Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 5


Đọc truyện Chuyện Tình Như Huyền Thoại – Chương 5

Khi Jack đi vào trong thư viện lại với Linnet, ông liền thấy không khí trong phòng rất căng thẳng. Tessa ngồi cứng đờ như viên đá trên ghế nệm dài, mặt cẳng thẳng, mắt lộ vẻ đau đớn. India ngồi bên cạnh nàng, cũng cứng đờ, vẻ mặt lo lắng. Evan đứng bên cửa sổ, đang nói trên máy điện thoại di động, còn Emsie và Desmond ngồi trên ghế đẩu lót đệm, nói chuyện nho nhỏ với nhau.

Linnet liếc mắt nhìn Jack, thông cảm, rồi đi vội đến chiếc ghế nệm dài kia, ngồi xuống và ngay khi ấy Evan đến ngồi bên cạnh cô.

Jack bước đến đứng sau bàn làm việc, bỗng ông biết sáu cặp mắt đang nhìn chăm chăm vào mình. Ông nghĩ bây giờ là lúc gay cấn nhất, vì mọi người đang trông đợi vào ông. Ông biết, nếu ông không thành công trong việc gặp mẹ của Mark, thì phải thông báo cho cảnh sát. Và có khả năng là bà ta không biết chuyện gì hết. Nếu đúng như thế, thì ông đã tính toán sai. Ông mong sao mình đã suy nghĩ đúng, mong sao bà ta sẽ giúp được họ giải quyết việc này.

Bằng thái độ trịnh trọng như thường khi, ông nói với họ:

– Bây giờ tôi gọi cho mẹ của Mark đây. – Đưa mắt nhìn Tessa chằm chằm, ông nói thêm: – Tôi sẽ mở máy điện thoại cho phát ra trên loa để cô có thể nghe bà ta trả lời, nhưng tôi muốn cô phải tuyệt đối im lặng. – Ông đưa mắt nhìn khắp những người khác. – Và dĩ nhiên mọi người cũng phải như thế. Tôi cần biết một điều nữa, Tessa, cô có muốn nói gì với mẹ chồng của cô không? Việc này cũng cần thiết đấy.

Nàng ngần ngừ một lát rồi mới đáp.

– Vâng, tôi muốn được nói chuyện với bà ấy. Chúng tôi không thân thiết nhau, nhưng như tôi đã nói, bà ấy là người đứng đắn. – Tessa dừng lại một lát, cau mày, rồi nói thêm: – Mark là con trai duy nhất của bà ấy, và bà rất cưng con. Dù muốn dù không, thế nào bà cũng đứng về phe của con bà. Nhưng chuyện này có lẽ anh ta sẽ làm cho bà điên đầu, nếu ông thấy cần thiết, tôi sẽ đến nói chuyện với bà ta.

Jack gật đầu, ngồi xuống. Ông nhấc ống nghe, bấm nút loa phóng thanh và bấm số máy điện thoại.

Một lát sau, giọng đàn bà cất lên:

– Tôi là Camden Longden đây, xin cho biết quý danh? – Mọi người trong phòng đều nghe giọng lịch thiệp của bà.

– Thưa, có phải bà Hilary Longden đấy không?

– Phải, chính tôi đây.

– Xin chào bà buổi tối, bà Longden. Tôi là Jack Figg. Hồi nãy tôi có gọi đến, nhưng bà đi vắng. Bà không biết tôi, nhưng chắc bà biết bà chủ của tôi, đó là bà Paula O�Neill.

– Dĩ nhiên tôi biết bà ấy. Bà là mẹ của Tessa. Chúng ta đã gặp nhau chưa, ông Figg? – Bà hỏi, giọng vui vẻ nhưng có vẻ ngạc nhiên.

– Có gặp một lần nhưng chỉ trong chớp nhoáng thôi. Đó là vào dịp đám cưới của Tessa với Mark. Nhưng tôi xin vào đề cho nhanh, thưa bà Longden, chúng tôi đang gặp chuyện rắc rối. Hiện tôi đang ở Pennistone Royal với Tessa, lý do mà tôi có mặt ở đây là vì Adele, cháu nội của bà, đã biến mất quãng mười một giờ sáng nay và hiện chúng tôi vẫn chưa tìm ra cháu.

– Ôi lạy Chúa! Khủng khiếp quá! Chắc Tessa và Mark cuống cuồng lên vì lo lắng. Ôi trời đất, trời đất ơi! Tại sao hai vợ chồng không tìm nó? Chắc chắn nó ở đâu đó trong lãnh địa thôi chứ gì? Thế này thì quá buồn. Tôi xin nói chuyện với con trai tôi được không? Và Tessa đâu? – Giọng bà cao lên nghe the thé, rõ ràng bà đang hoảng hốt. – Và tôi có thể giúp gì cho ông được không, ông Figg? – Bà hỏi.

– Bằng cách nói cho tôi biết con trai bà hiện ở đâu là được rồi, thưa bà Longden, – Jack trả lời, giọng nghe lạnh lùng, quả quyết.

– Mark à? Nghĩa là hiện nó không có ở đấy với Tessa à? – Rõ ràng là bà kinh ngạc khi nghĩ đến chuyện con bà không có mặt ở đấy.

– Không, anh ta không có mặt ở đây. Tôi có đủ bằng chứng để tin rằng chính Mark đã bắt Adele mà không nói cho Tessa biết, – Jack nói. – Tôi tin là anh ta đã bắt cóc nó, và tôi phải dùng đến các biện pháp…

– Mark không bao giờ bắt cóc Adele! Bà ta cắt ngang lời ông với giọng phẫn nộ. – Chuyện nghe quá phi lý! Nó là bố con bé mà… ông nói sao? Ông Figg?

– Bắt cóc. Cảnh sát và luật pháp sẽ buộc tội bắt con bé là tội bắt cóc tống tiền. Chắc bà biết tội bắt cóc tống tiền sẽ bị bản án rất nặng. Trong vài phút nữa tôi phải đến trình với cảnh sát thôi. Tôi không thể hoãn việc này lại lâu hơn nữa. Sau những giờ tìm kiếm khắp lãnh địa, chúng tôi không tìm thấy Adele ở đâu hết và cũng không biết Mark ở chỗ nào, cho nên tôi chỉ còn cách đến trình báo cho cơ quan an ninh biết và thông báo với các hệ thống truyền thông Harte. Các nơi này sẽ phát tin trên sóng truyền hình và truyền thanh. Chúng tôi phải tìm cho ra Adele sớm chừng nào tốt chừng ấy. Đây là vấn đề cấp bách.

– Ông nói thật đấy chứ, ông Figg? – Giọng bà nghe run run.

– Rất, rất thật, thưa bà Longden.

– Nhưng tôi không hiểu gì hết, – bà nói, giọng có vẻ hoảng hốt hơn trước. – Tại sao Mark bắt Adele mà không nói cho Tessa biết?

Jack biết bà già nói thật, nên ông đã nói cho bà biết bằng một giọng nhẹ nhàng hơn.

– Tại vì họ ly dị nhau. Việc này đang trở nên cực kỳ gay cấn, nên anh ta đã dùng Adele làm vũ khí để bắt chẹt Tessa.

– Ly dị à? Chúng ly dị à? Tôi không biết gì về chuyện này hết. Ôi, thật là vô lý, nếu thế thì Mark đã nói cho tôi biết chứ. Con trai tôi có chuyện gì nó cũng nói cho tôi biết hết. Không thể nào có chuyện như thế này được, – bà cương quyết nói.

– Ồ, chuyện hoàn toàn đúng, – Jack đáp. – Bà có muốn nói chuyện với con dâu bà không?

– Muốn, xin vui lòng cho tôi nói.

– Xin đợi một lát. – Jack ra dấu cho Tessa đến, nàng vội chạy đến bên cạnh ông. Ông đưa tay che ống nói, rồi nói nhỏ với nàng. – Cô hãy nói cẩn thận, chúng ta cần bà ấy.

Tessa cầm lấy ống nói, rồi nói nho nhỏ vào máy:

– Xin chào bà Longden. – Nàng cố giữ bình tĩnh. – Jack nói đúng. Mark đã bắt Adele. Con bé đã biến mất một cách vô lý. Tội nghiệp con bé, chắc nó lo sợ ghê lắm.

– Đúng thế, cô nói đúng. Nhưng có thật hai người ly dị nhau không?

– Dạ đúng. Tôi đã cố giữ cuộc hôn nhân bền vững, nhưng không được. Chúng tôi đã ly thân từ tháng sáu.

– Mark không hề nói cho tôi biết chuyện này! – Bà Hilary Longden bật khóc, giọng bà thút thít. – Tại sao nó làm thế với tôi?

– Tôi không biết, nhưng anh ấy đã làm thề. Và chúng tôi cần tìm Mark, – Tessa lặp lại, giọng căng thẳng. – Và tìm Adele.

– Tôi không biết nó ở đâu, tôi nói thật đấy.

– Ông Longden có biết không? – Tessa hỏi.

– Không, không, dĩ nhiên là không. Mark không phải là một đứa bé, nó không đi trình về bẩm với chúng tôi. Chắc cô biết thế rồi, Tessa.

Tessa nhìn Jack, cô nhăn mặt rồi đưa máy điện thoại lại cho ông ta mà không nói một tiếng.

– Lại Jack Figg nói chuyện với bà đây, thưa bà Longden. Vì bà không biết gì về Mark hết, nên tôi phải gọi đến sở cảnh sát Bắc Yorkshire. Tôi biết Mark hiện đang ở tại Yorkshire trong mấy ngày vừa qua, và tôi chắc cảnh sát sẽ tìm ra anh ấy nhanh thôi. Thật đáng tiếc là tôi phải dùng đến biện pháp này. Rồi còn giới truyền thông đại chúng làm rùm beng chuyện này lên nữa. Danh tiếng của anh ta không thể nào đảm bảo được tốt đẹp nữa. Thôi, xin cám ơn bà đã chịu khó nghe tôi nói, thưa bà Longden, chúc bà ngủ ngon.


– Ông Figg, xin ông vui lòng đừng cúp máy. Tôi xin cam đoan với ông là tôi không biết Mark ở đâu, tôi cũng không biết gì về chuyện con bé Adele mất tích. Tuy nhiên, tôi có số di động của Mark, nó đưa cho tôi tuần trước. Tôi nghĩ đây là số điện thoại mới.

– Xin bà cho tôi số ấy.

– Đợi tôi một lát. Tôi để đâu đó trên bàn làm việc. – Chỉ một lát sau bà đọc cho ông ghi số điện thoại và yêu cầu ông cho bà biết tin tức ngay khi ông có tin gì mới.

Jack gác máy và nói với Tessa.

– Cô có biết số điện thoại này không? – Ông đưa tập giấy có số điện thoại ông vừa mới ghi cho nàng thấy.

Nàng lắc đầu.

– Mẹ anh ta nói đúng. Tôi nghĩ đây là số điện thoại mới.

Jack nhấc máy và bấm số.

Có tiếng trả lời ngay trong máy.

– Alô, ai đây?

– Có phải Mark không?

– Phải. – Giọng gã ngập ngừng, có vẻ lo sợ.

– Nếu anh cắt máy tôi sẽ yêu cầu cảnh sát Bắc Yorkshire ra tay ngay. Và tôi sẽ cho giới truyền thông đại chúng biết về việc anh bắt cóc Adele.

– Cái gì? – Mark hỏi lớn.

– Đừng lôi thôi với tôi, Mark. Chúng tôi biết anh đang giữ Adele. Người ta đã thấy anh bắt con bé.

– Ai đang nói chuyện với tôi đấy? – Anh ta hỏi, giọng tức giận.

– Jack Figg đây. Tôi làm việc cho bà Paula O�Neill. Tôi với Tessa đang ở tại Pennistone Royal. Chúng tôi muốn anh đem Adele về đây. Ngay tức khắc.

– Tôi không giữ nó. Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện bắt cóc.

– Anh không tỏ ra lo lắng khi nghe con gái anh mất tích. Như thế nghĩa là anh biết nó ở đâu rồi. Nó đang ở với anh. Mark, anh có biết tội bắt cóc sẽ lãnh án như thế nào không? Anh có muốn sự nghiệp và danh tiếng của anh đi đời nhà ma không, hả?

– Tôi không biết ông đang nói cái gì, – gã la lớn.

Tessa đi đến bên Jack, nhìn ông và hất đầu chỉ vào máy điện thoại. Ông liền đưa máy cho nàng.

– Mark, tôi là Tessa đây. Vui lòng đem Adele về cho tôi.

– Sao buộc tôi vào cái tội này? – Gã hỏi, giọng giận dữ trở lại.

– Vì anh đã bắt nó vào sáng nay. Chúng tôi biết anh bắt. Wiggs đã thấy anh. Làm ơn, xin anh làm ơn đem nó về đây cho tôi. Vì số phận của Adele.

– Tôi nói rồi, tôi không giữ nó!

– Có, anh bắt nó, đừng giỡn mặt với tôi, Mark.

Im lặng một lát, và khi nàng tự hỏi không biết có phải anh ta đã tắt máy rồi hay không thì bỗng anh ta lên tiếng. – Nếu cô bằng lòng theo các điều kiện tôi đưa ra, cô mới được nhận lại nó.

– Tôi bằng lòng theo bất cứ điều kiện gì anh muốn, – nàng vội vàng đáp, cảm thấy sung sướng trong lòng.

– Điều kiện tiên quyết là cùng bảo dưỡng nó, – Mark nói.

– Các luật sư sẽ cùng làm việc đó với nhau. Nhưng anh có thể có ngôi nhà ở Hampstead, mấy chiếc xe hơi, một số tiền khá nhiều, như anh muốn.

– Cùng bảo dưỡng nó, – anh ta lặp lại, giọng lạnh lùng.

Bỗng điện thoại của Jack reo, ông trả lời, vừa đi đến gần cửa sổ.

Tessa đưa mắt nhìn theo Jack; nàng nói trong máy điện thoại:

– Các luật sư sẽ gặp nhau để bàn thảo về việc này. – Nàng thở mạnh, rồi không muốn nhân nhượng thêm, nàng nói tiếp: – Nếu không thì khó mà có chuyện cùng bảo dưỡng nó.

Bỗng Jack đi nhanh về phía nàng, nụ cười nham nhở trên môi. Khi dừng lại bên nàng, ông giành máy điện thoại trên tay nàng và nói vào máy:

– Jack Figg đây. Tôi vừa dùng máy điện thoại khác để nói chuyện với cảnh sát ở Bắc Yorkshire. Họ đang trên đường đến bắt anh đấy. Chúng tôi biết hiện anh đang ở tại Spa Hotel ở Ripon với Adele. Anh đăng ký với tên William Stone.

Jack dừng lại khi ông nghe có tiếng thở hồng hộc ở bên kia máy.

– Nếu anh rời khách sạn ngay bây giờ, anh có thể đến Pennistone Royal trong vòng nửa giờ và làm việc với tôi. Nếu không, anh cứ đợi cảnh sát đến bắt anh trong vòng 15 phút nữa. Tùy anh chọn lựa, ông bạn.

– Tôi đi ngay bây giờ, – Mark đáp liền, giọng hết vẻ hung hăng.

– Đến với Adele chứ?

– Vâng, tôi sẽ mang nó theo, – anh ta đáp rồi tắt máy.


Jack gác máy, ông nhìn Tessa, cặp mắt sáng nhạt của ông ánh lên vẻ chiến thắng.

– Người nói chuyện với tôi trên máy điện thoại di động là một điệp viên của tôi. Khi anh ta khám phá ra người đàn ông với một bé gái ở khách sạn Spa ở Ripon, anh ta kiểm tra rất kỹ với người anh ta gài vào đấy. Cái tên William Stone nghe xa lạ với Peter, nên anh ta nghĩ tốt hơn là cứ báo cho tôi biết, và dĩ nhiên tôi biết đấy chính là Mark.

– Thật cám ơn Chúa! – Tessa chạm vào cánh tay của Jack. – Cám ơn Jack, cám ơn ông rất nhiều.

Jack bước đến gần hơn, kéo nàng vào trong vòng tay, ôm ghì lấy nàng.

– Hãy chuẩn bị đón Adele đã, rồi sau đó hãy cám ơn. Bây giờ chúng ta có nhiều việc phải làm trước khi anh ta đến.

Tessa gật đầu và bật khóc.

– Nước mắt sung sướng, – ông dịu dàng nói, rồi dẫn nàng đến chiếc ghế nệm dài để cho nàng ngồi. Ông nhìn India và nói tiếp: – Đây là phản ứng tự nhiên, cô ấy đã bị căng thẳng dồn nén suốt ngày. Cô hãy ngồi đây với cô ấy, một lát thôi là cô ấy khỏe.

Ra dấu gọi Desmond và Emsie đến, Jack nói tiếp:

– Tôi cần hai người làm giúp tôi vài việc.

– Vâng, Jack! – Desmond nói và cùng Emsie đi đến bên ông ta, vẻ hăng hái, cặp mắt đen của cô ánh lên sự nhiệt tình.

– Desmond, nhờ cậu đi tìm Wiggs, báo cho bác ta biết Adele sẽ về trong vòng một giờ nữa. Nhưng đừng nói gì hết và đừng nói đến Mark, được không?

Desmond gật đầu, rồi đề nghị:

– Ông Jack này, khi ông nói chuyện với mẹ, ông nói chúng ta cần phải lập một hệ thống an ninh ở đây. Để cho người nào đến và đi là ta biết liền.

– Tôi đã lên lịch để làm chuyện ấy rồi, Desmond. Tôi đã có kế hoạch thành lập hệ thống an ninh vững chắc ở đây, – Jack đáp rồi cười với Emsie. – Nhờ cô đi tìm Margaret và Joe, báo cho họ biết Adele sắp về, và yêu cầu Margaret đem đến khay đồ uống và nước đá. Tôi cần một ly Vodka và chắc mọi người đều cần uống gì đấy.

Hai người trẻ tuổi đi rồi, Linnet liền bước đến gần Jack, ôm ghì lấy ông.

– Cám ơn Jack, nhờ ông mà mọi việc được thành công.

– Cám ơn không cần thiết, người đẹp. – Ông nhìn cô rồi nói nhỏ: – Tôi đã phịa chuyện, nhưng thành công. Thật cám ơn Chúa. Khi tôi nói cảnh sát đang trên đường đi bắt Mark, hắn sợ khiếp lên. Cho nên hắn đã tỉnh táo lại.

– Sao? Hắn say à? – Linnet nhướng mày, hỏi.

– Chỉ là cách nói thôi.

– Ông đã gọi cho cảnh sát ở Bắc Yorkshire hay chỉ dọa thôi?

– Dọa thôi, người đẹp. Nhưng khi Peter, người điệp viên của tôi, kiểm tra các khách sạn trong vùng nói đến cái tên William Stone, tôi nhớ có lần cô đã nói với tôi về chuyện Mark dùng tên này để làm biệt danh cho Jonathan Ainsley.

– Tôi mừng vì đã nói cho ông biết chuyện ấy.

Ông cười, đi đến bàn làm việc, nhìn lên xấp giấy ông ghi nhiều việc phải làm.

Một lát sau, Evan đến đứng trước bàn làm việc, ông nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi cô muốn nói gì.

– Cám ơn ông giải quyết công việc ổn thỏa, Jack. Nếu tôi báo cho ông Robin biết Jonathan hiện đang ở Hong Kong có được không? Hôm nay, khi tôi ăn trưa với ông cụ, ổng không biết con ổng đang ở đâu. Nếu biết Jonathan không có mặt ở trong nước, chắc ông cụ mừng lắm.

– Cứ báo cho ông cụ biết, Evan.

Một lát sau, Linnet và Evan đến ngồi với Tessa và India, cô an ủi Tessa rằng mọi việc đã yên ổn. Nàng cảm thấy hết lo và cố cười với họ. Nhưng sự căng thẳng cả ngày đã ngấm sâu vào lòng Tessa, nàng biết những biến cố xảy ra đã làm cho cuộc đời nàng thay đổi hẳn, và nàng nghĩ chừng nào mà con nàng ngồi bên cạnh nàng, tinh thần nàng mới yên ổn được. Mark là con người không đáng tin.

° ° °

Gideon Harte ngồi nơi bàn làm việc trong văn phòng Tổng công ty báo chí Yorkshire nằm về phía Đông Nam London, không xa phố Báo chí bao nhiêu. Mặc dù phố Báo chí nổi tiếng còn đấy, nhưng nhiều tờ báo lớn đã chuyển đến nhiều khu vực khác.

Văn phòng của Gideon nhìn xuống một phần sông Thames, căn phòng rộng rãi, thoáng đãng, đầy ánh sáng, nhiều cửa sổ lắp kính được lồng những khung lưới kim loại sơn màu bạc để che bớt ánh sáng. Phòng được trang hoàng bằng màu trắng và xám, có rất nhiều sách để trên kệ sơn mài màu đen, thấp, kê dọc theo bức tường ở phía sau. Chiếc bàn làm việc của anh cũng bằng sơn mài màu đen, bàn trống trơn, anh thích như thế, chỉ có vài cái thư báo để trong những cái khay đen đơn giản, một cuốn tự điển và một cuốn tự điển đồng nghĩa, với những cái bình mực cổ bằng thủy tinh để trên cái khay bạc.

Đẩy lui chiếc ghế, Gideon gác hai chân lên bàn, dựa người ra ghế, nhìn chiếc đồng hồ hiện đại treo trên tường ở trước mặt. Khi thấy kim đồng hồ chỉ sáu giờ bốn mươi lăm, anh hạ hai chân xuống, ngồi thẳng người lên, nhấc máy điện thoại. Anh bấm số máy gọi khách sạn Penisula ở Beverly Hills, rồi đợi.

Khi tiếp tân trả lời, anh nói:

– Vui lòng cho tôi gặp Toby Harte.

Một lát sau, người anh trai lên tiếng:

– Alô, ai đấy? Tôi là Toby Harte đây.

– Tôi đây, Toby. Gid đây. Có tin mới báo cho anh biết. Jack đã tìm ra Mark rồi. Hắn xác nhận đã bắt Adele và hiện đang trên đường đến Pennistone Royal, mang Adele về cho Tessa.

– Cám ơn Chúa! Đúng hắn là đồ vô loại, bắt cóc con mình, rồi bây giờ đem trả lại cho Tessa. Hắn đáng phải… mà thôi, tôi không nghĩ ra được biện pháp gì để đối xử với tên khốn nạn ấy cho xứng!

Gid cười.

– Dùng biện pháp cực hình ngày xưa để đánh đòn hắn được không? Treo ngược lên, cho kéo lê trên đường rồi tha chết, được không?


Toby cũng cười và nói:

– Rồi có ngày tôi sẽ đấm vào mặt hắn. Bây giờ nghe Adele sắp về nhà với Tessa tôi cảm thấy sung sướng rồi. Nhưng tôi cũng chưa yên tâm. Tôi không tin thằng khốn nạn ấy.

– Tôi đồng ý với anh. Nhưng tôi hứa sẽ cho anh biết tin tức ngay khi có tin mới. Tôi đợi Jack báo tin mới. Evan đã gọi báo cho tôi biết. Nhưng Jack cũng có gọi, ông ta muốn bàn với tôi về chuyện lập hệ thống an ninh. Không những chỉ lập tại Pennistone Royal thôi, mà còn lập ở tại tất cả nhà cửa của chúng ta. Tôi nghĩ ý kiến này rất hay. Nhà cửa của chúng ta cần được bảo vệ.

– Đồng ý. Jack là người có tài làm việc này. Nhân tiện hỏi cậu, dì Paula và dượng Shane đã biết chuyện này chưa?

– Lạy Chúa, chưa! Mà anh đừng nói làm gì. Cũng đừng nói cho bố mẹ biết, vì thế nào mẹ cũng nói cho dì Paula biết, hai bà như bóng với hình.

– Có chuyện này tôi kể cho anh nghe. Jack nói với tôi một điệp viên của ổng tìm thấy có một người đàn ông với một đứa bé đăng ký ở tại khách sạn Spa trong vùng Ripon – vùng đất trước đây anh thường đi săn, không biết anh còn nhớ không. Nhưng anh ta đăng ký dưới tên William Stone. Đối với người của Jack thì cái tên này chẳng có nghĩa gì hết, nhưng khi Jack nghe tên này, ổng biết ngay đấy là Mark. William Stone tức là Jonathan Ainsley – biệt danh của ông ấy.

– Ôi lạy Chúa, cậu nói đúng! Cậu có tin vụ này có Jonathan nhúng tay vào không? – Toby hỏi.

– Tôi không biết, – Gideon đáp. – Nhưng theo lời Evan thì Tessa và Linnet nghĩ là có, ngay cả Jack cũng tin như vậy.

– Ra thế, thế nào cuối cùng dì Paula cũng biết, việc như thế này không thể giấu được đâu.

– Chắc không thể giấu được, vì Tessa đã hứa với Mark Longden nhiều chuyện, nếu hắn đem Adele về cho chị ấy. Thế nào chị ấy cũng đem việc này bàn với mẹ chị và dượng Shane chứ. Theo Linnet cho biết, thì có thể tốn đến bạc triệu. Tôi đoán bây giờ Longden đang chơi bài đồng bảo dưỡng con bé, cho nên Tessa phải trả tiền cho hắn cút đi. Mọi người đều có giá. Luật lệ của Emma mà.

– Luật bà Emma đúng đấy. Cái trò đồng bảo dưỡng ấy không ổn với Tessa đâu. Cám ơn Chúa là Adrianna và tôi không có con, nên vấn đề dễ dàng hơn.

– Vậy anh và Adrianna cũng sắp ly dị à, Toby? – Gideon hỏi.

– Đúng, nhưng ít ra thì chúng tôi thân thiện với nhau. Cả hai chúng tôi đều muốn thế, Gid à. Cô ấy thích đến sống và làm việc ở Hollywood, còn tôi muốn ở London. Khi xét đến trách nhiệm, thì tôi phải ở London thôi. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là một sai lầm lớn. Đây là sự thật. Nhưng cô ấy là người tử tế… cậu tin hay không là tùy cậu,… cô ấy không phải là người đào mỏ, hoàn toàn không phải thế. Adrianna không muốn tiền trợ cấp. Cô ấy chỉ muốn tôi mua cho cô một ngôi nhà nhỏ ở London, để cô ấy có nơi để về. Hai chân hai bờ đại dương và tôi bằng lòng. Nhưng thực ra, tôi muốn để ngôi nhà chúng tôi đang ở cho cô ta. Tôi không thích ngôi nhà ấy, còn cổ thì thích.

– Tôi thấy anh muốn ly dị, cho nên tôi mừng cho anh, Toby à. Và bố cũng mừng. Bố muốn anh sinh cháu nội cho ổng, mà ổng nghĩ là Adrianna là loại đàn bà không muốn sinh con.

Toby bật cười.

– Không ai nói đúng hơn bố thân yêu của chúng ta. – Toby ngần ngừ một lát rồi nói tiếp. – Theo cậu, tôi có nên gọi cho Tessa không? Tôi rất lo cho cô ấy, tôi muốn cổ biết là tôi sẵn sàng giúp đỡ cổ, bất cứ cô ấy cần gì.

– Tại sao anh không gọi cho cô ấy, Toby? Anh và cô ấy hợp ý nhau suốt đời. Và cổ biết anh ở đấy là vì cổ. Nhưng dĩ nhiên anh hãy tặng cổ chiếc nhẫn.

– Tôi không muốn gọi cô ấy khi cổ đang chuẩn bị đón Adele về. Tôi không muốn làm gián đoạn việc này.

– Anh có vài phút nữa trước khi Mark về đến nhà. Vậy bây hãy gọi cô ấy và nói giúp tôi gởi lời chia vui.

– Tôi sẽ gọi. Chuyện giữa cậu với Evan tốt đẹp chứ, phải không Gid?

– Rất tốt đẹp. Không thể tốt đẹp hơn. Hẹn lần sau nói chuyện lại với anh.

– Chào cậu, Gideon.

Sau khi gác máy, Gideon ngồi dựa người ra ghế, gác hai bàn chân lên bàn lại và nhắm mắt. Anh nghĩ đến Evan Hughes.

Chuyện giữa họ quá tốt đẹp, mặc dù cô luôn luôn lo lắng đến chuyện đi sang Anh sắp tới của bố cô. Nhưng Gideon nghĩ rằng thực ra cô lo sợ về điều mà ông ấy sẽ nghĩ về mình và về Robin Ainsley, và anh ước chi cô ấy đừng tạo ra những vấn đề khó khăn khi thực tế vốn không có chuyện gì khó khăn. Gideon tin rằng vấn đề khó khăn là chính Evan gây ra. Cô muốn mọi người thích những người mà cô thích, mà ở đời thì không có chuyện như thế.

Anh muốn kết duyên với Evan. Và ngay từ khi hai người mới quen nhau, anh đã cảm thấy cô cũng muốn ăn đời ở kiếp với anh. Nhưng anh có thể đi đến kết luận rằng, cô không hứa hẹn gì với anh là vì bố cô và thái độ kỳ lạ của ông ấy đối với những người trong gia đình Harte.

Gideon thở dài. Chắc anh sẽ vui mừng khi bố cô từ New York đến đây, khi ấy mọi việc sẽ được phơi bày hết ra sáng. Trước mắt, anh có tờ nhật báo quốc gia cần phải cho ra mắt độc giả. Bố anh đang đi vắng, tờ Daily Gazette nằm dưới sự chỉ huy của anh. Anh mở mắt, thả hai chân xuống thảm, đứng dậy, lấy máy điện thoại di động trên bàn, rồi đi đến phòng làm tòa soạn, nơi anh thích nhất.

° ° °

Tessa không thể ngồi yên, cuối cùng nàng đứng dậy, đến nói với Jack.

– Tôi không thể chịu đựng nổi! Tôi phải ra trước cửa để đợi Adele về.

– Tôi biết. Tôi biết. Cứ đi ra trước, Tessa. Mark sắp đến rồi đây. Đừng nôn nóng. Để tôi đi theo cô. – Jack nắm cánh tay nàng, dẫn nàng ra thạch sảnh.

Khi mới bước vào thạch sảnh một bước, bỗng Tessa dừng lại, đứng sững nhìn Jack. Nàng nói:

– Con búp bê vải! Vật đầu tiên nó hỏi sẽ là Reggi. Đợi tôi một lát, để tôi đi lấy con búp bê. Tôi để quên trong thư viện.

Ông gật đầu, đứng nhìn nàng đi ngược lại. Nàng đã ôm con búp bê suốt nửa ngày, chốc chốc lại nói với mọi người rằng, thế nào Adele cũng rất buồn vì nó đã để mất con búp bê. Ông thở dài. Đây là chuyện quá sức bê bối. Việc ly thân giữa hai người đã trở thành vấn đề quá gay gắt.

Cách đây mấy tuần, khi Paula mời ông đến để nhờ điều tra Mark Longden, ông nhận thấy bà quá lo lắng về người chồng của con gái bà. Paula không phải là loại người nhòm ngó vào cuộc sống của người khác; bà rất tôn trọng đời tư của người khác. Nhưng khi điều tra, ông vui mừng thấy bà yêu cầu ông làm việc này là đúng. Ông bất bình Mark Longden khi khám phá ra nhiều chuyện xấu xa của gã, và ông liền cho bà Paula biết những thông tin đó.

Longden đã cấu kết với người anh họ của Paula là Jonathan Ainsley, kẻ thù vĩ đại của bà và là kẻ thù của gia đình Harte. Jonathan đã thuê Longden làm kiến trúc sư để xây ngôi nhà mới của y tại Thirsk, và Longden chịu ảnh hưởng xấu của Jonathan ngay. Mark bị y rủ rê dùng rượu mạnh, ma túy và chơi gái. Paula hoảng hốt khi nghe được những thông tin này, và cũng như Jack, bà rất lo cho Tessa, vì Mark đã dùng bạo lực với nàng. Mặc dù họ đã ly thân, nhưng không có bằng chứng gì để buộc tội Mark Longden đã đối xử không tốt với nàng. Việc hôm nay mới có bằng chứng cụ thể. Bắc cóc Adele là hành động vừa độc ác lại vừa nguy hiểm. Jack nghĩ đây là hành động tống tiền, gã bắt đứa con để tống tiền người mẹ và gã đã thành công. Gã chạy theo tiền, nhiều tiền, lại còn đòi đồng bảo dưỡng con. Gã sẽ không có được điều đó. Với bằng chứng mà Jack đã có được về đời tư của gã, thì gã sẽ không đạt được điều đó. Nhưng bà Paula sẽ cho gã tiền để tống cổ gã đi khỏi con gái bà.

– Tôi đây rồi! – Tessa nói và vội vã đi vào thạch sảnh lại, tay nắm con búp bê vải. – Ông không biết nó thương con búp bê này ra sao đâu. Đối với nó, con búp bê là vật quý giá nhất trên đời… – Tessa dừng lại, nhìn Jack rồi nói tiếp với giọng nho nhỏ. – Cũng như nó là vật quý giá nhất đối với tôi. Cám ơn ông lần nữa, Jack, vì đã đem được nó về nhà.

– Tôi biết như thế, Tessa. Và xin cô nhớ cho rằng tôi luôn luôn sẵn sàng giúp cô bằng mọi cách tôi có được. Tại vì, tôi đã biết cô từ khi cô bằng tuổi của Adele, và cô trông giống như nó bây giờ.

– Mẹ tôi thường nói nó giống tôi như đúc.

Họ đi qua tiền sảnh nhỏ, Jack mở cửa trước và hai người ra đứng ở tầng cấp trên cùng. Trời trong xanh, ánh sáng trong như pha lê vào buổi chiều tối tháng Tám và không khí ấm áp. Nhưng ông nhận thấy Tessa hơi run nhẹ khi nàng nhìn ra con đường xe chạy. Một lần nữa, ông thấy vẻ căng thẳng hiện ra trên mặt nàng. Nàng chỉ thư giãn được một lát thôi. Ông nghĩ, khi nàng chờ đợi Adele như thế này, nàng không thể nào kiềm chế mình được.

Khi họ nghe tiếng bánh xe chạy trên đường có rải sỏi, họ nhìn nhau, rồi trong mấy giây sau, họ thấy chiếc Mercedes màu đen hiện ra nơi khúc đường quanh.

Tessa định bước ra, nhưng Jack giữ nàng lại.

– Tôi biết cô muốn ôm nó vào lòng, nhưng chúng ta cứ đợi một lát, Tessa. Tôi muốn thấy thái độ của Adele ra sao khi Mark đưa cô bé ra khỏi xe. Tôi cần xem con bé có buồn hay không, và điều quan trọng nhất là xem con bé có sợ bố nó không. Những điều này rất có ý nghĩa cho việc ly dị.

– Tôi hiểu, – Tessa nói nhỏ, nhưng sự dao động của nàng gia tăng.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở khu vực dùng làm chỗ đậu xe gần hàng rào cây thủy lạp. Nàng ước chi Mark lái xe thẳng đến cửa trước.

Mark xuống xe, nhìn Tessa và Jack đứng nơi ngưỡng cửa, rồi đi vòng qua bên kia, bế Adele ra khỏi xe.

Trông có vẻ như anh ta muốn bế cô bé đi, nhưng Adele vùng ra khỏi tay anh ta, và anh ta chỉ còn cách là để cô bé xuống đất. Cô bé vùng chạy khỏi Mark, la lớn:

– Mẹ! Mẹ! – Cô bé chạy thật nhanh hết sức mình. – Con đã mất Reggi, – bé nói to rồi khóc òa lên.


Tessa chạy đến đón bé, nàng sợ con mình sẽ té xuống đất đau. Khi Adele đến gần, Tessa thấy bé có vẻ quá nhếch nhác. Mái tóc bạch kim rối bù, mặt có những vết bẩn đen và quanh miệng có những vết bẩn như là mứt trái mâm xôi, còn cái áo sơ-mi màu xanh nhạt và chiếc quần ngắn thì dơ bẩn.

Một giây sau, Tessa đưa con búp bê cho Adele, nàng nói:

– Reggi của con đây. Mẹ đã tìm nó cho con, cưng à.

– Ôi, mẹ. Đúng là Reggi của con! – Adele liền nín khóc, ngước bộ mặt còn đầy nước mắt nhìn mẹ, vừa ôm con búp bê vào lòng, vừa cười toe toét.

Tessa đang quỳ, lau nước mắt cho con gái, cười lại với con, rồi ôm con vào lòng, tràn ngập tình thương yêu đứa con gái bé bỏng yếu đuối. Hòa lẫn với tình thương là niềm hân hoan sung sướng vô bờ khi đứa con đã về lại nhà bình yên vô sự. Liếc mắt nhìn, nàng thấy Mark đang đi đến gần. Lập tức, nàng thả cô bé ra và đứng dậy. Rồi nàng bế cô bé lên tay và bước lui một bước, muốn giữ khoảng cách giữa nàng với Mark.

Khi anh ta dừng lại, gã nhìn Jack rồi nói với Tessa:

– Chúng ta nói chuyện một chút chứ?

– Rồi sẽ nói sau. Xin vui lòng. Chắc Adele mệt lắm, có lẽ còn đói nữa, hôm nay anh có cho nó ăn không?

– Dĩ nhiên là có, cô ngốc thật! Tôi thương con tôi, tại sao tôi không cho nó ăn! – Anh ta nói lớn, quắc mắt nhìn nàng, mặt đỏ gay.

Tessa quắc mắt nhìn lại. Nàng cảm thấy ghét cay ghét đắng anh ta.

– Thôi, thôi, Mark, – Jack bình tĩnh nói, ông bước tới để can ngăn anh ta, vừa ra dấu cho Tessa đi vào trong tiền sảnh. – Lời lẽ giận dữ chẳng đi đến đâu hết. Và có lẽ chúng ta không nên bàn chuyện trước mặt con gái anh; hay là đứng trên thềm mà nói đến chuyện ấy. – Ông quay đầu lại nhìn Tessa, nàng đang đứng phía sau ông, và nói: – Có lẽ chúng ta có thể nói chuyện với Mark vài phút? Vào trong nhà để nói nhé?

Tessa quá tức giận, lại muốn đi tắm rửa cho Adele và cho nó ăn, nên nàng gật đầu, quay lui, đi vào trong thạch sảnh. Jack bèn đi theo nàng vào nói:

– Tại sao cô không đem Adele vào trong thư viện? Cháu bé sẽ được yên ổn với những người khác trong vài phút, tôi cam đoan với cô mọi việc sẽ giải quyết ổn thỏa. Cô cứ để việc này cho tôi.

– Được rồi, Jack, nhưng tôi muốn làm sao chỉ trong vài phút là xong. – Nàng vội vã đi qua tiền sảnh rộng, đến thư viện. Khi nàng đẩy cửa bước vào, mọi người vỗ tay reo hò, bu quanh nàng, chào hỏi Adele và cô bé cười sung sướng, mắt sáng long lanh, để cho mọi người hôn hít.

Một lát sau, khi Tessa vừa quay lại định bước ra khỏi phòng thì Elvira chạy ùa vào, mặt mày thất sắc, mắt lộ vẻ lo sợ.

– Elvira! – Tessa reo lên khi thấy người giữ trẻ. – Chị mới từ Leeds trở về phải không?

– Dạ phải, thưa bà Longden. Margaret và Joe đã nói cho tôi biết chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Ôi bà Longden, tôi xin lỗi, ước chi hôm nay tôi không nghỉ, ước chi tôi có mặt ở đây… – Giọng chị ta dừng lại nửa chừng, có vẻ như chị không biết phải làm gì tiếp theo.

– Elvi, – Adele nói, cười với chị, -� cháu mất Reggi. Mẹ đã tìm được. Đây này. – Bé đưa cho Elvira thấy con búp bê vải.

-Tôi sung sướng thấy Adele còn nguyên vẹn, – Elvira nói nhỏ, vừa đưa mắt nhìn Tessa.

– Giữ bé một lát, chị Elvira, tôi phải nói chuyện với ông Longden, – Tessa nói và đưa Adele cho chị ta.

Tessa đưa mắt nhìn Linnet.

– Tôi ra ngoài này một lát, sẽ quay trở lại ngay. Jack đang làm việc với anh ta ngoài ấy, ông ấy biết phải làm gì.

– Dĩ nhiên là ông ấy biết, – Linnet đáp. – Ổng rất giỏi.

Tessa thấy Jack và Mark đang ngồi nói đối diện nhau gần lò sưởi ở thạch sảnh. Mark có vẻ tức giận, còn Jack thì tỏ ra không nao núng. Ông đã nắm con bài tẩy trong tay, nàng nghĩ thế khi nhớ lại những chuyện Jack đã nói với mẹ nàng.

Không muốn tỏ ra sẵn sàng thảo luận lâu, nên Tessa đứng gần cái lò sưởi bằng đá xây cao.

Jack nhìn nàng và nói nho nhỏ nhưng rõ ràng:

– Tôi đã nói với Mark là cô rất sung sướng được nói lại những điều khoản mà cô đã nói cho anh ấy nghe trên điện thoại hồi nãy. Hình như anh ấy muốn nghe lại một lần nữa.

– Anh có thể lấy cái nhà ở Hampstead, – Tessa nói, – cái nhà ấy là của tôi vì mẹ tôi đã cho tôi, chứ không phải của chúng ta. Anh cũng có thể lấy hai chiếc xe đang để trong nhà xe ở đấy. Tôi cũng sẽ để lại đấy đồ đạc trong nhà, ngoại trừ vài bức tranh và những thứ khác của tôi, những vật sở hữu của tôi, như là áo quần, đại loại như vậy. Và tôi sẽ giải quyết tiền bạc cho anh.

– Tôi muốn lấy lại đồ nữ trang. Những thứ tôi đã tặng cô.

– Tốt thôi, – Tessa đáp, nàng nghĩ những thứ ấy chẳng đáng giá gì.

– Và tôi muốn đồng bảo dưỡng Adele.

– Điều này tôi không hứa, – Tessa đáp, giọng bỗng run run, – nhưng tôi sẽ để cho anh thỉnh thoảng đến thăm nó.

– Đồng bảo dưỡng thôi, – anh ta đáp, giọng gay gắt.

– Không, tôi không đồng ý. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay thì không.

– Rồi chúng ta sẽ thấy phiên tòa xửa ly dị sẽ giải quyết như thế nào, – Mark hăm dọa.

Jack đằng hắng giọng.

– Nếu anh không lưu tâm đến điều tôi đã nói, thì tôi nghĩ là các phiên tòa xử ly dị sẽ dành lợi thế cho Tessa.

– Không đời nào! Bây giờ người cha cũng có quyền như người mẹ.

– Nhưng anh là người cha bất hảo.

– Ông nó thế nghĩa là sao? – Mark hỏi, quắc mắt nhìn Jack.

– Tôi không muốn đi sâu vào chuyện này bây giờ, vì luật sư của anh và của Tessa sẽ bàn bạc về chuyện này sau. Nhưng tôi có thể nói thêm rằng chúng tôi đã có nhiều thông tin về cuộc sống buông thả của anh, về nếp sống suy đồi của anh. Tôi cần nói thêm gì nữa không? – Jack nhìn Mark với ánh mắt gay gắt, rồi đứng dậy, đến đứng bên Tessa.

Mark vùng đứng dậy, anh ta hét lớn:

– Ông có vẻ muốn hăm dọa tôi thì phải!

– Anh muốn nói sao tùy ý, – Jack nói nhỏ. – Nhưng tôi có bằng chứng để chứng minh rằng tôi đã nói thật. Cũng nhân tiện nói cho anh biết, đây là bằng chứng mà quan tòa sẽ rất quan tâm khi xử, nhất là vì bằng chứng này có liên quan đến hạnh phúc của đứa bé.

Mark quay mắt nhìn Jack rồi nhìn Tessa. Anh ta nói lớn:

– Các người đừng hòng thắng được tôi!

– Anh cũng đừng hòng thắng được tôi, ông bạn, – Jack đáp. – Còn bây giờ, với tình hình như thế này, tôi nghĩ đã đến lúc anh nên ra về. Tôi sẽ đưa anh ra cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.