Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri)

Chương 15 phần 1


Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 2: Biến cố ở trường Đămri): Chương 15 phần 1

Chương 15
Công viên các thứ kẹo
Kăply không biết Nguyên đang chửi mình. Lúc này nó đang ngồi cạnh Mua trong quán bột chiên Yêu đời trong tâm trạng hân hoan khó tả. Hân hoan đến mức khi bỏ những viên bột nhạt thếch và hôi rình vô miệng, nó không cảm thấy gì ngoài mùi vị hạnh phúc tê tê trên đầu lưỡi.
Khác với thái độ lạnh nhạt khi Kăply lần đầu bước chân vô đây, bữa nay lão Chu nhìn nó chén hết viên bột này đến viên bột khác bằng ánh mắt âu yếm và nụ cười toe toét mà lão đang phô ra trên khuôn mặt tròn quay kia chính xác là nụ cười mãn nguyện:
– Ăn nữa đi, con trai.
Lão nói với Kăply bằng giọng như thể lão không nhận ra đây là thằng nhóc đột nhập vô trường hai đêm liên tiếp và từng bị lão tóm cổ dẫn lên văn phòng hiệu trưởng giữa đêm hôm khuya khoắt.
Kăply nhìn lại lão, cố đoán xem có thật là lão không nhận ra mình hay là lão vờ vịt nhưng sau một hồi quan sát, nó không rút ra được một kết luận nào. Mặt lão chủ quầy vẫn tỉnh queo như không, lão cười với Kăply bằng mắt khi thấy Kăply chằm chằm nhìn mình, và niềm nở nói, vừa cựa quậy cái bụng trần trùng trục và bự chảng như một cái bong bóng căng phồng và chứa đầy nước.
– Một đĩa nữa chứ, con trai?
Kăply chưa kịp đáp, lão đã cười híp mắt, tay xoay xoay chiếc khăn quấn ngang đầu:
– Chén thêm một đĩa nữa, con sẽ thấy tình yêu thật là mầu nhiệm và lát nữa đây con chim xanh hạnh phúc sẽ đậu ngay chóc xuống vai con.
Kăply đã tính gật đầu trước đề nghị của lão, nhưng đến khi lão cất giọng ca tụng món bột chiên theo cái kiểu quảng cáo sỗ sàng của thằng Suku thì nó giật thót và đánh mắt sang Mua, hoảng hồn thấy mặt nhỏ bạn đỏ bừng như phơi nắng.
– Thôi, thôi, tụi con no rồi. Chào ông nhé.
Vừa hấp tấp nói Kăply vừa đứng bật dậy, cầm tay Mua lôi đi, cuống cuồng như chạy trốn.
Từ đằng sau cái chảo mỡ, lão Chu lật đật chồm người tới trước. Chĩa cái mũi nhọn hoắt vào lưng hai đứa nhóc, lão ngoác miệng la ầm:
– Từ từ thôi, nhóc. Dù chẳng có sợi thừng nào quấn chân, mày cũng sẽ té lăn cù nếu cứ nháo nhào như thế cho coi.
Hóa ra lão ta đã nhận ra mình! Kăply giật mình nghĩ và cố rảo bước nhanh hơn nữa.
Kăply buông tay Mua ngay khi hai đứa vừa ra khỏi quán bột chiên, nhưng chân nó vẫn không chậm lại khiến Mua hổn hển chạy theo, miệng la oai oái:
– Từ từ thôi, K’Brêt!
Kăply dừng bước, khẽ nhăn mặt khi nghe Mua vô tình lặp lại đúng từng từ của lão chủ quán.
– Làm gì bạn sợ lão Chu dữ vậy? – Mua trờ tới, giọng phật ý.
– Lão cứ nói năng lung tung.
Kăply ngượng ngập đáp, mặt ửng lên khi nhớ tới cái giọng uốn éo lúc nãy của lão chủ quán. Như thể khỏa lấp sự xấu hổ, nó vội vàng nói thêm:
– Hơn nữa, lão từng bắt trói tôi một lần.
– Bạn nói sao? – Mua tròn mắt. – Bạn từng bị lão Chu bắt trói ư? Khi nào?
Kăply bỗng giật mình quá sức. Nó đã quyết định không để Mua biết gì về chuyện này. Nhưng bây giờ chính nó lại làm vỡ tất cả.

– Cách đây ba hôm. – Kăply đáp mà miệng mếu xệch.
– Làm sao mà lão có quyền bắt trói bạn cơ chứ! – Mua kêu lên vẻ bất bình, cứ như thể chính nó là nạn nhân của lão Chu. – Nếu bạn ăn uống mà quên đem theo tiền thì cái tội đó cũng đâu đến nỗi phải trói lại.
Kăply thấy rõ Mua đang nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp như đang nhìn một kẻ đói rách nhếch nhác và vô cùng đáng thương, thậm chí như một con cóc bị ghẻ.
– Lão trói tôi lúc tôi nửa đêm đột nhập vô trường. – Kăply giải thích với vẻ khổ sở, và nó hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy Mua không nhảy dựng lên.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Và tôi đang đợi bạn nói ra điều đó, K’Brêt à. – Mua nhe răng sún ra cười, trông nó rất lém lỉnh.
– Cái gì? Bạn đã đoán ra từ trước à? – Kăply đực mặt nhìn cô bạn gái, đầu óc như mê đi, không rõ do câu nói hay do nụ cười quyến rũ của Mua.
Mua nheo nheo mắt, trả lời câu hỏi của Kăply bằng một câu hỏi khác:
– Tôi chỉ không hiểu tại sao lão Chu lại có mặt ở trường vào lúc đó? Tôi tưởng lão đã dọn hàng về nhà và ngủ khò rồi chứ.
Mặt Kăply xệ xuống:
– Các chủ quầy ki-ốt chính là đội bảo vệ bí mật của nhà trường. Lão Chu là đội trưởng.
– Ra vậy.
Mua gật đầu, rồi nó ngước nhìn Kăply bằng ánh mắt tha thiết đến mức thằng này phải bối rối quay mặt đi:
– Bạn biết không, K’Brêt? Mấy hôm nay tôi rất lo cho bạn đó.
Kăply rất mừng là đã không ngó thẳng vào mắt Mua, nếu không nó sẽ không giấu được bộ mặt đang chuyển đủ bảy sắc cầu vồng của mình. Tim đập thình thịch, gáy nóng ran, nó vờ đưa mắt nhìn ra xa, bồi hồi thấy mình đang đặt chân lên con đường kỷ niệm hôm nào nó và Mua cùng sánh bước.
– Tôi linh cảm những vụ đột nhập vừa rồi thế nào cũng liên quan đến bạn và K’Brăk. – Mua nói tiếp, giọng nó đột nhiên chuyển qua rầu rầu. – Từ hôm chạm trán Baltalon đến giờ, tôi có cảm giác bạn giấu tôi rất nhiều thứ.
Kăply thót bụng lại như tránh một lưỡi kiếm vô hình. Lời trách móc của Mua tuy nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm mồ hôi túa ra trên trán nó.
Kăply đưa tay quẹt mồ hôi, nói nhanh:
– Không có đâu, Mua.
Ngay lập tức Kăply nhận ra mình nói dối và nó biết Mua cũng nhận ra điều đó.
– Thật ra… thật ra…
Kăply quay phắt lại, cố sửa chữa sai lầm nhưng cổ họng nó khô rang. Hổng biết thằng Suku có thứ bùa nào giúp con người ta ăn nói lưu loát trong những lúc như thế này không há? Kăply lẩn thẩn nghĩ, cảm thấy bất lực khi bắt quai hàm cử động.
Mua tròn xoe mắt:
– Thật ra sao hở K’Brêt?
Mua là một cô gái thông minh và duyên dáng. Mua đẹp nhất là cái miệng, thứ nhì là hai bím tóc. Trước nay Kăply vẫn nghĩ thế, nhưng bây giờ khi Mua đăm đăm nhìn nó thì Kăply biết là mình lầm. Đôi mắt của Mua đẹp lạ lùng.
– Thật ra… – Kăply hít sâu một hơi, cố bơi ra khỏi ánh mắt của Mua – thật ra cũng chỉ vì tôi… lo cho Mua.

– Bạn lo cho tôi á? – Mua ngơ ngác hỏi, qua cái nhíu mày có thể thấy nó đang tìm hiểu ý nghĩa trong câu nói của Kăply một cách khó khăn.
Kăply thở ra nặng nề:
– Ừ.
Mua lắc hai bím tóc, giọng ngờ vực:
– Lo mà giấu nhẹm mọi chuyện á?
– Thì vậy. – Kăply nhắm mắt lại để không bị hai bím tóc thôi miên. – Tôi không muốn Mua dấn bước vào chỗ nguy hiểm.
Mua nhìn sửng Kăply nhưng không nói gì, lòng đầy cảm động. Mua không ngờ Kăply lại có ý nghĩ như vậy, tự dưng nó thấy ấm áp như vừa có một làn gió mùa hè thổi qua.
Lâu thật lâu, Mua mới cất tiếng. Chỉ để gọi tên người bạn thân thiết:
– K’Brêt.
– Gì hở Mua?
Kăply mở mắt ra và ngẩn ngơ thấy những tia nắng đang nhảy múa trên môi cười của Mua.
– Bạn nói đúng đấy, K’Brêt. – Mua vừa nói vừa cười, nhưng giọng thật dịu dàng. – Nếu biết bạn đột nhập vô trường chắc chắn tôi sẽ đi theo.
Rõ ràng Kăply phải đè tay lên ngực để ngăn nỗi xao xuyến, nó cảm tưởng nếu nó buông tay ra lồng ngực nó sẽ nổ tung.
– Tôi biết mà.
Kăply sung sướng nói, cảm thấy mạnh dạn hơn. Thậm chí nó còn hào hứng đến mức suýt chút nữa đã buột miệng “Nếu Mua có bề gì tôi sẽ…” nhưng đến phút chót, nó kịp nuốt câu nói khùng đó xuống để chọn một câu khác, ít ủy mị hơn:
– Bây giờ mình đi đâu đây?
– Tôi cũng chẳng biết nữa.
Câu trả lời của Mua khiến Kăply thò tay dứt tóc, quên mất nó không phải là thằng Nguyên:
– Mua không biết thật hở?
– Thật. – Mua gật đầu. – Tôi hẹn gặp K’Brêt thực ra là để hỏi những chuyện vừa rồi thôi. Mà bạn cũng đã kể rõ ràng gì đâu.
– Ừ. Nhưng tụi mình cũng phải đến một nơi nào đó chớ. Hổng lẽ cứ lang thang mãi ngoài đường giữa trưa nắng chang chang thế này?
Mua reo lên:
– Đến công viên Các Thứ Kẹo chơi đi! Lần trước tôi và bạn đã hẹn là sẽ đến đó mà.

– Đúng rồi đó!
Kăply reo còn lớn hơn Mua, chẳng qua vì nãy giờ nó còn nơm nớp sợ Mua sẽ rủ nó đến cái tiệm Những Dấu Hỏi chết tiệt hôm nọ, mặc dù hôm nay không phải là ngày thứ sáu và thiệt ra thì chỉ có trời mới biết cái tiệm đó hiện đang ở đâu, vẫn còn hoạt động hay đã đóng cửa mất tiêu rồi.
oOo
Công viên Các Thứ Kẹo nằm ở cuối đường Ea Nop. Trên một ngọn đồi cây lá um tùm, với dãy hàng rào gỗ sơn trắng bao quanh chân đồi.
Khi hai đứa đến trước cổng công viên thì Kăply đã kịp thuật cho Mua nghe những gì đã xảy ra mấy ngày qua quanh vụ Bolobala. Cô bé như rơi từ trên mây xuống đất. Dọc đường, nó phải níu tay Kăply cả chục lần chỉ để sững sờ gặng hỏi “Thật không? Bạn không nói lộn đó chớ?”. Ngay cả lúc Kăply lục túi lấy tiền mua vé vào cổng cho hai đứa, Mua đứng bên vẫn không thôi lầm bầm: “Lạ thiệt! Hổng biết ai đã tấn công Bolobala há?”.
Nhưng Mua chỉ lầm bầm một chút xíu thôi. Khi thấy Kăply lôi ra đồng 100 năpken vàng chóe thì mắt nó sáng lên:
– Ồ, bạn giàu quá há?
Kăply lỏn lẻn:
– Giàu gì đâu! Mấy đồng vàng này, Suku cho tôi đó.
– Vậy là giàu rồi. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có được 100 năpken trong túi.
Kăply nhìn Mua, thấy mặt bạn buồn xo. Chắc nhà nó nghèo lắm! Kăply bâng khuâng nghĩ, nhớ đến vẻ háo hức của Mua lúc nghe ông K’Tul treo thưởng 100.000 năpken hôm hai đứa chui vào tiệm Những Dấu Hỏi.
Không dám nhìn Mua lâu hơn, Kăply quay lại phía quầy vé, nhanh nhẩu tuồn đồng 100 năpken qua ô tò vò, mắt láo liên tìm xem ai bán vé. Và nó suýt chút nữa bật ngửa ra sau khi thấy từ dưới đất, đằng sau vách ván, một bàn tay với những ngón khẳng khiu, trắng nhợt như không còn chút máu đang ngo ngoe thò lên và chộp lấy đồng tiền trên tay nó.
Kăply cuống quýt rụt tay và buông ngay đồng tiền khi chạm phải bàn tay nhơn nhớt và lạnh buốt như ướp đá kia, tim đập binh binh trong ngực.
– Gì thế, K’Brêt? – Mua hỏi, ngạc nhiên thấy mặt bạn xanh lè xanh lét.
– Một… bàn… tay… – Kăply lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.
– Một bàn tay ư? – Mua mở to mắt – Ở đâu?
– Ở trong quầy vé. – Kăply vừa nói vừa lấm lét liếc về phía ô cửa tò vò, giọng run run – Tôi vừa đưa tiền vào, nó trườn lên chộp ngay.
Mua thở phào:
– À, chắc ở đây lại vừa nghĩ ra một kiểu bán vé giật gân.
Nói xong, Mua nhanh nhẹn tiến tới trước quầy vé, hùng hổ:
– Lấy tiền của người ta rồi thì trao vé ra đi chứ!
Một cô gái xinh xắn đang bước vào quầy theo cửa sau, cười khoe răng khểnh:
– Xin lỗi quý khách nha. Tôi vừa bận chút việc đằng kia.
Nhác thấy Kăply và Mua đang đứng xớ rớ trước quầy, cô liền đổi giọng thân mật:
– Nào, xin mời hai em. Vé vô cổng, 50 năpken một người.
– Tụi em đã xem bảng giá trước cổng rồi. – Mua nói.
Cô gái vui vẻ chìa tay ra:
– Vậy thì đưa tiền đây. Hai ngươi là 100 năpken. Quá rẻ, phải không?
– Chị nói gì thế? – Kăply sửng sốt. – Em vừa đưa cho chị 100 năpken mà.

– Em vừa đưa tiền cho chị ư? – Cô gái nhìn Kăply chằm chằm như thể nó có hai cái đầu. – Em không nằm mơ đó chứ?
Cô gái giơ bàn tay lên, lắc qua lắc lại như muốn làm cho vòng xuyến ở cổ tay va vào nhau lanh canh:
– Thế mà chị nghĩ là chị chưa nhận đồng nào của em hết, em trai à.
Kăply nhìn sững bàn tay cô gái, ngỡ ngàng thấy bàn tay thon thả với những ngón trắng hồng kia hoàn toàn không giống chút nào với bàn tay vừa rồi tóm lấy đồng vàng của nó.
– Thế… thế… – Kăply ấp a ấp úng, cảm thấy một thứ gì đó như một đống cá pha lê chẹn ngang họng.
Mua vội vàng lên tiếng thay bạn:
– Thế trong quầy vé, ngoài chị ra còn nhân viên nào nữa không?
– Không.
Cô gái lắc đầu, vẻ mặt đã bắt đầu tò mò. Cô liếm môi:
– Sao em lại hỏi thế?
Mua nhíu mày, nghi hoặc:
– Vậy ai đã lấy đồng 100 năpken của tụi em kìa?
– Có kẻ gian nấp trong quầy vé à? – Cô gái chồm tới trước, điệu bộ căng thẳng, trán in lên tấm lưới mắt cáo. Rồi không đợi bọn trẻ trả lời, cô hấp tấp nói luôn. – Người đó hình dáng như thế nào, các em có thể mô tả lại được không? Chị sẽ kêu đội bảo vệ công viên truy lùng và tóm cổ hắn ngay lập tức.
– Chẳng ăn thua gì rồi. – Kăply nhún vai, giọng ỉu xìu. – Tụi em chỉ thấy một cánh tay trườn lên từ dưới đất thôi à.
– Một cánh tay… trườn lên… trườn lên… từ dưới đất…
Mặc cô gái lặp lại câu nói của mình một cách máy móc, như thể trong một cơn mộng du, Kăply nhăn nhó móc túi lấy ra một đồng 100 năpken khác.
– Bỏ qua đi! – Nó tuồn đồng vàng qua ô cửa, cáu kỉnh đập “bốp” lên tấm ván lửng phía trong. – Bây giờ thì chị bán cho tụi em hai vé.
Như còn mắc kẹt trong lỗi trầm tư, cô gái hờ hững nhón lấy đồng 100 năpken, mơ màng nói:
– Các em vào đi.
– Vào? – Kăply nổi cáu thực sự. – Chị đã đưa vé cho tụi em đâu!
– Không cần. – Cô gái thờ ơ đáp, vẫn như giỡn chơi.
Mặt sưng lên, Kăply quay qua Mua, tính hỏi bạn có nên dùng thần chú Sụm bà chè giật sập cái quầy vé quái quỷ này không thì mắt nó bỗng trố lên, và thấy Mua cũng đang trố mắt ngó lại mình. Hai đứa dòm chăm chăm vô mặt nhau, cùng ngẩn ra khi thấy trên trán bạn mình từ hồi nào hiện lên hình một viên kẹo tròn quay, ngó y chang một con mắt thứ ba.
– Vé là cái này đây hở chị? – Tay chà chà lên trán, Mua quay lại nhìn cô gái, hoang mang hỏi. – Thế nó cứ nằm hoài như vậy suốt đời sao?
– Em đừng lo. – Cô gái cười khúc khích, đột nhiên lấy lại được vẻ sinh động. – Khi nào tụi em ra khỏi công viên, tấm vé sẽ tự động biến mất. Nếu tấm vé mà còn hoài, công viên Các Thứ Kẹo đã sập tiệm từ lâu rồi, em gái à.
Có được vé, nhưng Kăply và Mua chưa vào công viên ngay được, vì tụi nó không nhìn thấy lối vào ở đâu. Chỗ trông giống như là cổng thì cái quầy vé đã choán mất, không chừa lấy một khe hở.
Lạ thật! Kăply nhủ bụng, tính bước lại hỏi cô gái nhưng rồi nó gạt ngay ý định đấy ra khỏi đầu: Chuyện gì cũng mở miệng hỏi thì thiệt giống ý chang dân nhà quê lên tỉnh!
– Mua chưa đến đây lần nào sao? – Ngó tới ngó lui một lúc, Kăply quay sang Mua, ngần ngừ hỏi.
– Hỏi thế mà cũng hỏi. Nếu tôi chưa tới đây thì làm sao biết đường mà dẫn bạn đi. – Mua nheo nheo mắt. – Nhưng lần trước, cách bố trí ở đây không giống như thế này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.