Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 19- Phần 2
Thần giao cách cảm! Nguyên và Kăply giật thót, nghĩ ngay đến thầy Akô Nô nhưng rất nhanh, tụi nó biết là không phải: giọng nói tụi nó vừa nghe thấy là giọng nữ.
Ý nghĩ chỉ thoáng qua đầu, Nguyên và Kăply chộp ngay lấy mỗi đứa một trái lê trong chiếc mâm trước mặt, bỏ tọt vào miệng. Ở bên cạnh, những đứa khác cũng ra tay nhanh không kém.
Trùm Bastu và Balibia trợn mắt lên trước hành động của bọn Kăply. Cả hai ngó nhau và ngay trước khi bọn trẻ kịp phun nước lê ra theo lời mách bảo của kẻ bí mật, Balibia đã nhanh như chớp hất tay vào mặt tụi nó, hét:
– Nghiến răng lại!
Ngay lập tức, bọn Kăply đứa nào đứa nấy điếng hồn thấy hai hàm răng mình tự động nghiến vào nhau, không tài nào tách ra được. Tụi nó ngậm nước trong miệng, không dám nuốt xuống nhưng cũng không biết làm sao để phun ra.
Trùm Bastu quét mắt xuống hai mâm trái cây:
– Chuyện gì thế, Balibia?
– Có kẻ nào đó phá chúng ta, thưa ngài. – Balibia hoang mang đáp.
Trùm Bastu lừ lừ:
– Bọn nhóc vừa ăn lê?
– Vâng. – Balibia run lên vì sợ và vì giận, hắn giật giật xâu chuỗi răng người trên cổ như để cho dễ thở. – Hai mâm trái cây của chúng ta lúc đầu không hề có lê mà bây giờ lại có.
Trùm Bastu lướt mắt qua những đứa trẻ đang cựa quậy một cách khổ sở vì bị thần chú của Balibia đánh trúng, thở phào đằng sau tấm khăn:
– Dù sao thì ngươi cũng kịp thời dán miệng tụi nhóc lại. Chắc hẳn ngươi đã nhớ ra quả lê nếu được cắt làm tám mảnh, chà xát từng mảnh vào lá bạc hà miêu sau đó phù phép cho nó liền lại, lập tức sẽ trở thành một loại trái cây vô cùng nguy hiểm. Nước quả lê đó mà trộn với nước bọt sẽ cho ra một thứ thuốc gây mê cực mạnh…
– Tôi biết, thưa ngài. – Balibia nói, bộ mặt xám xịt của hắn dãn ra.
– Ta và ngươi sẽ tra khảo từng đứa một, xem ai đã đứng đằng sau tụi nó.
Bastu vừa nói vừa bước tới một bước, giọng đầy vẻ khủng bố. Balibia lật đật rời khỏi ghế, đi vòng qua bàn để đứng cạnh trùm Hắc Ám, chờ thực hiện mệnh lệnh.
Mua ngồi đầu bàn, tự nhiên trở thành đứa đầu tiên bị hạch hỏi.
– Nhóc ngươi nghe cho rõ đây. – Balibia cúi cái đầu trọc xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô bé, gằn mạnh từng tiếng. – Dĩ nhiên là ngươi không thể mở miệng. Nhưng ngươi có thể gật đầu hay lắc đầu sau mỗi câu hỏi của ta. Ta nói trước, hễ…
Giọng Balibia đầy đe dọa, nhưng ngay vào lúc hắn đang thao thao, một luồng nước bất thình lình tia ra từ miệng Mua làm đứt ngang câu nói của hắn. Hoàn toàn không đề phòng, Balibia, và cả trùm Bastu đứng cạnh bất ngờ bị nước văng trúng mặt, lảo đảo lùi lại.
Bọn Kăply chưa hết sửng sốt, đã nghe giọng nói khi nãy vang lên trong đầu:
– Lao ra cửa, quẹo phải! Nhanh!
Như được một sức mạnh vô hình giúp sức, bọn trẻ phóng vèo ra cửa, không thể nào nhanh hơn.
Quẹo phải là đâm đầu vào một căn phòng khác, bọn Kăply nhận ngay ra điều đó khi cánh cửa lắc lư dữ dội phía sau lưng lúc tụi nó băng qua.
Kăply đứng lại trước tiên, vì nó là đứa chạy trước tiên. Đập vào mắt nó là một tấm gương lớn gắn trên vách phòng, trong gương một cô gái xinh đẹp trạc mười tám tuổi đang ngồi trên ghế và nhìn tụi nó mỉm cười. Kăply nhìn trừng trừng bóng người trong gương, không nghĩ trên đời lại có một cô gái xinh đẹp như vậy. Kim, khi chưa trở thành cô Haifai đã là một phụ nữ tuyệt đẹp nhưng rõ ràng không thể so sánh với cô gái mà nó đang nhìn thấy. Dung mạo của cô gái trong gương giống như một bức tranh, có nét gì đó mong manh, tinh khiết và thần tiên.
Lòng bồi hồi, Kăply quay đầu nhìn quanh phòng, và ngay lập tức nó đưa tay lên dụi mắt lia lịa. Lúc đó nếu không bị thần chú của Balibia khoá miệng, nó đã rú lên thê thảm khi không nhìn thấy bất cứ một bóng người nào trong phòng.
Đầu choáng váng, Kăply bước giật lùi ra sau rồi lại thấp thỏm ngước mắt nhìn lên. Vẫn không có ai trước mặt nó. Chiếc ghế trong phòng vẫn trống không.
Nhưng khi lia mắt vào gương, Kăply vẫn thấy cô gái đang nhìn mình.
Hay đấy không phải là tấm gương? Chắc là một bức tranh vẽ khéo! Kăply xao xuyến nhủ bụng và nhích chân định bước tới.
– Đứng lại, anh K’Brêt! Đó đúng là một tấm gương!
Tiếng Păng Ting vang lên phía sau chôn luôn đôi chân Kăply xuống đất. Nó ngoảnh cổ ra sau, thấy tụi bạn đang giương đôi mắt thất thần nhìn vào tấm gương như bị thôi miên.
Chỉ có Păng Ting và Suku là còn giữ vẻ tỉnh táo.
– Thoát nạn rồi. – Suku tươi tỉnh nói. – Hổng ngờ trùm Bastu và Balibia xảo quyệt thiệt tình!
Kăply lại quay đầu về phía tấm gương, thấy cô gái giơ đôi tay nõn nà lên phẩy nhẹ một cái. Lập tức, nó nhận thấy quai hàm nó đã bắt đầu có cảm giác trở lại.
– Thưa chị, – Kăply sung sướng lắp bắp – tụi em… tụi em…
Suku vọt miệng cắt ngang:
– Anh K’Brêt! Không thể xưng hô như thế!
Như để cho Kăply và những đứa khác biết phải ăn nói như thế nào, nó quay về phía tấm gương, cung kính:
– Tụi con cảm ơn ngài đã tận tình giúp đỡ…
Cô gái mỉm cười với Suku:
– Theo ta biết thì ngươi đâu phải là đứa bé ngoan ngoãn lắm. Chắc là ông ngươi bày cho ngươi cách lấy lòng ta phải không?
Suku gãi tai, lí nhí:
– Dạ không ạ.
Bây giờ thì bọn trẻ đã đoán ra cô gái này chính là người vừa rồi đã dùng thuật thần giao cách cảm cứu tụi nó thoát khỏi tay trùm Bastu và Balibia.
Cả bọn đồng loạt cúi gập đầu, lễ phép:
– Tụi con cảm ơn cô ạ.
– Lại thế nữa! – Suku nhăn nhó. – Sao các bạn lại kêu bằng cô?
– Kệ các bạn, Suku. – Cô gái vui vẻ. – Thiệt tình thì ta thấy chuyện đó chẳng quan trọng chút xíu nào hết.
Cô gái hất nhẹ mái tóc một cách duyên dáng:
– Bây giờ con và Păng Ting kêu các bạn đi ngủ đi. Con trai ngủ ở gần cửa, còn con gái ngủ sát vách phía trong.
Nói xong, cô gái khẽ phất tay một cái, ngọn đèn sáng treo nơi góc phòng bỗng tối lại, chuyển sang màu vàng và trong cái quầng sáng nhờ nhờ của đèn ngủ đó, Kăply tròn xoe mắt khi thấy cả dãy gối mền thơm phưng phức được sắp xếp ngay ngắn trên cái sàn nhà mà nó biết chắc là trống trơn khi tụi nó vừa bước vào.
Đang khoái chí, sực nhớ đến chuyện bọn con trai phải nằm ngủ gần cửa, ruột nó bỗng cồn lên.
– Cô ơi cô. – Kăply quay về phía tấm gương, kêu bài hãi. – Nhỡ tụi con đang ngủ mà trùm Hắc Ám ập vào…
Đang oang oang, Kăply bỗng ngưng bặt khi phát giác cô gái khi nãy đã không còn ở trong gương. Nó thộn mặt nhìn quanh, ngơ ngác hổng biết cô ta có còn ở trong phòng không.
– Ngài đã đi rồi, anh K’Brêt. – Suku đập tay lên vai Kăply. Nó chép miệng nói thêm. – Nhưng anh yên chí đi. Ngài đã bố trí như vậy có nghĩa là trùm Bastu và Balibia không xông vào đây được đâu. Nếu em đoán không lầm thì lúc này bọn chúng đã bỏ đi rồi.
– Nhưng cô ta là ai vậy hở Suku? – Bolobala tò mò hỏi, nãy giờ nó ngứa miệng đến mức nó tin rằng nếu bây giờ nó không hỏi thì nó sẽ lăn đùng ra chết.
Suku khẽ cau mày trước lối xưng hô của Bolobala, nhưng vẫn ôn tồn đáp:
– Ngài chính là bà của Păng Ting.
Bọn trẻ đã trải qua một ngày mệt nhọc và căng thẳng, lúc này vừa đặt người xuống sàn mắt đứa nào đứa nấy díp cả lại, chỉ chực chờ lăn ra ngáy. Nhưng câu trả lời của Suku y như một chiếc dùi nhọn. Bọn trẻ như bị chích vào lưng. Trừ Suku và Păng Ting, những đứa còn lại đều bắn người lên như những nút chai sâm banh. Và cả tám cái miệng cùng há ra:
– Đại phù thủy Păng Sur!
– Nhị tiên!
– Người vô hình!
Kăply đưa tay lên vả miệng mình bôm bốp:
– Trời đất! Vậy mà mình lại kêu ngài bằng chị. Bậy bạ quá sức!
Bolobala bắt chước Kăply, nhéo môi mình một cái:
– Kêu bằng cô cũng hết sức là phạm thượng!
Mua chớp chớp mắt:
– Mấy trăm tuổi rồi mà sao trông ngài trẻ măng vậy há?
– Ờ, – Tam nhìn Păng Ting, xuýt xoa – bà cháu gì mà ngó giống như hai chị em!
Êmê liếc nhỏ bạn một cái sắc như dao:
– Em biết trước là bà em sẽ xuất hiện trong khu rừng này, phải không Păng Ting?
Păng Ting lúc lắc mái tóc xanh lá cây, chuyến đi nguy hiểm khiến nó không dám kiểu cọ mốt miếc như lúc ở nhà:
– Em không hề biết, chị Êmê. Chỉ đến lúc nghe giọng bà em vang lên trong đầu, em mới nhận ra.
– Sao em không nói cho các bạn biết? – Êmê nói giọng trách móc.
– Làm sao nói được, chị Êmê! – Păng Ting kêu lên oan ức. – Lúc đó trùm Bastu và Balibia đang uy hiếp chúng ta. Sau đó chúng ta lại chạy thục mạng tới đây.
Nó ngừng một chút rồi dịu giọng:
– Đến khi nhìn thấy bà em trong gương, được bà giải chú Nghiến răng, em đã định kêu lên nhưng bà lại trừng mắt không cho em mở miệng.
Nguyên lẩm bẩm:
– Như vậy là cả Đại tiên ông Mackeno lẫn Đại phù thủy Păng Sur đều đã ra mặt…
– Họ phá bỏ lời thề hả anh K’Brăk? – K’Tub giương mắt hỏi.
– Cũng không hẳn như vậy đâu, K’Tub. – Suku từ tốn giải thích. – Nói cho đúng ra, ông tao và bà của Păng Ting trước sau hổng có thề thốt gì hết, chỉ là theo chân Đại tiên ông Mackeno rút lui khỏi mọi tranh chấp. Nếu gọi là thề thì chỉ có một mình Đại tiên ông Mackeno thôi, sau cái ngày ngài cắn răng tiêu diệt trùm Pô Palay Tàn Phế. Nhưng ngài cũng chỉ thề là sẽ không bao giờ hạ sát thủ với bất cứ ai. Còn chuyện không can thiệp sự đời chỉ là do lòng nguội lạnh, đó là thái độ mà ngài tự nguyện chọn lựa chứ không phải do lời thề ràng buộc.
Nguyên định dứt một sợi tóc nhưng không hiểu sao giơ tay lên nửa chừng nó lại bỏ xuống, thở một hơi dài:
– Thực ra thì cho tới bây giờ, Đại tiên ông Mackeno và Đại phù thủy Păng Sur vẫn không muốn phá bỏ quy tắc của mình. Họ không muốn trực tiếp đối đầu với phe Hắc Ám.
– A, em quên mất! – Suku long lanh mắt. – Còn một lý do tối quan trọng khiến Đại tiên ông Mackeno không thể ra mặt đối phó với phe Hắc Ám được.
– Ổng sợ chết? – K’Tub vọt miệng xiên xỏ.
Như không nghe thấy K’Tub, Suku nghiêm nghị tiếp:
– Theo cuốn Lịch sử Lang Biang – những trang trắng của sử gia Ama Pô, chiến binh giữ đền đời nào thì chỉ thực hiện sứ mạng của đời đó thôi, không được phép chen vào việc của đời khác.
Bolobala nhắm mắt lại với vẻ đau khổ:
– Nghĩa là chủ nhân núi Lưng Chừng, chiến binh giữ đền đời thứ nhất, không được phép tham gia cuộc chiến chống lại Pô Palay, cũng như Đại tiên ông Mackeno, chiến binh giữ đền đời thứ hai, không được phép đương đầu với trùm Bastu?
Suku không đáp nhưng cái cách nó cụp mắt xuống còn rõ rệt hơn một câu trả lời.
Tiết lộ của Suku khiến bầu không khí đột ngột chùng xuống khi bọn trẻ biết chắc Đại tiên ông Mackeno sẽ không giúp được gì nhiều cho tụi nó. Hiện nay đứa nào cũng biết Nguyên và Kăply được chọn là chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang nhưng nhìn vào trình độ lôm côm của hai đứa này, hổng đứa nào tin tưởng gì hết ráo. Không cần phải bi quan lắm tụi nó mới nhận ra rằng dù Nguyên và Kăply có ăn được quả táo vàng ở núi Lưng Chừng cũng chưa chắc đã đối phó nổi với các siêu phù thủy sừng sỏ của phe Hắc Ám. Lừng lẫy như Tứ bất tử mà còn bại dưới bàn tay máu của Balibia, cỡ như Nguyên và Kăply đâu có thấm tháp gì. Đó là chưa kể đến Badd, đến hữu hộ pháp Balikem và sứ giả Basil đến nay vẫn chưa ra mặt. Và trên hết là trùm Bastu. Chỉ riêng thần chú sát tinh của hắn thôi đã không ai chống đỡ nổi, huống gì bây giờ hắn đã luyện thành thần chú kim cương bất khả chiến bại.
Mua khẽ đong đưa hai bím tóc như muốn xua tan sự nặng nề đang bóp nghẹt bầu không khí trong phòng và ngước nhìn các bộ mặt dàu dàu của tụi bạn, nhẹ nhàng nói:
– Dù Tam tiên không trực tiếp ra tay, nhưng dường như họ sẵn sàng giải cứu chúng ta khỏi những nguy hiểm. Theo mình, như vậy cũng quá tốt rồi.
– Ờ, tôi cũng nghĩ như Mua. Nói chung chẳng có gì đáng lo hết.
Nguyên nói và quay nhìn Mua. Đột nhiên, nó reo lên khi ánh mắt chạm vào gương mặt duyên dáng của cô bạn gái:
– Trời đất, tôi quên hỏi Mua. Khi nãy bạn làm sao mà phun nước lê ra được, thiệt khó hiểu quá!
– Ờ, đúng rồi đó, chị Mua. – K’Tub nhảy tưng tưng. – Chị chỉ cho em bí quyết đi. Trúng phải thần chú Nghiến răng mà vẫn phun nước hạ địch thủ được, cái vụ này hay à nha.
– Dễ lắm, K’Tub. – Mua tủm tỉm. – Muốn làm được như chị, em đi nhặt một hòn đá nhọn.
– Nhặt một hòn đá nhọn? – Đôi mắt K’Tub mở to. – Để làm gì vậy, chị Mua? Chắc chị kêu em bỏ hòn đá trong vạc và rang cho nóng lên…
– Không, K’Tub. – Mua lắc đầu, có vẻ như nó cố giấu một nụ cười trong cái mím môi. – Không cần phải rang! Cứ để nguyên như vậy và đập mạnh hòn đá vào miệng sao cho gãy ít nhất là một cái răng…
– Em không giỡn à nha. – K’Tub xịu mặt. – Em hỏi thiệt mà chị thì cứ…
– Chị cũng nói thiệt chứ bộ. Chỉ như vậy thì em mới có thể phun nước hạ địch thủ ngay cả khi hai hàm răng không tách ra được thôi.
Nói xong, Mua toét miệng ra cười.
K’Tub đã định nổi quạu nhưng vừa nhìn vào miệng cười của Mua, nó bỗng khựng lại một chút rồi phá ra cười, cười ngặt cười nghẽo, cười như không thể dứt được. Tụi bạn không biết tại sao thằng oắt tự dưng phát khùng như vậy nhưng khi nhìn vào mặt Mua, đến lượt tụi nó cũng gập bụng lại mà cười.
Bây giờ cả bọn mới nhớ ra Mua bị sún răng. Khi nãy nó đã tia nước ra qua chỗ răng sún và cũng chỉ có nó là đứa duy nhất trong bọn có thể làm được điều đó. Không đứa nào nhớ ra chi tiết đó, trùm Bastu và Balibia dĩ nhiên càng không nghĩ tới.
Kan Tô ngọ nguậy mái tóc xù:
– Thiệt không ngờ!
– Hay thiệt là hay! – K’Tub hoa chân múa tay, miệng bô bô.
– Em lợi hại thiệt đó, Mua. – Bolobala quẹt nước mắt, cười nói, trông nó như một con mèo vừa được vớt từ thùng mỡ ra.
Mỗi đứa bình luận một câu, sôi nổi và hào hứng. Chỉ Kăply là không nói gì. Nó đã yêu nụ cười răng sún của Mua từ lâu rồi, ngay lần đầu gặp gỡ. Cho nên lúc này nó làm thinh nhìn Mua cười và sung sướng nghĩ: tình cảm của mình đặt vào nụ cười duyên dáng đó, đến hôm nay có thể khẳng định là đúng đắn hết chỗ nói!