Chuyện tình thần vi

Chương 29


Bạn đang đọc Chuyện tình thần vi – Chương 29:

Chương 29: Anh nhẹ một chút. . . (Hơi H)
 
Xe vừa dừng lại trước cửa công ty, đã bị đám phóng viên tinh mắt phát hiện, trước cửa công ty bị người ta chen chúc. Vây quanh Cố Thần đang xuống xe, mỗi người liên tiếp đưa ra câu hỏi.
 
“Tổng giám đốc Cố, ngài cảm thấy thế nào đối việc phó tổng giám đốc Hà của tập đoàn Thần Phong bị nghi ngờ có liên quan đến giao dịch tiền sắc?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tổng giám đốc Cố, phó tổng giám đốc Hà của quý công ty giam cầm nữ sinh viên làm nô lệ tình dục có thật hay không?”
 
“Tổng giám đốc Cố, Hà Minh từng lạm dụng chức vụ tham ô công quỹ của tập đoàn, chuyện này là thật sao?”
 
“. . .”
 
Trong sự chất vấn rối rít, Cố Thần lạnh mặt được vệ sĩ che chắn đi vào đại sảnh công ty, đối với câu hỏi mọi người đưa ra đều không đáp lấy một từ.
 
“Tổng giám đốc Cố, cho đến nay phó tổng giám đốc Hà không hề ra mặt thanh minh, có phải đã chứng thực những tin này đều đúng không?”
 
“Tổng giám đốc Cố, phó tổng giám đốc Hà làm ra những chuyện này, thân là người cầm lái tập đoàn Thần Phong, ngài chuẩn bị làm gì ạ?”
 
“Tổng giám đốc Cố , giá cổ phiếu của tập đoàn Thần Phong liên tục giảm, xin hỏi ngài chuẩn bị ứng phó thế nào?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“. . .”
 
Cuối cùng cũng vào đại sảnh, thậm chí có người còn muốn xông vào thang máy. Đột nhiên Cố Thần xoay người, nhìn đám phóng viên hoặc là đến nhiều chuyện hoặc là đến tìm hiểu sự thật, lạnh giọng mở miệng: “Đối với chuyện của phó tổng giám đốc Hà, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra rõ, cho dù sự thật như thế nào, hai giờ chiều mai tập đoàn Thần Phong cũng sẽ tổ chức họp báo. Nếu tin tức trên mạng là thật, công ty chúng tôi sẽ không bao che.” Vẻ mặt của anh rất lạnh, khiến người ta kinh sợ, nhìn thấy đại sảnh im lặng hơn không ít, Cố Thần cong môi cười: “Về phần tập đoàn Thần Phong có chịu tổn thất hay không, thì tin chắc rằng mấy năm gần đây tập đoàn Thần Phong đã làm gì cho thành phố W, các vị đều đã nhìn thấy tận mắt. Tập đoàn Thần Phong chúng tôi vẫn luôn giữ vững câu nói lấy chữ tín làm đầu, hy vọng đông đảo khách hàng sẽ tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người.”
 
Câu trả lời như thế, người khác còn gì để hỏi? Chung quy thì chỉ là một tin nhảm trên mạng, mọi thứ còn chưa có kết luận, nếu đuổi theo không buông thì có vẻ đang hùng hổ dọa người. Tập đoàn Thần Phong vẫn luôn là đầu ngành địa ốc ở thành phố W, rễ sâu lá tốt, không ai dám thật sự chọc giận Cố Thần.
 
Cố Thần hài lòng mỉm cười, ngoài người vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng lại, sắc mặt Cố Thần đã lạnh đi. Từ lúc anh xuống xe đến khi bị truy đuổi, trợ lý Lâm đi bên cạnh anh đều nín thở im lặng sợ bị anh giận lây.
 

“Up vị trí của Hà Minh lên, để bọn họ bắt gian tại trận!” Cố Thần lạnh lùng nói.
 
“Vâng ạ.” Trợ lý Lâm đáp, nhanh chóng gọi điện thoại.
 
“Đã xử lý sạch sẽ chưa?” Cố Thần thấp giọng hỏi một câu.
 
“Rồi ạ.” Trợ lý Lâm gật đầu: “Đều xử lý sạch sẽ, bọn họ sẽ không điều tra ra được gì. Đã bịt miệng mấy nhân viên phục vụ kia rồi ạ.”
 
“Chủ tịch đâu?” Cố Thần lại hỏi.
 
“Chủ tịch còn đang ở thành phố G, chuẩn bị trở về. Gọi mấy cuộc đều tìm anh.”
 
Hai người trò chuyện, thì cửa thang máy mở ra. Lần nữa nhìn thấy Dương Phong cầm túi hồ sơ chờ trước cửa.
 
“Trở lại rồi à.” Dương Phong trêu ghẹo, nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng sương của anh thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
 
“Sao rồi?” Cố Thần vừa vào văn phòng vừa hỏi.
 
“Đây, tự cậu xem đi.” Dương Phong đưa hồ sơ trong tay cho anh, khoanh tròn hay tay, chậc vài tiếng, vẻ mặt cảm thán: “Hà Minh này đúng là một tên cáo già, nếu không có tôi tự mình ra tay, không biết làm sao cậu tra ra nữa!”
 
Cố Thần không thèm để ý đến vẻ mặt tự đắc của anh ta, cũng không lấy đồ trong túi hồ sơ ra xem, trực tiếp đưa cho trợ lý Lâm: “Thông báo hội đồng quản trị và các giám đốc bộ phận, triển khai hội nghị khẩn cấp.”
 
“Vâng.” Trợ lý Lâm vội vàng gọi điện thoại.
 
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao cậu lại mất kiên nhẫn như vậy?” Dương Phong tò mò nhìn anh, trong ánh mắt toát lên vẻ lo lắng: “Thấy cậu làm lớn chuyện như vậy, cũng có ảnh hướng đến công ty, tuy không phải chuyện khó giải quyết, nhưng chẳng phải chuyện tốt.”
 
“Phòng PR sẽ xử lý.” Cố Thần lạnh nhạt.
 
“Được rồi.” Dương Phong bất cần nhún vai: “Cũng chẳng phải công ty của tôi, tôi bận tâm làm gì.”

 
Không bao lâu sau, trên mạng tuôn ra tin tức phó tổng giám đốc Hà Minh của tập đoàn Thần Phong và nhà thiết kế Giang Cầm Sinh của kiến trúc Trung Hằng có gian tình, có hình ảnh làm bằng chứng. Sau khi cư dân mạng xem xong những bức hình ướt át full HD, mới phát hiện hai phút trước tập đoàn Thần Phong đã đuổi việc Hà Minh, bây giờ chỉ có thể gọi gã là cựu phó tổng của tập đoàn Hà Minh thôi.
 
Lần này, kiến trúc Trương Hằng bị liên lụy, liên hệ đến lần đấu thầu gần nhất của tập đoàn Thần Phong, trong nhất thời trên mạng bùng nổ.
 
Vợ của Hà Minh cũng bị vạ lây, đối mặt với đám phóng viên nhiệt huyết, chỉ có thể đứng ra phát biểu thanh minh, nói rằng đã đề nghị ly hôn với Hà Minh từ lâu.
 
Bận rộn đến khuya, Cố Thần mới về nhà. Nhìn thấy Cố Thần, thím Lưu mỉm cười chào đón: “Ngài đã về à?”
 
“Ừm.” Cố Thần vừa thay giày, vừa hỏi bà: “Phu nhân đâu?”
 
“Phu nhân ngủ trên lầu.” Thím Lưu chỉ lên tầng hai.
 
“Vẫn ngủ sao?” Cố Thần cau mày, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã 10 giờ rưỡi.
 
“Phu nhân có xuống nhà ăn cơm, cơm nước xong lại lên ngủ.” Thím Lưu vội vàng giải thích.
 
“Ừ.” Lúc này Cố Thần mới giãn chân mày, vừa lên lầu vừa nói: “Làm phiền thím Lưu rồi, giờ cũng không còn sớm, để tôi bảo Tiểu Triệu đưa thím về.”
 
“Không cần đâu.” Thím Lưu vội xua tay: “Thím tự mình về được.”
 
“Ban đêm không an toàn, Tiểu Triệu chờ ở bên ngoài, thím Lưu nhanh chóng thu dọn rồi về đi.” Cố Thần mỉm cười.
 
“Còn đồ ăn. . .” Thím Lưu lau đôi tay, nhìn lại đồ ăn trên bàn.
 
“Lát nữa tôi sẽ ăn.” Cố Thần nhìn rồi nói, lên lầu.
 
Thím Lưu vội vã thu dọn đồ của mình, mở cửa ra ngoài.

 
Hứa Vi nằm trên giường, nhưng không ngủ, cũng không bật đèn, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm ánh trăng ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
 
“Sao không bật đèn?” Cố Thần thuận tay mở đèn lên.
 
“Vẫn thấy mà.” Hứa Vi cười một tiếng.
 
“Mệt chết. . . .” Cố Thần đi đến, nằm xuống giường, đầu gối lên chân cô.
 
“Vất vả rồi.” Hứa Vi đưa tay chạm vào mặt anh, bị anh cầm lấy.
 
“Vì vợ mình, mệt mấy cũng đáng.” Cố Thần đặt tay cô lên môi hôn một cái, trêu đùa.
 
“Thưởng cho anh một cái!” Hứa Vi bật cười, hôn anh một cái vang dội.
 
“Một cái làm sao đủ!” Cố Thần ôm lấy cổ cô, hôn lên môi cô. Liếm mút cánh môi mềm mại thơm tho, bận rộn mỏi mệt cả buổi trưa đều biến mất.
 
Bị anh hôn đến mức không thở được, Cố Thần mới buông cô ra. Ôm eo cô ngồi dậy, ôm cô vào lòng ngực, kéo cổ tay cô, nhìn thấy dấu vết xanh tím phía trên, anh hơi đau lòng: “Còn đau không?”
 
“Không đau. . .” Hứa Vi dựa vào ngực anh, lắc đầu.
 
“Không ngờ hắn cũng dám bỏ thuốc em, lúc đó anh nên đá cho hắn mấy cái.” Cố Thần vuốt ve tóc cô, động tác dịu dàng, nhưng giọng nói rất lạnh lẽo.
 
“Không phải hắn bỏ thuốc em. . .” Hứa Vi do dự một lát, nhỏ giọng nói.
 
“Hả?” Cố Thần ngẩn ngơ, bàn tay vuốt ve cô dừng lại.
 
“Em. . .” Hứa Vi cắn môi, không biết nên nói thế nào.
 
“Có thể kể anh nghe tình huống lúc đó không?” Cố Thần thử thăm dò hỏi.
 
“. . . Vâng.” Hứa Vi gật đầu, nhỏ giọng kể lại những lời Hà Minh vừa đe doạ vừa dụ dỗ cô.
 
“. . . Bị hắn nắm lấy tay, nhân lúc hắn không chú ý, em tiện tay nắm lấy ghế dựa, rồi đập vào đầu hắn một cái. . . Không ngờ hắn lại ngã xuống như thế. . . Em sợ hắn chết. . . Đầu óc cũng loạn lên, nên. . . Cũng uống chút rượu. . . Nghĩ rằng. . .”

 
“Nghĩ rằng nếu thật sự xảy ra chuyện, cùng lắm là em phòng vệ hơi quá sao?” Cố Thần nói tiếp nửa câu sau cho cô.
 
“. . . Vâng.”
 
“Có ngốc không cơ chứ?” Cố Thần dở khóc dở cười: “Em có nghĩ tới việc lỡ gã tỉnh lại thì phải làm sao? Hoặc là tác dụng của thuốc trong người em phát huy thì phải làm gì không?”
 
“Lúc ấy. . . Không nghĩ nhiều như vậy. . .” Hứa Vi hổ thẹn.
 
“Sau này đừng làm lại những việc ngốc nghếch ấy. . .” Cố Thần thở dài một tiếng, vuốt ve chiếc cằm của cô, nhẹ nhàng in lên một chiếc hôn.
 
“Em lại gây phiền phức cho anh rồi. . .” Hứa Vi đã xem được những tin tức đó trên điện thoại, trong lòng thật sự rất áy náy, vốn tưởng rằng cô sẽ không mang đến cho anh bất kỳ phiền phức nào.
 
“Lại ngốc nữa rồi?” Cố Thần xoa cổ tay cô, giọng điệu hơi trách cứ: “Anh là chồng em, em không làm phiền anh thì phiền ai?” Nhìn thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Cố Thần vỗ vai cô: “Vốn dĩ anh cũng không định tha cho Hà Minh, chẳng qua là chuyện sớm muộn, em không cần tự trách.”
 
“Còn chủ tịch Cố?” Hứa Vi ngẩng đầu nhìn anh.
 
“Không sao cả. . .” Cố Thần xoa đầu cô, cười trấn an: “Sao ông ấy có thể máu lạnh được, giữa con trai và người ngoài, vẫn nên đứng về phía con trai.”
 
Hứa Vi nhìn anh một lát, bám vào bờ vai của anh, lại hôn anh. Cố Thần ôm eo cô, hơn nửa người cô dựa vào người anh, hưởng thụ lần chủ động hiếm hoi từ cô.
 
Hai người hôn không kịch liệt, nhưng lâu dài, môi lưỡi giao nhau, nếm hết hương vị trong miệng nhau. Bất tri bất giác, hai người đã thay đổi tư thế. Vật cứng sưng to của Cố Thần cách chiếc quần để lên bụng nhỏ của cô, ngực đè lên bộ ngực mềm mại của cô, lại hôn cô vài cái, mới khó khăn rời khỏi môi cô.
 
Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt, cổ, khiến cô mặt đỏ tai hồng.
 
Hứa Vi nghĩ, có lẽ anh thật sự yêu mình, ít nhất là thời khắc này, vật nam tính của anh vì cô mà thức tỉnh, cô cũng không chấp nhất nữa. . .
 
Dưới ánh mắt của anh, cô đỏ mặt, thở hổn hển, hoảng loạn cởi nút áo sơ mi của anh.
 
“Tiểu Vi. . .” Cố Thần thở hổn hển bắt lấy tay cô, hầu kết lên xuống: “Buổi chiều đã khiến em bị thương. . .”
 
“Em thoa thuốc rồi. . .” Hứa Vi ôm lấy cổ anh, hơi nâng mình lên, đỏ mặt nói nhỏ bên tai anh: “Anh làm nhẹ một chút. . .”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.