Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 30:
Chương 30: Kêu cho em nghe (H)
Gió ngoài cửa sổ lay động bức màn, thổi bùng sự khô nóng trên cơ thể cả hai. Cố Thần nghe thấy lời nói của Hứa Vi, trong lòng sự vui sướng đè ép dục vọng.
Anh không nói gì, Hứa Vi tưởng rằng cô chủ động đã khiến anh sợ. Rốt cuộc thì trong chuyện này, anh luôn là người chủ động. Vòng tay ôm lấy anh dần dần buông ra, Hứa Vi nằm xuống, khép hờ mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thần phục hồi tinh thần, nhìn thấy hàng lông mi liên tục lay động của cô, đưa tay cởi bỏ quần áo của mình, rồi cởi quần, lúc này mới phủ lên người cô lần nữa, hôn lên đôi mắt cô.
Lại áp sát gáy, ngậm lấy vành tai, nói nhỏ: “Tiểu Vi giúp anh. . .”
Anh nắm lấy tay cô, dọc theo cơ thể trần trụi của anh, đến phần thắt lưng, sờ đến vật kia đã khiến quần lót căng thành lều trại nhỏ.
Thật to! Bàn tay Hứa Vi ý thức được điều này mà co rúm lại.
Cố Thần cười khẽ, tiếp tục cắn vành tai cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Vi cầm giúp anh được không?” Nói xong buông lỏng bàn tay cô.
Giọng điệu của anh hơi khàn, ẩn chứa dục vọng, rót vào trong tai Hứa Vi, lập tức đã khiến cô mềm nhũn nửa người.
“Được.” Hứa Vi nhẹ nhàng gật đầu, phát hiện mình không thốt ra nổi lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô run rẩy ôm lấy eo anh, nắm lấy mép quần lót, từng chút một cởi xuống.
“Tiểu Vi.” Cố Thần bất ngờ hít hà một tiếng, nhìn cô nhắm chặt mắt, có chút dở khóc dở cười: “Vướng rồi. . .”
Vướng?
Vướng sao!
Hứa Vi xấu hổ muốn chết, trong tiếng cười trầm thấp của anh, đưa tay lên trước bụng anh, sờ thấy phân thân bị cương cứng, cô nắm chiếc quần lót, kéo mạnh một cái, thứ to lớn kia bất ngờ bung ra, vỗ lên bụng nhỏ của cô, rơi vào tay cô.
Tuy số lần hai người làm không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô chạm vào nơi này của anh, vừa tò mò vừa sợ hãi.
“Tiểu Vi, có muốn sờ nó không?” Điệu bộ cô quá đáng yêu, khiến anh không kìm được muốn trêu đùa cô.
Hứa Vi không nói gì, đưa tay sờ đến. Nói rằng đây là nơi yếu ớt nhất của đàn ông. . . Vậy cô cũng muốn nắm giữ anh.
Nhưng Hứa Vi buồn phiền phát hiện ra, một bàn tay của cô vốn không cầm được. Vừa cứng vừa to, còn co giật vài cái trong tay cô, cảm giác rất kỳ quái.
“Ư. . . Tiểu Vi!” Cố Thần run lên: “Em muốn bóp chết anh à?”
Hứa Vi hoảng sợ, vội vàng buông lỏng tay, lén nhìn anh, nhìn sắc mặt anh tái nhợt đổ đầy mồ hôi.
Nhất định là thời cơ chưa đến, Cố Thần rất hối hận, không nên để cô thăm dò mình lúc này. . . Anh đã quá sơ ý, cô có thể đánh ngất Hà Minh, có thể mường tượng ra sức lực rất lớn.
“Thật xin lỗi. . . Xin lỗi anh, em không cố ý. . .” Hứa Vi vội vàng xin lỗi, cô thật sự không cố ý, cô chỉ. . . Chỉ say mê chút. . .
Cố Thần vô lực trượt xuống khỏi người cô, bặm chặt môi.
“Anh không sao chứ?” Hứa Vi hơi chột dạ hỏi.
“Không sao. . .” Cố Thần thở dài, vừa rồi cô dùng sức hơi lớn, có hơi đau, nhưng chỉ trong chốc lát.
“Em không cố tình. . . Anh không sao thật chứ?” Hứa Vi không tin lắm, vừa rồi anh đau như vậy. . .
“Thật sự không sao mà. . .” Cố Thần vừa tức vừa buồn cười, xoa nắn mặt cô, cười cợt một câu: “Sau này vẫn có thể khiến em khoái lạc thỏa mãn là được. . .”
Cô nghiêm túc, còn anh thì đùa giỡn cô, Hứa Vi áp sát ngực anh cắn một cái, để lại dấu răng nhàn nhạt.
Cố Thần cười ôm cô, để cô đè lên ngực mình. Tuy dục vọng đã lùi đi, nhưng bây giờ anh lại có một cảm giác thỏa mãn loáng thoáng. So với lúc đó trước đây đều mãnh liệt hơn. Trước kia cô ở trước mặt anh đều cẩn thận, không dám tiến thêm một bước về phía anh, bây giờ giữa hai người họ cuối cùng đã có thể khác đi một chút. Xem ra sau này vẫn phải cố gắng giảm bớt công việc, thân thiết nhiều hơn với cô.
“Về chuyện Giang Cầm Sinh, em không cần lo lắng nữa.” Nhớ đến chuyện gì đó, Cố Thần hôn lên trán cô.
“Hả?” Hứa Vi hơi kinh ngạc, làm sao anh biết cô và Giang Cầm Sinh cãi nhau, chưa bao giờ cô kể chuyện ở công ty mình, anh cũng rất ít hỏi.
“Kiến trúc Trung Hằng đã sa thải cô ta.” Cố Thần cho rằng cô tò mò cái này.
“À. . .” Hứa Vi suy nghĩ: “Anh ra tay sao?”
Cố Thần không nhìn cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Thật ra em không sợ cô ta. . .” Tay Hứa Vi vô thức vuốt ve cơ ngực của anh, xúc cảm thật tốt.
“Em trách anh xen vào chuyện của người khác sao?” Cố Thần nhướng mày, giọng điệu hơi không vui.
“Tất nhiên không có!” Hứa Vi không hề do dự phủ nhận, tay vẫn vuốt ve ngực anh.
“Tiểu Vi. . .” Cố Thần bị cô vuốt ve đến ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được cầm tay cô.
“Hả?” Cảm xúc trơn nhẵn biến mất, Hứa Vi đè nén sự thất vọng trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh,
“Em còn muốn không?” Cố Thần hỏi cô.
“Muốn?” Hứa Vi bị anh hỏi không đầu không đuôi, “muốn” cái gì thế?
Cố Thần tự động chuyển câu hỏi của cô thành câu trả lời, kéo tay cô xuống, nắm lấy vật to lớn đã cương cứng lại lần nữa, hầu kết lên xuống: “Em giúp anh ra đi.”
“Anh không đau sao?” Hứa Vi vừa chột dạ vừa xấu hổ. Không hiểu được câu anh hỏi muốn không là ý gì? Không khỏi hơi bực bội, cô suy nghĩ đi đâu thế?
“Anh sẽ không. . .”
“Lần này không được dùng sức như vậy, thật sự bị thương thì người đau chính là em, sẽ hối hận quyền lợi nửa đời sau của em. . .” Hứa Vi muốn phản bác, liền bị nghẹn lại trong cổ.
“Anh thật sự không đau sao?” Anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng chuyển động, giống như chẳng có chuyện gì, nhưng cô vẫn hơi lo lắng.
“Không sao cả. . . Em cứ làm vậy, từ dưới lên trên, chậm rãi. . .” Cố Thần đáp lại cô một câu, chuyên tâm dẫn dắt tay cô, từ tốn dạy cô.
Cũng chính lúc anh không đề phòng, cô bất ngờ dùng lực, chỉ đau một chút, nhưng cũng chẳng sao cả, em trai của anh có sinh mệnh rất ngoan cường.
Tay cô rất mềm, cảm giác cầm nắm không giống tay anh. Cô lên lên xuống xuống, nhẹ nhàng di chuyển, khiến anh cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông đều được thư giãn. Không nhịn được muốn cô nhanh lên. . . Lại nhanh lên. . .
Anh nâng cô ngồi dậy, ôm lấy tay cô thị phạm vài cái: “Em cứ như vậy. . . Di chuyển như thế, dần dần nhanh hơn. . . Cũng có thể vuốt ve đầu nấm. . . Đừng dùng sức. . .”
Hứa Vi ngồi bên cạnh anh, dựa vào phần eo của anh, bàn tay trắng nõn cầm dương vật màu tím đỏ của anh, cô nhìn thấy gân xanh quấn phía trên, đang giật giật trong lòng bàn tay cô, tựa như tim đập trong lồng ngực cô. . .
“Uhm. . . Cố Thần nhắm mắt lại, thoải mái rên rỉ một tiếng: “Chính là như vậy. . .”
“Tiểu Vi giỏi quá. . . học cái gì cũng nhanh như vậy. . .”
Hứa Vi dời mắt từ vật nam tính run rẩy của anh lên mặt anh. Thoạt nhìn anh vừa thoải mái vừa đau khổ, không ngừng thở hổn hển, ngực phập phồng, viên đậu đỏ trước ngực tản ra ánh sáng mê người, dụ dỗ người khác cắn một cái.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô, có lẽ vì cô phân tâm, động tác trên tay chậm lại, Cố Thần mở to mắt, nhìn thấy hai mắt mê ly của cô, vô thức nuốt nước miếng, ngây người. Ngay sau đó, lại cảm thấy buồn cười, đứng dậy đẩy cô lên giường, bỡn cợt cười: “Anh biết Tiểu Vi muốn mà.”
Động tác của anh rất nhanh cởi quần ngủ và quần lót của cô ra, dò xét một phen, quả nhiên sờ đến đâu tay ướt đến đó. Cô luôn dễ dàng ướt như vậy. . .
Anh tách chân cô ra, nhìn thấy cái hang thơm ngon của cô, xác thật đã giảm sưng, không hề do dự, đâm thẳng vào. Còn ngại cô có thể sẽ đau, động tác của anh rất dịu dàng, từng chút một tiến quân, phía trong cô vừa ướt vừa chặt, vừa đi vào được quy đầu đã bị cô cắn chặt, thịt non bên trong vô thức hút cắn.
Cô vặn vẹo thân mình, hình như hơi đau.
Nhớ đến hôm nay còn chưa âu yếm cô đủ, anh đẩy áo ngủ cô lên, nắm lấy bầu ngực trắng nõn của cô. Mỗi tay nắm một cái, ép vào nhau rồi xoa nắn. Cô bắt đầu rên rỉ dưới thân anh, nhưng cô vội vàng cắn môi.
Anh hôn cô: “Kêu đi, anh muốn nghe.” Anh thích nghe cô động tình rên rỉ.
Hứa Vi cắn môi lắc đầu. . .
Vật nam tính của Cố Thần chôn rất sâu trong cơ thể cô, thấy cô lắc đầu, rất nhanh anh đã cong môi, dùng sức thúc một cái.
“Á. . .” Hứa Vi không kìm được bật ra tiếng, tiếng rên rỉ đẹp đẽ không ngăn lại được.
Cố Thần rất vừa lòng, bắt đầu đong đưa hết nông rồi sâu, chỉ cần cô ngậm miệng lại, anh liền gặm cắn ngực cô, hoặc là đâm vào sâu, vừa không làm cô đau, vừa khiến cô kêu ra tiếng.
Nếu cô đã tiến thêm một bước về phía anh, thì anh phải tiến lên ba bước, để cô không thể giữ lại bước quan trọng nhất dưới thân mình.
Đợi đến khi Cố Thần phóng thích trong cơ thể cô xong, Hứa Vi đã khàn giọng, nhỏ tiếng khóc đấm ngực anh. Sao anh có thể như thế? Xấu hổ chết người ta rồi!
“Cục cưng. . .” Cố Thần ôm cô, hôn cô liên tục: “Lần sau anh kêu cho em nghe.”
“Ai muốn nghe chứ!” Lại là một nắm đấm mềm mại vô lực.
“Chẳng lẽ em muốn anh kêu cho người khác nghe à?” Cố Thần cau chặt mày, dường như rất buồn.
“Anh dám!” giọng điệu của Hứa Vi không hề có tính uy hiếp: “Chỉ được để em nghe!”
Rất tốt, làm nũng chính là bước thứ hai với anh.
“Được được. . .” Cố Thần lấy lòng: “Chỉ cho em nghe!”
Lúc này Hứa Vi mới hài lòng, lát sau hiểu ra thì đã bị anh ôm vào lòng, vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng thật sự không còn sức lực đấm anh nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Em muốn tắm!”
“Anh bế em đi!” Cố Thần lập tức ôm cô xuống giường.
Ý cười nơi khóe miệng không thể sâu hơn, rồi anh sẽ lại yêu cầu thêm bước nữa.