Bạn đang đọc Cinderella Thời Hiện Đại – Chương 96
… Choang …
Ly rượu trong tay Dương Trung rơi xuống và vỡ tan dưới nền đất, toàn bộ thứ nước đỏ sánh lan rộng ra như thể một vũng máu … ông ta có cảm giác như mình vừa mất đi một thứ gì đó, một thứ vô cùng quan trọng mà chính bản thân ông ta cũng không biết đó là thứ gì …
“Sao vậy?? Không hợp khẩu vị của ông à??”
Đầu bên kia của chiếc bàn, một người con gái với mái tóc màu đỏ mà đôi mắt tím đã dừng ăn, giọng nói cất lên khi nhìn thấy người đối diện đột nhiên trở lên khác lạ …
“………”
Dương Trung đưa mắt nhìn Bảo Lam, có một điềm gì đó từ cô ta khiến ông ta cảm thấy hoài nghi … nhưng lúc này, ông ta lại không muốn đào bới điều đó, chỉ lắc đầu nói rồi tiếp tục với đĩa thức ăn của mình …
“Không có gì!!”
“À … tôi vừa nhận được một tin, ông muốn nghe không??” Bảo Lam khẽ lau miệng kết thúc bữa ăn trưa của mình bằng một câu hỏi với Dương Trung …
“………”
Dương Trung chẳng nói gì, ông ta biết cái tin đó dù là gì thì cũng không phải thứ ông ta muốn biết … nhưng hẳn nhiên Bảo Lam sẽ không vì thế mà không nói điều đó ra …
“Sao cũng được, dù gì thì với ông cũng không quan trọng!!”
Bảo Lam thản nhiên đứng dậy tự rót ình một ly nước, nhưng cái cô ta muốn là khích lên sự tò mò từ Dương Trung, chỉ có điều ông ta là chẳng phản ứng gì cả … chán ghét với cái thái độ bỏ qua mọi thứ của ông ta, Bảo Lam dựa người vào chiếc ghế mình vừa ngồi và nói điều mình vừa nhận được …
“Ông biết không … cháu trai ông vừa chết!!”
Quả nhiên đôi tay của Dương Trung đã khựng lại, thì ra cảm giác mất mát mà ông ta cảm nhận được là vì điều này … Dương Trung buông dao nĩa xuống, dùng khăn lau miệng rồi đứng dậy buông một câu trước khi bỏ đi …
“Ta no rồi!!”
Bảo Lam cười khểnh trước hành động đó, ông chú này hẳn nhiên dễ đoán quá mà, dù sao cũng đã có tuổi, mọi suy nghĩ của Dương Trung đâu thể qua được mắt của Bảo Lam … giờ đây tâm trạng của cô ta rất tốt, con trai của nó đã chết, những kẻ ngáng đường cũng đã chết, với tình hình hiện nay, cô ta có thể thoải mái mà sử lý những kẻ mà cô ta căm ghét … chỉ e ngại một nỗi là cô ta đã tính sai mất một nước khiến cho Livi bỏ đi, giờ cả Levin cũng đã trở lại và giết mất hai kẻ đưa tin của cô ta, thật đúng là rắc rối … rắc rối hơn nữa là người đàn ông đang giam mình trong căn phòng ở tầng thứ 3 kia, Bảo Lam không biết anh ta bị cái gì ám nữa, đột nhiên chạy đi mất hút rồi trở về với cơ thể toàn thương tích … cô ta giờ không hiểu nên gọi anh ta là gì, cái tên Hải Long dường như đã không còn phù hợp nữa rồi, cảm tưởng như anh ta đang sống với cái tên mà nó đã đặt cho, Ken …
Phải rồi, Ken, chính vì cái biệt danh đó, chỉ vì cái tên gọi được đặt từ nó đã có thể hủy hoại một người đàn ông, khiến cho anh ta rối loạn, khiến tâm tình bất ổn … cuối cùng thì Ken vẫn không thể từ bỏ được cảm giác của bản thân, anh ta không bao giờ ngờ được rằng bản thân lại yêu nó đến như vậy, dù đã phủ nhận trong suốt một thời gian dài qua, nhưng tâm trí anh ta cứ luôn luôn xuất hiện một ý nghĩ, anh ta muốn ở bên cạnh nó, mãi mãi bên cạnh nó … tuy vậy, khi vừa thực hiện điều đó thì anh ta đã bắt gặp khuôn mặt đau đớn đến tột cùng của người mà anh ta yêu, rõ ràng Ken đã đến được nơi đó, rõ ràng có thể cứu được con trai của nó … nhưng anh ta đã không làm vậy, anh ta căm ghét đưa trẻ ấy, Khang Kiện là con của nó nhưng cũng là giọt máu của người đã cướp nó khỏi anh ta, anh ta không cho phép đứa trẻ ấy tồn tại …
“Lần gặp tiếp theo, tôi sẽ giết anh!!”
Đó là câu nói của một người con gái, người mà đáng lẽ ra không thể có mặt lại có mặt đúng thời điểm những quả bom chuẩn bị được kích nổ … cô ta xoáy sâu đôi mắt màu nâu trầm của mình vào mắt Ken, sử dụng thứ vũ khí bằng tơ nhện mà đánh bật anh ta ra khỏi tòa nhà và rơi xuống khu rừng rậm phía dưới trước khi bom đồng loạt phát nổ … chỉ kì lạ là tại sao cô ta không cứu Khang Kiện?? Cô ta cũng đứng đó giống như anh ta, giương mắt nhìn đứa trẻ ấy tan thành từng mảnh trong cơn trấn động ấy, giương mắt nhìn nó đau đớn trong nỗi mất con … anh ta đã nghĩ rằng Bảo Lam đứng sau tất cả vụ này, nhưng hoàn toàn không phải, khi đáp án anh ta nhận được lúc trở về lại không ngờ được …
“Livi ư?? Tôi đã mất cô ta rồi, cô ta giờ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi!!”
Vậy đấy, Ken ngay từ đầu đã không tin vào việc xóa hết kí ức ấy, làm sao có thể đào tạo một con người chỉ biết có nhiệm vụ và chủ nhân của mình chứ?? Rõ ràng anh ta biết không bao giờ tồn tại được một sự trung thành tuyệt đối … nhưng … tại sao anh ta vẫn hy vọng?? Khi Levin báo cáo rằng bị ngáng đường bởi một người con gái mà ngoại hình giống hệt với Nhiên đã khiến anh ta gần như tin vào cái công nghệ mà Bảo Lam gọi là tiên tiến … cuối cùng thì kết quả là gì đây?? Thật đúng là nực cười, cô ta áp dụng mọi hình thức huấn luyện khắc nghiệt nhất lên hai con người ấy, và kết quả là sinh ra 2 cỗ máy giết người không thể kiểm soát được … nghịch lý là 2 cỗ máy này đang dần dần quay lại và chống đối phá hỏng mọi thứ mà chính cô ta muốn bảo vệ, không những thế, còn cản trở hành động Ken … bảo sao anh ta không giận dữ cho được??
…………
… xoạt xoạt … tách tách tách …
Từng kẽ lá va vào nhau tạo nên những tiếng động khe khẽ nhưng cũng đủ khiến cho cả khu rừng phải nhộn lên, một bóng người lảo đảo chạy trên tầng lá khô, cái thân thể đen ngòm ấy vội vã đến mức vừa chạy vừa va đập vào mọi cái cây mà kẻ đó gặp phải, có khi vấp ngã đến dúi dụi xuống mặt đất ấm ướt nhớp nháp. Tuy nhiên dường như cái bóng vật vờ ấy không có ý định dừng lại cho dù đằng sau không có ai theo cả, kẻ ấy cứ chạy như thể ma đuổi, hơi thở dồn dập đứt quãng tưởng như chết đi sống lại ấy thế mà bước chân lại không ngừng xiêu vẹo cố gắng chạy cho thật nhanh như muốn trốn thoát khỏi cái gì đó …
Cũng lúc ấy, trong khi có người đang chạy trối chết thì ở bên trong căn phòng tối hút lại chỉ tồn tại một sự im lặng, cũng có một thân hình hiện hữu ở nơi đó nhưng lại chỉ ngồi như một xác chết không hồn … người con gái ấy, đôi mắt màu xanh ngọc bích sâu thẳm chưa từng thấy đáy nay lại càng sâu hơn nữa, ánh sáng lạnh lẽo từng tồn tại trong đôi mắt ấy giờ hoàn toàn biến mất chỉ để lại một lớp sương mờ … kể từ khi đó, từ lúc nhìn thấy đứa con duy nhất chết một cách tức tưởi, nước mắt của nó cứ thế mà chảy mãi, chảy mãi không thôi, chảy cho tới khi dòng lệ trong cơ thể nó cạn khô, khuôn mặt thon nhỏ chỉ còn in hằn vệt nước cũng vì không được lau mà kết tinh lại … nó không nói cũng không thể hiện chút cảm xúc nào, nó chỉ ngồi im lặng, đôi mắt nhìn đăm đăm vào bức tường trắng xóa của căn phòng vốn không có màu sắc, nhìn cho đến khi ánh sáng tắt lịm đi nhưng nó vẫn cứ nhìn … tại sao vậy?? Nó đang nhìn cái gì vậy?? … không một ai hiểu được nó đang rơi vào trạng thái nào, chỉ có nó mới biết và cũng chỉ có nó mới nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy, trước mắt nó, hình ảnh Khang Kiện bị nổ tung thành từng mảnh cứ quay đi rồi chiếu về, giống như một thước phim bị lỗi lặp lại không biết bao nhiêu lần trong một bộ phim dài hàng trăm phút …
“Chị Hương!!”
Tiếng gọi cất lên từ phía cửa, ánh sáng cũng từ đó mà chiếu vào căn phòng tối trống trải … tuy nhiên … dường như những điều ấy hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nó cả, nó vẫn cứ ngồi đó, trên chiếc ghế, đôi mắt vẫn cứ vậy nhìn vào tường, duy chỉ khóe miệng là mấp máy nói những từ ngữ trôi chảy nhưng lại mang đầy quyền lực …
“Thả chưa??”
“Hắn đã ra khỏi khu rừng!!”
Cô gái mang cái tên Nguyễn Nguyễn Hiểu Nhiên đáp lại câu hỏi của nó … từ lúc vụ nổ xảy ra cho đến giờ đã được gần 48 tiếng, ấy vậy mà cô vẫn không thể nào kéo được cô chủ của mình ra khỏi căn phòng tách biệt này … Nhiên thực sự rất lo lắng …
“Tốt!!”
Trong thoáng chốc, từ ngữ được đẩy ra từ miệng của nó khiến cho Nhiên rợn người, cô nhận thấy dù chỉ trong giây lát thôi nhưng đôi mắt của nó đã tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh kì dị, như thể nó thực sự sẽ giết tất cả những ai có trong tầm mắt …
“Chúng ta sẽ chỉ chờ đợi thôi sao??” Nhiên hỏi một cách hoài nghi …
“Phải!! Chỉ chờ thôi!!” nó tựa người vào ghế mà thản nhiên nói, đôi mắt không chuyển hướng mà một mức nhìn vào bức vách lớn trước mặt …
Nhiên bặm môi, chờ đợi, mọi việc cần làm chỉ là chờ đợi … cô có đủ kiên nhẫn để làm vậy nhưng liệu nó sẽ thế nào đây?? Đợi, thời gian càng lâu, nó lại càng đáng sợ, càng đợi, nó sẽ từng giây từng phút trở thành một con quái vật thực sự … Nhiên sợ, cô sợ rằng nó sẽ vì cái chết của Khang Kiện mà đánh mất chính mình, cô thực sự rất sợ điều đó xảy ra …
“Chi đâu??”
Câu hỏi bất ngờ được đặt ra khiến Nhiên giật mình, cô vì quá lo lắng cho nó mà gần như quên mất rằng người đồng đội của mình vẫn chưa trở về …
“Cô ấy bị Sag khống chế, hoàn toàn không có cơ hội thoát!!”
“Những ai bị bắn??”
“Là … Ze, Pan, Pos, Ares, Kry … Joe và cả Hmer nữa!!”
“Nên như vậy … họ là những kẻ phiền phức nhất!!”
Khóe môi của nó khẽ nhếch lên, nụ cười nửa miệng đột ngột xuất hiện càng khiến Nhiên rùng mình … nó thực sự đã trở lại rồi, Hades thực sự đã quay lại …
“Còn anh ấy??”
Câu hỏi lại được đặt ra và người trả lời vẫn luôn là Nhiên, chỉ có điều, câu hỏi lần này hẳn là sẽ phải nhận một câu trả lời không thỏa đáng …
“Có người đã đỡ thay cho anh ấy!!”
“Ai??”
“Bùi Ngọc Chiến!!”
“………”
Nhiên có thể cảm thấy làn môi của nó mím lại thật chặt, đôi mắt ánh lên một sự giận dữ rồi ngay sau đó liền vụt tắt … nó lại thản nhiên tiếp tục nói:
“Nhiệm vụ thất bại … hãy để con bé tự giải quyết!!”
“Ý chị là …” Nhiên hơi tái mắt quyết định mà nó đưa ra.
“Hãy chuẩn bị hành động, trong vòng 3 tiếng nữa sẽ xuất phát!!”
Nó không đề cập gì thêm nữa mà ngay lập tức ra lệnh, bản thân nó hiện giờ cần sự yên tĩnh và nó không muốn nói chuyện với bất kì ai nữa … kể cả là Nhiên …
“Rõ!!”
Nhiên khép cánh cửa, trả lại cho căn phòng cái bóng tối vốn có và đồng thời cũng bỏ lại đó con người đáng sợ nhất, cô biết rằng khi cánh cửa này mở ra một lần nữa thì cũng là lúc người chị gái thân thiết sẽ bước chân trở lại thế giới đen tối mà không biết có lối thoát hay không … thật sự không muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu nó không trở lại, sẽ chẳng có ai có thể sống trong yên bình được …
………………
… Chát …
Một thân thể ngã dúi xuống bởi cái tát mạnh như trời giáng từ một người con trai sở hữu nét đẹp của một vị thần, đôi mắt màu nâu sắc lẹm nhìn vào cái con người đang nằm dưới đất kia bằng vẻ lạnh lùng, khẩu súng trong tay chĩa thẳng xuống như thể có thể bóp cò ngay lập tức …
“Nói, ông ta đang ở đâu??”
“Tôi không biết!!”
Cái người vừa bị tát đó gằn giọng trả lời, câu trả lời chỉ khiến người đàn ông kia tức giận, khẩu súng trong tay anh ta chuyển hướng và bắn thẳng vào một thân thể khác …
… ĐOÀNG … AAA …
“LIỄU HUYỀN!!”
Tái xanh mặt khi nhìn thấy Liễu Huyền bị bắn, con người kia vốn rất lỳ lợm nay đột nhiên mất bình tĩnh đinh lao tới nhưng lại không thể di chuyển được bởi khẩu súng kia lại một lần nữa hướng về phía cô ta …
“Đừng chọc tức tôi, Huyền Băng, nói đi, Ngô Nhật Trung đang ở đâu??”
“HOÀNG NHẤT LONG, ANH ĐIỀN RỒI SAO?? NGƯỜI MÀ ANH PHẢI TÌM LÀ DƯƠNG TRUNG CHỨ KHÔNG PHẢI ÔNG CHỦ CỦA TÔI!!”
Huyền Băng phát hoảng lên mà gào, những lời nói cứ như buộc tội con người đối diện … cô ta hoàn toàn không hiểu tại sao Hoàng Nhất Long lại xuất hiện ở nơi này, tại sao anh ta lại tìm tới ông chủ của cô ta … Huyền Băng hoàn toàn không thể hiểu được …
“Câm miệng!!” Long trừng mắt đe dọa: “Làm gì và nên làm gì, tôi cần cô nhắc ư??”
“Anh …”
“Được rồi … nếu cô không nói thì tôi sẽ hỏi bà ta!!” Long cười khểnh, đôi mắt anh chuyển hướng nhìn vào con người đang ôm lấy bả vai chảy máu mà thở dốc ở bên cạnh cửa …
“Cậu … cậu muốn gì??” Liễu Huyền khó nhọc lên tiếng hỏi …
“Đừng hỏi thừa, trả lời đi!!” Long nói bằng giọng kiêu ngạo …
“Trong khi em gái cậu đang gặp nguy hiểm thì cậu lại đi tìm ông chủ của chúng tôi, ruốt cuộc thì cậu muốn gì??” Liễu Huyền nhất quyết bám trụ lấy câu hỏi của mình …
“Đừng khiến tôi nổi nóng …” Long trừng mắt, giọng nói gằn nặng xuống: “Các người nghĩ tại sao tôi lại ở đây?? Bà chính là người dẫn dắt em gái tôi lâm vào tình trạng này … bà nghĩ tôi có thể bỏ qua không truy cứu??”
“Chúng tôi chỉ vô tình gặp nhau, hoàn toàn không biết đến hoàn cảnh của cô bé lúc đó!!” Liễu Huyền tái mặt trước lời buộc tội của Long, đến cả bản thân bà cũng phải kinh ngạc về một quá khứ không thể tưởng tượng của nó …
“Phải … bà còn không biết nhiều chuyện lắm!!” Long cười khểnh rồi quát lớn: “ÔNG TA ĐANG Ở ĐÂU??”
… Đoàng …
Tiếng súng vang lên, cơ thể đang định lao tới phía Long bỗng nhiên khựng lại và gục xuống. Quả nhiên là vậy, Long dần dần đã mất đi sự kiên nhẫn, anh không còn đủ thời gian để ở nơi này hỏi này hỏi nọ những con người cứng đầu …
“Huyền Băng … đừng nghĩ tôi giống những thứ cô từng gặp!! Một lần như vậy nữa, viên đạn sẽ ghim vào đầu cô đấy!!”
… Khụ …
Huyền Băng ho ra máu, viên đạn mà Long bắn đã xuyên thẳng qua ngực của cô ta nhưng lại không làm nguy hiểm tới tính mạng, nó chỉ khiến cho cô ta mất máu …
“Dừng tay lại!!”
Một thanh âm trầm mà uy quyền vang lên khiến những con người đang có mặt trong căn phòng phải dừng mọi suy nghĩ để hướng nhìn về phía cửa. Vị chủ tịch của tập đoàn Ngô Khương đang đứng trước ngưỡng cửa đó, chỉ một mình … Ông Trung biết rồi sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ Long lại tấn công vào trụ sở chính của Z một cách chớp nhoáng như vậy …
“Tôi còn tưởng “ngài” sẽ lặn luôn chứ??”
Long nói, thái độ coi thường cùng khiêu khích, họng súng cũng cứ thế di chuyển hướng thẳng ông Ngô Nhật Trung mà chĩa vào …
“………” Trước sự đả kích đó, ông Trung vẫn bình thản: “Cậu cần gì??”
“Phải là tôi hỏi câu đó mới đúng …” Long cười khểnh: “Ông muốn gì ở em gái tôi??”
“Ta chẳng cần gì cả!!”
“Thế ư??” Khuôn mặt Long ngày càng lộ vẻ khinh thường hơn nữa: “Vậy tại sao ông để người của mình tiếp cận em gái tôi?? Tại sao ông phản bội Dương Trung nhưng lại dẫn đường cho Bảo Lam tới giết Dương Khang?? Tại sao bà Thuyên phải gồng mình lên chống chọi với sự chống phá của Ngô Khương trong khi hai tập đoàn đang hợp tác?? Tại sao Trần Lâm Phi Yến lại không bao giờ xuất hiện trước công chúng?? Tại sao con trai ông lại yêu em gái tôi?? Tại sao ông một mặt là đồng thuận nhưng mặt khác lại chia cắt hai đứa nó?? TÔI HỎI ÔNG ĐẤY … ÔNG MUỐN GÌ Ở EM GÁI TÔI??”
“Hủy hoại Dương Trung!!”
“Hả??”
Câu trả lời khiến ai cũng phải ngỡ ngàng ngoại trừ Long, anh đã không thể tin được rằng ruốt cuộc người gây nên sự đau khổ của nó lại chính là người đàn ông mang họ Ngô này … bạn bè là thế này đây, ông ta lừa dối tất cả mọi người, thậm chí còn đạo đức giả đến mức khiến những người đi theo ông ta cũng phải kinh ngạc, ông ta quan tâm tới nó, ông ta dùng người của mình để tạo nên một lớp vỏ bọc hoàn hảo khi cố tình muốn tỏ ra là muốn cứu rỗi đứa con dâu tội nghiệp … mọi thứ thật khiến cho Long kinh tởm …
“Giờ ông thỏa mãn chưa??” Long cười khểnh, đôi mắt màu nâu ánh lên những tia mỉa mai châm biếm: “Những gì ông làm, tất cả đều khiến cho con bé đau khổ, khiến con trai ông đau khổ, khiến tất cả những người ông muốn bảo vệ đều đau khổ … ông thấy thỏa mãn chưa??”
“Vậy cậu tới đây để buộc tội tôi??” Ông Trung nheo mắt nhìn Long, câu hỏi đặt ra như thể mọi chuyện chẳng là gì …
“Không, buộc tội ông thì tôi chẳng được gì cả!!” Long lắc đầu, anh đáp lại một cách thản nhiên: “Và tôi cũng chẳng giết ông, bẩn tay lắm!!”
“Thế cậu muốn gì??”
“Muốn gì ư??” Long cười rồi nhún vai: “Muốn hủy hoại ông như ông làm với gia đình tôi!!”
“Cậu …”
“Đừng nóng!!” Long lại cười, một nụ cười không chút tình cảm: “Tôi chỉ lột đi lớp mặt nạ của ông thôi, chỉ nói ra sự thật thôi!! Cuộc sống của ông về sau thế nào … tự ông cũng biết!!”
Nghe tới đây, khuôn mặt ông Trung tối sầm lại, ông nhìn sang hai người im lặng nhất ở nơi này, cả Liễu Huyền và Huyền Băng đều đang nhìn ông với ánh mắt thất vọng và khinh miệt. Họ biết, họ đã biết tất cả về nó, nhưng họ cũng biết rằng phải có điều gì đó gắn kết những thứ dữ liệu rời rạc ấy … chỉ không nghĩ rằng, thứ keo gắn kết ấy lại chính là người mà họ đang phục vụ …
“Anh thật đáng khinh!!” Liễu Huyền quá sức thất vọng … khóe mắt bà rơi xuống một giọt nước mắt, bà thương cho nó, thương cho người con gái bà từng coi như tri kỉ, một cô gái bé nhỏ phải chịu sự tổn thương nặng nề nhất của những lời dối trá và phản bội …
… cạch …
Huyền Băng đã gượng đứng dậy, cô ta vừa ôm lấy ngực vừa bước từng bước nặng nề lướt qua mặt của Long, đôi mắt đen sâu thắm nhìn người đàn ông cô ta từng tôn kính, lắc nhẹ cái đầu, cô ta buông một câu cùng toàn bộ sự khinh miệt …
“Ông … không xứng được tôn trọng!!”
“Chúng ta đi thôi!!”
Liễu Huyền dựa tường đứng dậy, bà cùng Huyền Băng dìu nhau bước đi, đi qua cái người đạo đức giả mà họ từng phục vụ bằng tất cả sự trung trành và lòng tin tưởng … với họ, một lần bị lừa dối đã là quá đủ, họ có thể hiểu được phần nào cảm giác của nó, sống trong lừa dối từ khi sinh ra, nó thực sự quá kiên cường …
“Cả hai định đi đâu??” Ông Trung vội vàng ngăn cản …
“Tránh ra đi … chúng tôi phải rời khỏi đây!!” Liễu Huyền gạt mạnh cánh tay của ông Trung: “Anh nên biết trước điều này mới phải!!”
“Hạ Chi … em bỏ đi như vậy ư??”
“Tôi không phải Hạ Chi, cái tên đó đã chết lâu rồi!!”
Liễu Huyền cứ thế bước đi không ngoảnh lại, người đàn ông kia đã không còn là người anh nuôi mà bà từng ngưỡng mộ một thời nữa, ông ta trở thành một con người ích kỷ đến mức không ai có thể chấp nhận được … cái ông ta cần không phải là ai khác chính là bản thân ông ta mà thôi …
… RẦM …
Ông Trung giận dữ đấm mạnh vào cánh cửa khiến nó gần như tung bản lề, nhưng điều đó chỉ khiến cho Long cảm thấy coi thường … người đàn ông này vốn nên chỉ sống một mình, vốn chỉ nên quan tâm tới bản thân thì hơn …
“Ông tạo nghiệp giờ là lúc trả giá!! Đừng oán trách ai cả!!”
Long cất súng, giọng nói của anh thản nhiên lắm, mục đích của anh đã đạt được rồi … anh không muốn giết người, càng không muốn bàn tay mình dính máu, nhưng cái trong sạch của anh lại được tạo nên từ sự hy sinh của người em gái, anh không cam tâm … anh phải khiến những kẻ nhuộm đen em gái anh phải trả trá, trả giá cho toàn bộ những gì đã làm, cái chết không thể giải quyết được vấn đề, anh muốn chúng phải sống với cái lương tâm bị dằn vặt, cuộc sống bị tước đi cái quyền được chết … đó mới chính là sự trừng phạt đắt giá và nặng nề nhất … nhưng trong tất cả, người anh không thể tha thứ được chỉ có Dương Trung, con người ấy phải chết, ông ta không có quyền được sống trên thế giới này nữa …