Bạn đang đọc Chuyện xứ Lang Biang (Tập 1: Pho tượng của Baltalon): Chương 13 phần 2
K’Tub bỗng hấp háy mắt, thò tay níu tay Nguyên, hạ giọng:
– Hôm nào anh bày em độn thổ với nha.
– Ê, K’Brăk, K’Brêt! Tụi mày trốn đi đâu rồi?
Nguyên chưa kịp trả lời K’Tub đã nghe thằng Amara mắt hí réo om sòm, liền lật đật kéo tay Kăply co giò vọt thẳng.
Khu rừng thưa bắt đầu ngay ở chỗ vườn rau chấm dứt. Lúc Nguyên và Kăply chạy tới, đám học trò lớp Cao cấp 2 đang quây quần dưới gốc thông chỗ bìa rừng.
Amara hét vào mặt Nguyên và Kăply khi vừa thấy hai đứa này:
– Tụi mày nghĩ là có thể dựa dẫm vào thầy N’Trang Long để muốn làm gì thì làm hả?
Trong khi Nguyên và Kăply ngớ ra vì sửng sốt thì thầy Haifai đã nạt Amara:
– Im đi, Amara! Thay vì hò hét như thể trò là hiệu trưởng trường Đămri, trò thử độn thổ từ đây đến chỗ gốc cây đằng đó xem.
Amara nhìn theo tay chỉ của thầy Haifai, nheo mắt ước lượng khoảng cách, cười ngạo nghễ:
– Chuyện nhỏ mà thầy.
Nó giơ tay ra phía trước, lầm rầm niệm chú và thoắt biến mất.
Kăply tức Amara bầm ruột tím gan, trong lòng lúc này chẳng có ao ước nào hơn là mong cho thằng này ở luôn dưới đất sống chung với giun quách. Đang hầm hầm nhủ bụng, nó chợt nghe bên tai có tiếng vo ve như muỗi kêu:
– Cho mày kẹt vô gốc cây luôn cho rồi.
Kăply giật mình ngoảnh cổ ngó quanh, không đoán ra đứa nào vừa nói, bỗng nghe tiếng thằng Amara kêu oai oái đằng trước:
– Cứu con, thầy ơi.
Thầy trò lớp Cao cấp 2 nhảy bắn mình lên, điếng hồn xô nhau chạy tới trước.
– Trò đang ở đâu, Amara! – Thầy Haifai hét như sấm.
– Ở đằng sau gốc cây nè thầy… – Tiếng Amara hổn hển đáp.
Mọi người vòng ra sau gốc cây, tá hỏa khi thấy thằng Amara chỉ ló có nửa người trên mặt đất, nửa kia chôn cứng dưới gốc cây.
– Trời đất! – Thầy Haifai nổi cáu. – Trò độn thổ cái kiểu gì ngu như heo vậy hả? Sao lại nhắm gốc cây trồi lên?
Tóc tai dựng đứng, thầy chọc những ngón tay xanh xanh đỏ đỏ vô người Amara, nóng nảy hô:
– Lên mau!
Dưới sức mạnh của câu thần chú, thân hình Amara từ từ nhúc nhích và vất vả trồi lên từng chút một.
– Chắc tiêu con quá, thầy ơi! – Chịu được một lúc, thằng Amara đau đến chảy nước mắt, thảm thiết kêu lên. – Thầy nhổ lên kiểu này, chắc con rớt mất cặp giò quá hà.
– Thôi được rồi, – thầy Haifai chùi mồ hôi trán, mặt mày tối sầm, – để ta nghĩ cách khác.
– Rõ là ngốc! – Từ cái miệng đỏ chót của thầy, giọng nữ thình lình lên tiếng. – Bộ ông không biết độn thổ mang nó qua chỗ khác hả?
Được mách nước, thầy Haifai “à” lên một tiếng, trán dãn ra. Chẳng buồn để ý đến câu chửi nặng quá mạng, thầy hối hả bước lại ôm lấy Amara, miệng rối rít niệm chú. Trước vẻ mặt hồi hộp của bọn học trò, thầy và Amara chớp mắt đã biến mất và chừng một giây sau trồi lên ngay khoảng đất trống gần đó.
Amara thoát nạn nhưng chẳng mấy tươi tỉnh. Nó cười như mếu, vừa thoát khỏi tay thầy Haifai đã vội cúi xuống xoa bóp cặp giò lúc này như muốn vẹo qua một bên.
– Thiệt tình là ta không thể hiểu được! – Thầy Haifai gãi gãi cái mũi gãy, giọng bực tức thấy rõ. – Đây đâu phải là lần đầu tiên trò độn thổ hả Amara?
– Chính con cũng không hiểu thưa thầy! – Amara đáp, mặt chưa hết hoang mang.
Thầy Haifai nhíu mày:
– Khi nãy trò đọc câu thần chú số mấy?
– Con nhớ rành vụ đó mà, thầy… – Bị chạm tự ái, Amara cố nhướng cặp mắt khít rịt. – Khi ở bãi đất trống, đơn giản chỉ cần độn thổ bằng câu thần chú số 1 hoặc số 2. Còn gặp nơi có nhiều chướng ngại vật như cây cối, nhà cửa, phải niệm câu thần chú số 4 hoặc số 5. Ở nơi có sông ngòi, ao hồ, niệm câu số 6…
– Trò lằng nhằng quá! – Thầy Haifai sốt ruột hừ mũi. – Khi nãy trò niệm câu…
– Số 4… – Bị thầy cắt ngang, thằng Amara cũng nổi quạu cắt ngang lời thầy nó.
Nhưng thầy Haifai lúc này chẳng còn tâm trí đâu để nhận ra thằng Amara bướng bỉnh kia đang giở trò mất dạy với mình. Đôi môi đỏ choét của thầy mím lại một hồi lâu (lần đầu tiên Nguyên và Kăply không thấy hàm răng lởm chởm của thầy bày ra ngoài), những móng tay khoằm khoằm không ngừng cào roàn roạt lên mái tóc lưa thưa, có vẻ như chưa bật máu chưa thôi.
Dán chặt mắt vào bộ mặt căng thẳng kia, bọn học trò nín thở rình rập thầy Haifai, cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt nặng nề đang đè lên tụi nó như trước một trận mưa giông.
– Không thể được! Không thể như thế được!
Vung mạnh hai tay, thầy Haifai đột ngột hét lên khiến bọn trẻ phát hoảng. Nhát gan như Kăply không chỉ tái mét mặt mà còn giật bắn người, đôi chân tự động bước thụt lui ra sau mấy bước.
– Không được chuyện gì hả thầy! – Amara ngơ ngác hỏi, mà cũng chỉ có nó là đứa duy nhất dám lên tiếng trong lúc này.
Thầy Haifai rọi cặp mắt tối om om vào Amara, mặt mày nghiêm trọng:
– Nếu quả thực trò niệm câu thần chú số 4 thì không thể nào đun đầu vô gốc cây được, trừ phi… trừ phi…
Amara há hốc miệng, lắp bắp lặp lại:
– Trừ phi… trừ phi…
Ánh mắt xẹt ngang xẹt dọc trong đám học trò, giọng thầy Haifai bỗng rít lên y hệt quả đại bác bay trong không khí:
– Trừ phi có một ai đó ếm trò.
Trong khi Kăply nghe lạnh toát sống lưng khi nhớ lại lời nguyền rủa bí mật vọng vào tai nó lúc nãy thì cả lớp Cao cấp 2, từ thầy Haifai cho đến bọn học trò, không hẹn mà cùng dồn mắt vô Tam, mặt mày ai nấy đều toát ra vẻ ngờ vực không giấu giếm.
Tam vốn đã đứng tuốt đằng sau và tách xa đám đông, lúc này thấy mọi người đều nhìn nó chăm chăm, liền bối rối cúi đầu xuống.
– Phải trò không, Tam! – Thầy Haifai quát lên.
Tam lúc lắc đầu, vẫn không ngước mắt lên.
– Không phải trò thì còn ai vô đây! – Giọng thầy Haifai càng lúc càng phẫn nộ. – Trừ trò ra, cả trường Đămri này đâu còn người thứ hai có cái mõm độc địa như trò. Tên trùm Bastu khốn kiếp gài trò vô đây để làm tanh banh cái trường này phải không?
Tam rụt rè ngẩng đầu lên, giọng sợ hãi:
– Con không phải là người của phe Hắc Ám, thưa thầy.
– Ta chẳng tin chút xíu nào những gì trò nói đâu! – Thầy Haifai liếc xéo Tam, mặt không giấu vẻ ghê tởm. – Hừm, ta không hiểu tại làm sao mà ngài N’Trang Long chưa chịu tống cổ trò ra khỏi trường.
Giọng nữ của thầy Haifai đanh đá hùa theo, giọng chua như giấm:
– Đừng mất công lải nhải với nó nữa! Có khi thằng nhãi này là một trong những sứ giả của trùm Bastu cũng chưa biết chừng.
Nghe câu nói rùng rợn đó, bọn học trò lập tức túm tụm vào nhau, rúm người lại, nhìn Tam bằng ánh mắt sợ sệt và cảnh giác.
Gương mặt của Tam vốn đã xanh xao càng trắng bệch ra, thiệt tình Kăply chưa từng thấy bộ mặt nào bi thảm như thế. Nó cất tiếng rên rỉ:
– Con không có, thưa cô. Con không có thật mà.
Thầy Haifai tiếp tục nói bằng giọng nữ, môi cong lên khinh bỉ:
– Trên đời này trừ ngài N’Trang Long lẩm cẩm ra, ai mà tin nổi trò!
Mặt đỏ nhừ, thầy Haifai trừng mắt nhìn Tam thêm một lúc, quai hàm bạnh ra, tức tối đến mức người thầy rung bần bật khiến các khớp xương trong người kêu lên cót két như tấm ván bị uốn cong. Nhìn hai bàn tay đầy móng vuốt của thầy đang vặn vẹo xoắn chặt lấy nhau, Kăply nghe lưng mình nổi đầy gai ốc, cứ sợ thầy nhảy xổ vào bóp cổ Tam.
Bộ tịch của thầy Haifai làm thằng Tam sợ đến líu cả lưỡi. Nó trân trân dòm lại thầy, không phải vì khiêu khích mà thiệt tình là tại nó không đủ sức để dời cặp mắt đi đâu.
May làm sao cuối cùng thầy Haifai như cũng biết ra là không nên làm điều gì bá láp trong khuôn viên nhà trường. Nhưng thầy cũng không còn tâm trí đâu để tiếp tục buổi thực tập.
Thầy nhìn đám học trò trước mặt bằng ánh mắt đỏ ngầu như cầu cho quỷ vật hết cả lũ đi cho rồi và nhe răng quát lớn.
– Giải tán!
Phán một câu gọn lỏn, thầy quày quả đi trước, lũ nhóc sững sờ một thoáng rồi thở dài tiu nghỉu đi theo. Trông bộ dạng lếch thếch của thầy trò lớp Cao cấp 2 lúc này thật chẳng khác gì một đám tàn quân.
Kăply đi tụt lại phía sau, định lân la đến bên Tam tìm cách dò hỏi. Khi nãy, rõ ràng tai nó nghe thấy lời nguyền rủa khiến thằng Amara kẹt cứng vô gốc cây, chỉ không biết có phải chính Tam là thủ phạm hay không.
Nhưng Tam cứ gằm đầu xuống đất khiến Kăply không cách nào gợi chuyện. Thậm chí có lúc nó vờ vấp té, húc mạnh vô người Tam, thằng này cũng chẳng buồn quay lại.
Nguyên hốt hoảng kéo tay Kăply:
– Thằng ngu! Mày làm trò gì thế hả?
– Tao tính hỏi có phải chính nó đã ếm thằng Amara khó ưa kia không.
Mặt biến sắc, Nguyên kê miệng vào sát tai bạn, giận dữ rít qua kẽ răng:
– Đừng đụng vô nó. Nếu nó thực sự là người của phe Hắc Ám thì tao với mày sắp tiêu tùng rồi đó, biết chưa đồ con lừa!
Kăply không ngờ thắc mắc của nó được giải đáp ngay trên đường về. Nghe nó kể lại sự cố trong giờ thực tập môn Độn thổ, K’Tub cười hì hì:
– Chính anh Tam ếm anh Amara chứ ai.
– Làm sao em biết?
– Chỉ anh với anh K’Brăk bị lú lẫn nên không biết thôi. Cả trường Đămri ai chẳng biết anh Tam là một buyagan.
Kăply tròn mắt:
– Buyagan là cái quái quỷ gì thế?
– Anh nói gần đúng rồi đó, anh K’Brêt. Buyagan không phải là quái quỷ, mà là quái nhân.
Păng Ting cười khúc khích lên tiếng đáp. Nó học chung lớp Trung cấp 2 với Êmê, cả hai cùng với K’Tub ba ngày nay đang bị hành tơi tả bởi các bài thi kiểm tra nhưng vẻ lanh lợi hình như chưa kịp biến mất khỏi khuôn mặt dễ thương của nó. Bữa nay, Păng Ting đã khôi phục lại mái tóc xanh lá cây như những đứa khác, lại mặc áo chùng đồng phục trường Đămri nên trông nó đã bớt gây sốc cho Nguyên và Kăply như lần đầu tiên gặp mặt.
– Quái nhân là gì hở Păng Ting! – Nguyên nhìn cô bé, tò mò hỏi.
Păng Ting trả lời bằng cách giơ năm ngón tay ra trước mặt, cười hề hề:
– Rẻ thôi. Chỉ năm năpken, anh K’Brăk à.
Trong khi Nguyên nhíu mày cố đoán xem Păng Ting muốn nói gì thì K’Tub đã nhún vai:
– Trả lời một câu dễ ợt như thế mà cũng đòi tiền. Thiệt tình!
Quay qua Nguyên, K’Tub hấp háy mắt:
– Đừng thèm xùy tiền ra anh K’Brăk. Để em nói miễn phí cho anh nghe. Quái nhân là… là… quái nhân, ừm, có nghĩa là… một kẻ khác người…
– Ai chả biết quái nhân là một kẻ khác người! – Păng Ting bĩu môi. – Giải thích hay ghê! Hàng miễn phí đúng là chất lượng có khác!
Thấy K’Tub lộ vẻ lúng túng, Êmê liền mỉm cười giải vây:
– Anh K’Brăk! Quái nhân là người có khả năng thực hiện những lời nguyền rủa thầm.
Nguyên nhìn vào đôi mắt đen lay láy của Êmê, se sẽ nhích người ra xa một chút để khỏi bị cô bé nắm lấy tay:
– Là sao hở Êmê? Học sinh nào học qua lớp Cao cấp 2 mà chẳng am hiểu nghệ thuật nguyền rủa?
– Có chỗ khác nhau, anh K’Brăk à… – Êmê hấp háy cánh mũi hếch. – Tất cả chúng ta khi thực hiện lời nguyền, đều phải có động tác phối hợp và phải đọc to lời nguyền. Những quái nhân không vậy, họ chẳng cần vung đũa phép hay giơ tay nhích chân, chỉ nói thầm trong miệng, lời nguyền rủa lập tức có hiệu lực.
– Chính vì vậy khi quái nhân ra tay, không ai có thể đề phòng… – Păng Ting ngứa miệng bổ sung, chẳng buồn hỏi tiền, quên phắt vừa rồi nó chê hàng miễn phí tan nát.
– Ghê thiệt! – Kăply rùng mình buột miệng, cái cảnh thằng Amara bị kẹt cứng dưới góc cây vừa khiến nó khoai khoái lại vừa làm nó sờ sợ.
– Bộ chỉ có quái nhân mới làm được điều đó thôi sao, Êmê! – Nguyên tò mò hỏi.
– Đó là năng lực bẩm sinh, anh K’Brăk à. Dĩ nhiên cố thì cũng có thể luyện được, nhưng trường Đămri cấm tiệt chuyện đó. Từ lâu, những lời nguyền rủa thầm đã được liệt vào danh mục những pháp thuật bị cấm. Người ta coi đó là nghệ thuật hắc ám.
– Nhưng dựa vào đâu mọi người khẳng định Tam là một quái nhân! – Kăply cố tình bắt bẻ, mong tìm ra một chút ánh sáng từ những câu trả lời. Cho đến bây giờ, nó cũng không chắc là lời nguyền bí mật kia có phải thốt ra từ miệng Tam hay không.
– Không ai khẳng định cả, anh K’Brêt… – Êmê chớp chớp đôi mắt đẹp. – Nhưng tất cả đều nghi ngờ, vì anh Tam có cái tật kỳ quái là hay nói lầm bầm trong miệng, đã thế từ ngày ảnh đặt chân vào trường Đămri, thỉnh thoảng lại xảy ra những chuyện kỳ lạ ở những lớp ảnh theo học.
– Nếu chỉ nghi ngờ thôi làm gì mà thầy Haifai căm ghét nó dữ vậy! – Kăply hừ mũi, ngạc nhiên thấy mình bênh vực Tam một cách hùng hổ.
– Ờ, mà ông thầy Haifai này cũng quái đản thiệt! – Nguyên sực nhớ ra. – Ổng lúc nói giọng nam lúc nói giọng nữ, chẳng biết lúc nào ổng nói lúc nào không phải ổng nói.
– Giọng nữ là vợ ổng đó, anh K’Brăk… – K’Tub nhanh nhảu giải thích.
Tuy đã ngờ ngợ từ trước, câu trả lời của K’Tub vẫn khiến Nguyên và Kăply nghe đầu mình kêu ong ong. Hai cái miệng thốt ra gần như cùng lúc:
– Vợ thầy Haifai?
– Thì vợ ổng chứ ai! – K’Tub hớn hở đáp, vẻ sửng sốt của Nguyên và Kăply làm nó khoái chí thấy rõ. – Vợ ổng ở ngay trong người ổng mà.
Mắt Nguyên trợn tròn:
– Làm sao mà vợ ổng chui vô người ổng được? Mà bả chui vô đó làm chi?
– Em đâu có biết! – K’Tub lúng túng chà tay lên chót mũi. – Ngay ngày đầu tiên đi học, em đã thấy vợ ổng ở trong người ổng rồi.
Păng Ting khoe hiểu biết:
– Hai vợ chồng thầy Haifai cùng dạy lớp Cao cấp 2. Thầy dạy các môn Độn thổ, Tự biến hình và Thần chú chiến đấu, còn vợ thầy dạy các môn Giải mộng, Nghệ thuật nguyền rủa và Các loại thần chú bị cấm.
Nguyên gật gù:
– Hèn gì tụi học trò lúc thì gọi ổng bằng thầy, lúc thì gọi bằng cô. Hóa ra tụi nó phân biệt theo giọng nói.
– Theo lời mấy anh chị từng học lớp Cao cấp 2, bà vợ thầy Haifai quái chiêu lắm… – K’Tub tố cáo bằng giọng hào hứng. – Ổng đang dạy, bả cứ chen vô cãi ổng hoài à. Bả còn bắt ổng tô môi, đeo bông tai, để móng tay dài rồi kiếm sơn bôi tùm lum lên đó. Ổng sợ vợ một cây, bả biểu gì làm nấy, rốt cuộc người ổng xanh xanh đỏ đỏ ngó y chang con tắc kè bông.
Kăply thở một hơi dài sượt:
– Ờ, bộ dạng ổng ngó kỳ cục thiệt. Dòm ổng, cứ thấy ơn ớn thế nào!
Êmê cười khẽ:
– Nói cho đúng ra, không phải đứa nào cũng ớn thầy Haifai. Đối với mấy đứa láu cá cứ theo nịnh nọt vợ ổng, có cho vàng ổng cũng chẳng dám đụng vào tụi nó đâu.
Nhận xét của Êmê trúng ngay chóc vô trường hợp thằng Amara khiến Kăply bất giác phì cười. Rõ ràng sáng nay Amara cư xử rất hỗn láo nhưng thầy Haifai thực sự là không làm gì được nó. Nghĩ đến chuyện thầy Haifai bị vợ vặt trụi tóc, đã mấy lần Kăply ngứa miệng tính phun ra. Nó đoán là tụi Êmê, Păng Ting và K’Tub chưa biết chi tiết cực kỳ hấp dẫn này. Nhưng cứ vừa mấp máy môi là Kăply lại đổi ý. Mặc dù không có cảm tình gì với thầy Haifai, nó cũng thấy là không nên nói xấu ổng nhiều quá, nhất là dù sao ổng cũng có điểm giống tụi nó là rất căm thù trùm Bastu.
Đầu óc đang lơ mơ, Kăply bỗng thấy có ai nắm tay mình kéo mạnh.
– Chạy mau! – Tiếng Nguyên quýnh quýu giục.
– Gì thế?
– Thằng Steng.
Kăply ngoái lại, vừa nhác thấy chiếc bóng gầy gò của Steng thấp thoáng bên kia đường, chưa kịp phản ứng đã nghe K’Tub cười khì:
– Kệ nó, anh K’Brăk. Mình đi đông như thế này, nó không dám bén mảng lại đây đâu.
Êmê lúc lắc mái tóc vàng, tặc lưỡi:
– Không hiểu sao ai cũng nghi Tam là người của phe Hắc Ám, trong khi đúng ra thằng Steng này mới là đứa đáng ngờ nhất. Tam cùng lắm là chỉ quậy phá cho vui, còn con rắn độc này lúc nào cũng mong cho cả trường Đămri ngủm sạch, thiệt hết biết luôn!