Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng)

Chương 2- Phần 1


Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 2- Phần 1

Chương 2
Trên mái nhà
Ông KTul đón nhận cái tin về sự xuất hiện của giáo sư Akô Nô trong trường Đămri với một thái độ dè dặt:
– Thú thiệt là ta chưa từng nghe nói tới một giáo sư nào quái chiêu như thế!
Ông đã cởi bỏ bộ mặt ủ rũ ban sáng và đưa tay vân vê hàm ria con kiến một cách kích động:
– Các phù thủy tốt nghiệp khoa sư phạm ở cái xứ Lang Biang này ta biết gần hết và nếu ta nhớ không lầm thì hổng có thằng cha nào có hình dáng lóc chóc như vậy.
– Thiệt mà ba! – Thằng KTub ré lên từ bên này chiếc bàn ăn, miệng vẫn đang lèn chặt xà lách trộn nên giọng nói nghe như phát ra từ đằng sau một chiếc khăn tay. – Chính con nhìn thấy nè. Thầy Akô Nô ngó chừng mười tuổi, ổng khoái đập lộn một cây!
– Ta không nói là tụi con bịa chuyện. – Ông KTul giật giật chiếc khăn rằn trên vai một cách nóng nảy. – Ta chỉ muốn nói là ta rất lấy làm lạ về giáo sư Akô Nô.
Bà Êmô nhẹ nhàng chen lời:
– Có thể ông ta không phải là người của Bộ Giáo Dục, anh KTul à.
– Chính là ta đang nghĩ như vậy đó! – Ông KTul liếc bà Êmô bằng ánh mắt đầy ngụ ý. – Và đó là điều cực kỳ khó hiểu. Theo chỗ ta biết, trừ lớp Hướng nghiệp được hưởng quy chế sử dụng giáo viên thỉnh giảng, toàn bộ các thầy cô trong trường Đămri phải do Bộ Giáo Dục bổ nhiệm.
– Ba biết không ba! – Thằng KTub chẳng thèm quan tâm đến thắc mắc của ba nó, lại hào hứng khoe. – Theo mấy anh chị ở lớp Cao cấp 1 kể lại, thầy Akô Nô thiệt là siêu. Sáng nay thầy vừa biến anh Dirapo thành mặt trăng đó ba.
Có vẻ như ông KTul chẳng cần biết Dirapo là thằng nhóc nào nhưng cái vụ biến hóa độc chiêu kia khiến ông không khỏi biến sắc.
– Biến thành mặt trăng ư? Không thể như thế được! – Ông lẩm bẩm như tự nói thầm. – Mặt trăng không phải là một đồ vật. Mặt trăng chính là cánh cửa vũ trụ…
KTub láu táu tiếp lời, giọng khoái trá thấy rõ:
– Cánh cửa đó có một ngõ lên trời và một ngõ xuống địa ngục, đúng không ba? Con còn biết mặt trăng là hoa hậu của các tầng trời, là nữ thần bảo trợ cho việc sinh nở. Nhưng mà thầy Akô Nô vẫn biến được tuốt, ba à!
– Biến được cái con khỉ! – Ông KTul thình lình quắc mắt. – Đó chỉ là trò lừa bịp. Một trò bịp, tụi con hiểu không?
Không khí quanh bàn ăn đột nhiên căng như một sợi dây đàn, đến mức Nguyên cảm thấy cần phải lái câu chuyện sang hướng khác:
– Thế tờ Tin nhanh N, S & D có đưa tin gì về chuyện trường Đămri có giáo viên mới không hở, bố?
Nguyên cố ý tránh nhắc đến tờ Lang Biang hằng ngày, sợ ông KTul nổi xung, nhưng câu hỏi của nó càng làm ông cáu hơn.
– Tờ báo thỏ đế đó á? – Ông KTul nghiến răng ken két. – Hừm, ta chưa từng thấy ai sĩ diện hão như Ama Đliê. Tạm thời đình bản là cái quái gì kia chứ! Việc gì phải đình bản! Cứ nghĩ đến cái cảnh thằng cha Kan Blao lúc này đang ngồi rung đùi là ta muốn lộn ruột.
Trong khi bọn trẻ mày thộn ra trước cơn giận đột ngột của ông KTul, bà Êmô cố tìm cách làm cho bầu không khí dịu xuống:
– Tôi nghĩ Ama Đliê chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn thôi, anh KTul. Có thể tờ Tin nhanh N, S & D (nóng, sốt và dẻo) sẽ ra mắt lại trong một vài hôm nữa.

Ông KTul vẫn thở khò khè như một người lên cơn suyễn nhưng rõ ràng là câu nói đúng lúc của bà Êmô có hiệu lực như một cái giá đỡ, giúp ông không đến nỗi ngã lăn ra. Ông không tìm được lý do để đẩy sự phẫn nộ đi xa hơn nhưng từ lúc đó cho đến khi bữa ăn kết thúc, bọn trẻ thấy ông không múc thêm một thìa canh nào nữa.
Nguyên và Kăply cũng chỉ bị cơn cáu gắt của ông KTul làm cho hoảng hồn ngay lúc đó thôi, và sau đó thì tụi nó quên rất nhanh. Cái hạn định mười ngày của thầy NTrang Long hiện đang choán hết tâm trí của tụi nó nên dĩ nhiên tụi nó chẳng hơi sức đâu để ý đến những chuyện linh tinh khác.
– Thế là sắp qua một ngày rồi, Kăply à. – Nguyên tựa lưng vào thành giường, rầu rĩ nói, lúc hai đứa đã ở trong phòng.
– Vụ đến núi Lưng Chừng á?
Kăply hỏi lại bằng cái giọng như thể đó không phải là chuyện của mình khiến Nguyên nổi quạu:
– Chứ hổng lẽ mày còn chuyện gì khác nữa?
Kăply như cũng nhận ra sự hời hợt của mình. Nó đập tay lên trán, cố ép mình tích cực hơn:
– Ngày mai tụi mình đến chỗ lão Alibaba đi. Tao nghĩ…
– Mày khỏi cần nghĩ nữa! – Nguyên thô bạo cắt ngang. – Có cỡi tấm thảm của lão Alibaba bay loanh quanh đến già cũng đừng hòng tìm thấy hòn núi đó đâu.
Kăply rụt rè nhìn bạn, ngập ngừng hỏi:
– Chứ hổng lẽ mày định làm theo lời mách nước của kẻ cỡi chổi bí mật?
– Chắc phải như vậy thôi! – Nguyên thở đánh thượt. – Ngoài cách đó, thiệt tình là tao chẳng nghĩ ra được cách nào khác.
Nguyên đáp bằng giọng của kẻ đầu hàng và như thể minh họa cho sự bất lực của mình, nó tụt người khỏi thành giường và ném đầu xuống gối mạnh đến mức Kăply dù chậm hiểu đến mấy cũng nhận ra đó là dấu chấm hết cho câu chuyện.
Trước đây, trừ KTub, tất cả bọn trẻ đều phản đối việc triệu tập Tam phù thủy để hỏi thăm đường đến núi Lưng Chừng. Nói chung, không đứa nào tin vào thiện chí của kẻ bí mật đã lén lút bám theo tấm thảm của gã Mustafa hôm nọ.
– Phải cân nhắc hết sức cẩn thận, anh KBrăk à. Đừng quên chúng ta phải tiêu tốn 50 năpken cho mỗi phút xuất hiện của bọn Tam phù thủy. – Bằng giọng của một người giữ sổ tiết kiệm, Păng Ting vừa nói vừa vung cánh tay bữa nay đeo cả chục cái vòng ngọc bích khiến chúng va vào nhau lanh canh như một thứ nhạc đệm vui tai.
– Hổng lẽ ngoài luận điệu cũ xì đó ra, chị không nghĩ được một câu nào dễ nghe hơn sao, chị Păng Ting! – KTub dài môi ra. – Em nghĩ chúng ta đang cần một ai đó chỉ đường cho mình đến núi Lưng Chừng chứ đâu có cần ôm một đống tiền trong người rồi trơ mắt ngó nhau.
Suku hân hoan nói, tay vỗ bồm bộp vào túi quần:
– Chị Păng Ting, tiền bạc là chuyện nhỏ. Em vừa bán cả đống ngải thuộc bài cho tụi học trò.
Nó đong đưa đôi mắt sáng:
– Vấn đề là cho đến nay chúng ta vẫn chưa biết kẻ bí mật đó là ai.
– Trước đây anh vẫn nghĩ hắn là kẻ mai phục trong trường Đămri, – Kăply nhìn Suku – nhưng bây giờ thì chúng ta đã biết là không phải.
– Hắn là ai, người tốt hay kẻ xấu, thậm chí có phải là tay chân của trùm Bastu hay không, theo anh chẳng có gì quan trọng hết, Suku à. – Nguyên trầm ngâm cất giọng. – Theo anh, chúng ta cứ gặp Tam phù thủy, nếu bọn họ chỉ đường cho chúng ta được thì tốt, còn không thì cũng đâu có chết chóc gì.

– Anh sáng suốt thiệt đó, anh KBrăk! – Êmê reo lên, hết sức trắng trợn, căn cứ vào vẻ mặt sáng bừng của nó chắc là nó sẽ ôm chầm lấy Nguyên nếu thằng này dám ngồi gần nó hơn một chút.
So với Êmê, KTub xem ra còn hào hứng hơn. Cho nên cũng dễ hiểu khi nó cố reo lớn hơn bà chị:
– Đúng rồi đó! Cứ gặp Tam phù thủy trước đã, còn những chuyện khác tính sau.
Kết quả của cuộc bàn bạc xuôi chèo đến mức có cảm tưởng ngay ngày hôm sau, Păng Ting sẽ lập tức triệu tập Tam phù thủy. Mà cái cách con nhỏ ngồi làm thinh không hề phản đối trong khi tụi bạn ì xèo cũng cho thấy nó có vẻ sẽ làm như thế lắm.
Nhưng sáng hôm sau, trường Đămri xảy ra một chuyện bất ngờ khiến cuộc gặp gỡ với Tam phù thủy buộc phải lùi lại. Thoạt tiên là sự xuất hiện đột ngột của thầy Akô Nô ngay trên đường Brabun. Phải nói là từ xưa tới nay, bọn trẻ chưa bao giờ bắt gặp một giáo viên trường Đămri lảng vảng bên ngoài khuôn viên nhà trường. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng có thầy cô nào đó được thầy NTrang Long phái đi công tác, nhưng cái kiểu vừa đi lơn tơn trên hè phố vừa mút kem như tụi nó đang nhìn thấy nơi thầy Akô Nô lúc này rõ ràng khác xa với hình ảnh một giáo viên đi làm nhiệm vụ.
– Thầy làm gì ở đây thế nhỉ? – Kăply thắc mắc, mắt vẫn nhìn chằm chặp qua bên kia đường, nơi thầy Akô Nô đang quay đầu dòm quanh quất như tìm ai.
Chưa đứa nào kịp trả lời, một thằng nhãi không biết ở đâu lao vụt tới. Lúc lướt ngang qua thầy Akô Nô, nhanh như cắt nó thò tay giật phắt cây kem trên tay thầy rồi co giò chạy biến.
Bọn trẻ trợn mắt nhìn theo tên cướp cạn, cả Nguyên lẫn Kăply cùng sửng sốt kêu lên:
– Thằng Y Đê.
Y Đê cùng lớp với Nguyên và Kăply, là đệ tử ruột của thằng Amara.
– Thằng mất dạy! – Kăply gầm gừ. – Đụng phải thầy Akô Nô là mày tiêu đời rồi.
– Ảnh không biết thằng nhóc đó là thầy Akô Nô hở anh KBrêt? – KTub ngạc nhiên hỏi.
– Nếu biết đó là thầy Akô Nô, bố nó cũng không dám giở trò nữa là nó.
Kăply hậm hực đáp, không ngừng dõi mắt qua hè phố đối diện, khoái trá khi thấy thầy Akô Nô quay phắt lại, ba chân bốn cẳng rượt theo Y Đê, miệng la toáng:
– Trả cây kem cho ta! Trả cho ta!
Y Đê không ngừng chân. Nó vừa sải bước vừa chọc que kem vô miệng, thoáng chốc đã chén sạch.
Ở phía sau, thầy Akô Nô vẫn ra rả:
– Trả que kem cho ta!
Y Đê bất thần dừng lại. Nó quay hẳn người ra sau, chờ thầy Akô Nô trờ tới, chìa cái que không ra trước mặt, giọng nhăn nhở:
– Gì mà quang quác lên thế. Trả cho mày nè.

Bọn Kăply nhìn thấy rõ mặt thầy Akô Nô như bị ai kéo lệch đi. Thầy chìa bộ mặt dúm dó vào mắt Y Đê, giọng phẫn uất:
– Ta không thể tha cho ngươi nữa rồi, nhóc à.
Bọn Kăply lúc này đã băng qua đường và đến rất gần chỗ hai thầy trò Akô Nô chuẩn bị đánh nhau.
– Chắc thầy sẽ biến anh Y Đê thành mặt trăng, anh KBrêt há? – KTub nắm chặt hai tay, hồi hộp nói.
– Không đâu, KTub! – Kăply chưa kịp đáp, Êmê đã chìa cái mũi hếch sang thằng oắt, giọng hiểu biết. – Những trò biến hóa động trời như vậy đâu thể đem ra sử dụng bừa bãi được. Chị nghĩ thầy sẽ dùng thần chú Bất di bất dịch hoặc Té xuống.
KTub làu bàu:
– Té xuống mà làm gì. Biến anh Y Đê thành con cóc coi bộ vui hơn.
Nhưng thầy Akô Nô làm như chẳng biết lấy một câu thần chú phổ thông nào. Như một hòn đạn, thầy lao vào thằng Y Đê, ôm ngang lưng nó và trong nháy mắt, cả hai lăn cù xuống đất.
– Phải dùng thần chú chơi cho nó lật gọng chớ! – KTub không giấu vẻ bất bình. – Vật nhau như thế thì ăn thua gì!
– KTub! – Êmê nói, giọng không rõ đồng tình hay phản đối. – Hôm qua thầy cũng vật nhau với Đêra đó thôi.
– Hay thầy cóc biết phép thuật gì ráo? – KTub tiếp tục quạu quọ. – Dám ba em nói đúng lắm à. Cái vụ biến anh Dirapo thành mặt trăng không chừng là trò lừa bịp.
Trong khi bọn trẻ nói qua nói lại, thằng Y Đê đã cỡi được lên bụng thầy Akô Nô và đang không ngừng nhún lấy nhún để. Y Đê tuy là đứa nhỏ con nhất lớp Cao cấp 2 nhưng so với thầy Akô Nô, nó giống như một con sói đang đánh nhau với một con thỏ. Con sói đó lúc này đang đè chặt con thỏ xuống đất và bắt đầu vung nắm đấm nện “kình kình” vào giữa mặt đối phương. Y Đê vừa thụi vừa la:
– Trả cho mày nè!
Đến nước này thì bọn Kăply không thể đứng nhìn được nữa. Păng Ting là đứa đầu tiên thét lên:
– Bạn có buông thầy Akô Nô ra không!
– Cái gì?
Y Đê ngẩng lên, hoảng hốt khi thấy cả đống đứa đứng lù lù bên cạnh. Nhưng chính câu nói của Păng Ting mới khiến nó tái mét mặt:
– Thầy Akô Nô nào?
Nó liếc xuống bộ mặt bầm tím của thằng nhóc lúc này đang cố cựa quậy để thoát ra, miệng mếu xệch:
– Thầy Akô Nô đây á?
Kăply gầm lên:
– Chứ mày nghĩ đó là ai hả?
Y Đê nhỏm dậy rất nhanh, giống như bị sự sợ hãi đẩy bắn qua một bên. Rồi như không đủ sức để đứng lên, nó quỳ mọp trên hai đầu gối, run rẩy đỡ thầy Akô Nô dậy, lắp bắp:
– Thầy… con không biết… thầy cho con xin lỗi…
– Xin lỗi cái đầu ngươi!
Thầy Akô Nô cáu tiết văng một câu và lồm cồm bò dậy. Như chưa hả giận, thầy quanh ra sau lưng Y Đê và vung chân đá vô mông nó:

– Ngươi không biết ta là ai cũng không sao. Ngươi dộng ta thê thảm cũng không sao nốt. Nhưng cái thói bắt nạt và cướp giật của kẻ yếu thì đúng là quá sức tệ!
Cứ nói một câu thầy đá một cái. Khuôn mặt Y Đê lúc này không còn một chút máu. Nó không dám né cú đá của thầy Akô Nô, chỉ một mực đập đầu binh binh xuống lề đường:
– Tội con đáng chết! Tội con đáng chết!
– Tội của ngươi nhẹ hều mà đáng chết cái con khỉ gì! – Thầy Akô Nô cười hì hì và thu chân lại.
Y Đê như kẻ chết đuối vớ được cọc. Nó chống tay xuống đất để chỏi người dậy và quay lại, chìa bộ mặt sáng rỡ vào mắt thầy Akô Nô:
– Vậy là thầy tha cho con hả thầy? Thầy muốn nói là thầy không đề nghị thầy hiệu trưởng đuổi học con…
– Đuổi học ngươi thì ta được lợi lộc cái quái gì chứ! – Thầy Akô Nô xoa gò má sưng vù, hừ mũi cắt lời. – Nhưng muốn ta tha cho, ngươi phải chạy đi mua đền cho ta sáu cây kem.
Y Đê đúng là thằng trùm sò có hạng. Lúc này mà nó còn dẩu mỏ ra đôi co:
– Khi nãy con chỉ giật của thầy có một cây…
– Ta nói sáu cây là sáu cây! – Thầy Akô Nô quát ầm. – Ngươi chắc vừa lọt lòng ra đã là đồ bần tiện hả Y Đê?
Y Đê sợ thì có nhưng hoàn toàn không nghĩ là thầy Akô Nô biết nó. Đến khi nghe thầy kêu tên nó ra, Y Đê vội co giò chạy thẳng, không dám chần chờ lấy một giây.
Thầy Akô Nô chỉ cầm một cây kem. Năm cây còn lại, Nguyên, Kăply, Êmê, Păng Ting và KTub mỗi đứa một cây. Sáu thầy trò vừa mút kem vừa khoái chí nhìn theo thằng Y Đê đang thất thểu lê gót bỏ đi.
– Đáng đời cái thằng bủn xỉn! – KTub toét miệng cười.
Nguyên nhìn thầy Akô Nô, cố tỏ ra lễ phép:
– Thầy lang thang ngoài đường chi cho tụi nó bắt nạt hả thầy?
Thầy Akô Nô trợn mắt:
– Ngươi nói ta lang thang á?
Thầy quay nhìn Păng Ting, cười hề hề:
– Hừm, không có đâu! Ta đi tìm con nhỏ này nè. Để xem nó có bị ai hiếp đáp dọc đường không vậy mà.
Chỉ có thầy bị thằng Y Đê hiếp đáp thì có! Bọn trẻ nghĩ bụng, buồn cười quá sức nhưng không đứa nào dám nhếch mép. Trong khi đó, gò má Păng Ting lập tức ửng lên. Cho đến lúc này, nó cũng không rõ nó coi thầy Akô Nô là một giáo sư đạo mạo hay là một thằng nhóc dễ thương. Nó khẽ liếc thầy một cái rồi lại cúi gằm xuống, bụng không hiểu tại sao thầy lại quan tâm lo lắng cho nó như thế.
– Nhưng đó là ta nhân tiện tò mò thế thôi. – Thầy Akô Nô xoa xoa mái tóc trái đào hồn nhiên nói tiếp. – Chứ nó là cháu của Păng Sur thì ai mà dám đụng đến nó.
– Vậy thầy ra đây là có công chuyện hả thầy? – Kăply láu táu hỏi.
– Ờ, bọn ngươi chờ ta một chút. Ta sẽ cho bọn ngươi xem cái này.
Nói xong, thầy quay ngoắt người bỏ đi. Trước ánh mắt ngạc nhiên của bọn Kăply, thầy đi vài ba bước rồi thình lình chui tọt vào một con hẻm. Một lát sau, thầy quay ra và lần này thì đôi môi của bọn trẻ lập tức vẽ thành hình chữ O: bên cạnh thầy lúc này có thêm một thằng nhóc nữa, thậm chí thằng nhóc này xem ra còn bé hơn thầy, ngó bộ dạng chừng tám tuổi là cùng.
Hổng lẽ trường Đămri lúc này chủ trương mời toàn thầy cô lóc chóc? Kăply giật thót một cái và giương mắt nhìn chằm chằm vị giáo sư mới.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.