Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 15 phần 1
Chương 15: Lời nguyền của quái nhân
Có vẻ như có một điều gì đó rất đặc biệt vừa xảy ra trong phòng, sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, chưa ra khỏi giường, Kăply đã có cái cảm giác kỳ quặc này. Nó nằm yên thêm một lúc, chớp chớp mắt, cố trấn tĩnh, nghĩ đến Mua, tự nói thầm “chắc hổng có gì đâu”, rồi chúm môi huýt sáo, hát vài đoạn nhạc vớ vẩn không đầu không đuôi, nói chung nó làm đủ thứ trò mèo mà chẳng hiểu sao lòng vẫn thấy không yên. Cuối cùng, Kăply đành bắt mình bò lồm cồm trên chiếc nệm lông chim, vừa bò vừa quay đầu như một cỗ xe tăng quay nòng đại liên, quét mắt ra bốn phía, vẫn không thấy gì khác thường.
Nhưng Kăply vẫn cảm thấy rờn rợn. Có điều gì đó như là một nỗi lo lắng mơ hồ đang xâm chiếm lấy nó từng phút một. Nó quay sang chiếc giường bên cạnh, nổi quạu khi thấy thằng bạn nó vẫn đang hả họng ngáy khò khò.
– Nguyên, dậy đi! – Kăply co cẳng đạp vào thành giường một cú thật lực, đến mức chiếc giường suýt lệch đi.
Nguyên mở bừng mắt, bắn người lên như nút chai sâm banh bật nắp, và khi phát hiện ra cú chấn động vừa rồi không phải do trời sập, hai hàm răng nó nghiến vào nhau ken két:
– Bộ chó dại cắn mày hả, thằng điên!
Kăply đưa ngón tay lên miệng suỵt khẽ:
– Đừng có thét be be lên như thế.
Mặt nó lộ vẻ nghiêm trọng:
– Mày biết không, ở trong phòng…
– Ở trong phòng sao?
– Có một cái gì đó rất đáng sợ… – Kăply tiếp tục mấp máy môi một cách bí mật.
Nguyên đảo mắt một vòng, rồi quay lại, giọng ngờ vực:
– Tao có thấy gì đâu.
– Tại mày không nhìn thấy đó thôi.
Nguyên đã có vẻ bắt đầu bực mình. Nó thở phì phì vào mặt Kăply:
– Thế mày nhìn thấy cái con khỉ gì thế?
– Tao hả! – Kăply láo liên mắt. – Tao cũng có nhìn thấy gì đâu.
Cùng với một tiếng gầm tức tối, thân hình của Nguyên đã bắn vèo sang chiếc giường Kăply đang ngồi, nếu nó học được cách hóa phép cho khói xịt ra sau mông thì lúc này chắc chắn trông nó giống y chang một chiếc hỏa tiễn.
Nguyên nhanh, Kăply còn nhanh hơn. Đã đề phòng từ trước, thấy thằng-bạn-đại-ca của mình vừa nhúc nhích, Kăply đã phóc xuống đất, co giò vọt thẳng lại chỗ phòng tắm, vừa chạy vừa ầm ĩ phân bua:
– Tao đâu có đùa. Tao không nhìn thấy gì nhưng tao…
Đang chạy thục mạng, Kăply bỗng khựng lại như một chiếc xe thắng gấp, tiếng nói văng đâu mất. Nó loạng choạng mất một lúc mới đứng thẳng người được trước chiếc bàn kê kế bức vách phòng tắm.
Phải mất mấy giây sau, đôi môi Kăply mới tìm lại được tiếng nói, chỉ khác là giọng nó bây giờ tràn đầy khiếp sợ:
– Nhưng bây giờ thì… tao… tao… thấy rồi.
Từ đằng giường, Nguyên cũng đã nhìn thấy điều mà Kăply vừa phát hiện. Nó rùng mình khi nhận ra pho tượng báo tử của Baltalon đặt trên bàn đang phát sáng một cách bất thường. Cho đến nay, Nguyên và kể cả bọn Êmê, K’Tub, Suku, Păng Ting vẫn không đoán ra pho tượng được làm bằng chất liệu gì nhưng chắc chắn là pho tượng chưa từng phát sáng trong hơn hai mươi ngày qua.
Nguyên run run đặt chân xuống sàn, luống cuống xỏ dép và lập cập lê bước về chỗ chiếc bàn, xấu hổ khi bắt gặp mình bỗng nhiên nhát gan không thua gì Kăply.
Kăply không quay đầu lại nhưng vẫn nhận ra Nguyên đã ở ngay sau lưng mình. Nó thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào pho tượng:
– Nó chớp nháy mày ạ.
– Đây là một kiểu đèn tín hiệu.
Nguyên giải thích bằng một giọng phải nói là trước nay Kăply chưa hề nghe thấy bao giờ. Nó khào khào, yếu ớt và không một âm vang.
Kăply ngọ nguậy đầu để biết là mình chưa bị đóng băng:
– Tao vẫn chưa nhìn thấy con số 7 đâu.
– Có thể nó ở trong phòng tắm, cũng có thể ở một xó xỉnh nào đó… – Nguyên lừng khừng đáp, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp bằng giọng ráo hoảnh. – Thật ra nhìn thấy hay không nhìn thấy con số 7 bây giờ đã không còn là chuyện quan trọng.
– Sao lại không quan trọng! – Kăply chép miệng nói, biết mình chỉ phản đối cho có lệ. Nó thừa biết hôm qua còn tám ngày thì hôm nay dứt khoát là chỉ còn bảy ngày, không thể có chuyện thỉnh thoảng còn chín ngày được.
– Căn cứ vào những gì tụi mình đang nhìn thấy, không cần phải thông thái như thằng Suku mới hiểu được rằng khi kỳ hạn chỉ còn đúng một tuần, pho tượng của Baltalon sẽ bắt đầu phát tín hiệu nhắc nhở.
– Ý mày muốn nói là pho tượng sẽ phát sáng cho tới ngày cuối cùng?
– Đó là ý của Baltalon chứ không phải ý của tao.
Kăply lắng nghe câu nói cay đắng của Nguyên phát ra từ sau gáy, cố đoán xem thằng bạn của mình đang ở trong tâm trạng nào nhưng cái đầu lười biếng của nó lại chẳng chịu hoạt động gì ráo.
– Thế tụi mình…
Vừa nói Kăply vừa quay lại nhìn Nguyên, bắt gặp Nguyên cũng đang nhìn nó, và giữa hai bộ mặt đang trơ trơ chìa vào mắt nhau đó, khó mà nói bộ mặt nào trông tiêu điều thảm hại hơn bộ mặt nào. Chỉ trong tích tắc, Kăply hiểu là chẳng cần thiết phải hỏi thêm gì nữa vì rõ ràng nó đã đọc được trong mắt Nguyên và biết rằng Nguyên cũng đã đọc được trong mắt nó câu trả lời khá giống nhau cho bài toán sinh tử này: Kệ xác nó, tới đâu hay tới đó!
***
K’Tub ré lên ngay giữa đại lộ Brabun chẳng thèm kiêng cữ gì ráo khi nghe Kăply kể về sự phát sáng của pho tượng:
– Trời đất! Sao hồi sáng anh không kêu em và chị Êmê chạy qua coi với?
– Lúc đó gấp quá, anh sợ trễ học.
K’Tub giương cặp mắt rất chi là tò mò ra nhìn Kăply:
– Thế pho tượng phát sáng như thế nào?
– Như thế nào hả! – Kăply tặc tặc lưỡi. – Ờ, khi tỏ khi mờ. Đại khái giống như một ngôi sao vậy.
K’Tub chỉ tay vào dãy đèn chớp nháy trước QUÁN CHÁO LÚ bên kia đường:
– Giống vậy không, anh K’Brêt?
– Ờ, vậy đó.
Êmê chẳng lòng dạ đâu quan tâm ba thứ nhí nhố như K’Tub. Nó quay sang Păng Ting, thấp thỏm hỏi:
– Tam phù thủy Bạch kỳ lân chắc chắn sẽ đúng hẹn chứ, Păng Ting?
– Yên tâm đi, chị Êmê… – Păng Ting vung chiếc cặp trên tay. – Xưa nay cả Hắc tinh tinh lẫn Bạch kỳ lân chưa bao giờ thất hẹn. Chuyện làm ăn mà.
– Sao chị thấy lo quá, Păng Ting à.
Êmê nói với Păng Ting nhưng lại liếc sang Nguyên, đôi mắt đen lay láy của nó như đã bắt đầu ngân ngấn nước.
– Không sao đâu, Êmê… – Nguyên nãy giờ vẫn lặng lẽ đi bên cạnh lũ bạn, thấy Êmê như sắp sửa bù lu bù loa giữa đường, bèn hoảng hồn cất tiếng. – Dù sao anh vẫn còn hòn đá rang lận theo trong người mà.
– Anh K’Brăk! – Mắt K’Tub đột ngột lóe lên, kèm theo là tiếng reo phấn khích. – Sao anh không nói chuyện này cho thầy N’Trang Long biết? Hay nói với thầy Hailixiro cũng được. Nghe nói mấy ổng khoái hai anh lắm mà.
Không thể nói ý kiến của K’Tub là một ý kiến tồi. Nhưng Êmê lại không tỏ vẻ gì hưởng ứng:
– Không ăn thua gì đau, K’Tub.
– Sao lại không ăn thua! – K’Tub mím môi. – Thậm chí em nghĩ có thể cầu cứu thầy Haifai. Ông này mà nghe đánh nhau với phe Hắc Ám chắc ổng nhảy tưng tưng.
– Xưa nay, trừ trường hợp sự cố xảy ra ngay trong khuôn viên nhà trường, thầy N’Trang Long chưa bao giờ cho phép các giáo sư trường Đămri tự tiện khiêu chiến với trùm Bastu… – Êmê cất giọng thảm não, trông nó buồn bã đến mức không thèm để ý đến việc tụi bạn vẫn liếc chừng chừng vô gương mặt méo xệch của nó như để chờ xem chừng nào thì nó mới òa ra khóc.
Thiệt sự thì Kăply cũng từng có ý định thổ lộ chuyện này với thầy N’Trang Long, mặc dù nó chưa bàn qua với Nguyên và giả như thằng bạn nó đồng ý thì nó cũng không rõ là tụi nó có gom đủ can đảm để đến gặp thầy hay không. Nhưng những gì Êmê vừa nói giống như một thùng nước lạnh xối lên ngọn lửa hy vọng vừa chớm lên trong lòng nó.
Kăply cảm thấy mặt mình như đang dài ra và vác cái bộ mặt chảy sệ thảm thương đó, nó thất thểu chui qua cổng trường vừa hiện ra trước mặt.
Kăply đụng ngay thằng Steng ở mé sân bên trái, ngay sau khi vừa chia tay với Êmê và K’Tub.
– Ồ, K’Brết, K’Brăk… – Steng hí hửng lao lên trước hai đứa rồi quay mặt lại như thể chặn đường, miệng vồn vã. – Tụi mày ra sao rồi?
Rồi không đợi hai đứa bạn nó trả lời, ánh mắt soi mói của Steng hăm hở đi qua đi lại giữa hai khuôn mặt đang cảnh giác của Nguyên và Kăply.
– Chậc, tao thấy không xong rồi… – Steng liến thoắng tiếp. – Thằng K’Brăk còn kha khá chứ sắc mặt thằng K’Brêt tệ quá, xem chừng không qua nổi tháng này đâu.
Kăply cười khẩy:
Tao thấy sắc mặt mày còn tệ hơn tao đó, Steng.
– Tao á! – Steng đưa tay lên xoa mặt, hồn nhiên đáp. – Nhưng tao đâu có ăn đòn của Buriăk. Những ai trúng phải lời nguyền Tan xác mới phải lo, giỏi lắm chỉ sống thêm chừng hai tháng nữa thôi.
Như thể một người cha đưa ra những lời khuyên vàng ngọc cho con cái, Steng nhìn Kăply, cất giọng ân cần:
– Nên chọn trước một ngôi mộ thật đẹp, K’Brêt à. Cần nhất là phải nằm giữa một khung cảnh hữu tình…
Dù đã lường trước những gì thằng Steng sẽ phun ra, Kăply vẫn không làm sao bắt mình đừng nổi điên. Nó nghiến răng trèo trẹo, vừa tức thằng Steng vừa tức thằng Nguyên giữ chặt tay không cho nó nhảy xổ tới:
– Tao thấy mày nên đi súc miệng cho thật sạch đi, Steng à.
– Sao mày lại nói với tao nặng lời thế hở K’Brêt? Đây là ý tốt…
Steng nhướng mắt, nghển bộ mặt lấm tấm mụn vào mắt Kăply với vẻ ngây thơ hết biết. Nhưng Steng không có dịp kết thúc lời phân bua của mình.
Có bốn năm đứa lớp Cao cấp 2 đang đi tới và Kăply vừa mới nghe loáng thoáng bên tai câu rủa “Cho mày té u đầu luôn”, đã thấy Steng bất thần ngã ngửa ra sau như bị ai xô mạnh, đầu dộng xuống đất đánh “cộp” một tiếng như trời giáng.
– Ui da!
Steng thét lên đau đớn và lóp ngóp bò dậy, hậm hực đảo mắt nhìn quanh. Nhưng nó lập tức thuỗn mặt ra: rõ ràng vừa rồi không có đứa nào chạm vô người nó, thậm chí tụi học trò lớp Cao cấp 2 còn đứng cách nó một quãng xa.
Hổng lẽ vừa rồi mình tự té? Steng ngạc nhiên tự hỏi, rồi như sực nghĩ ra, nó gườm gườm nhìn thằng Tam:
– Mày phải không, Tam?
Thiệt tình thì không phải mỗi thằng Steng nghi ngờ Tam. Trước khi nó lên tiếng, tụi bạn chung quanh đã đổ dồn mắt vô thằng này rồi. Ba cái vụ kỳ quặc xưa nay vẫn xảy ra ở trường Đămri luôn được gán cho Tam, và cú té bất ngờ vừa rồi của Steng chỉ có thể giải thích được nếu tất cả đều đồng ý rằng chính quái nhân Tam vừa tung ra một lời nguyền rủa thầm.
– Tao méc thầy N’Trang Long à… – Không thèm quan tâm đến cái lắc đầu ngượng nghịu của Tam, Steng mắt long sòng sọc, tiếp tục gầm gừ. – Thứ miệng mồm hôi hám như mày cũng chẳng sống lâu đâu. Mày sắp đi theo thằng K’Brăk và thằng K’Brêt rồi đó, chuẩn bị ình một ngôi mộ đi là vừa.
– Mày coi lại miệng mồm của mày đi rồi hãy nói, Steng… – Lại bị Steng lôi ra trù ẻo, Kăply tức muốn xịt khói lỗ tai nhưng nó chưa kịp máy môi thì một đứa con gái đứng trong đám đông đã nhanh nhảu lên tiếng trước.
Kăply nhận ra ngay con nhỏ này học cùng lớp Cao cấp 2 với mình. Con bé mắt to, lông mày rậm, khuôn mặt bầu bĩnh và nom ngộ nghĩnh đến mức ngay lần đầu tiên nhìn thấy Kăply tự nhiên liên tưởng đến một con mèo khoác áo chùng. Kăply đang tự hỏi không biết con nhỏ này tên gì thì Steng đã hổn hển nói:
– Chuyện này không liên quan gì đến chị hết, Bolobala.
– Nhưng liên quan đến mọi người… – Bolobala khinh khỉnh đáp và cái cách nó nheo mắt nhìn Steng cho thấy lúc này nó không có mong muốn nào hơn là làm sao cho thằng này biến thành con cóc quách cho rồi. – Mày thú nhận đi, có phải mày đã lên kế hoạch xây mộ cho toàn thể học sinh trường Đămri rồi không?
Steng quay sang Tam, làm như không nghe thấy Bolobala:
– Đồ quái vật. Tao sẽ chống mắt lên chờ coi mày bị đuổi khỏi trường Đămri như thế nào.
– Nếu tao là thầy N’Trang Long tao sẽ đuổi mày trước, Steng à. Chỉ cần nhìn thấy mày là bọn tao đã phát ốm rồi… – Tiếng một đứa con trai cất lên đầy chế giễu.
Nghe giọng nói quen quen, Kăply ngoảnh lại, nhận ra tụi học sinh lớp Cao cấp 1 cũng vừa nhập bọn với những đứa tới trước, và đứa vừa lên tiếng là thằng Y Gok, lúc này đầu đã lún phún tóc.
Kăply thoạt đầu hơi ngạc nhiên khi thấy tụi bạn không tỏ vẻ gì ác cảm với quái nhân Tam như nó đã từng chứng kiến ở khu rừng thưa vào sáng hôm qua, lúc thằng Amara bị kẹt cứng dưới gốc cây và thầy Haifai, chính xác là bà-vợ-hai-trong-một của thầy, đã hùng hổ quả quyết Tam là một trong những sứ giả của trùm Bastu.
Nhưng Kăply chỉ thắc mắc một chút xíu thôi, sau đó nó hiểu ngay là so với Steng, Tam dù sao cũng là đứa ít bị căm ghét hơn trong mắt bạn bè. Tam chỉ khiến bạn bè dè chừng, còn chính Steng mới làm cho tụi học sinh trường Đămri căng thẳng, hoang mang và khiếp hãi. Đó là lý do tại sao sau khi quét mắt nhìn Tam, tụi bạn vội vàng ngoảnh cổ ngó lơ chỗ khác, cố tình phớt lờ cái chuyện thằng này một lần nữa lại lạm dụng khả năng nguyền rủa thầm để gây lộn xộn trong trường.
Steng dường như cũng nhận ra thái độ thù địch của tụi bạn chung quanh nên sau khi Y Gok vừa lên tiếng, nó làm thinh cúi xuống vờ phủi phủi vạt áo chùng rồi nhanh chóng chuồn mất.
– K’Brăk, K’Brêt, lên lớp mới tụi mày học nổi không?
Kan Tô chen ra từ trong đám đông, tiến về phía Nguyên và Kăply, niềm nở hỏi.
– Ờ, ờ, cũng tàm tạm…
Nguyên ấp úng đáp, nói chưa dứt câu đã nghe tiếng thằng Amara cười hô hố:
– Láo toét. Tụi mày đã học được bữa nào đâu mà tàm tạm với chẳng tàm tạm.
Lúc này tụi bạn vừa trò chuyện vừa kéo nhau qua cánh cổng nhỏ ở bên hông các dãy lớp để vào khoảng sân bên trong.
Kăply chẳng buồn để ý đến lời châm chọc của Amara, vì ngay lúc đó nó nhác thấy Mua đang đứng thơ thẩn đằng trước hiên chỗ lớp Cao cấp 1.
– Chào Mua… – Kăply tiến lại chỗ nhỏ bạn, cất tiếng chào, cố nặn một nụ cười duyên dáng. – Bạn đi học sớm thế?
Mua lúc lắc hai bím tóc và ánh mắt nó nhìn Kăply cho thấy nó vẫn còn áy náy ghê gớm về chuyện bữa trước:
– Tôi đứng đây để đợi K’Brêt.
Kăply nghe tai mình lùng bùng, trong một thoáng nó như muốn khuỵu chân xuống. Cái câu vừa lọt vào tai nó lạ lùng đến nỗi nó chưa bao giờ tưởng tượng ra, kể cả trong những giấc mơ táo bạo nhất.
– Mua đợi tôi thật á! – Kăply ngây ngô hỏi lại, mặt nghệt ra.