Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 42- Phần 2 (Hết)


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 42- Phần 2 (Hết)

Tiếng cười của thầy N’Trang Long đánh thức nhà thám tử khỏi cơn mê. Eakar sực nhớ đến nhiệm vụ của mình, lập tức tỉnh như sáo, hoàn toàn trở thành con người hằng ngày với giọng nghiêm nghị:
– Nhưng tại sao ngài lại bắt nhốt lão Ôkô Na, ngài hiệu trưởng? Ngài đâu có quyền! Tôi nghĩ lão dù sao cũng từng là chiến binh giữ đền đời thứ nhất…
– Ông ăn nói ngốc lắm, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long nhăn mặt như vừa nuốt phải mớ dưa thối. – Thiệt tình tôi không biết phải nói như thế nào để ông biết là tôi chán ông tới tận cổ. Này nhé, – thầy giơ một ngón tay lên như để nhà thám tử có thể tập trung – lão Ôkô Na bây giờ không còn danh phận là chiến binh giữ đền nữa. Lão là một phù thủy hắc ám, thậm chí còn hắc ám hơn cả hắc ám mà giữ đền cái cóc khô gì. Giáo sư Akô Nô mới chính là chiến binh giữ đền thực sự, còn lão già kia thì chẳng liên quan gì vô đây hết. Thứ hai, – thầy giơ thêm một ngón tay nữa – gần đây chắc ông có nghe tin trùm Bastu sắp trở lại?
– Tôi có nghe. – Thám tử Eakar gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm hai ngón tay của thầy hiệu trưởng như thể đó là hai ngọn nến.
– Thế ông có biết tại sao trùm Bastu không quay lại sớm hơn không? Hơn mười năm nay hắn ở đâu, ông có biết không?
Thám tử Eakar bối rối:
– Tôi cũng đang tự hỏi…
– Ông khỏi cần tự hỏi làm gì cho nhức đầu. – Hàng ria mép thầy N’Trang Long khẽ cựa quậy. – Cứ hỏi ngay tôi đây nè. Mà dù ông không hỏi thì tôi vẫn cứ muốn nói cho ông biết. Thời gian qua, trùm Bastu trốn vào một chỗ bí mật nào đó để tu luyện thần chú kim cương với sự hộ vệ của Balibia và Balikem.
– Thần chú kim cương? – Eakar kêu lên sửng sốt. – Theo tin tuyệt mật của Cục an ninh, trước khi vượt ngục Buriăk khai báo hình như hắn bị trúng phải thần chú kim cương trong cuộc đụng độ ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan. Hổng lẽ kẻ ra tay hôm đó chính là Bastu?
– Kẻ ra tay hôm đó có phải là Bastu hay không sau này rồi ông sẽ biết. – Thầy N’Trang Long hừ mũi. – Còn bây giờ điều quan trọng tôi muốn báo với ông là trùm Hắc Ám đã luyện thành thần chú kim cương và chuẩn bị quay lại thôn tính cái xứ này.
Bộ mặt của nhà thám tử lập tức thần ra. Ông mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào phát ra, hình như đó là cử chỉ để tự trấn an chứ không phải để thông báo điều gì.
– A! – Như sực nghĩ ra một chuyện hay ho, Eakar quay phắt sang Nguyên và Kăply, reo lên. – Ta nghe nói hai nhóc ngươi được chọn làm chiến binh giữ đền đời thứ ba…
– Tụi nó đúng là hai chiến binh giữ đền, ông Eakar à. – Thầy N’Trang Long cướp lời. – Và báo tin mừng cho ông là tụi nó đã nuốt vào bụng hai quả táo vàng ở núi Lưng Chừng rồi. Nhưng cho dù như vậy, tụi nó cũng không thể nào chống chọi nổi thần chú kim cương.
Ánh mắt Eakar thoắt trở lại mơ màng. Bọn Kăply nghe ông lẩm bẩm, đúng ra là than vãn:
– Giáo sư Akô Nô là cha đẻ của thần chú kim cương nhưng ông ta lại không được phép ra tay…
Thầy N’Trang Long nhếch mép:
– Đã vậy, kẻ thứ hai am tường thần chú kim cương là lão Ôkô Na lại có vẻ đang muốn giúp sức cho trùm Bastu.
Câu nói của thầy N’Trang Long khiến Eakar chới với đến mức nếu không có chiếc ghế dưới mông chắc ông đã sụm luôn xuống nền nhà.
Hoàn toàn bị sự lo sợ nhấn chìm, Eakar hai tay ôm mặt, chòm râu dê cụp xuống và từ đâu đó giữa những kẽ tay vẳng ra một tràng những lời bấn loạn:
– Tôi thiệt không thể hiểu nổi tại sao thần chú kim cương lại lọt ra ngoài? Làm sao mà trùm Bastu lại luyện được nó kia chớ?

– Chuyện đó phức tạp lắm, và chắc chẳng ai muốn như vậy đâu, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long khẽ nhíu mày. – Theo chỗ suy đoán của tôi thì có lẽ Akô Nô đã đem bí kíp tu luyện thần chú kim cương ra khỏi núi Lưng Chừng từ lâu và trao cho người nào đó cất giữ.
– Ông ta làm vậy để làm gì?
– Đơn giản thôi! Akô Nô không muốn bí kíp quan trọng này rơi vào tay Tam phù thủy Hắc tinh tinh.
– Tôi không hiểu, thưa ngài hiệu trưởng. – Nhà thám tử nhấc đầu ra khỏi hai bàn tay. – Hổng lẽ lão Ôkô Na không thể trực tiếp truyền thụ thần chú kim cương cho đệ tử của lão sao?
– Đúng là như vậy đó, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long gật gù. – Thần chú kim cương là loại thần chú vướng nguyền, người này không được truyền thụ cho người khác. Sau khi sáng tạo ra thần chú này, chủ nhân núi Lưng Chừng bỗng nhận ra uy lực quá lớn của nó nên đã ếm thêm lời nguyền đó. Thần chú kim cương có nhiều câu, ngài ghi mỗi câu vào một tấm da dê khác nhau và đem cất đi. Lẽ ra ngài đã hủy nó nhưng lại không nỡ, đành để đó chờ nó rơi vào tay người hữu duyên….
Eakar ngán ngẩm:
– Không ngờ rốt cuộc trùm Bastu vớ được.
– Có lẽ đó là chuyện số phận, ông Eakar à. – Thầy N’Trang Long lại thở một hơi dài thượt, chưa lần nào bọn Kăply thấy thầy thở dài nhiều như bữa nay. – Và cũng là số phận nốt, khi ác tính của lão Ôkô Na đột ngột gia tăng khi lão cảm nhận được thần chú kim cương đang ở trong tay trùm Bastu. Nếu không có biện pháp kìm chân lão, chắc chắn sẽ có ngày lão gây ra đại họa.
Thầy chiếu đôi mắt to cồ cộ vào mặt nhà thám tử:
– Bây giờ thì ông hiểu tại sao tôi phải tìm cách khống chế lão Ôkô Na rồi chớ?
Thám tử Eakar gật đầu:
– Tôi hiểu. Và chính giáo sư Akô Nô đã tích cực hợp tác với ngài trong kế hoạch này?
– Thành thật chúc mừng ông, ông Eakar. – Gương mặt rạng ra, thầy N’Trang Long nói giọng vui vẻ, mặc dù mọi người không rõ thầy nói thật hay cố ý trêu ghẹo nhà thám tử. – Rốt cuộc thì ông cũng đã sờ trúng mấu chốt của vấn đề rồi đó.
Lần này thầy không xoa trán hay xoắn lấy râu cằm nữa mà đặt cả hai tay lên xấp giấy tờ bề bộn trước mặt, vẻ rất thoải mái:
– Nói thiệt với ông, lần này Akô Nô đến trường Đămri chính vì lo lắng về những biểu hiện bất thường của lão Ôkô Na chớ đâu phải để làm một giáo viên quèn ở đây.
– Vậy những lần tôi thấy ngài và giáo sư Akô Nô đi vô phòng giam…
– Thì chính giáo sư Akô Nô tự ý chui vô cái cũi chết tiệt đó mà. Tôi chỉ phụ cái việc cỏn con là kiếm vài lá bùa lăng nhăng dán lên để lão Ôkô Na không thoát ra được thôi. Ông cũng biết rồi đó, hễ trời sập tối là giáo sư Akô Nô sẽ biến thành lão Ôkô Na.
– Thầy ơi, – Kăply đột ngột kêu lên – vậy thứ xirô hôm qua thầy cho thầy Akô Nô uống cũng là một thứ bùa hả thầy?
Thầy N’Trang Long nhìn thằng oắt, mỉm cười:

– Gọi là thuốc mê cũng được mà gọi là bùa Ngáy khò khò cũng được, con à. Mấy đêm trước, lão Ôkô Na múa may trong cũi và la hét ghê quá khiến mọi người nghi ta đang làm cái trò quái gở gì trong này nên ta phải chế ra thứ xirô nhăng nhít đó cho lão câm mõm lại. Vậy mà giáo sư Akô Nô vẫn không tin ta, ổng tưởng ta là thằng cha dốt nát về sản xuất xirô. Hì, tối hôm qua và tối hôm nay, tụi con đâu có nghe lão Ôkô Na gào thét om sòm nữa phải không?
– Vâng. – Thám tử Eakar giành đáp. – Hai hôm nay đúng là im ru.
– Ông thấy chưa, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long nhịp những ngón lên bàn làm phát ra những tiếng lộc cộc. – Tôi đâu có bắt nhốt giáo sư Akô Nô. Ông thử tưởng tượng đi, nếu đêm nay tôi không cho ông vô đây, có phải ông sẽ bị hố to rồi không?
Eakar hé môi chưa kịp đáp, K’Tub đã thô lỗ tuôn ào ào:
– Chắc nụi là như vậy rồi thầy ơi. Chắc chắn là ổng sẽ tiếp tục cung cấp những thông tin sai bét, nói chung là chẳng được trò trống gì ngoài việc giúp cho Ama Đliê bán báo thôi.
Như không muốn nhà thám tử khó xử, thầy N’Trang Long đứng lên, đuổi khách bằng vẻ mặt tươi hơn hớn:
– Bây giờ ra về cũng đã là muộn rồi đó, tụi con.
Lần này, bọn Kăply ngạc nhiên thấy thầy làm một cái chuyện trước nay thầy chưa bao giờ làm là đích thân đưa thám tử Eakar và đám học trò xuống đất.
– Vậy Păng Ting thiệt ra không phải là cháu của Đại phù thủy Păng Sur hả thầy? – Kăply vừa dọ dẫm những bậc cầu thang vừa hỏi.
– Sao con lại nói thế! Păng Ting có tới ba người bà lận. Păng Sur là một trong ba người đó.
Păng Ting rõ ràng không muốn đề cập đến đề tài này. Nó tìm cách dẫn câu chuyện ra xa:
– Thầy ơi, anh K’Brăk bảo tấm gương lưu trữ trong phòng thầy là sản phẩm của chủ nhân núi Lưng Chừng, đúng vậy không hả thầy?
– Cái này thì đúng. – Thầy N’Trang Long vui vẻ. – Từ ngày nhìn thấy Păng Sur trong gương, chủ nhân núi Lưng Chừng đâm ra mê chơi kiếng. Ngài vùi đầu nghiên cứu và mày mò chế ra đủ thứ kiếng. Y như con nít vậy. Khi trở thành thằng bé mười tuổi lóc chóc, ngài càng mê chơi dữ. Chơi thôi, chứ chẳng để dùng làm gì. Nhưng mà tấm gương đó cũng làm lắm kẻ khốn đốn đấy.
Sực nhớ hôm trước Suku bảo chính thầy N’Trang Long phải nhờ thầy Akô Nô kiểm tra chất lượng loại kiếng-chống-hóa-đá của nó trước khi cả bọn đi đến thung lũng Plei Mo, Nguyên và Kăply đang tính góp chuyện, chợt nghe thầy N’Trang Long phun ra câu cuối, tụi nó nhột nhạt dán miệng lại luôn, băn khoăn hổng biết có phải thầy cố tình châm chọc tụi nó chuyện xảy ra trong văn phòng hiệu trưởng bữa trước hay không.
– Vô trỏng coi thử lão Ôkô Na tỉnh dậy chưa, thầy?
Nghe giọng K’Tub háo hức vang lên, Nguyên và Kăply nhận ra tụi nó đang đi ngang phòng giam khi nãy.
Suku hừ giọng:
– Nếu lão thức, nãy giờ lão đã làm um sùm rồi, K’Tub à.
Nhưng thầy N’Trang Long đã mở cửa phòng. Bọn trẻ mặc dù vừa ở đây ra và biết rõ những gì chứa bên trong nhưng khi nhìn thầy hiệu trưởng áp tay lên vách tụi nó vẫn thấy hồi hộp hết sức.

Ô cửa vuông trên bức vách lập tức hiện ra. Căn phòng như bừng sáng và hoàn toàn trái với những gì tụi nó chờ đợi, thầy N’Trang Long đột nhiên bước lui một bước, miệng bật ra tiếng la hoảng:
– Ủa.
– Gì vậy thầy? – Cả đống cái miệng bật hỏi.
– Lão Ôkô Na không có trong này.
Thầy N’Trang Long ngạc nhiên đáp và quay đầu lại. Không cần đợi lệnh, thám tử Eakar và bọn Kăply hấp tấp nhào lại chỗ ô cửa, chen nhau kê mắt nhìn vô bên trong. Quả nhiên, chiếc cũi trống không, những lá bùa trên các chấn song rõ ràng đã bị gỡ mất.
– Ngài hiệu trưởng. – Thám tử Eakar chìa bộ mặt xanh mét về phía thầy N’Trang Long, run run hỏi. – Hổng lẽ thứ xirô của ngài…
– Ông Eakar, – thầy N’Trang Long nhún vai – nếu xirô của tôi là xirô dỏm thì cũng chỉ làm lão Ôkô Na thức dậy hò hét linh tinh như các đêm trước thôi. Lão không thể thoát ra khỏi chiếc cũi này được. Nói chung là không ai trên đời có thể làm được chuyện đó.
Thám tử Eakar nhíu mày:
– Ngài tin rằng những lá bùa của ngài…
– Những lá bùa dán trên các chấn song không phải là bùa của tôi, ông Eakar. – Thầy N’Trang Long ngắt lời. – Đó là loại bùa ếm vẫn được dán ở đền thờ phúc thần Kalăm.
Nguyên buột miệng:
– Thưa thầy, kẻ bị nhốt không thể thoát ra nhưng nếu kẻ ở ngoài…
– Con nói hay lắm, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long chà mạnh hai tay vào nhau, giọng tán thưởng. – Chính là ta đang nghĩ đến khả năng đó…
– Như vậy là vừa rồi có kẻ đột nhập vô đây hả thầy? – Kăply lắp bắp hỏi, chân nó như muốn khuỵu xuống.
– Chắc chắn là vậy rồi, K’Brêt. – Thầy N’Trang Long thở hắt ra. – Nếu đầu óc ta chưa lú lẫn thì ta đoán vừa rồi chính trùm Hắc Ám đã vô đây.
– Trùm Bastu? – Thám tử Eakar ré lên, chòm râu dưới cằm rung bần bật như có gió thổi. – Ngài dựa vào đâu để khẳng định kẻ đột nhập là hắn?
– Chỉ có thần chú kim cương mới có thể làm mất hiệu lực của bùa Bất khả xâm phạm và khống chế giáo sư Haifai lẫn đội bảo vệ của tôi êm ru như thế. Và cũng chỉ có thần chú kim cương mới có khả năng gỡ những lá bùa kia ra khỏi các chấn song, ông Eakar à.
Thầy vuốt đầu:
– Trùm Hắc Ám đã bắt đầu hành động rồi.
– Tôi phải quay về Cục an ninh ngay đây. – Thám tử Eakar lao ra cửa như một viên đạn, chân gần như không chấm đất. – Nếu để trùm Hắc Ám bắt tay với lão Ôkô Na thì cái xứ này tiêu ra nước mất.
Thầy N’Trang Long nhìn theo nhà thám tử, lắc đầu ngán ngẩm:
– Không biết bao giờ nhà đại thám tử hậu đậu này mới tập cho cái đầu của mình chịu suy nghĩ! Thiệt tình!

– Ổng nói không đúng sao, thầy? – Êmê hỏi.
– Đã là Eakar thì làm sao mà nói đúng được kia chớ. – Thầy N’Trang Long vừa bước ra cửa vừa tặc tặc lưỡi. – Thứ nhất, trùm Bastu chắc chắn không biết Ôkô Na là ai, thậm chí hắn còn chưa bao giờ nghe nói tới. Hắn nửa đêm vô đây dò xét, tình cờ phát hiện lão này bị nhốt, bèn thuận tay cứu đi vậy thôi. Thứ hai, cho đến khi lão Ôkô Na tỉnh dậy vào sáng mai, lão đã trở lại là giáo sư Akô Nô mất rồi.
K’Tub reo lên:
– Thần chú kim cương hụt đầu hụt đuôi của trùm Bastu làm sao địch lại thần chú thứ thiệt của thầy Akô Nô, thầy há?
– K’Tub! – Suku nhắc. – Giáo sư Akô Nô không được phép đối đầu với trùm Bastu.
– Ta cũng chẳng cần giáo sư Akô Nô nhúng tay vào chuyện này. – Thầy N’Trang Long bước xuôi theo các bậc thang, chép miệng nói. – Đó là sứ mạng của K’Brăk và K’Brêt. Bây giờ ta chỉ lo có một điều duy nhất thôi, là hổng biết sáng mai Akô Nô có quay về lẹ lẹ để vô lớp cho kịp giờ dạy không. Cái ông thầy nhóc tì này mà lọt ra bên ngoài rồi thì lần nào cũng nổi máu ham chơi phát sợ.
Khi bọn Kăply chui qua dãy nhà lá dưới chân tháp để bước ra sân, thầy N’Trang Long đứng lại ở bậc thềm, cất giọng trìu mến:
– Đi thong thả nha, tụi con.
Nguyên dáo dác ngó quanh, không thấy bóng người nào trong sân, lo lắng hỏi:
– Thầy Haifai và đội bảo vệ có sao không hả thầy?
– Con yên tâm. Chắc là họ chỉ bất tỉnh thôi. Trùm Bastu không dám khinh suất giết người bừa bãi trong trường Đămri ngay ngày quay lại đầu tiên đâu. – Thầy chợt “a” lên một tiếng. – Ủa, cái này hổng biết tụi con đã biết chưa. Trong ba câu thần chú kim cương mà trùm Bastu vừa luyện được, chỉ có câu cuối là có khả năng giết người thôi. Hai câu còn lại là loại thần chú vương đạo, chỉ có tác dụng khống chế và làm phát tán năng lượng của đối phương.
– Thầy ơi, – Kăply bất thần rên lên – nhỡ lát nữa tụi con đụng đầu trùm Bastu ở dọc đường thì sao hả thầy?
– Con là chiến binh giữ đền hay là chiến binh giữ gà vậy hở, K’Brêt? – Thầy N’Trang Long ho lên một tiếng thiệt to. – Đánh không lại hắn thì con co giò lên mà chạy đi chớ.
Thầy phác một cử chỉ vào không khí, tươi tỉnh nói tiếp:
– Nhưng giờ này thì trùm Bastu không còn lảng vảng quanh đây nữa đâu. Hắn đã quay lại bên kia thời gian nén rồi. Hừm, ta biết hắn đến và đi theo ngả nào mà.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com/. – gác nhỏ cho người yêu sách ]
Bọn trẻ bắt gặp ánh mắt thầy lia về cánh cổng phía Đông, nơi hình vẽ ngoằn ngoèo giống như chiếc đồng hồ cát vẫn còn nhìn thấy lờ mờ trên tường dưới ánh sáng xanh nhạt tỏa ra từ viên bích ngọc trên đỉnh tháp, và thầy cong những ngón tay lại, gõ gõ lên trán:
– Ta thiệt là đãng trí quá! Bây giờ có lẽ phải đợi giáo sư Akô Nô quay về, ta mới xóa lá bùa chết tiệt này đi được.
Bằng thái độ điềm tĩnh của mình, có vẻ như thầy hiệu trưởng vừa đốt lên một ngọn lửa. Kăply thấy trái tim mình ấm lên từng phút một. Cùng với tụi bạn, nó bình tĩnh đi xuyên qua cổng để trở ra đường.
Khi đặt chân lên đại lộ Brabun, Kăply ngước nhìn lên trời, ngạc nhiên thấy đêm nay sao rực rỡ. Dưới bầu trời như nạm ngọc, đường phố lấp lánh như được đánh bóng, Kăply nghe trong gió thoang thoảng mùi hoa cải hương từ vườn cây của cô Cafeli Chil đang mơn man thổi tới và trong cảm giác dịu ngọt thư thái đó, tâm trí nó dường như gột sạch hết những ưu phiền, lo nghĩ, kể cả cái chuyện gian nan là truy tìm báu vật đang cất giấu đâu đó ở lâu đài K’Rahlan mà thầy N’Trang Long vừa giao cho Nguyên và nó.
Ờ, mà nói Kăply lúc này chẳng nghĩ ngợi gì hết cũng chưa thiệt là chính xác. Có một chuyện nó không hề nói ra nhưng mấy ngày nay không lúc nào nó không bồn chồn nghĩ tới: Bây giờ Mua đang ở đâu?
HẾT TẬP 3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.