Bạn đang đọc Chuyện Tình Nữ Tướng Cướp – Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
– Cướ..p!!.cư..ớ..p..!!Có ai không giúp tôi v…ớ..i!. Cướ..p..cư..ớ..p ! !Cô gái đang rất hoảng sợ và kêu gào trong sự tuyệt vọng vì hai bên đường giờ này chẳng có ai..
Bỗng một chiếc Shack từ phía xa lao tới, đuổi theo hai chiếc Air-blade đang phóng như bay ở phía trước.
Đột ngột hai chiếc xe rẽ vào một ngã khác khiến chiếc Shack mất đà chạy thẳng. Bọn cướp thấy thế vừa lái ve vừa hò reo, nhún nhảy. Nhưng khi xe của bọn chúng chuẩn bị ra khỏi hẽm thì chiếc Shack đã đứng đợi tự lúc nào. Thì ra anh chàng này đã biết trước ý định của bọn này nên đã cho xe đi đường vòng để rồi giáp mặt với bọn chúng tại đây.
– Trả lại cái mà bọn bây vừa lấy. Nhanh lên!
Vừa nói Ren vừa bỏ chiếc mủ bảo hiểm đang đội trên đầu xuống và lấy chiếc mủ lưỡi trai đen treo ở cáp xe đội vào, vật mà luôn đồng hành với Ren trong mỗi cuộc chiến với bọn tội phạm như thế này.
– Mày nói gì hả nhóc? Mau tránh đường cho gia gia mày đi nếu không mày phải hối hận đó. Đồ ấm đầu ! – Một tên bước ra khỏi nhóm, có lẽ hén là kẻ cầm đầu.
– Mày trả lại đồ thì tau sẽ ày đi thôi, phàm chuyện gì thì cũng phải có qua có lại chứ, tau bỏ công đuổi theo tụi mày đến đây thì phải hưởng được thành quả lao động chứ? Không nhiều lời, đưa đây._ Ren vẫn hiên ngang thách thức bọn chúng.
– Á..Á….À….! Cái thèn ranh này ,định làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Gan mày cũng to gớm nhỉ? Mày chết với ông! – Nói rồi tên đó xấn tới định tiến lại phía Ren thì tên đồng bọn đã nhanh tay kéo hén lại và thì thầm.
– Đại ca hình như nó là ” anh hùng đường phố ” đó. Em đã từng có lúc đánh nhau với hắn ta rồi. Ghê ghớm lắm đại ca ơi! Mau chuồng thôi..
Thấy vẻ mặt sợ sệt của tên đồng bọn, Ren thấy buồn cười, anh không nói gì mà môi anh thoáng lên một nụ cười. Một nụ cười mà có lẽ bất cứ người con gái nào nhìn vào cũng phải xao xuyến.
– Sao rồi? Tụi mày bàn tính gì mà lâu thế? Tau không đủ kiên nhẫn đâu.
– Cái thằng này, mày nghỉ ta là ai mà sợ một thằng nhãi như nó hả? Giờ mà Lí Tiểu Long có ở đây tau cũng chẳng sợ,huống gì là nó. Vả lại mình có bốn người mà lại đi sợ nó à? Cút ra! – Tên cầm đầu hét lớn, tội nghiệp cho tên kia bị ăn một cái tát giáng trời vì cái tội cảnh báo trước sự nguy hiểm của đại ca mình. Oan uổng quá đi mà!
Tiếp sau đó ,một cuộc hỗn chiến đã xảy ra.
.. …. Bịch… bịch…
….. 1 tên……….
……………………. 2……..
…………… 3……..
………….. Và cuối cùng là tên cầm đầu, bọn chúng lần lượt nằm xuống đất trong sự đau đớn, quằng quậy.
– Tên đàn em mày đã cảnh báo rồi mà chỉ do mày không chịu nghe để rồi bây giờ tự chút đau đớn. Đừng có mà trách tau. – Nói rồi Ren cuối xuống nhạt chiếc túi xách và lên xe phóng đi.
……………..
Tại đường X .
cô gái vẫn đang ngồi bẹt bên vệ đường và ôm mặt khóc nức nở.
– Này cô! Này cô ơi …!
– Gì vậy hả ? Chưa thấy con gái khóc bao giờ hay sao m ..à…..n..h..ì..n…? Cô gái bực
quát lớn.
– Gì vậy trời? Làm ơn mà còn bị đối xử vậy hả? – Ren cũng bự mình không kém.
– Gì??? – Nói rồi cô gái nhìn lên anh và thấy anh đang cầm trên tay chiếc túi xách của mình. Cô ngưng khóc và vùng đứng dậy .
– Túi của tôi !! – Vừa nói cô vừa đưa tay định giật lại túi xách. Nhưng Ren đã kịp thời đưa tay lên cao khiến cô gái không thể nào với tới.
– Cái anh này ! Làm gì vậy hả ? Xách của tôi m..à.- Cô gái bực mình quát lớn.
– Tôi biết nó là túi của cô nhưng tôi là người đã giúp cô đoạt lại từ bọn cướp.Nên giờ nó là của tôi.- Vừa nói Ren vừa đưa lên càng cao.
– Cái con người này! Có lí nào lại thế!- Cô gái nâng người lên hết cỡ nhưng không hiểu sao vẫn không thể với tới.Mặc dù chiều cao của cô gái không phải loại tồi. Gì chứ phải hơn 1m 6 lại còn mang một đôi guốc 7 phân chứ ít ỏi gì. Vậy thì anh chàng này cao bao nhiêu đây ? Các bạn tự đoán nhé!
– Ề ! Đừng nghỉ mình à đem điều đó ra đùa giỡn người khác. Trả xách lại cho tôi.
– Cảm ơn đi! – Ren nói một cách lạnh lùng.
– Gì chứ?
– Cảm ơn rồi tôi đã lại . Không tôi đi à! – Ren định quay lưng bước đi.
– Cảm ..ơ..n.. !- cô gái nói thì thầm trong miệng.
– Gì ? Ăn cơm hả? Thôi trễ rồi tôi về nhà ăn cơm đây !
– Cả…m…ơ..n!- Cô gái hét lớn hết công suất.
– Điếc cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? – Cô gái lằm bằm trong miệng.
– Trả cho cô nè ! Nãy giờ chỉ đùa tí cho vui thôi. Mà bữa sau ra đường nhớ cẩn thận hơn. May mắn sẽ không bao giờ đến mãi đâu.- Nói rồi Ren quay đi và tiến lại phía xe.
– Mà..? Cô gái như thắc mắc điều gì.
– Gì nữa?
– Tôi muốn hỏi anh tên gì và ở đâu để sau này tôi còn biết mà hậu tạ.
– Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào nghĩ giúp người khác để mong nhận được sự hậu tạ đâu. Vì vậy cô không cần phải cảm thấy khó chịu vì chuyện đó.
– Nhưng …!!
– Gì nữa ?
– Tôi đã đuổi tên tài xế vô dụng về nhà trước rồi. Vả lại trong túi tôi lại không có tiền, điện thoại thì không mang theo nên giờ tôi chẳng biết làm sao để về nhà đây. Đã giúp rồi thì giúp cho trót đi.- Cô gái làm ra vẻ đáng thương.
– Đừng nói với tôi là trong túi xách của cô không có gì trong đó chứ hả?
Cô gái khẽ gật đầu.
– Thế sao cô khóc lóc giữ vậy ? – Ren thắc mắc.
– Đâu phải khi nào tiền cũng là thứ quan trọng nhất đâu.? có nhiều thứ còn quý giá hơn nữa kìa. Nếu như lúc nãy trong xách tôi chỉ có tiền thôi thì mất tôi cũng không đáng. Nhưng trong đó có vật kỉ niệm của mẹ tôi nên không thể để mất được.
– Đứng đó làm gì nữa? Lên xe! – Ren ra lệnh cho cô gái, có lẽ vì nãy giờ cái tính ương bướng của cô gái làm anh thấy khó chịu, nên lúc này đây anh đang tranh thủ cơ hôị ăn miếng trả miếng đó mà. Ngày thường Ren không phải là người hẹp hoài như vậy đâu,anh luôn tỏ ra ga lăng với các cô bạn gái trong trường nên có khối cô si tình bám theo. Có lẽ cô gái này có gì đó khác biệt trong mắt Ren nên chăng anh mới đối xử như vậy.? Mà điều này có lẽ giờ đây Ren cũng chưa nhận ra được.
Cô gái vội chạy đến, cũng may là trong cóp xe của Ren lúc nào cũng có thủ sẵn mủ bao hiểm dự phòng.
…………..
Tại cổng biệt thự màu trắng nhà cô gái.
– Woa !..Thì ra cô là một tiểu thư à ? Hèn gì ?- Ren nhìn cô gái với ánh mắt tò mò.
– Gì chứ ? Không phải cô tiểu thư nào cũng ngang ngạnh như tôi đâu. Nhiều lúc tôi cũng biết điêu lắm đó.
– Tôi đã đưa cô về nhà an toàn rồi. Tôi về đây.
– Khoan!
– Lại gì nữa? – Ren thắc mắc.
– Tên anh?
– À… ! Lâm Bảo Khang mà bạn bè hay gọi tôi là Ren. Cô thích gọi thế nào cũng được.
– Tôi tên Dương Viên San , mọi người hay gọi tôi là zuzu. Tôi đang học lớp 12.
– Vậy là nhỏ tuổi hơn tôi rồi. Tôi đang là sinh viên năm ba.- Ren nhìn zuzu và cười.
– Dù sao em cũng nợ anh lời cảm ơn.- Cánh cổng vừa mở ra, vừa nói zuzu vừa bước vào và đã có ai nhận ra được cái có gì đó khác lạ trong cách xưng hô của cô ấy không?
Bỗng zuzu quay lại nhìn Ren và cười .
– Anh lấy điện thoại ra đi!
– Gì ????……..
Tuy ngạc nhiên nhưng Ren vẫn làm theo. Vừa bước lui zuzu vừa đưa tay lên ra hiệu.
– ..0..1..6..5..7..9..8..6..x..x..x
– Lưu vào và nhớ gọi cho em đó! – Nói rồi zuzu đi thẳng vào trong ,cô đâu hay rằng có một gã khờ đang đứng thẫn thờ bên ngoài và miệng đang tủm tỉm cười. Có lẽ chính Ren cũng không hiểu được vì sao mình lại vui nữa?
Ren lên xe và phóng để lại một vệt khói dài phía sau.
…………..Một dáng người trong góc khuất bước ra ……….và nhìn theo chiếc xe đang khuất hẳn.
Thì ra nãy giờ hắn đã đứng ở phía xa chứng kiến hết mọi chuyện.
– Sẽ không lâu nữa đâu Ren! – Nói rồi hắn ta nhuếch miệng cười và lấy nắm tay đấm mạnh lên thành cổng nhà zuzu.
– Nhanh vào đi anh,! Em kể à nghe. Thú vị lắm à !! .- Tiếng zuzu trong ngôi biệt thự vọng ra.