Đọc truyện Chuyện xứ Lang Biang (Tập 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng) – Chương 1
Chương 1
Giáo sư Akô Nô
Nếu cần mô tả một buổi sáng tuyệt vời vì bất cứ lý do gì hoặc không vì bất cứ lý do gì, các bạn hoàn toàn có thể mô tả buổi sáng sau đây, cũng là buổi sáng mở đầu cho câu chuyện này: đó là khoảnh khắc nắng lên tươi thắm và cao cao bên trên lâu đài KRahlan, những cụm mây nõn như bông treo lười nhác giữa tầng trời với những đường viền mỗi lúc một ửng hồng như những quả táo sắp chín. Gió lướt đi xạc xào trên lá cây, một lúc sau đã nhún nhẩy trên bãi cỏ xanh mượt đằng sau lâu đài bằng những bước êm ái rồi rụt rè quanh quẩn chỗ nhà bếp nơi thằng Đam Pao và con Chơleng đang ngồi ngáp vặt.
Đó là một buổi sáng thực sự thanh bình và thư thái với hai đứa nhỏ, bởi vì cũng thực sự là sáng nay hai đứa nó chẳng có chuyện gì để làm vì đến trưa bà Êmô mới từ lâu đài Sêrôpôk trở về, còn pháp sư KTul thì sau cú đại bại của tờ Tin nhanh N, S & D trong mưu toan lật đổ hiệu trưởng NTrang Long, cơ thể của ông xuôi xị đến mức cơn đói cũng đột ngột thiếp đi, không buồn gào lên như thường lệ vào thời điểm mặt trời vẫn mọc.
Lúc Nguyên, Kăply, Êmê, KTub xách cặp trèo xuống cầu thang xoắn, đã thấy ông KTul ngồi đằng bàn, đang uể oải nhấm nháp bia Saydimi, là thứ mà người ta không bao giờ uống vào lúc sáng sớm nếu không ở trong tâm trạng buồn phiền quá mức.
KTub định ngăn ba nó nhưng nghĩ sao lại thôi, chỉ nói:
– Chào ba!
Những đứa còn lại cũng cất tiếng chào gọn lỏn rồi chuồn lẹ ra cổng. Mặc dù trông ông KTul hôm nay không có vẻ gì muốn gây sự với toàn thế giới nhưng bọn Kăply không thể đoán chắc được điều đó nếu tụi nó cứ tiếp tục chàng ràng trước mặt ông như những mồi lửa.
– Em không hiểu tại sao ba em có ác cảm với thầy NTrang Long dữ vậy? – KTub cất giọng rầu rầu khi rảo bước trên đại lộ Brabun.
– Ờ, chị thấy thầy NTrang Long cũng tốt quá chớ! – Êmê phụ họa.
– Tốt quá chứ không phải là cũng tốt quá! – KTub cự nự, mặt đã có vẻ quàu quạu.
Nguyên đang định lên tiếng, bỗng há hốc miệng khi thấy Êmê co giò vọt chạy.
– Êmê, em đi đâu vậy?
Kăply hét lên nhưng Êmê không trả lời, tiếp tục phi như gió, trông nó cuống cuồng như một người đang cố thoát ra khỏi một đám cháy.
Kăply sầm mặt quay sang KTub:
– Tại mày đó…
– Sao lại tại em? – KTub kêu lên oan ức. Nó chỉ tay vào CỬA HIỆU THẤT TÌNH bên đường. – Bộ anh không nghe gì hết sao?
Kăply nhìn sang cửa hiệu của lão Seradion và ngay lập tức nó hiểu ngay điều gì đã khiến Êmê tháo chạy.
Một điệu nhạc vẳng ra từ bên trong xoáy vào tai nó, nghe rõ mồn một:
Hứa thật nhiều
Thất hứa thật nhiều
Yêu thật nhiều
Thấy ghét thật nhiều
Vào đây vả miệng nó
Cho nó đừng nói điêu!
Xạo thật rồi
Nói láo thật rồi
Hết thật rồi
Hết thuốc thật rồi
Vào đây bóp mũi nó
Cho nó đừng hắt hơi!
Kăply lắc đầu:
– Lão Seradion này thật lắm trò.
– Cái vụ xập xình này lão mới trang bị gần đây để câu khách đó. – KTub cười hì hì. – Nhưng lão làm thế chỉ tổ làm khách bỏ chạy hết!
Nguyên lặng lẽ rảo bước, cố tỏ ra chẳng dính dáng gì đến chuyện nhảm nhí này. Nó biết Êmê chưa hết xấu hổ về vụ trót ếm bùa nhỏ Bolobala, mặc dù thứ bùa lôm côm của cô nàng chẳng có chút xíu hiệu quả gì hết.
Nguyên sải bước thật nhanh, tất nhiên không phải để bắt kịp Êmê mà chính để tránh xa cái miệng ưa chọc ghẹo của thằng KTub trước khi thằng nhóc kịp chĩa mũi dùi sang nó. Hơn nữa, dù muốn Nguyên cũng không dễ gì đuổi kịp Êmê khi cô bé chạy với một tốc độ mà nếu có thêm lằn khói xịt đằng sau đuôi thì rất dễ nhầm với một chiếc xe đua thể thức 1.
Cả bọn chỉ tóm được Êmê trong sân trường khi cô nàng ra sức ngăn một đứa bé đang hằm hè xông vào định nện nhau với một đứa cao hơn nó cả một đầu.
Thằng bé trạc mười tuổi, chắc là học sinh lớp Sơ cấp 1, tóc để trái đào trông ngộ nghĩnh hết sức. Lúc bọn Kăply trờ tới thì nó đang cố giằng ra khỏi tay Êmê, giương đôi mắt đen lay láy nhìn cô bé, giận dữ:
– Buông ra đi, nhóc! Để ta nện thằng oắt mất dạy này một trận!
– Trời đất! – KTub trợn mắt kêu lên. – Sao thằng lỏi này ăn nói xấc láo vậy ta? Nó được mấy tuổi mà dám kêu chị Êmê là nhóc?
Păng Ting không biết mò lên trường từ hồi nào, lúc này đang đứng bên cạnh đám ẩu đả, cất tiếng khuyên lơn:
– Thôi, bỏ qua đi em.
– Bỏ qua sao được! – Thằng bé ré lên, mặt mày vẫn còn phừng phừng như hơ lửa.
– Nếu chị bỏ qua được thì chị nghĩ là em cũng bỏ qua được chớ!
Thấy Păng Ting lộ vẻ giận dỗi, thằng bé lập tức thay đổi thái độ. Nó thở phì một tiếng, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán:
– Nếu nhóc ngươi nói vậy thì ta cũng đành bó tay.
Nó quay sang đối thủ to gần gấp rưỡi nó, phẩy tay:
– Ngươi đi đi! Nên nhớ là ta chỉ tha cho ngươi một lần thôi đấy!
Thằng lớn đã định bỏ đi, nghe thằng bé nói vậy liền gầm gừ nhảy xổ lại, nanh nhe ra:
– Mày nói gì nói lại lần nữa coi!
– Thôi đi Đêra! – Êmê vội vàng đẩy thằng này ra. – Bộ bạn muốn đánh nhau với trẻ con thiệt hả?
Păng Ting vỗ vai thằng bé, giọng trìu mến:
– Thôi, em cũng vào lớp đi. Đừng chàng ràng ở đây nữa!
– Chuyện gì thế, Păng Ting? – Khi hai kẻ hiếu chiến đã đùng đùng bỏ đi mỗi người một hướng, Nguyên nhìn Păng Ting tò mò hỏi.
– Thằng Đêra lớp em ấy mà. – Păng Ting cúi nhặt cái nón chóp dưới đất lên, phủi phủi và hậm hực đáp. – Nó thấy bữa nay em uốn tóc xoăn nên cứ tò tò theo trêu chọc. Thế là thằng nhóc kia không biết ở đâu xông tới đòi nện nhau với nó.
Êmê mỉm cười:
– Thằng nhóc đó trông cũng đáng yêu quá chớ hả?
Kăply nhún vai:
– Tính tình thằng lỏi đó kể như là chơi được nhưng nó ăn nói sao nghe chối tai quá!
Kăply vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh nhưng thằng nhóc đã biến đâu mất. Chắc nó đã chuồn vô lớp rồi. – Kăply nghĩ bụng. Nhưng khi nó và Nguyên đi dọc theo hành lang để về lớp thì tụi nó chợt thấy thằng nhóc khi nãy đứng trong lớp Cao cấp 1 và đang bị tụi học trò vây quanh chọc ghẹo.
Việc thình lình bắt gặp thằng nhóc ngồ ngộ này trong lớp học của Mua khiến đôi mắt Kăply chớp lia chớp lịa.
– Nó làm gì trong đó vậy há? – Kăply ngạc nhiên quay sang Nguyên.
Nguyên đáp lời bạn bằng cách nắm tay Kăply lôi lên hành lang, ba mươi giây sau hai đứa đã đứng cạnh cửa sổ thò đầu dòm vô.
Kăply thấy rõ Kan Tô đang xoa đầu thằng nhóc, vui vẻ hỏi:
– Nhóc mày là học sinh mới à?
Thằng nhóc chưa kịp trả lời đã quay đầu một vòng vì bị thằng Y Gok nghịch ngợm kéo tai:
– Hổng lẽ mày không biết lớp Sơ cấp 1 nằm ở đâu sao, nhóc?
Mua gạt tay Y Gok ra:
– Sao bạn chơi mạnh tay thế?
Quay qua thằng nhóc, Mua dịu dàng nói:
– Để chị dẫn em về lớp nhé.
Nhưng khi Mua nắm lấy tay nó thì thằng nhóc ghì lại:
– Thả ta ra.
– Em không muốn để chị dắt thì thôi. – Mua đành buông tay ra, cố giữ giọng mềm mỏng. – Thế thì chị đi trước, em đi sau nhé.
– Ta nói rồi. Ta không đi đâu hết.
Thằng nhóc lại ré lên và lần này thì tụi học trò lớp Cao cấp 1 đã có vẻ phát bực.
– Kệ nó, Mua. – Y Gok hừ mũi. – Để lát nữa thầy Akô Nô mời nó ra.
Như không muốn thằng nhóc gặp chuyện rắc rối, Mua nhìn nó bằng ánh mắt khẩn khoản:
– Đi về lớp đi em! Em đừng có bướng…
Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi cắt ngang lời dỗ dành của Mua. Trong khi tụi học trò chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì một đám mây màu tím đã bay tới và là đà dừng lại: thầy NTrang Long vẫn quấn mình trong chiếc áo chùng quen thuộc và bàn chân quanh năm không mang giày dép của thầy trong nháy mắt đã đứng ngay giữa cửa.
Lớp học đột ngột tối sầm khi vóc dáng cao lớn của thầy gần như chắn bít cửa ra vào. Trong tư thế như không cho một ai tẩu thoát đó, thầy nhìn tụi học trò đang bổ nháo bổ nhào về chỗ ngồi bằng ánh mắt phải nói rất ư là ngán ngẩm:
– Nói thiệt là các trò làm ta mất mặt quá!
Thầy khẽ lướt mắt về phía thằng nhóc siêu quậy lúc này đang đứng trơ một mình giữa lớp, cạnh bàn giáo viên và Kăply chắc mẩm là thầy sẽ lại thốt ra một lời than phiền khác về cái chuyện tại sao một đứa học sinh lớp Sơ cấp 1 còn đứng xớ rớ ở đây khi chuông vô lớp đã reo om nãy giờ.
– Tụi mình về lớp đi! – Kăply thúc cùi chỏ vào hông Nguyên, lo lằng giục. – Thầy hiệu trưởng muốn nổi quạu rồi đó.
– Thầy không nhìn thấy tụi mình đâu. – Nguyên gạt ngang. – Bữa nay lớp Cao cấp 1 có thầy mới, đợi coi thử mặt mũi giáo sư Akô Nô như thế nào.
Như cùng tâm trạng với Kăply, Kan Tô lật đật nạt thằng nhóc khi thấy thầy NTrang Long nhìn thằng này:
– Ra ngoài đi mày!
Y Gok phân trần:
– Khi nãy bạn Mua năn nỉ thằng oắt này để dẫn nó về lớp mà nó hổng chịu nhúc nhích gì hết, thầy ơi!
Dirapo, một thằng nhãi đến lúc này vẫn còn chạy loăng quăng giữa hai dãy bàn như thể không quyết định được nên ngồi vào chỗ nào, ngoảnh mặt về phía thầy hiệu trưởng, cất giọng the thé:
– Thầy Akô Nô chưa xuống tới, có gì đâu mà mất mặt hở thầy?
– Giáo sư Akô Nô đã tới từ lâu rồi, trò à. – Thầy NTrang Long nhún vai và rầu rĩ nói. – Thiệt tình thì ta cũng không hiểu ổng nghĩ sao khi nhìn thấy một cái lớp bát nháo như thế này.
Thầy NTrang Long là người ưa khôi hài nhưng căn cứ vào giọng nói của thầy lúc này không có vẻ gì là thầy vừa nói đùa. Như bị một lực vặn vô hình, tất cả cái đầu của tụi học trò lớp Cao cấp 1 quay tròn một vòng khiến Nguyên và Kăply bên ngoài cửa sổ phải hốt hoảng ngồi thụp xuống.
– Các trò đừng quay mòng mòng nữa. Giáo sư Akô Nô đang ở đây nè.
– Trời đất! – Cả lớp đồng loạt kêu lên bằng thứ giọng sửng sốt của những kẻ lần đầu nhìn thấy ma khiến Nguyên và Kăply hấp tấp thò đầu lên và đến phiên tụi nó, hai đứa cũng há hốc miệng ra khi thấy ngón tay thầy NTrang Long đang chỉ ngay chóc vào thằng oắt lạ mặt.
– Thầy không nói giỡn chớ, hả thầy? – Y Gok run run hỏi, bụng thót lại khi nhớ đến cái bẹo tai vừa rồi. – Làm sao mà giáo sư Akô Nô là… là… thằng nhóc này được…
– Nhóc cái đầu ngươi! – Thằng nhóc gầm lên, cố làm ra vẻ đe dọa nhưng bộ tịch trẻ con của nó khiến nó trông rất buồn cười.
Như nhận ra nạt nộ như vậy không ăn thua, nó quét mắt xuống các dãy bàn đang rộ lên những tiếng cười rúc rích:
– Các trò có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi không mà dám kêu ta là nhóc hử?
– Mười tuổi là cùng chớ mấy! – Thằng Dirapo nhanh nhẩu đáp, giọng giễu cợt. Nói xong, nó toét miệng cười hì hì.
– Các trò nghe đây! – Có vẻ không muốn lũ học trò trượt quá xa ra ngoài rìa của sự lễ phép, thầy NTrang Long cất cao giọng. – Giáo sư Akô Nô tuy có bề ngoài của một đồng tử nhưng nếu xét về thời gian có mặt trên đời, có lẽ tuổi của giáo sư còn nhiều gấp đôi ta lận đó.
Tiết lộ của thầy NTrang Long cộng với nét mặt nghiêm nghị của thầy khi thông báo điều đó khiến tụi học trò im bặt. Vẻ cười cợt trên mặt bọn nhóc như bị một bàn tay vô hình xóa mất, thay vào đó là sự ngờ vực xen lẫn sợ hãi, và ánh mắt tụi nó nhìn thầy Akô Nô bây giờ trông rất giống với cái cách chiêm ngưỡng một kỳ quan.
Trước vẻ mặt hoang mang của bọn học trò đang ngồi chết khiếp trên ghế, thầy NTrang Long quay sang thầy Akô Nô, lịch sự:
– Anh đã có thể bắt đầu buổi học được rồi đó, anh Akô Nô.
– Cảm ơn ông, ông NTrang Long.
Thầy Akô Nô nói, và Kăply phải cố lắm mới không phì cười khi chợt phát hiện thầy Akô Nô đứng đối diện với thầy NTrang Long trông kỳ cục y như người tí hon đứng cạnh người khổng lồ trong những bộ phim mà nó đã từng xem.
Nhưng Kăply chưa kịp huých vai Nguyên để chia sẻ cảm giác hoạt kê đó đã lập tức biến sắc mặt khi thầy NTrang Long lại tỉnh queo lên tiếng, mắt vẫn không nhìn về phía tụi nó:
– Còn những đứa nhóc nhà KRahlan cũng nhanh chóng về lớp đi, và nhất là không được quên những gì ta đã dặn hôm qua, nhớ đấy!
Có thể nghe rõ tiếng gầm gừ của thầy Haifai trong cổ họng khi Nguyên và Kăply lấm lét thò đầu vô lớp.
Thầy quay cái trán dồ về phía tụi nó, hốc mắt tối om om của thầy loé lên tia sáng rờn rợn và trong khi cả lớp đang chờ thầy phát nổ thì đột nhiên thầy nguội ngắt như một quả mìn thình lình bị ướt:
– Hai trò về chỗ đi!
– Sao về chỗ đơn giản vậy thầy? – Như thường lệ, thằng Amara gào lên bất bình. – Thầy phải bắt tụi nó chùi cầu tiêu hay bét ra cũng phải chép phạt nghìn lần câu “Con sẽ không bao giờ đi trễ” chớ.
Thầy Haifai hừ giọng và cái cách thầy nhìn Amara không khác gì nhìn một củ cải bị thối:
– Nếu bữa nay ta thiệt sự không vui thì ta sẽ bắt trò chép phạt năm nghìn lần câu “Con sẽ không bao giờ nhảy vô họng thầy giáo” chứ không phải là phạt KBrăk và KBrêt, Amara à.
Câu nói đầy miệt thị của thầy Haifai như ngọn roi quất ngang lưng Amara. Thằng nhóc nhảy tưng tưng, và đúng như Kăply nghĩ trong đầu, nó ngoác miệng rống hết cỡ:
– Cô ơi, cô! Thầy nói vậy mà cô…
– Thôi đi, Amara! – Từ đôi môi đỏ như son của thầy Haifai, một giọng phụ nữ eo éo phát ra. – Ta nghĩ rằng một ngày vui như ngày hôm nay thì ổng dễ dãi như vậy cũng phải thôi, trò à.
Dĩ nhiên bọn học trò đều biết cô Haifai muốn nhắc đến vụ sứ giả thứ tư của trùm Bastu bị bắt hôm qua. Chính thằng Amara cũng nhớ ra chuyện đó nên nó thấy nếu nó cứ nằng nặc yêu cầu trừng phạt Nguyên và Kăply thì kể như nó hổng giống ai hết. Vỉ vậy mà nó thả người rơi phịch xuống ghế, và trông vẻ mặt nhăn nhó của nó có cảm tưởng như nó đang ngồi trên một quả cầu gai.
Ở trên bảng, thầy Haifai bắt đầu đập đập hai tay vào nhau theo thói quen:
– Hôm nay chúng ta học câu Thần chú chiến đấu số 8…
Chỉ đợi có vậy, Kăply chồm người qua chỗ thằng Tam, hạ giọng thì thào:
– Tam nè, mày nhìn thấy giáo sư Akô Nô bao giờ chưa?
– Giáo sư mới của lớp Cao cấp 1 hở? – Tam hỏi lại, kể từ khi vợ chồng thầy Haifai thôi hành hạ nó, Tam đã thôi lấm la lấm lét mỗi khi trò chuyện. – Tao chưa thấy. Nhìn ổng thế nào?
– Lạ lắm mày ạ. – Kăply xích sát vào Tam hơn nữa để có thể chìa vẻ mặt hào hứng vào ngay mắt thằng này. – Ổng chỉ là một thằng nhóc chừng chín, mười tuổi thôi à.
– Cái gì? – Suýt chút nữa Tam đã bắn lên khỏi ghế, miệng nó há ra. – Mày không nói đùa đó chớ?
– Không đùa chút nào. Cả tao lẫn thằng KBrăk đều thấy. – Kăply xác nhận với vẻ khoái trá thấy rõ. – Thầy NTrang Long bảo ổng nhiều tuổi lắm, nhiều hơn cả thầy nữa. Nhưng tao thấy ổng y chang một đứa con nít. Ổng quậy dữ lắm. Hồi sáng cả đống đứa chứng kiến cảnh ổng đòi đánh nhau với thằng Đêra lớp Trung cấp 2 ngay giữa sân trường nè.
Tam nhìn Kăply bán tin bán nghi, không biết thằng này có bịa chuyện để lỡm nó hay không. Làm gì có chuyện một giáo sư đòi đánh nhau với học trò!
Nhưng Tam chỉ nghi ngờ lúc đó thôi. Khi chuông tan học vang lên, vừa bước ra khỏi lớp, nó đã nghe Kăply ré lên:
– Ổng kìa, Tam!
Tam giật mình nhìn theo tay chỉ của Kăply, ngớ người ra khi thấy thằng nhóc mà Kăply bảo là giáo sư Akô Nô đang phóng ra khỏi lớp Cao cấp 1 và chạy như bay về phía lớp Trung cấp 2. Kăply, Nguyên và Tam tò mò đi theo, ngạc nhiên thấy thầy Akô Nô chặn Păng Ting ngay trước cửa lớp khi cô bé cùng Êmê lơn tơn đi ra.
– Từ sáng đến giờ thằng nhóc kia có còn chọc phá gì ngươi nữa không, Păng Ting? – Thầy hỏi, giọng quan tâm.
Păng Ting toét miệng cười khi nhận ra thằng bé ngộ nghĩnh:
– Lại là em à?
Păng Ting chưa kịp nói tiếp, thằng Đêra đã xông tới. Nó nhìn thầy Akô Nô bằng cặp mắt hằn học:
– Thế nào? Bộ mày định tìm tao để nện nhau nữa à?
Như hồi sáng, thầy Akô Nô có vẻ không nhớ ra mình là ai. Trước vẻ mặt sửng sốt của Tam, thầy xắn tay áo lên:
– Muốn thì chơi à.
Bị đối phương khiêu khích, Đêra như không còn lý trí. Mặt đỏ bầm, nó nhảy xổ vào thầy Akô Nô như một cơn lốc và trước khi tụi Kăply kịp lên tiếng ngăn cản, hai bên đã đấm nhau túi bụi rồi.
– Đêra! – Păng Ting và Êmê cùng la lên khi thấy cả hai ôm chặt lấy nhau và té lăn cù dưới sân.
– Bạn có buông ra không?
Ở phía đối diện, Nguyên và Kăply cũng cùng ré lên một lượt:
– Đêra! Thầy Akô Nô đó!
Ba tiếng “thầy Akô Nô” dội vào tai Đêra như một gáo nước lạnh. Nó buông thầy Akô Nô ra, nhảy phắt dậy và dáo dác ngó quanh:
– Đâu? Thầy Akô Nô đâu?
Nó quay sang tụi Kăply gầm gừ:
– Tụi mày nói nhăng gì thế?
Kăply chỉ tay vô thầy A kô Nô mặt mày lem luốc lúc này đang lóp ngóp bò dậy:
– Thầy đây nè.
– Mày… nói… sao?
Cặp mắt Đêra lập tức đứng tròng, hoàn toàn không nhận ra mình đang cà lăm. Ở bên cạnh, Păng Ting, Êmê và những đứa khác cũng cảm thấy như trời vừa sập xuống đầu. Như để trả lời Đêra, một đám học sinh lớp Cao cấp 1 từ xa ùa tới.
– Trời đất! – Kan Tô rống lên bài hãi. – Đứa nào làm gì thầy Akô Nô vậy?
Bằng cả hai tay, Y Gok rối rít phủi bụi trên chiếc áo chùng xốc xếch thê thảm của thầy, miệng tía lia:
– Đứa nào vậy thầy? Thầy nói tên nó ra đi, con sẽ kêu thầy hiệu trưởng đuổi học nó.
Thầy Akô Nô trừng mắt nhìn Y Gok:
– Trò mà bép xép với lão NTrang Long, ta sẽ đuổi học trò trước tiên đó!
– Đừng thấy thầy Akô Nô lóc chóc mà coi thường à nha. – Mua hớn hở khoe trên đường về, nhìn vẻ mặt tươi roi rói của nó có cảm tưởng thầy Akô Nô vừa cho nó cả đống điểm mười trong buổi học đầu tiên. – Có thể nói là mình chưa từng thấy một giáo sư nào xịn như thầy!
– Ờ, biến lớp học thành một đại dương đâu phải là chuyện đơn giản. – Kan Tô xuýt xoa phụ họa – Bàn ghế đều biến thành thuyền và tất cả tập vở thành những cánh buồm hết ráo. Lại giông bão ầm ầm nữa chớ, khiến đứa nào đứa nấy sợ chết khiếp.
Kan Tô xộc tay vào mái tóc xù:
– Ác liệt thiệt tình!
KTub há hốc miệng:
– Sáng nay thầy dạy môn Biến hở anh Kan Tô?
– Ừ. – Kan Tô vuốt lại mái tóc mà nó vừa bới tung lên. – Thiệt ra thì thầy chưa dạy bài nào hết. Thầy chỉ mới giới thiệu cho học trò biết thế nào là tinh túy của phép biến thôi.
Bolobala tặc lưỡi:
– Chắc chắn những màn biểu diễn của thầy Akô Nô không có trong sách giáo khoa rồi.
– Sách giáo khoa á? – Mua lúc lắc hai bím tóc, giọng hào hứng. – Thầy Akô Nô bảo những thứ ghi trong đó chỉ là những trò trẻ con.
– Bây giờ nghĩ lại thiệt tức cười hết sức. – Kan Tô huơ tay sang hai bên. – Các bạn tưởng tượng được không, một ông thầy mười tuổi oang oang chê sách giáo khoa là đồ trẻ con. Vậy mà lúc đó không đứa nào cảm thấy buồn cười. Cả lớp cứ thần mặt ra như bị thôi miên.
– Có đấy, Kan Tô. – Mua hắng giọng. – Bạn không nhớ Dirapo…
– À phải rồi. – Kan Tô sáng mắt lên. – Lúc đó chỉ có thằng Dirapo là bật ra tiếng cười khẽ. Thầy Akô Nô liền xoáy mắt vào mặt nó: “Trò cười cái con khỉ gì thế?”. Các bạn cũng biết rồi đó, Dirapo không phải là đứa hiền lành gì. Nó nhơn nhơn hỏi lại “Hổng lẽ trình độ của thầy còn cao hơn sách giáo khoa?”. Phải nói là nó hỏi một câu đại ngu, vì ngay cái chuyên biến lớp học thành biển cả trước đó đã cho thấy ngay trình độ phi thường của thầy Akô Nô rồi.
KTub sốt ruột, vừa hỏi nó vừa nhảy tưng tưng:
– Thế thầy Akô Nô đáp sao hở anh Kan Tô?
– Đáp sao á? Thầy nheo mắt nhìn Dirapo, tỉnh queo hỏi “Thế theo sách giáo khoa, một pháp sư có thể biến con người thành mặt trăng được không?”
– “Dạ, hình như kh… ô… ông…”, thằng Dirapo ngập ngừng đáp.
– Về lý thuyết, môn Biến cho phép biến một sinh vật thành một đồ vật, nhưng biến thành mặt trăng hay mặt trời thì lại khác. – Mua chen lời. – Hầu như không có nhà soạn sách giáo khoa nào dám hình dung đến điều kinh khủng đó.
Kan Tô gật gù:
– Đúng vậy. Chính thầy Akô Nô cũng xác nhận rằng mặt trăng không phải là một đồ vật. Theo thầy, mặt trăng chính là cánh cửa vũ trụ, nơi có một ngõ lên trời và một ngõ xuống địa ngục. Mặt trăng cũng là hoa hậu của các tầng trời, là nữ thần bảo trợ cho việc sinh nở.
Lại thằng KTub bộp chộp:
– Thế thầy Akô Nô định biến ai thành mặt trăng à, anh Kan Tô?
Kan Tô trả lời bằng cách kể tiếp:
– Thầy trợn mắt nhìn thằng Dirapo lúc này mặt mày đã trắng bệch: “Thế trò có tin là ta sẽ biến trò thành mặt trăng ngay bây giờ không?”. Dirapo chắc đã són ra quần rồi, đã muốn khóc lóc xin tha lắm rồi, nhưng sau khi đảo mắt một vòng, thấy cả lớp chằm chằm nhìn nó, thế là nó đâm ngượng. Nó lắp bắp, vừa nói vừa run: “Con… kh… ôô… ông tin”. Thầy Akô Nô liền khoa tay một vòng…
Tới đây thằng Kan Tô láu cá cố tình ngưng ngang khiến cả đống cái miệng bật hỏi:
– Thế rồi sao nữa?
Chỉ đợi có vậy, Kan Tô trịnh trọng cất giọng:
– Thế là lớp học lập tức tối sầm như đêm ba mươi. Rồi trong nháy mắt, một mặt trăng tròn vành vạnh mọc ngay chân tường. Cả lớp như hóa đá, đứa nào đứa nấy trừng trừng nhìn mặt trăng dần dần nhô lên từng chút một, trong lòng vừa hân hoan lại vừa khiếp hãi. Khi lên đến đỉnh lớp thì mặt trăng dừng lại, và dưới ánh sáng rực rỡ của nó, mọi người đều nhận thấy thằng Dirapo đã không còn trong chỗ ngồi.
– Bây giờ thì Dirapo đã ở trên trần nhà, đã hóa thành một mặt trăng tròn như một chiếc đĩa bạc. – Mua rụt cổ nói. – Và ghê gớm nhất là hai con mắt của thằng Dirapo. Đôi mắt của Dirapo nhìn xuống lớp, chớp lia lịa và ầng ậng nước. Nó đang khóc, có lẽ là vì sợ và cả vì hối hận.
Bọn Kăply há hốc miệng, không tin được một cái tai nào trong hai cái tai của mình. Câu chuyện thật lạ lùng, đến mức Kăply nghĩ rằng những chuyện như thế chỉ có thể xảy ra trong mơ.
– Siêu đẳng thiệt! – Mãi một lúc, Êmê là đứa đầu tiên buột ra lời cảm khái.
– Ừ. – Bolobala chà tay lên chóp mũi. – Mình đã học môn Biến năm ngoái. Nhưng ngay cả thầy Hailixiro…
Nguyên hừ giọng:
– Bolobala! Hắn là Buriam!
– Ờ, xin lỗi. Đúng rồi, Buriam! – Khuôn mặt bầu bĩnh của Bolobala khẽ nhăn lại, trông rất giống một con mèo phạm lỗi. – Ý mình muốn nói ngay cả sứ giả thứ tư của trùm Bastu cũng không biểu diễn được màn nào ấn tượng bằng một nửa như thế.
KTub cầm tay Kan Tô lắc qua lắc lại:
– Thế rồi sao nữa hả anh? Rốt cuộc thì anh Dirapo…
– Dĩ nhiên là sau đó thầy Akô Nô biến mặt trăng trở lại thành Dirapo. Và lúc này thì thằng nhãi ngồi xẹp như miếng giẻ ướt, hổng đi ra đi vô gì ráo, chân cẳng không nhúc nhích nổi mà miệng mồm cũng méo xẹo luôn.
– Lạ thiệt à nha. – Nguyên vừa nói vừa dứt một sợi tóc. – Nếu tài giỏi như vậy sao thầy Akô Nô đánh không lại thằng Đêra? Khi nãy nhìn thầy bò toài dưới đất với thằng Đêra, đầu cổ mình mẩy lấm lem, ngó thiệt rầu hết sức!
Thắc mắc của Nguyên lập tức đánh thức bọn trẻ khỏi cơn phấn khích. Bolobala nhíu cặp lông mày rậm:
– Ờ há. Nhắc tới mới thấy kỳ cục…
Êmê lúc lắc mái tóc vàng:
– Khó hiểu thiệt!
– Chẳng có gì là khó hiểu hết, chị Êmê. – Păng Ting nói, rõ ràng sự quan tâm đặc biệt của thầy Akô Nô đối với nó khiến nó cảm thấy có nghĩa vụ phải bênh vực thầy. – Em nghĩ khi sống trong hình hài một đứa trẻ, thầy Akô Nô tất nhiên phải nhiễm tính trẻ con. Có thể vật nhau là trò đùa ưa thích của thầy.
Khi không ai cắt nghĩa được sự mâu thuẫn trong hành động của thầy Akô Nô thì cách giải thích của Păng Ting hiển nhiên là lập luận dễ chấp nhận nhất. Nếu có điều gì khiến Nguyên, Kăply và Êmê kịch liệt phản đối thì đó chính là ao ước cực kỳ bá láp của thằng oắt KTub. Nó chìa bộ mặt phấn khởi vào mắt mọi người, hí hửng nói:
– Chậc, hổng biết chừng nào em mới có dịp vật nhau với thầy Akô Nô há?