Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 41- Phần 1


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 41- Phần 1

Chương 29
Chủ nhân núi lưng chừng
– Chủ nhân núi Lưng Chừng có thể coi là đại phù thủy kiệt xuất nhất trong lịch sử xứ Lang Biang. Ngài là một tài năng phi thường, một đầu óc thông minh và uyên bác, đã nhận lãnh trọng trách chiến binh giữ đền đời thứ nhất để đối phó và diệt trừ trùm Hắc Ám Bajaraka Đầu Bự cách đây gần sáu trăm năm. Thần chú kim cương mà ngài đã sáng tạo ra cho đến nay vẫn xứng đáng được tôn vinh là thần chú vô địch.
Ngồi sau chiếc bàn giấy trong văn phòng hiệu trưởng, thầy N’Trang Long lim dim mắt, nói giọng đều đều và thiệt tình bọn Kăply chẳng thấy hứng thú gì lắm với những gì thầy nói vì tất cả điều đó tụi nó đều biết cả rồi.
Nhưng tụi nó, cũng như thám tử Eakar đang ngồi thu lu trên chiếc ghế con kế đó, vẫn hả họng ra nghe, biết rằng những gì kỳ lạ nhất vẫn còn ở phía trước.
Thầy N’Trang Long tiếp tục nói, vẫn không mở mắt, làm như thể không nhìn thấy gì hết thì thầy sẽ nhớ rõ hơn câu chuyện trong đầu:
– So với Tam tiên, chủ nhân núi Lưng Chừng còn xa lánh cõi đời hơn gấp bội phần. Tụi con biết đó, hòn núi ngài ở, tự nó đã là một sự cách biệt với thế giới còn lại. Điều đó cho thấy ngài tuyệt đối không muốn dính dáng gì đến trần thế. Sau khi hoàn thành sứ mạng của chiến binh giữ đền đời thứ nhất, chủ nhân núi Lưng Chừng quyết định không xuất hiện thêm một lần nào nữa…
Thấy thầy N’Trang Long ngừng bặt như quên mất tụi nó đang ngồi vểnh muốn mỏi cả tai, Kăply rụt rè cất tiếng:
– Chỉ đến khi Buriam bị bắt thì thầy Akô Nô mới rời khỏi núi Lưng Chừng hả thầy?
– Giáo sư Akô Nô chỉ là phân nửa con người của chủ nhân núi Lưng Chừng thôi. Nửa kia là lão Ôkô Na. – Thầy N’Trang Long chép miệng nói, có vẻ như thầy đang bị lạc đâu đó giữa trí nhớ ngổn ngang nên lời giải thích của thầy chẳng dính dáng gì đến thắc mắc của Kăply. – Nhưng đó là chuyện sau này. Còn chủ nhân núi Lưng Chừng trước kia tên là gì thì ta không biết. Mà ta cũng không chắc ngài có tên không nữa.
Đến bây giờ thì Nguyên và Kăply mới ngỡ ngàng vỡ lẽ câu nói của thầy Akô Nô mà tụi nó nghe được trong văn phòng hiệu trưởng chiều hôm qua “một người mà dùng hai thân xác có khi còn bực bội hơn” không phải là câu nói cà rỡn như tụi nó tưởng.
Đằng trước mặt, thầy N’Trang Long đang lướt những ngón tay bự chảng quanh vầng trán rộng như muốn tìm chút ký ức nào còn đọng ở chỗ đó. Rồi như sực nhớ ra mình chưa trả lời câu hỏi của học trò, thầy he hé mắt ra:
– Con đoán sai rồi, K’Brêt. Không phải đến bây giờ, chủ nhân núi Lưng Chừng mới rời khỏi chỗ ở. Gần ba trăm năm trước, lúc Đại tiên ông Mackeno, tức chiến binh giữ đền đời thứ hai, đến núi Lưng Chừng để tìm hái quả táo vàng, chủ nhân núi Lưng Chừng đã một lần đi theo Đại tiên ông Mackeno xuống núi rồi.
Từ miệng bọn trẻ, những câu hỏi giống hệt nhau bắn ra cùng lúc như từ một nòng súng:
– Tại sao vậy hả thầy?
K’Tub nhíu mày:

– Hổng lẽ Đại tiên ông Mackeno mời chủ nhân núi Lưng Chừng giúp mình đối phó với trùm Pô Palay Tàn Phế?
– Làm gì có chuyện đó, K’Tub. – Suku nhún vai. – Mày cũng biết chiến binh giữ đền đời này không được quyền can thiệp vào sứ mạng của chiến binh giữ đền đời khác mà.
Thầy N’Trang Long hắng giọng:
– Chủ nhân núi Lưng Chừng lúc đó rời khỏi chỗ ở chỉ với mục đích diện kiến Đại phù thủy Păng Sur thôi.
Cả đống ánh mắt đổ dồn vô Păng Ting khiến mặt nó lập tức nóng rực như đút trong lò nung. Ngay cả nó, lâu nay nó cũng mơ hồ cảm thấy có nguyên nhân bí ẩn nào đó trong thái độ ân cần của thầy Akô Nô đối với nó và lúc này phải nói là nó đang rất háo hức chờ nghe thầy N’Trang Long tháo gỡ mối nghi ngờ trong lòng, mặc dù cái cách mọi người đang nhìn nó làm nó lúng túng hết sức.
– Làm sao chủ nhân núi Lưng Chừng biết Đại phù thủy Păng Sur khi ngài không hề rời khỏi núi trước đó hở thầy? – Êmê hỏi, cố ý giúp Păng Ting thoát khỏi bối rối.
– Dĩ nhiên là do Đại tiên ông Mackeno xì ra. Tụi con đừng quên Mackeno, Pi Năng Súp và Păng Sur cùng ở trong Tam tiên. Bọn họ gần như là anh em kết nghĩa.
– Thế sao chủ nhân núi Lưng Chừng không đòi gặp Đại tiên ông Pi Năng Súp mà chỉ muốn gặp Păng Sur? – Kăply cắc cớ hỏi.
– Bởi vì Păng Sur là một người vô hình, anh K’Brêt. – Suku lên tiếng đáp thay thầy hiệu trưởng. – Em nghĩ điều đó đã kích thích mạnh mẽ óc tò mò của chủ nhân núi Lưng Chừng.
– Con nói đúng đó, Suku. – Thầy N’Trang Long nhìn thằng bé bằng ánh mắt trìu mến. – Ông của con thì cũng bình thường như Đại tiên ông Mackeno thôi, chẳng có gì đặc biệt đến mức khiến chủ nhân núi Lưng Chừng phải rời khỏi nơi cư trú đâu.
Thầy “e hèm” một tiếng, bàn tay vừa đặt xuống bàn lại nhảy trở lại lên trán như đột nhiên bị nhức đầu và nhăn nhó nói:
– Cuộc gặp gỡ giữa chủ nhân núi Lưng Chừng và Đại phù thủy Păng Sur không ngờ rốt cuộc lại gây nên tai họa.
Kăply chồm tới trước:
– Họ đánh nhau hả thầy?
– Sợ gì chứ! – K’Tub hào hứng. – Bên Tam tiên có tới ba người lận mà.
– Làm gì có chuyện đánh nhau ở đây! – Thầy N’Trang Long tặc lưỡi, những ngón tay vẫn bấu cứng lấy trán. – Nhưng chuyện xảy ra còn tệ hơn là đánh nhau: Chủ nhân núi Lưng Chừng đột nhiên đâm ra say mê Păng Sur.

Nguyên ngẩn tò te:
– Trời đất, chủ nhân núi Lưng Chừng lớn hơn Păng Sur đến ba trăm tuổi là ít.
– Đối với các Đại phù thủy, chuyện tuổi tác chẳng có gì quan trọng, con à. Ba trăm tuổi thì cũng giống như ba tuổi thôi. Lúc đó, quả thật chủ nhân núi Lưng Chừng trông cũng già chát giống như ta, nhưng tất nhiên ngài thừa sức tu luyện để trẻ lại thành một chàng trai hai mươi tuổi hoàn toàn xinh đẹp.
Kăply chớp mắt:
– Thế nhưng Đại phù thủy Păng Sur không đồng ý phải không thầy?
– Thực ra vấn đề không phải ở chỗ đó. – Thầy N’Trang Long ngửa mặt nhìn lên trần nhà, miệng nhấm nháp một sợi ria. – Điều rắc rối nằm ở chỗ Păng Sur là người mà không ai trên đời có thể sánh đôi được. Cô ta tâm tính hồn nhiên như trẻ thơ, vì vậy cô ta không lớn nữa. Tụi con cũng biết rồi đó, Păng Sur mãi mãi dừng lại ở tuổi mười tám. Đây là trường hợp thứ hai trong lịch sử xứ Lang Biang. Bảy trăm năm về trước đã xuất hiện một vụ tương tự.
K’Tub láu táu:
– Con thấy thầy Akô Nô cũng hồn nhiên.
Thầy N’Trang Long từ tốn nói tiếp, không thèm để ý đến thằng nhóc phá đám:
– Nhưng điều đó xét cho cùng cũng không phải là trở ngại đáng kể. Chủ nhân núi Lưng Chừng cũng có thể làm cho mình mãi mãi ở tuổi mười tám, đôi mươi. Nhưng kẹt một nỗi, tâm hồn của Păng Sur rất đặc biệt, đó là một tâm hồn vô cùng thánh thiện, ta chưa từng biết có tâm hồn nào thánh thiện như thế. Kết quả là càng ngày cô ta càng trở nên trong suốt, và cuối cùng chỉ hiện ra trong thế giới được phản chiếu mà thôi.
– Con có biết trường hợp này, thưa thầy. – Suku khẽ kêu lên. – Trong cuốn Huyền thoại về thánh nữ, tác giả Nagar có nhắc đến hiện tượng người vô hình, những người chỉ hiện lên trong tấm gương của các nữ sứ giả của phúc thần Kalăm, nhưng ông ta cho rằng đó là truyền thuyết không đáng tin.
– Cuốn sách của Nagar được viết ra cách đây ba trăm năm mươi năm. Lúc đó, ông ta không biết gì về Đại phù thủy Păng Sur, con à.
Bầu không khí bỗng nhiên chùng xuống và có điều gì đó như là sự khắc khoải đang chạy quanh phòng. Mọi người đang cố đoán già đoán non xem chuyện gì xảy ra sau đó với chủ nhân núi Lưng Chừng. Bọn Kăply tin chắc Đại phù thủy kiệt xuất nhất xứ Lang Biang sẽ không chịu bó tay. Và điều đó ắt có liên quan mật thiết đến lão Ôkô Na gớm ghiếc đang nằm trong phòng giam dưới kia.
Păng Ting ngồi thừ người ra trước những gì vừa nghe được. Có phải vì vậy mà thầy Akô Nô đã đối xử với nó hết sức tử tế hay không? Nó nhớ lần nó bị Buriăk đánh văng ra khỏi lâu đài K’Rahlan, chính thầy Akô Nô đã cứu nó khỏi nát xương, lúc đó nó đã hỏi “Sao thầy lo cho con dữ vậy hả thầy?”. “Nhóc ngươi con nít hỏi làm gì chuyện đó?” – “Nhưng mà con ấm ức” – “So với nỗi ấm ức trong lòng ta thì sự ấm ức cỏn con của nhóc ngươi đâu có thấm gì!”. Nó nhớ như in cuộc đối thoại hôm đó và dĩ nhiên cũng nhớ là nó đã rất buồn cười khi nhìn thấy nỗi khổ tâm trên gương mặt non choẹt của thầy. Hóa ra nguyên nhân là từ bà mình! Păng Ting thở dài và nhìn sang bên cạnh, thấy tụi bạn cũng đang nghệt mặt nghĩ ngợi.
Dĩ nhiên bọn Kăply không biết gì về cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa thầy Akô Nô và Păng Ting. Lúc này tụi nó đang nhớ lại khung cảnh trong phòng y tế hôm pháp sư Lăk chữa bệnh cho thằng Mom, nhớ lại lúc thầy Akô Nô cao giọng giáo huấn thám tử Eakar: “Ông nên tập yêu một ai đó, ông Eakar, cho dù có thể người ta không thèm để ông vào mắt. Ông từng này tuổi mà chưa từng yêu ai nên khùng khùng là phải rồi”. Hôm đó cái cảnh một thằng nhóc mười tuổi rao giảng về tình yêu cho một lão già đã khiến tụi nó phải khó khăn lắm mới không phá ra cười.

Nhưng bây giờ thì không đứa nào cảm thấy buồn cười nữa. Tụi nó chong mắt nhìn thầy N’Trang Long, đợi thầy kể tiếp mà không cần phải cố tỏ ra nghiêm túc.
Thầy N’Trang Long khẽ liếc về phía thám tử Eakar rồi quay nhìn bọn trẻ, cất giọng nặng nề:
– Ta nghĩ tụi con chắc cũng đoán ra chủ nhân núi Lưng Chừng không chịu đầu hàng trước nghịch cảnh. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng ngài đã đi đến một quyết định hết sức kinh khủng, nhưng cũng hết sức là dại dột: Bằng tài năng pháp thuật phi thường của mình, ngài tự tách mình ra làm hai phần.
Mặc dù đã biết trước điều đó, bọn Kăply vẫn thấy gai ốc nổi khắp người, nhiều cái miệng bật “a” lên một tiếng.
– Tại sao chủ nhân núi Lưng Chừng phải làm thế hả thầy? – Êmê hỏi giọng sững sờ.
– Con cũng biết rồi đó, con người chúng ta ai mà chẳng có mặt tốt lẫn mặt xấu. – Thầy N’Trang Long mỉm cười yếu ớt. – Từ xưa đến nay cuộc sống luôn luôn là như thế mà, là một cuộc đấu tranh không ngừng, mà quan trọng nhất là đấu tranh với chính mình. Người lương thiện sở dĩ trở nên lương thiện là vì họ biết dùng phần tốt để chế ngự phần xấu trong bản thân. Kẻ độc ác thì ngược lại, để cho cái xấu ngự trị…
– Con hiểu rồi, thưa thầy. – Nguyên liếm môi. – Ở đây, chủ nhân núi Lưng Chừng muốn tách biệt hẳn phần xấu ra khỏi phần tốt trong con người mình.
Đôi mắt thầy N’Trang Long vụt trở nên xa xăm:
– Đó là một mơ ước không tưởng. Ta nghĩ chủ nhân núi Lưng Chừng có lẽ cũng thừa hiểu vấn đề này không thể giải quyết bằng pháp thuật. Nhưng vì quá say mê Păng Sur, ngài muốn lọc lấy phần thánh thiện nhất để có thể đến với cô ta.
Thầy thở hắt ra:
– Quá mù quáng, ngài quên rằng Păng Sur là một thánh nữ, số phận đó hoàn toàn không phải do con người định đoạt.
Thám tử Eakar thình lình lên tiếng hỏi:
– Như vậy buổi sáng chủ nhân núi Lưng Chừng là giáo sư Akô Nô, còn buổi tối lại hóa thành lão Ôkô Na hở ngài hiệu trưởng?
– Ông nói đúng chóc rồi đó, ông Eakar.
Thầy N’Trang Long đáp, giọng không chút hào hứng, có vẻ như nếu có một đề tài nào khác có thể nói vào lúc này thì thầy chẳng buồn nhắc đến câu chuyện bi thảm này nữa.
Bây giờ thì Nguyên mới hiểu tại sao hồi ở núi Lưng Chừng, thầy Akô Nô bảo với nó lão ÔKô Na là loại người sống về đêm và thầy nghịch với lão đến mức ở đâu có người này thì không có người kia. Hóa ra cả hai đều là hai nửa của một người. Sống như vậy chắc thầy đau khổ lắm, Nguyên bùi ngùi nghĩ, đau khổ gấp trăm lần so với hoàn cảnh của vợ chồng thầy Haifai. Hai người sống chung một thân xác nhưng tâm hồn gần gũi dù sao cũng còn dễ chịu hơn là một người sống bằng hai thân xác mà hai thân xác đó tâm tính tốt xấu hoàn toàn trái ngược nhau. Nguyên nhớ thầy còn quả quyết nếu một ngày nào đó lão Ôkô Na trở thành con người táng tận lương tâm thì thầy sẽ liều chết với lão. Lúc đó Nguyên chưa hiểu rõ lắm ý định của thầy, tưởng thầy sẽ quyết đấu với lão, nhưng bây giờ thì nó rùng mình hiểu rằng nếu không khống chế được hành vi độc ác của lão Ôkô Na thì thầy sẽ chọn biện pháp tự sát để cả hai cùng biến mất khỏi cõi đời.
Nguyên càng nghĩ, mồ hôi càng chảy ròng ròng trên trán, tim thắt lại từng chặp.
– Con vẫn có điểm chưa hiểu, thưa thầy. – Tiếng Suku êm ái vang lên giúp Nguyên bớt căng thẳng được một chút. – Rõ ràng chủ nhân núi Lưng Chừng chọn hình ảnh của thầy Akô Nô để đến với Păng Sur, nhưng ngài tu luyện cách sao mà trông hổng giống chàng trai hai mươi tuổi chút nào…

Câu hỏi của Suku như gãi vào chỗ nào đó trên người thầy N’Trang Long. Thầy nhổm người như định đứng lên nhưng rồi lại buông phịch người xuống chỗ cũ, thầy nói mà mặt phù ra:
– Thì vậy! Nếu Akô Nô là bộ mặt tốt thì lão Ôkô Na hiển nhiên là bộ mặt xấu của chủ nhân núi Lưng Chừng. Đó là một lão phù thủy độc ác và nham hiểm. Lão có dã tâm quậy tưng cả cái thế giới này mà.
Thầy N’Trang Long như quên mất Suku vừa hỏi gì, cứ thao thao đầy kích động:
– Lão đào tạo ra bọn Hắc tinh tinh bẩn thỉu để tiếp tay cho trùm Bastu…
Thám tử Eakar giật nảy trên chỗ ngồi, miệng bật ra một tiếng gì như tiếng “á”:
– Như vậy không lẽ Tam phù thủy Bạch kỳ lân là học trò của giáo sư Akô Nô?
– Còn không lẽ với có lẽ gì nữa. – Giọng thầy N’Trang Long buồn bực. – Dĩ nhiên Akô Nô phải làm thế để bù đắp phần nào thiệt hại do học trò của lão Ôkô Na gây ra chớ.
Đang nói, ánh mắt thầy chợt bắt gặp vẻ mặt chờ đợi của Suku, liền “e hèm” một tiếng, tay tóm lấy chòm râu như để cho khỏi quên:
– Còn cái chuyện mà con hỏi đó là như thế này. Theo chỗ ta biết thì lúc chủ nhân núi Lưng Chừng tự tách ra thành hai con người, Akô Nô ban ngày và Ôkô Na ban đêm đều là hai lão già khọm. Sau đó, Akô Nô bắt đầu tu luyện để trẻ lại. Chuyện đó đối với Akô Nô hổng có gì là khó. Nhưng có điều Akô Nô càng trẻ lại bao nhiêu thì đồng thời Ôkô Na càng già đi bấy nhiêu. Vì Akô Nô và Ôkô Na tuy hai mà một nên khi người này giảm tuổi xuống thì người kia tất phải tăng tuổi lên. Rồi đến một ngày Akô Nô hoá thành một chàng trai đôi mươi trẻ trung và xinh đẹp…
Kăply ngứa miệng:
– Hổng lẽ thầy Akô Nô đãng trí đến mức vẫn tiếp tục tu luyện…
Thầy N’Trang Long lườm Kăply một cái, thản nhiên tiếp:
– Còn lão Ôkô Na thì già cốc đế, nhưng dĩ nhiên không đến mức gầy trơ sọ như bây giờ. Tất nhiên lão Ôkô Na không quan tâm đến chuyện tuổi tác. Già hay trẻ đối với lão không có ý nghĩa gì hết. Nhưng lão muốn chơi khăm Akô Nô.
Thầy khẽ nhún vai và từ chòm râu rậm bay ra một tiếng thở phì:
– Thế là lão cũng cắm đầu đêm đêm tu luyện. Lão luyện ngược lại. Luyện sao cho ngày càng già thêm nữa. Vì lão biết tuổi lão càng tăng thì tuổi của Akô Nô càng rút xuống. Cứ vậy, cho đến khi lão giống y chang một bản sao của thần chết thì chàng trai Akô Nô cũng hóa thành một thằng nhóc chín, mười tuổi.
Trước câu chuyện bi hài của chủ nhân núi Lưng Chừng, bọn trẻ không biết nên cười hay nên khóc. Chúng bồi hồi ngó nhau, bắt gặp một nỗi buồn phảng phất đâu đó trên khóe mắt của mỗi đứa.
Thám tử Eakar cũng ngồi làm thinh, hai chân co lại, gậy phép nằm im lìm trên đầu gối và trông mặt thì hình như tâm trí của ông cũng đang ở một nơi nào thiệt là xa vắng.
– Rốt cuộc chủ nhân núi Lưng Chừng chẳng đạt được cái quái gì hết. – Giọng thầy N’Trang Long vang lên giữa thinh lặng, nghe buồn hiu hắt. – Chuyện tình cảm cũng không toại nguyện mà bây giờ lại sinh ra lão Ôkô Na quỷ quyệt và bất trị. Vì những lẽ đó mà lần này xuống núi, Akô Nô không còn mặt mũi nào giáp mặt với Păng Sur. Hì hì, cùng lắm là chỉ quanh quẩn nịnh nọt con nhỏ Păng Ting bé bỏng này cho đỡ ray rứt thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.