Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 20


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 20

Chương 13
Con mắt của chim đầu rìu
Những tia nắng đầu ngày rơi mơn man trên mặt, ấm dần từng chút một, cuối cùng đánh thức bọn trẻ dậy.
Nguyên ngồi lên trước tiên. Nó ngáp một cái dài, ợ thêm một cái nữa, chắc hôm qua nó ăn trái cây hơi nhiều, rồi đưa tay dụi mắt, mở mắt ra, lại dụi mắt rồi mở ra lần nữa, lần này mở ra luôn và nhìn quanh, ngạc nhiên kêu lên:
– Ơ, mình đang ở đâu thế này?
Tụi bạn bị tiếng kêu của Nguyên dựng dậy. Sau khi nhớn nhác nhìn quanh, cả đống tiếng “ơ” hốt hoảng thi nhau cất lên, vẻ ngái ngủ trên mặt lập tức bị sự hoang mang chùi sạch.
Kăply rùng mình khi thấy cả bọn vừa ngồi lên khỏi nệm cỏ và lá khô. Gối mền thơm tho tối hôm qua biến mất. Cả ngôi nhà cũng không còn. Cứ như thể suốt đêm tụi nó nằm ngủ giữa rừng và câu chuyện bị trùm Bastu lừa vào nhà rồi sau đó được Đại phù thủy Păng Sur cứu thoát chỉ là một giấc mơ giàu kịch tính.
Nhưng Kăply biết đó không phải là mơ. Lướt mắt qua những gương mặt ngẩn ngơ của tụi bạn, Kăply biết rằng tụi nó cũng đang thắc mắc giống như mình. Không thể xảy ra trường hợp cả đống đứa cùng mơ chung một giấc mơ được.
Như sực nhớ ra, nó ngoảnh phắt sang Păng Ting:
– Păng Ting, tối hôm qua…
– Không phải là mơ đâu, anh K’Brêt. – Păng Ting mỉm cười nói, biết tỏng Kăply đang nghĩ gì trong đầu. – Tối hôm qua đúng là đã xảy ra những chuyện đó.
– Nhưng căn nhà… – Bolobala ngập ngừng.
– Căn nhà hôm qua là do trùm Bastu hóa ra. – Suku nhún vai. – Nó không thể tồn tại mãi được, chị Bolobala.
Nguyên lồm cồm đứng lên và vặn mình làm khớp xương kêu rôm rốp. Đang ngước cổ hít thở, ánh mắt nó chợt bắt gặp con khỉ của Suku trên tàng cây:
– Chacha kìa.
Suku nhìn theo ánh mắt của Nguyên, reo ầm:
– A, Chacha! Tối hôm qua mày đi đâu vậy?
Bây giờ bọn trẻ mới nhớ ra hôm qua con Chacha không theo tụi nó vào trong nhà. Như vậy là nó ở suốt đêm ngoài rừng! Suku ngạc nhiên nghĩ và lại kêu:
– Chacha, xuống đây đi!
Nhưng Chacha như không nghe thấy Suku. Nó cứ vắt vẻo trên cành cây to, mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó ở trên cao, tâm trí có vẻ như bị hút hết vào đó.
Bất thần, nó vọt mình lên cành cây phía trên, đưa tay ra chộp, nhanh như chớp.
Trước ánh mắt mở to của bọn Kăply, một vật loằng ngoằng từ trên cao rớt xuống. “Bịch” một tiếng, vật đó bò ngang qua chỗ tụi nó, trông mốc meo như một khúc cây mục.
– Rắn! – Êmê rú lên. – Nó đang ngậm… một con gì đó!
– Không phải, Êmê! – Kăply rú còn lớn hơn nhỏ bạn. – Đó chính là cánh tay của Baltalon!
Tiếng rú thứ ba là của Păng Ting, xem ra còn kinh hoàng hơn hai tiếng rú trước:
– Trời ơi, nó đánh cắp giỏ thức ăn của tụi mình!
Không kịp nghĩ ngợi, Suku chĩa tay về phía cánh tay ma quái, hét lên:
– Tách ra!
Phải mất đến mấy giây, tụi bạn mới nhận ra Suku không còn đứng ở chỗ cũ.
Dĩ nhiên Suku dùng câu thần chú vừa rồi để ra lệnh cho cánh tay của Baltalon buông giỏ thức ăn nhưng rồi cũng như thông lệ xưa nay, sau khi nghe hai tiếng tách ra, cánh tay Baltalon không những không buông mà còn cầm chặt hơn chiếc giỏ, trong khi đó Suku bị câu thần chú của nó đẩy bắn đi và nhờ nhìn thấy khuôn mặt của nó lấp ló sau bụi cây rậm cách đó một quãng và đang nhăn nhó tìm cách chui ra, Nguyên mới yên tâm là thằng nhóc vẫn còn trong rừng.
Mải đảo mắt tìm Suku, Nguyên không thấy Kăply dùng câu Thần chú chiến đấu số 8 để đối phó với cánh tay của Baltalon.
Đến khi nghe bạn mình lặp đi lặp lại bốn, năm lần câu “Trẹo quai hàm” một cách vô vọng, nó mới quay lại, gầm gừ:
– Trẹo quai hàm cái con khỉ! Cánh tay thì làm gì có hàm mà trẹo với chả trẹo!
Những đứa còn lại cũng đang loay hoay như gà mắc tóc, không biết nên dùng câu thần chú gì để có thể giật lại được giỏ thức ăn. Tụi nó càng phát hoảng khi thấy cánh tay Baltalon có vẻ như muốn chui xuống đất.

Đúng lúc tụi nó mếu xệch miệng như thể sắp òa ra khóc, con Chacha thình lình lao xuống như một mũi tên. Nó liệng ngang qua chỗ cánh tay đang ngúc ngoắc chuẩn bị độn thổ, xớt gọn chiếc giỏ xách như chim ó xớt mồi rồi nhanh nhẹn bắn mình qua một bụi cây thấp kế đó trước những tràng vỗ tay tưng bừng của bọn trẻ.
– Đuổi theo và giật lại! – Suku thất thểu bước lại, làu bàu. – Chuyện đơn giản như vậy mà không nghĩ ra. Xài thần chú làm gì cho phức tạp, mà cũng chẳng hiệu quả gì hết.
– Ờ, – K’Tub nhìn lên trời, phụ họa bằng vẻ mặt hết sức nghiêm trang – Lại còn bị văng vô bụi rậm cho gai cào nữa!
***
Cho tới trưa thì cả bọn đổ ra một con đường mòn vắng vẻ. Nắng lấp lánh trên những tàng cây và trên cao là bầu trời xanh nhạt với những đụn mây trắng to lớn đang nằm ngủ, thờ ơ và bất động. Bên cạnh, những đám mây con, nhỏ hơn và mỏng hơn, đang trốn giấc ngủ trưa và dắt díu nhau đi chơi ở chỗ nào đó về phía Bắc.
Suốt buổi sáng trùm Bastu và tả hộ pháp Balibia không thấy xuất hiện. Cả cánh tay ma quái của Baltalon sau lần ăn trộm bất thành cũng biến mất và bọn Kăply không mong gì hơn là buổi chiều cũng sẽ yên bình như thế.
Sau khi ăn trưa và ngả lưng một chút dưới gốc cây to, Suku lại dẫn cả bọn đi về hướng Tây, dọc theo con đường mòn.
Bolobala rảo bước bên cạnh Nguyên, ngạc nhiên hỏi:
– Hổng lẽ hồi trước, mỗi lần đến chỗ Siêu phù thủy Yan Dran học vẽ, anh phải đi đứng vất vả thế này sao, anh K’Brăk?
Chính Nguyên cũng thắc mắc y như Bolobala. Nó không tin thằng K’Brăk hằng tuần lại phải lặn lội cực khổ như vậy để đến chỗ thầy dạy vẽ của nó. Bây giờ nghe Bolobala hỏi, Nguyên ngẩn ra không biết phải trả lời như thế nào.
– Anh K’Brăk không nhớ gì đâu. – Suku chép miệng. – Nhưng em tin chắc lúc trước anh K’Brăk đi đến chỗ họa sĩ Yan Dran bằng con đường khác hoặc bằng một cách khác, tiện lợi, an toàn và nhanh chóng hơn nhiều…
Phỏng đoán của Suku chí lý đến mức không đứa nào hó hé phản đối. Có lẽ Suku nói đúng, Kăply nghĩ thầm, nếu đi như thế này, ngay cả khi không gặp biến cố gì, thằng K’Brăk cũng không thể kịp quay lại trường để đi học.
Tiếng khọt khẹt của con Chacha trên tàng cây bên đường khiến Suku bỏ ngang câu nói, thấp thỏm ngó lên:
– Chacha! Chuyện gì nữa thế?
Cả bọn giật mình nhìn theo Suku, bụng nơm nớp nghĩ đến chuyện cánh tay của Baltalon quay trở lại.
Con Chacha vẫn tiếp tục vừa kêu vừa quăng mình vun vút giữa các cành nhánh. Bây giờ thì bọn trẻ thấy rõ Chacha đang hăng hái đuổi theo một con chim đầu rìu. Cứ mỗi lần Chacha lao tới, con chim lại đập cánh bay lên, đáp qua cành kế bên. Kăply không hiểu tại sao con chim nọ không bay đi mà cứ đáp lòng vòng như trêu tức Chacha.
– Hình như con chim này bị thương nơi cánh. – Tam đoán mò.
Suku lo lắng nói:
– Cùng với chim gõ kiến và chim ruồi, chim đầu rìu là một trong ba loài chim có ma thuật. Theo sách Đối thoại chim chóc của Ala Krem, nếu ta lấy con mắt phải của chim đầu rìu gắn vào giữa hai con mắt của mình, ta sẽ nhìn thấy của cải giấu dưới đất.
– Xạo đi mày! – K’Tub nhìn bạn nghi ngờ.
– Chuyện đó có thiệt không hở Suku? – Mua háo hức hỏi, trong bọn nó là đứa nghèo nhất.
– Đúng rồi đó, Mua. – Êmê vọt miệng. – Tuy chim đầu rìu không nằm trong phạm vi của môn Quái vật học, nhưng khi giảng về loài đại bàng ba đầu, thầy Đi Pri có nhắc đến loài chim này. Thầy bảo giống như phượng hoàng lửa, đây là loài chim mà các linh hồn người chết rất thích nhập vào. Bộ lông của nó nếu sấy khô và mang theo bên người có thể trừ tà và chống các vía xấu.
Con chim đầu rìu lúc này đã bay gần đến chỗ bọn trẻ, sau một hồi bị Chacha rượt loanh quanh các cành nhánh.
Nó đáp xuống một nhành cây thấp, chiếc mào lông trước trán dựng đứng lên, giương đôi mắt đen láy nhìn bọn Kăply, tò mò và bạo dạn.
Bọn Kăply cũng thao láo mắt nhìn lại con chim, cố quan sát con mắt phải của nó có gì lạ.
Nhìn một hồi, bọn trẻ kinh ngạc nhận ra màu sắc trong đáy mắt của con chim đang từ từ biến đổi. Đang xanh biếc, con mắt phải của con chim chuyển sang màu tím sẫm. – một màu tím u tối và lành lạnh khiến bọn trẻ có cảm giác đang nhìn vào đáy biển sâu.
Trong một thoáng, đứa nào đứa nấy bất chợt cảm thấy người ngứa ngáy và khó thở, một nỗi bực tức vô cớ dâng lên trong đầu.
Kăply bất ngờ huých cùi chỏ vào hông K’Tub, gầm gừ:
– Dang ra, nhóc. Đừng đụng vào tao.
K’Tub sa sầm mặt và đột ngột nó làm cái chuyện mà không bao giờ nó nghĩ có lúc nó sẽ làm là dang tay xô ông anh yêu quí của nó một cái mạnh đến mức Kăply té lăn ra đất, miệng thét be be:
– Dang ra nè!
Kăply cũng không vừa. Như một cái lò xo, vừa chạm lưng xuống đất nó đã nhanh nhẹn tung người lên, tay chĩa vô mặt K’Tub, màu đỏ trên mặt lan ra tới gáy và bất chấp tiếng kêu la rền rĩ của Suku và Păng Ting, nó hét vang:
– Cho mày sụm bà chè luôn đi!
Trước ánh mắt sửng sốt của tụi bạn, K’Tub bị câu thần chú chiến đấu số 7 của Kăply quật xuống đất như trời giáng. Nó nằm bẹp bên vệ đường, người xụi lơ như thể xương sống bị gãy làm tám khúc.

– Mày điên hả, K’Brêt?
Nguyên thét be be và trỏ vô mặt bạn, nó rít lên dữ dội:
– Trói gô mày lại quách cho rồi!
Trong tích tắc, Kăply đã nằm cạnh K’Tub, tay chân và cả thân người bị quấn chặt bởi những sợi lòi tói bắn ra từ tay Nguyên.
Cuộc hỗn chiến thực sự bắt đầu khi Mua xông vào Nguyên, Êmê điên cuồng lao thẳng vào Mua, còn Tam thì bặm môi xoắn lấy xoắn để mái tóc vàng óng của Êmê như xoắn một cái mền. Bốn đứa quấn vào nhau như một lũ rồ, và chỉ một chốc sau những tiếng kêu la vang lên náo động, cả đám nghiến răng nện thình thịch vào bất cứ cái lưng nào hiện ra trước mặt mà không cần biết đó là lưng của ai.
Trên nền những tiếng đấm bình bịch, tiếng la hét chí chóe đó, Kan Tô nhấp nhổm quét mắt vào lũ bạn, quýnh quíu không biết nên nhảy xổ vào đứa nào hay tiện nhất là nên tấn công tất cả mọi người cùng một lúc.
Trong bọn, xem ra chỉ có Suku và Păng Ting là chưa bị cuốn vào cơn bão của sự điên rồ. Nhưng hai đứa cũng không biết phải làm gì để đánh thức những cái đầu mụ mị của lũ bạn đột ngột phát khùng kia ngoài cách chạy quanh đám đầu cổ bát nháo một cách vô vọng, vừa chạy vừa lóng ngóng kéo tay kéo chân hết đứa này đến đứa khác, chẳng được tích sự gì, thỉnh thoảng lại nhăn nhó vì lãnh những cú đạp giận dữ của tụi bạn.
Đến khi thấy Bolobala có vẻ như sắp sửa mấp máy môi để tung ra lời nguyền rủa thầm thì Suku và Păng Ting biết rằng tụi nó không thể không làm một cái gì đó trước khi sự tồi tệ nhất có thể xảy ra.
Như hai mũi tên, hai đứa bay ngang mặt cỏ, đâm sầm vào Bolobala khiến con nhỏ ngã vật ra đất như bị hai chiếc máy bay ủi phải.
Ngay lúc đó Chacha quăng mình tới, kêu khọt khẹt khi phát hiện ra con chim đầu rìu mà nó tìm kiếm nãy giờ.
Chacha ra tay như điện xẹt nhưng con chim ranh ma đã kịp tung mình lên như một vận động viên nhào lộn siêu hạng, thoát khỏi đòn tấn công trong một tích tắc, chiếc mỏ dài, mảnh và cong thốt lên một tiếng gì đó mường tượng như tiếng chửi tục và hầm hầm đập cánh bay đi.
– Ơ, chuyện gì thế? – Kăply cựa quậy giữa mớ dây nhợ, thảng thốt kêu lên, trông nó như người vừa thức giấc.
K’Tub nhúc nhích đôi mông đang bị dính chặt dưới đất, hoàn toàn bất lực khi cố nhổ lên, miệng la oai oái:
– Sao em lại ra thế này?
Ở cạnh đó, bọn Êmê cũng ngừng tay, ngơ ngác nhìn nhau và hỏi bằng giọng của những người vừa ra khỏi một giấc mơ:
– Bạn điên rồi hả Tam?
– Mua làm gì vậy?
– Sao chị lại đánh em, chị Êmê?
Cả đống cái miệng đều hỏi và không cái miệng nào trả lời, đơn giản là cho đến lúc đó sự hoang mang vẫn đang lấp đầy cổ họng mỗi đứa. Tụi nó nghệt ra nhìn những vết xước trên mặt nhau, ngỡ ngàng, bối rối, hàng chục dấu hỏi gợn lên lăn tăn trong đầu.
Sau khi được Nguyên giải ếm, Kăply và K’Tub lồm cồm bò dậy và ngượng nghịu nhìn nhau. Thằng K’Tub không buồn xoa cặp mông chắc là nát bét, mặt thẫn thờ:
– Em nhớ rồi, anh K’Brêt. Chính em đã xô anh té xuống đất.
Nó đưa tay cốc đầu một cái, giọng bứt rứt:
– Hình như lúc đó có một sự căm giận bùng lên trong lòng em…
– Anh cũng vậy, K’Tub. – Kăply thú nhận, cũng là để xoa dịu nỗi ân hận của thằng nhóc. – Anh cũng đã hành động như một kẻ mất hết lý trí. Nếu thầy Haifai mà biết anh học thần chú chiến đấu để đối phó với em thì chắc là…
– Hổng ai có lỗi trong chuyện này hết á. – Suku khẽ lắc món tóc xanh rêu trước trán và lướt mắt qua những khuôn mặt chưa hết ngẩn ngơ của tụi bạn. – Em nghĩ chúng ta đã trúng phải thuật thôi miên của con chim đầu rìu…
– Cái gì? – Nguyên bật kêu. – Con chim khi nãy á?
Suku gật đầu:
– Bây giờ thì em tin chắc con mắt phải của nó là con mắt ma thuật. Lúc nãy, khi thấy con mắt nó chớm đổi màu, em đã vội nhìn đi chỗ khác.
– Em cũng vậy, anh K’Brăk. – Păng Ting tặc lưỡi. – Có lẽ nhờ vậy mà em và Suku vẫn giữ được sự tỉnh táo.
Suku ngoái nhìn con Chacha đang nhún nhẩy sau lưng, giọng trìu mến:
– May mà nhờ Chacha kịp đuổi con chim đầu rìu bay đi khiến ma lực của ánh mắt thình lình mất hiệu nghiệm…
Kăply bỗng nhiên hừ mũi:

– Bùa gây gổ của em cũng từa tựa như vậy chứ gì!
Suku lỏn lẻn gãi đầu, biết ông anh nhắc đến chuyện nó đưa nhầm bùa bữa trước:
– Hổng có đâu, anh K’Brêt. Bùa gây gổ của em chỉ là món đồ chơi, nhằm chọc phá cho vui thôi. Còn ánh mắt của con chim đầu rìu có thể khiến người ta tàn sát lẫn nhau…
Đang nói, Suku bỗng “a” lên một tiếng, mặt đột ngột xanh rờn.
Cả chín bộ mặt còn lại chồm hết vô mặt thằng oắt, cả chín cái miệng cùng há ra:
– Gì thế, Suku?
Suku bị kích động đến mức không thèm để ý đến chuyện tụi bạn đang dồn mắt vô nó. Mắt trố lên, nó há miệng ra để hớp không khí trước khi khó nhọc rặn từng tiếng:
– Ba… bali… li… bia…
Như nghe một phát đạn sượt qua tai, bọn trẻ hốt hoảng quay đầu nhìn tứ phía. Nhưng hổng có gì chứng tỏ là Balibia đang ở quanh đó.
Êmê quay phắt lại, môi giần giật:
– Balibia đâu?
Suku lắp bắp, mặt vẫn chưa hết kinh sợ:
– Balibia chính là… là… con chim đầu rìu…
Một lần nữa, bọn Kăply lại thấy một cơn ớn lạnh tràn qua người.
Kăply run run hỏi lại:
– Em muốn nói con chim khi nãy chính là… là Balibia?
K’Tub sốt ruột:
– Có phải hắn đã hóa ra con chim đầu rìu?
– Không. – Suku cố vét hết can đảm để có thể giữ cho giọng nói đừng đứt khúc. – Hóa thú là một khả năng phi thường. Xưa nay, trừ Tam tiên, chủ nhân núi Lưng Chừng, Bajaraka và Pô Palay ra, tao chưa nghe nói có ai đạt tới trình độ này. Cũng có thể có thêm vài người nhưng chắc chắn không phải là Balibia. Có lẽ lúc nãy hắn đã nhập vào con chim đó. Mắt chim có màu xanh, còn mắt của Balibia, như chúng ta biết, có ẩn màu đỏ. Do đó khi hắn phát huy năng lượng để thôi miên chúng ta, con mắt phải của con chim đầu rìu lập tức chuyển sang màu tím.
– Anh hiểu rồi, Suku. – Nguyên gật đầu. – Màu đỏ trộn lẫn với màu xanh sẽ cho ra màu tím.
Bolobala dẩu môi:
– Dù sao đó cũng chỉ là suy đoán thôi.
– Còn nữa. – Suku bình tĩnh nói tiếp. – Hôm trước, lúc đụng độ ở lâu đài K’Rahlan, Balibia đã dùng tà thuật khiến chúng ta trúng lẫn đòn của nhau. Hôm nay, ánh mắt của con chim đầu rìu một lần nữa khiến chúng ta quay sang nện nhau chí tử. Hai loại tà thuật đó rõ ràng là một.
– Em không biết đó là loại thần chú gì sao, Suku? – Kăply liếm môi hỏi.
– Không, anh K’Brêt. – Suku cụp mắt xuống. – Em chưa nghe nói tới loại thần chú như thế trong bất cứ cuốn sách nào. Có thể đây là loại thần chú Balibia mới sáng tạo ra.
Kan Tô vò mái tóc rối như để làm cho nó bù xù hơn nữa:
– Nhưng tại sao Balibia phải ẩn mình trong con chim quái quỉ đó để hãm hại chúng ta trong khi hắn hoàn toàn có thể hiện thân ra để tiêu diệt chúng ta một cách dễ dàng?
– Dễ hiểu thôi, Kan Tô. – Nguyên thở một hơi dài. – Hắn vẫn còn ngán Đại phù thủy Păng Sur, mặc dù có thể cho đến lúc này hắn vẫn chưa biết kẻ bí mật đó là ai.
Păng Ting nghiêng tai như nghe ngóng điều gì rồi khẽ liếc Suku, chép miệng nói:
– Bà em chắc chắn đã bỏ đi rồi, anh K’Brăk. Bà em có thói quen không bao giờ xuất hiện hai lần trong một ngày ở cùng một địa điểm…
– Hà hà. – Một tiếng cười đắc ý đột ngột vang lên ở bên phải con đường mòn. – Dĩ nhiên ta đã đoán ra kẻ đó là Păng Sur từ khuya hôm qua. Ta chỉ không biết bà ta có thói quen chỉ xuất hiện một lần trong ngày thôi. Cảm ơn ngươi đã cung cấp cho ta thông tin đó, Păng Ting. Phải nói là một thông tin hết sức bổ ích!
Bọn Kăply biến sắc mặt khi nhận ra giọng nói của tả hộ pháp Hắc Ám. Hắn tuy lộ vẻ khoái trá nhưng vẫn thận trọng nấp trong bìa rừng nói vọng ra nên bọn trẻ không thể biết chính xác hắn đang đứng ở chỗ nào.
Kăply thấy bụng mình quặn đau và nó không kềm được một cái liếc mắt về phía Păng Ting như thầm trách nhỏ bạn “xì” ra tùm lum làm gì trong một hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
– Chacha! Quay lại ngay! – Păng Ting hét lên khi phát hiện con khỉ của Suku lăm le nhảy bổ vào rừng. – Ngươi không cần phải sốt sắng như thế đâu, Chacha. Thiệt ra ta đã nói hết câu đâu.
Păng Ting hớn hở nói tiếp, giọng cất cao một cách bất thường:
– Sở dĩ bà của ta không bao giờ xuất hiện hai lần trong một ngày là vì bà không muốn giành phần của Đại tiên ông Pi Năng Súp đó thôi.
Nguyên đột nhiên vỗ tay bôm bốp, hành động mà nó ít khi nào làm:
– Hi hi, Balibia mắc bẫy rồi.
Balibia như bị nghẹn, giọng hắn nghe lơ lửng ở đâu đó giữa nỗi khiếp hãi và sự ngờ vực:

– Ngươi…
Nhưng tả hộ pháp Hắc Ám không có cơ hội để nói hết câu. Một tiếng sáo du dương thình lình cất lên từ đâu đó phía rừng cây đối diện cắt ngang lời hắn.
– Balibia, đời ngươi tàn rồi!
Păng Ting kêu lớn, giọng lồng lộng, nhưng trả lời cô bé chỉ là tiếng những cành cây rên rỉ dưới làn gió chiều rồi lặng tắt. Chỗ mà bọn trẻ đoán là Balibia ẩn nấp không một tiếng động nào vang lên.
– Hắn độn thổ trốn rồi.
Nguyên nói, thở phào một cái và ngước mắt nhìn lên, cảm thấy như có ai vừa nhấc tảng đá khỏi ngực mình. Trong khoảnh khắc, nó bất chợt bắt gặp mình đang ghen tị với những con chim to lớn đang xoè những đôi cánh khỏe mạnh ung dung bay liệng trên cao, có vẻ như chúng đang lười nhác cõng những tia nắng chiều bay về chỗ rặng núi xa mờ ở cuối con đường, hoàn toàn chẳng biết gì đến những chuyện rắc rối đang xảy ra dưới mặt đất.
Suku mỉm cười bước ra từ cánh rừng bên trái, trên tay vẫn còn cầm cây sáo trúc màu xanh.
– Cất đi, Suku! – Mua kêu khẽ. – Coi chừng Balibia nhìn thấy.
– Yên chí đi, chị Mua. – Suku toét miệng cười khì khì. – Bây giờ có cho vàng hắn cũng không dám quanh quẩn ở đây nữa đâu.
– Cây sáo hôm nọ hở Suku? – K’Tub nhìn sững cây sáo trên tay bạn, mặt không giấu vẻ thích thú.
Tam nhìn Păng Ting bằng ánh mắt thán phục:
– Làm sao em biết Balibia còn nấp trong rừng hở Păng Ting?
– Em đâu có biết. – Păng Ting ngọ ngoạy đầu, nhưng rồi nó dừng ngay động tác làm dáng đó lại khi sực nhớ mái tóc của nó bữa nay chẳng có gì độc đáo để khoe. – Em chỉ nghi ngờ thôi, và em vờ nói như thế để kiểm tra xem sự nghi ngờ của mình có đúng không.
Tam hướng mắt về phía Suku, gật gù:
– Phải nói là sự phối hợp giữa em và Suku tuyệt đẹp. Một cú lừa ngoạn mục. Và cả K’Brăk nữa. – Tam quay sang Nguyên, nheo nheo mắt. – Hình như mày đã đoán ra mọi chuyện phải không, K’Brăk?
– Ngay cả ta cũng đoán ra mọi chuyện. – Nguyên chưa kịp mở miệng, tiếng của Balibia một lần nữa lại bất thần vang lên như để trả lời thay nó.
Balibia còn ở lại trong rừng là điều hoàn toàn ra ngoài sự tiên liệu của bọn Kăply, vì vậy khi hắn lên tiếng, bọn trẻ gần như muốn khuỵu chân xuống. Kăply cảm thấy ruột gan nhộn nhạo như sắp sửa nôn thốc nôn tháo, cái cảm giác mà nó chỉ mong đừng trải qua một lần nào nữa trong đời.
Như một phản xạ tự nhiên, bọn trẻ tụm lại một chỗ, chính giữa con đường mòn. Ngay cả con Chacha cũng bị Suku tóm lấy và giữ rịt bên mình mặc cho nó luôn mồm kêu khèng khẹc như để kịch liệt phản đối.
Kăply ném cho Nguyên một cái nhìn tăm tối như muốn nói: “Lần này chắc tụi mình khó thoát!”.
Ở mé rừng bên phải, Balibia lừng lững tiến ra, lần này hắn không còn e ngại nữa, vừa đi hắn vừa ngúc ngoắc bộ mặt dày và tối, thêm chiếc áo khoác dệt bằng tóc choàng bên ngoài áo chùng đen, trông hắn như đang bước ra từ màn hình ti vi đời cũ, các nét nhòe vào nhau và hoàn toàn mất màu.
– Suku. – Hắn cười khầng khậc, gật gù cái đầu trọc, cục hầu chạy lên chạy xuống trên cổ họng. – Ta không nghĩ nhóc ngươi lại ngờ nghệch đến mức dùng lại chiêu cũ. Ngươi tưởng cuộc đối đầu giữa bọn ngươi và Baltalon xảy ra ở trong một cái hũ chắc?
Balibia khinh khỉnh liếc Suku một cái, rồi lia mắt qua những khuôn mặt đang đờ ra vì sợ, rồi lại quay lại phía Suku, xoáy mắt vào mặt thằng oắt, nhếch mép, giọng đắc ý:
– Nếu Baltalon đã không bị lừa chẳng lẽ ta lại mắc bẫy của ngươi! Hà hà, phen này bọn ngươi…
Cũng như lần trước, ngay vào lúc đang cao hứng thao thao, Balibia bỗng im bặt, y như thể có ai vừa giật tiếng nói ra khỏi đôi môi xám xịt của hắn.
Balibia như đứng tròng khi Suku đang đứng trước mặt hắn thình lình biến mất. Hắn trố mắt lên, chưa kịp hoàn hồn, Suku đã hiện ra trở lại. Nhưng đứa đứng cạnh Suku là Tam lại không thấy đâu.
Đến khi Tam hiện ra thì Bolobala lại đột ngột mất dạng.
Chắc chắn Balibia đang xám mặt đi, mặc dù bọn trẻ không nhìn thấy điều đó trên một gương mặt vốn đã xám xịt. Ánh mắt hắn lúc này đang đảo quanh, hoang mang và khiếp sợ. Trông bộ tịch nhớn nhác của hắn, có vẻ như hắn đang bị một tiếng thét lấp đầy cổ họng và cuối cùng như không kềm được, tiếng thét đó cũng đã bật ra:
– Păng Sur!
Tiếng thét còn ngân nga trong gió chiều chưa dứt, Balibia đã mất tăm.
– Lần này thì hắn độn thổ chuồn đi thật rồi.
Suku lẩm bẩm và dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm người nào đó.
– Suku, lần này thì bà của chị cũng bỏ đi thật rồi. – Păng Ting cố tình nhại lại câu nói của thằng oắt.
– Độc chiêu thiệt! – Nguyên liếc Păng Ting, buông một câu cảm khái. – Tất cả những chuyện này chắc do bà của em dùng thần giao cách cảm bày vẽ cho em và Suku?
– Thiệt ra bà em đâu có tuyên bố là không xuất hiện hai lần trong một ngày. – Păng Ting nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nó không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên nhưng ý tứ thì quá rõ.
– Tại sao ngài phải làm thế, anh K’Brăk? – K’Tub thắc mắc. – Em thấy thiệt là vòng vo! Ngài ra tay ngay từ đầu có phải hơn không?
– Chính phải hư hư thực thực như thế mới khiến Balibia tởn tới già, K’Tub à. – Nguyên ngoẹo đầu nhìn thằng oắt. – Có lẽ từ đây cho tới khi chúng ta đến được hồ Ma, Balibia sẽ không dám quấy rầy chúng ta nữa đâu.
Trong khi Nguyên giảng giải cho K’Tub, Kăply hồi hộp và tò mò quét mắt ra bốn phía, tự hỏi không biết Đại phù thủy Păng Sur có thật đã bỏ đi không. Bây giờ nó đã biết Păng Sur không những là một người vô hình mà khi ngài chạm tay vào ai, người đó cũng trở thành vô hình nốt.
Kăply lẩn thẩn nghĩ và khi nhớ đến sự bố trí ngoạn mục của ngài để hù cho Balibia bỏ chạy, nó nhận thấy lòng mình vừa nẩy mầm một cảm giác gì đó giống sự ngưỡng như là mộ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.