Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 33:
Chương 33: Trở về
Sau đó Hứa Vi lại bị Cố Thần dụ dỗ một lần nữa, lần này không kịch liệt như lần đầu tiên, còn bị Hứa Vi oán trách.
Quần áo hai người hỗn loạn trên người, nơi cả hai giao nhau dính chất lỏng làm bẩn quần áo, không thể mặc được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chúng ta cứ thế này ra ngoài sao?” Hứa Vi cau mày, nhìn quần áo dúm dó trên người, rất đau đầu.
“Không sao cả. . .” Cố Thần xoa đầu cô, đang nói thì chiếc điện thoại bị ném qua một bên đổ chuông, Cố Thần nhìn Hứa Vi, cô chán ghét kéo quần áo, lau thứ màu trắng nhìn keo phía trên.
“. . . Được, cậu đến đây đi.”
Hứa Vi chỉ nghe Cố Thần nói câu này, vừa bận rộn làm vừa hỏi: “Anh bảo ai tới đây? Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Trợ lý Lâm.” Cố Thần buông điện thoại, nắm lấy tay cô, để cô không lau nữa, rồi sửa lại tóc cô.
“Trợ lý Lâm?” Hứa Vi liếc anh một cái, không hiểu anh bảo trợ lý Lâm đến đây làm gì.
Cố Thần mỉm cười, không trả lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lâu sau, cửa bị gõ, cả người Hứa Vi cứng đờ, căng thẳng nhìn Cố Thần.
“Không sao đâu. . .” Cố Thần trấn an mỉm cười, kéo cô đứng ra phía sau cửa, tự mình mở cửa, đưa tay ra nhận lấy đồ trợ lý Lâm mang đến, rồi đóng cửa lại.
“Quần áo ư?” Hứa Vi kinh ngạc nhìn quần áo trong tay Cố Thần.
“Ừ.” Cố Thần đưa đồ nữ cho Hứa Vi: “Thay đi.”
Hứa Vi vội nhận lấy, vừa thay quần áo vừa hỏi: “Anh gọi điện thoại cho trợ lý Lâm ư? Sao em lại không biết thế?”
“Trước khi em tiến vào.” Cố Thần không hề ngượng ngùng, cũng chẳng chột dạ.
“Ồ.” Hứa Vi gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, khó tin nhìn anh: “Hoá ra đều là kế hoạch của anh à?”
“Khụ. . . Cũng không phải. . .” Cố Thần dùng mu bàn tay xoa xoa đầu mũi: “Trước khi gặp em không có suy nghĩ này.”
Hứa Vi bất đắc dĩ nhắm mắt, lại nghĩ đến điều gì đó, kinh hãi nói: “Anh bảo trợ lý Lâm đưa quần áo đến, chuyện đó. . . Chúng ta. . . Như vậy. . . Chẳng phải cậu ta sẽ biết sao?”
“Yên tâm.” Cố Thần vuốt phẳng nếp gấp trên áo cô: “Cậu ta sẽ không kể với ai.”
Tất nhiên cậu ta sẽ không nói với ai, nhưng cậu ta đã biết! Chuyện này còn chưa đủ mất mặt sao? Bọn họ tới đây chúc thọ người lớn, nhưng lại làm ra chuyện này trong nhà người khác!
“Được rồi, nghĩ nhiều làm gì!” Cố Thần xoa đầu cô, tức giận nói.
“Em về trước, lát nữa anh về sau đi!” Hứa Vi trừng mắt liếc anh một cái, mở cửa bước ra ngoài trước.
Cố Thần bất đắc dĩ bĩu môi, Tiểu Vi của anh dễ ngại quá.
Quả nhiên, khi Hứa Vi trở về, bọn họ sớm đã ăn xong, những người quen biết nhau thì tụ tập vui đùa. Hứa Vi tìm thấy Lâm Sơ Kiến, cô ấy vội vàng kéo cô: “Cậu đi đâu thế? Sao bây giờ mới về?”
“Lạc đường ở vườn hoa.” Hứa Vi vội cười đáp, hơi chột dạ.
Nhìn thấy cô không có gì khác thường, Lâm Sơ Kiến mới yên tâm. Lại ghé sát bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cảm thấy anh trai tớ thế nào?”
Nhắc đến chuyện này, Hứa Vi vừa bực vừa buồn cười, nhẹ nhàng véo tay cô ấy một cái, nghe cô ấy đau đớn hít hà một hơi, mới nói: “Sau này cậu đừng làm mai loạn xạ nữa!”
“Sao thế?” Lâm Sơ Kiến vừa xoa tay mình, vừa hỏi cô: “Anh trai tớ không tốt à?”
Hứa Vi liếc cô một cái, nghĩ đến những lời Lâm Sơ Dương nói với cô lúc trước, lắc đầu thở dài: “Tóm lại về sau cậu đừng như thế nữa, nếu không tớ sẽ tức giận.”
Nhìn dáng vẻ của cô không giống như đang nói đùa, Lâm Sơ Kiến đành phải tiếc nuối thở dài một cái.
“Cũng không còn sớm, tớ phải về rồi.” Hứa Vi nhìn thấy Cố Thần đã về, lại thấy anh lơ đãnh gõ gõ đồng hồ, biết anh đang nhắc nhở cô phải về, liền kéo Lâm Sơ Kiến đi tìm bà Lâm: “Đi cùng tớ tạm biệt bác gái nào.”
Khi hai người từ phòng bà Lâm bước ra, Lâm Sơ Kiến bất ngờ dừng bước chân, như đang suy tư nhìn Hứa Vi.
“Làm sao vậy?” Hứa Vi bị cô nhìn mất tự nhiên.
“Lúc đến đây, hình như đâu phải cậu mặc bộ này?” Lâm Sơ Kiến hơi nheo mắt.
“Cậu nhớ nhầm rồi!” Hứa Vi lập tức phủ nhận: “Chính là bộ này!”
“Thật không?” Lâm Sơ Kiến cười bỡn cợt.
“Ừ.” Hứa Vi làm như không thấy, kéo cô ấy ra ngoài.
Đã có không ít người đến tạm biệt bà Lâm, chuẩn bị rời đi, đợi đến khi mấy người Hứa Vi đến cửa cũng tạm biệt vài người.
“Anh trai, giúp em đưa bé Tiểu Vi về đi.” Lâm Sơ Kiến giữ chặt Lâm Sơ Dương đang tiễn khách ở của: “Em đi giúp người đẹp.”
“Không cần, tớ gọi xe về.” Hứa Vi vội xua tay từ chối.
“Vị tiểu thư này thật biết nói đùa!” Hàn Gia Ý nghe được câu đó, không nhịn được mỉa mai, “Đây là biệt thự tư gia, xe taxi ở đâu ra?” Cô ta không quên trong bữa tiệc anh A Thần đã nhìn cô vài lần, đừng tưởng rằng cô ta không thấy.
“Tôi trở về thành phố, vừa khéo có thể tiễn Hứa tiểu thư một đoạn.” Cố Thần đứng bên cạnh bất ngờ lên tiếng: “Cũng không cần làm phiền đến anh Sơ Dương đâu.”
Lâm Sơ Dương nhướng mày, cười nói: “A Thần giúp tôi đưa em gái Hứa Vi về, đúng là vô cùng biết ơn.”
Cố tình xem nhẹ cách xưng hô kia của anh ấy, Cố Thần mỉm cười nhìn Hứa Vi: “Nếu đã như vậy, Hứa tiểu thư cứ ngồi xe tôi về thôi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố.” Hứa Vi cười nói cảm ơn.
“Anh A Thần.” Hàn Gia Ý nước mắt vòng quanh, tủi thân nhìn Cố Thần.
“Tài xế lái xe sẽ đến, Hứa tiểu thư cứ đi theo tôi.” Cố Thần không thèm nhìn Hàn Gia Ý, rất lịch sự đưa Hứa Vi ra tận xe của mình.
“Anh A Thần!” Hàn Gia Ý dậm chân: “Em cũng muốn ngồi xe anh về!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, Hàn tiểu thư lái xe đến mà?” Cuối cùng Cố Thần mới dừng bước, mặt vô cảm nhìn Hàn Gia Ý.
Lời từ chối này quá rõ ràng, mặt Hàn Gia Ý trắng bệch.
“Hừ!” Lâm Sơ Kiến hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc Hàn Gia Ý một cái: “Có vài người, da mặt rất là dày đấy!”
“Lâm Sơ Kiến!” Sắc mặt Hàn Gia Ý trắng đen đan xen, hận không thể thọc một dao lên người Lâm Sơ Kiến.
Lâm Sơ Kiến khinh thường liếc cô ta một cái, kéo anh trai mình vào nhà.
Cố Thần và Hứa Vi cũng đã lên xe, chỉ còn lại Hàn Gia Ý và một số người chỉ chỏ ở cửa.
Đối với Cố Thần và Hứa Vi mà nói, Hàn Gia Ý như thế nào, bọn họ cũng chẳng để tâm.
Tiểu Triệu lái xe đến, trợ lý Lâm ngồi ở ghế phụ. Hứa Vi và Cố Thần ngồi ở phía sau. Vừa lên xe, Cố Thần đã ôm eo Hứa Vi, đặt đầu gối lên đùi cô.
Hứa Vi vội đẩy anh ra, đằng trước có người đấy!
“Để anh nằm một lát.” Cố Thần ôm chặt cô, nhắm mắt lại nói.
Thấy anh không làm gì xằng bậy, cũng chỉ có Tiểu Triệu và trợ lý Lâm, Hứa Vi cũng tuỳ anh.
Không bao lâu sau, bên trong xe an tĩnh đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của Cố Thần, Hứa Vi hơi kinh ngạc, càng thêm đau lòng, anh mệt như vậy sao?
“Tối hôm qua ông chủ họp cả đêm, trời sáng đã ngồi máy bay trở về, vội vã đi đến nơi này, hầu như còn chưa chợp mắt.” Trợ lý Lâm nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Vi qua kính chiếu hậu, nhỏ giọng nói mấy câu.
Hứa Vi gật đầu, không nói gì. Cúi đầu nhìn Cố Thần cau mày, đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng. Không ngờ anh lại mệt như thế, nếu biết sớm thì lúc nãy không cho anh làm bậy rồi.