạm vào nó, mắt lóe sáng, nhưng rõ ràng trong đó không có niềm vui
mà là một tư vị mang tên “thất vọng”.
Thế Phong nhặt sợi dây lên bằng hai tay, đặt ướm lên cổ Nguyên, ngắm nghía với vẻ hài lòng trước khi cẩn thận đeo cho cô.
– Hợp với em lắm. – Anh nói. – Đây là…
Nguyên cướp lời:
– Đây có phải là sợi dây chuyền có một không hai được thợ kim hoàn ở Dubai làm bằng tay?
Thế Phong ngạc nhiên nhìn cô:
– Sao em biết? Không ngờ em cũng sành về nữ trang như vậy.
Cô cười phớt lờ, sau đó nhanh tay tháo sợi dây để lại vào trong hộp
gỗ. Cô cầm cái hộp đứng dậy, nhìn anh bằng nét mặt tươi tắn nhưng vô
cảm:
– Quà này anh mua ở Boston ạ?
– Không, mua từ chuyến đi Dubai lần trước. Anh ít khi mua quà khi đi
công tác. Nhưng món này là trường hợp ngoại lệ, vì nó rất đặc biệt.
Rất đặc biệt ư? Đúng rồi. Đặc biệt đến nỗi cô mới chỉ xem lướt qua
một lần là đã nhớ. Nguyên đập đập cái hộp trong tay, nói nhanh:
– Nhận món quà quý thế này, em rất hân hạnh. Thôi cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Em xuống đây. Chào anh!
Phản ứng của Nguyên quá nhanh khiến cho Phong bị bất ngờ. Anh không
biết mình đã làm sai chuyện gì mà tại sao thái độ của cô thay đổi đột
ngột như thế. Vài lần trước đây khi anh tặng trang sức quý giá cho đôi
ba cô bạn gái cũ, họ một là sung sướng cảm hơn, hai là e thẹn từ chối vì giá trị cao của món đồ nhưng chẳng có ai như cô, biểu tình lúc nãy có
mang trong đó ý tứ của sự … bất mãn. Chính là nó. Sự bất mãn. Trời ạ!
Mới về tới Sài Gòn, nhớ cô tức thì phải gọi người lên gặp cho bằng được, chỉ muốn tặng cô một món quà xứng đáng để lấy lòng, thế mà tự nhiên lại chuốc lấy sự khó hiểu như thế này. Tâm trạng của anh, lại bắt đầu bị
lên xuống thất thường rồi!