Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 4


Đọc truyện Chuyện Tình Như Huyền Thoại – Chương 4

Linnet ngồi với Tessa tại phòng khách trên lầu ở Pennistone Royal, cố trấn an nàng rằng Adele sẽ được yên ổn, cô bé sẽ về nhà sớm. Cô thầm cầu nguyện những lời trấn an của cô sẽ thành sự thật.

Evan có mặt ở đấy với họ, cô ngồi gần cánh cửa sổ nhô ra ngoài, nhưng bây giờ đóng vai người quan sát chứ không tham gia góp ý, vì cô nghĩ rằng để cho Linnet giải quyết công việc là hay nhất. Gặp khi bình thường, Tessa có thể bị chạm tự ái, thậm chí còn chua chát khi nghe lời khuyên của Linnet, nhưng bây giờ nàng đang lâm vào cảnh tồi tệ nhất.

– Chắc Mark sẽ không làm điều gì khiến cho Adele buồn hay đau đớn đâu, – Linnet nói, chạm vào bàn tay bà chị, rồi nắm lấy trong tay mình, – chắc chị biết gã thương con bé. Gã luôn luôn thương yêu con bé.

– Phải, – Tessa đáp, – nhưng nếu không phải Mark bắt nó, thì sao? Có lẽ Desmond nói đúng, có thể nó bị ai đấy bắt cóc để đòi tiền chuộc. Có thể hiện nó đang ở với những kẻ xa lạ, cho nên rất nguy hiểm cho nó.

– Tôi không tin như thế, – Linnet trả lời với giọng quả quyết, cô ước chi cậu em trai đừng nói ra ý này. – Và chị phải tin Jack Figg. Ông ấy là nhà thám tử tư giỏi nhất, tài ba nhất. Mẹ đã nói thế từ lâu rồi, và khi nào gặp chuyện gay cấn, bà thường nhờ đến ông ta. Và chị đừng quên ông ta là thủ trưởng ban an ninh của gia đình Harte từ lâu nay.

– Nhưng bây giờ ông ta về hưu rồi, – Tessa đáp, giọng run run.

– Đúng ra là chỉ bán hưu thôi. Nếu có ai cần đến ổng, ổng sẽ làm trọn giờ, nhất là các khách hàng cũ mà ổng gắn bó mật thiết từ lâu, như gia đình chúng ta. Vả lại, chắc chị biết rõ là mẹ chúng ta đã ứng tiền trước cho ông ấy và dùng ổng vào việc điều tra kỹ lưỡng về Mark Longden từ nhiều tuần nay. Trước khi bà đi New York, bà đã cho chúng ta biết việc này rồi.

– Phải… – Tessa nghẹn ngào, nước mắt lại chảy ra. Nàng vội lấy khăn lau nước mắt và nói tiếp, giọng run run. – Tôi quá lo cho Adele, không thể chịu đựng nổi. Nó còn quá nhỏ, và chắc nó quá lo sợ, cho dù nó ở với bố nó. Việc nó bị bắt đi khỏi hàng hiên, chắc sẽ làm cho nó khiếp hãi. Tôi quá thất vọng, không biết làm sao.

– Chị nghe tôi nói đây, – Linnet nói, cô lấy giọng quả quyết, tin tưởng. – Chúng ta không biết con bé bị bắt như thế nào, không biết việc nó bị bắt có khủng khiếp hay không. Nhưng tôi tin không có gì khủng khiếp đâu. – Cô hy vọng làm cho Tessa yên tâm, nên cô nói tiếp. – Tôi tin Mark làm việc này như là trò chơi với Adele thôi. Có lẽ gã để ngón tay lên miệng và bảo cô bé yên lặng, cười với nó, rồi ra dấu cho nó đi đến với gã. Tôi chắc gã đã làm như thế. Chắc chắn gã không làm gì cho con bé sợ hãi. Tôi nghĩ là nếu gã xông đến, chụp con bé lôi đi, thế nào nó cũng hét to lên.

– Cô giống tôi, tôi chắc chính Mark đã bắt con bé. – Tessa nhìn Linnet ánh mắt gay gắt, cặp mắt nheo nheo. – Tôi mong sao chúng ta nghĩ đúng. Thế bây giờ Jack Figg sẽ làm gì?

– Ông ta đang ở trong thư viện, đang gọi điện thoại đến nhiều nơi, nói chuyện với những người làm việc cho ổng. Tôi không hỏi phương pháp của ổng và chị cũng không nên hỏi. Nhìn qua là tôi biết ổng đang tiếp xúc với nhiều người khắp nơi, thuộc nhiều thành phần trong xã hội. Chị hãy tin tôi đi, nếu có ai thể tìm ra Adele, thì người đó chính là Jack.

Tessa nhìn sang Evan, nàng chậm rãi hỏi:

– Hôm nay chị đến gặp ông cậu Robin ở biệt thự Lackland Priory phải không? Ổng có nói gì về Jonathan không? Độ này ông ta sống ở đâu?

Evan căng thẳng. Tessa nói với giọng như lên án, nhưng cô vẫn giữ vẻ bình thường khi trả lời:

– Không, ông không nói gì đến Jonathan hết. Xin lỗi Tessa, tôi không biết gì về ông ấy cả. Nhưng có lẽ ông ta đã ra nước ngoài. Hình như ở Hong Kong. Nếu Jonathan ở tại nước Anh, thế nào ông Robin cũng đã nói cho tôi biết. Ông muốn cảnh báo cho tôi đề phòng. Tôi biết Robin lo sợ Jonathan sẽ làm hại tôi, vì ông ta có vẻ ác cảm với tôi.

– Ông ta có ác cảm với tất cả chúng ta! – Linnet thốt lên, cặp mắt xanh của cô sáng long lanh. – Ông ấy có ác cảm với mẹ và con cái của bà từ lâu rồi. Thực ra thì tôi nghĩ ông ta ghét hết mọi người trong gia đình Harte. Ông ta muốn dùng súng máy bắn hết chúng ta, loại hết chúng ta ra khỏi gia đình. Ấy chỉ là vì ông ta cảm thấy bị bà cố Emma Harte ngược đãi. Ông ta là người đáng ghét. Nhưng khi chúng tôi lớn lên, các dì và mẹ đều nói thế.

– Đúng vậy, – Tessa đồng ý. – Và ông ta còn tôi kéo Mark đi theo con đường tội lỗi của mình. – Tessa ngồi dựa lưng vào ghế nệm dài, hai tay bóp cái khăn, mặt nhăn nhó khổ sở. Nàng ước chi nàng đừng lấy Mark Longden. Gã chỉ gây khổ cho nàng thôi, đấy là không nói đến chuyện độ sau này gã thường hành hạ nàng cả về thể xác lẫn ngôn từ. Bây giờ gã bắt con của họ. Đồ con hoang, nàng nghĩ.

Bỗng cửa bật mở, India đi vào nhanh như chạy.

– Xin chào mọi người. – Cô vừa nói vừa đi thẳng đến chỗ Tessa ngồi. Cô quỳ xuống bên người em họ, nắm tay nàng. – Tôi rất buồn vì việc đã xảy ra, – cô nói nho nhỏ, mắt đăm đăm nhìn Tessa. Mặt cô chan chứa tình thương. – Tôi đến để giúp cô, cô cần bất kỳ việc gì, xin cứ nói.

Tessa gật đầu, cố gượng cười. Nàng ngập ngừng, nhưng cố nói:

– Cám ơn chị India, tôi sung sướng khi thấy chị đến đây.

Nhìn cảnh India tỏ ý xót thương Tessa, Evan không thể nào không nghĩ rằng hai người là hai chị em ruột. Rõ ràng họ giống nhau thật. �Cả hai đều có tóc bạch kim, mắt màu xám bạc, trong sáng, nước da trắng tái và khuôn mặt thanh tú. Trông hai người đều có vẻ yểu điệu, dịu dàng, đáng yêu và cô nghĩ họ giống nhau như thế là vì họ có cùng chung dòng máu của dòng họ Fairley.


Evan còn nghe mọi người trong gia đình kể lại rằng, bà sơ của họ, bà Adele Fairley, là người có sắc đẹp nổi tiếng, người lịch lãm, quý phái và có thể hơi điên. Và chính nhờ bà sơ này mà hai người đã thừa hưởng mái tóc bạch kim và đôi mắt đẹp tuyệt vời, cũng như khuôn mặt đẹp như thiên thần. Bé Adele cũng có nét đẹp như thế. Bé có dòng máu Fairley trong người và theo Evan thì cô bé có vẻ không giống người trong gia đình Harte chút nào hết. Nghĩ đến chuyện cô bé mất tích, lòng Evan lo sợ vô cùng. Nếu Adele gặp phải chuyện nguy hiểm gì đấy thì sao? Mọi người đều nói Mark bắt cô bé, hay là có kẻ khác bắt cóc bé để thỏa mãn thú tính với trẻ em?

Evan liền gạt ngay ý nghĩ này sang một bên, ý nghĩ này quá khủng khiếp không nên xét đến. Cô nhìn Linnet, thấy cô ta quả đúng là người của gia đình Harte với mái tóc đỏ như vầng hào quang, cặp mắt xanh lục và cá tính kiên cường. Gideon cũng có màu tóc như thế và tính tình vui vẻ. Chiều nay, Evan không thể nào không khâm phục Linnet. Cô đã giải quyết công việc rất bình tĩnh, tin tưởng, với tài ứng xử rất có hiệu quả. Không những cô đã lập luận một cách hữu lý mà còn làm cho Tessa lấy lại được bình tĩnh. Evan nghĩ Tessa rất đâu khổ, nhưng cô không biết làm sao an ủi nàng như Linnet đã làm.

Điện thoại di động của Linnet reo, cô đứng dậy, đi đến bộ cửa sổ cao, đứng nói chuyện một lát. Evan biết người gọi đến là Julian. Linnet đã yêu cầu cô ấy làm phụ dâu trong ngày đám cưới của cô với Julian vào mùa đông này, và cô ấy rất sung sướng nhận lời. Gideon sẽ làm phụ rể và India sẽ làm phụ dâu khác nữa.

Evan đưa mắt nhìn khắp phòng khách ở trên lầu. Linnet có lần đã nói với cô rằng phòng này được bà Emma Harte thích nhất, và cô đã hiểu lý do tại sao bà thích. Căn phòng thoáng đãng, duyên dáng, rộng rãi, trần nhà và tường cao, cửa sổ có khung bằng chì. Mặt bệ lò sưởi được chạm trổ và tường sơn màu vàng nhạt, hai chiếc ghế đệm dài êm ái được bọc bằng vải hoa gồm các màu tím, xanh, lục và hồng trên nền màu vàng nhạt. Tấm thảm Aubusson là đồ xưa quý giá, cũng như bàn ghế trong phòng đều đóng bằng gỗ quý đã lâu năm. Linnet còn nói rằng căn phòng không thay đổi gì hết, mà chỉ được tân trang lại với vải cùng loại cùng màu, đúng theo khiếu thẩm mỹ của bà Emma.

Evan thích hội họa và đặc biệt là rất quan tâm đến tranh vẽ phong cảnh nước Anh. Bỗng mắt cô dừng lại bên bức tranh có giá trị đưa vào bảo tàng viện của Turner treo ở bức tường bên cạnh; rồi cô nhìn sang bức tranh sơn dầu ở trên bệ lò sưởi. Đây là bức tranh vẽ Paul McGill, người yêu của bà Emma. Ông mặc bộ binh phục sĩ quan và rõ ràng bức tranh được vẽ vào thời Đệ nhất thế chiến. Ông ta đẹp làm sao, cô nghĩ. Thảo nào mà bà Emma chết mê chết mệt vì ông ta là phải.

– Evan, chúng ta hãy xuống bếp pha một bình trà, – Linnet nói. – Và bảo Margaret làm vài cái sandwich nhân cá hồi xông khói ăn. Tôi đói quá rồi. Trưa nay tôi không ăn.

Evan đang ngồi vội vùng dậy, giọng của Linet làm cô tỉnh giấc mơ.

– Được thôi! – Cô trả lời ngay, cô không thích để cho người khác thấy mình lơ đãng.

– Tessa, chị ăn không? – Linnet hỏi.

– Tôi không ăn được! Đồ ăn làm cho tôi nghẹn họng! – Nàng đáp vừa lắc đầu quầy quậy.

– Còn India? Chị muốn gì? – Linnet hỏi, nhướng cao bộ lông mày màu nâu đỏ.

Người chị họ của cô gật đầu.

– Trà chanh là tuyệt. Và cũng cho tôi cái sandwich nhân cá hồi xông khói. Cám ơn.

– Tôi tưởng chị đã ăn trưa rồi, – Linnet nói nhỏ, rồi cô dừng lại đột ngột. – Ồ nhưng chị ăn chưa xong, phải không? Thay vì ăn trưa thì chị lái xe về đây. – Linnet nhìn India đăm đăm, nhưng mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

– Đúng thế, – India đáp với vẻ thản nhiên, nét mặt cũng bình tĩnh như cô em họ. Nhưng cô không khỏi tự hỏi không biết Linnet có đoán là cô đã ở với Dusty không, không thành vấn đề. Dù Linnet nghĩ gì đi nữa thì cô ta vẫn luôn luôn đứng về phe với India.

° ° °

Jack Figg ngồi nơi chiềc bàn làm việc lớn thời George ở trong phòng thư viện ốp ván, mắt nhìn chăm chú vào số giấy tờ rải trước mặt ông.

Một lát sau, ông ngước mắt nhìn qua Linnet, cô ngồi với Tessa ở trên ghế nệm dài. Cô bực tức, căng thẳng nhưng không để lộ ra ngoài, vì ông biết cô thường như thế. Chính Tessa ông mới lo lắng.

Mặt nàng buồn bã, trắng bệch, mắt sưng húp và đỏ ở hai mí vì khóc. Ông biết nàng rất lo và ông rất thương nàng. Không kể đến chuyện ông là người có từ tâm, mà ông từng một lần có con bị chết, và nỗi sầu muộn của ông không bao giờ nguôi. Bây giờ ông cầu sao cho Adele còn sống. Ông có linh tính là cô bé còn sống, và ông muốn linh tính ấy của ông là đúng. Mẹ kiếp, ông nghĩ, cô bé chắc còn sống, ông ước sao như thế.

Ngồi ở trên chiếc ghế nệm dài gần lò sưởi là India Standish, ông đã biết cô ta khi cô còn nhỏ, và Evan Hughes, người mới đến gia đình, một người chắt của bà Emma nữa. Ông thấy nét lo âu hiện ra trên mặt họ, ông biết tất cả những thiếu nữ này đang đợi ông cho biết tin tức mới nhất.

Cô Emsie và cậu Desmond cũng thế, khi hai chị em thấy ông đi vào nhà với Wiggs và Joe, liền chạy theo ông ngay. Bây giờ họ đang ngồi trên chiếc ghế dài có bọc nệm ở thư viện, xem chừng họ rất muốn mở miệng ra hỏi. Nhưng ông đã cảnh cáo họ rằng, nếu họ muốn ngồi trong thư viện thì phải im lặng.


Không mào đầu, ông cất tiếng nói với Linnet và Tessa:

– Bây giờ là bốn giờ rưỡi, từ khi Adele mất tích đến nay thế là đã hơn năm tiếng rưỡi. – Ông dừng lại, mắt nhìn quanh họ rồi nói tiếp. – Tôi không biết cô bé ở đâu, nhưng tôi biết chắc là bé không có ở đây, không có ở Pennistone Royal. Cô bé không có ở ngoài ruộng, ngoài đồng cỏ, ngoài rừng hay ở trong các vườn. Chúng tôi đã tìm khắp các nơi này rồi. Tìm hai lần. Tôi đã nhờ Wiggs vét dưới hồ, nhưng ông ta chỉ vớt được cỏ thôi. Cũng không ai thấy Adele ở trong làng Pennistone Royal, nhưng có vài người thấy có chiếc Mercedes đen chạy qua với tốc độ rất nhanh vào giờ ăn trưa. Rõ ràng đấy là chiếc xe mà Wiggs và các công nhân ở chuồn ngựa đã thấy ở đây.

– Có phải Mark không? Có phải Mark không? – Tessa hỏi, tay ôm chặt con búp bê vải mà nàng đã nắm suốt ngày. – Thế ông có tìm ra hắn không?

– Tôi đang cố tìm, – Jack đáp nho nhỏ. – Tôi đã nói chuyện với người thư ký của anh ta, cổ cho biết anh ta đi đâu vắng mấy hôm nay.

– Hắn đến đây để bắt Adele! – Tessa cao giọng cắt ngang lời ông. – Tôi cá bất cứ bao nhiêu là hắn đang ở lại Yorshire với Jonathan Ainsley. Hai người cùng âm mưu làm việc này. – Trông nàng có vẻ bồn chồn một cách lạ lùng, cặp mắt lóe sáng.

– Dĩ nhiên anh ta ở đấy, – Jack nói, – nhưng có lẽ không âm mưu với Jonathan Ainsley. Tôi đã cho người tìm kiếm Jonathan khắp nơi, anh ta cho biết hiện thời ông ta đang ở Hong Kong. Ông ta ở đấy nhiều tuần rồi.

– Nếu Mark bắt Adele thì có lẽ anh ta đã đưa con bé về London với gã rồi, – Linnet nói, nhìn vào mắt Jack, ánh mắt gay gắt.

– Anh ta không có tại nhà mình, cũng không có tại nhà ở Hampstead. Cả hai nơi đều được kiểm tra rồi.

– Nhưng ngôi nhà đã được khóa… – Tessa nói, rồi bỗng nàng nín bặt khi thấy gương mắt Jack có vẻ bất bình.

– Đúng, nhà đã khóa, Tessa, và căn hộ của Mark ở cũng khóa. Nhưng chúng tôi có cách để kiểm tra trong nhà có người ở hay không.

– Tôi hiểu, – nàng nói, giọng biết điều, ngồi dựa lưng ra ghế, tảng lờ nhưng không biết Linnet thúc tay vào sườn nàng, muốn bảo nàng im miệng lại.

– Tôi đã điện thoại cho mẹ của Mark ở Clousestershire, – Jack nói tiếp. – Bà ta không có ở nhà, nhưng theo người nào đấy có tên là Dory cho biết, thì có lẽ gần tối bà ta sẽ về nhà.

– Dory là người giữ nhà đấy, – Tessa nói. Nàng đằng hắng cho thông cổ và nói tiếp với vẻ e dè, – bà Longden là người mẹ rất thương con, nhưng bà là người đứng đắn. Nếu Mark đem Adele về nhà bà, thế nào bà cũng biểu anh ta đem trả con bé cho tôi ngay.

– Không biết mẹ anh ta có biết ảnh bắt Adele mà không được phép của cô không, – Jack nêu vấn đề ông ta thắc mắc. – Có lẽ Mark không nói cho bà ấy biết. Dù sao tôi vẫn tin, chắc chắn anh ta đang ở tại Yorkshire. Chúng tôi phải tìm anh ta mới được.

– Nhưng làm sao mà tìm? – India hỏi, cau mày. – Chẳng khác nào mò kim đáy biển, phải không?

– Đúng. – Jack đáp. – Việc tìm ra anh ta không dễ, cho dù chúng ta nhờ cảnh sát đi nữa. Rồi chắc chúng ta cũng phải trình với cảnh sát thôi. Tôi đã nói chuyện với Gideon khá lâu. Tôi nói với anh ấy rằng chúng ta có thể đưa tin Adele bị bắt cóc đến giới truyền thông đại chúng, bắt đầu trên hệ thống truyền hình và báo chí của Harte. Gideon đồng ý. Nhưng chúng ta chưa làm thế. Trước khi chúng ta thông báo cho giới truyền thông đại chúng và đến trình cho cảnh sát biết, tôi muốn dành cho Mark cơ hội để đem trả Adele cho cô, Tessa à. Đêm nay thì không biết anh ta có đem bé về đây không.

– Nhưng nếu không phải Mark bắt nó thì sao? – Tessa hỏi, giọng lại run lên vì hốt hoảng. – Nếu đây là một vụ bắt cóc thì sao?

– Nếu đây là một vụ bắt cóc, thì bây giờ chúng đã gởi giấy đòi tiền chuộc đến, hay chúng đã tìm cách liên lạc với chúng ta, – Jack đáp. – Nhân tiện, tôi xin nói cho cô biết, Tessa, tôi có yêu cầu Gideon nói chuyện với Toby ở Los Angeles vào chiều nay. Toby cho biết hôm nay anh ấy không gọi điện thoại cho cô. Như vậy, tôi chắc sáng nay chính Mark đã gọi cho cô để làm cô lơ đãng, rồi anh ta bắt Adele. Hay là có ai đấy hợp tác với anh ta.

– Tôi không nhận ra được giọng người nào, – Tessa đáp. – Nhưng giọng nghe quen quen, nên tôi đoán người gọi đến là Toby.

Jack ngồi nghiêng người tới trước, hai cánh tay để lên bàn, ông trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:

– Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại đến cho mẹ của Mark, nói cho bà biết chuyện đã xảy ra. Tôi hy vọng nếu bà biết chuyện gì đấy, bà sẽ hợp tác với chúng ta. Nhưng nếu vào khoảng sáu giờ ba mươi mà chúng ta vẫn không có tin tức gì, và cũng không biết Mark ở đâu, thì chắc tôi không có cách nào khác ngoài việc thông báo cho cảnh sát ở Bắc Yorkshire biết. Tôi cũng sẽ gọi đến Gideon, yêu cầu anh ấy tiến hành việc đưa tin tức về chuyện Adele mất tích. Tôi không thể kéo dài tình trạng này lâu hơn nữa.


Tessa áp bàn tay lên miệng.

Linnet thốt lên:

– Khi các hệ thống truyền thông Harte ở đây truyền tin đi, tin tức sẽ được các đài truyền hình Mỹ phát sóng. Chúng ta phải báo cho mẹ biết trước khi bà nghe ở các nguồn thông tin khác.

Jack nhìn Linnet, thoáng cười.� Ông nói:

– Nếu cần làm như thế thì sau khi tôi đã tiếp xúc với cảnh sát rồi sẽ gọi cho bà. Cô và Tessa cũng có thể nói chuyện với bà. Nhưng bây giờ điều chủ yếu là phải tìm xem bà Longden có biết gì không. – Jack dựa lưng ra ghế, cố thư giãn gân cốt, mắt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc ở trong tủ lớn.

Không khí trong phòng bỗng yên lặng. Người nào cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Đầu óc của Tessa rối như tơ vò, thần kinh căng thẳng. Đã năm giờ rồi, nàng không biết đứa bé ở đâu, nàng hoảng hốt hơn bao giờ hết. Cảm thấy buồn nôn, nàng vùng đứng dậy, nói to:

– Tôi cần không khí trong lành, tôi cảm thấy như thể bị ngộp thở.

India liền đứng dậy, vội vã tiến đến bên Tessa, nắm cánh tay nàng. – Ta đi, cưng, chúng ta ra vườn. Ra ngoài ấy mười phút thôi, cô sẽ cảm thấy khỏe liền.

– Chắc thế, – Tessa đáp, cố xua đuổi hết cảm giác bệnh hoạn đi.

Sau khi India và Tessa đi ra ngoài rồi, Evan đằng hắng cho thông cổ và nói với Jack:

– Tôi không muốn nói chuyện này trước mặt Tessa. Nếu không phải Mark và cũng không có kẻ nào bắt cóc, mà gặp kẻ chuyên hãm hiếp con nít bắt nó thì sao?

Jack thở dài rồi nói:

– Tôi cũng có ý nghĩ như thế. – Ngay khi ấy, máy điện thoại di động của ông reo, ông lấy máy áp lên tai và nói:

– Tôi Figg đây. – Ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đứng nghe một lát rồi cuối cùng nói cám ơn nho nhỏ rồi tắt máy. Đi về lại bàn làm việc ,ông nói với họ: – Đấy là một điệp viên của tôi, anh ta kiểm tra tất cả các khách sạn trong vùng. Mark Longden đã có mặt ở Yorkshire cách đây ba đêm. Hắn ở tại khách sạn Queen�s Hotel ở Leeds. Và đêm qua hắn ở tại khách sạn Swan ở Harrogate. Tuy nhiên, hắn đã trả phòng cả hai nơi ấy rồi, nhân viên của tôi không tìm ra chỗ hắn đăng ký ở đâu hết.

– Có lẽ hắn ở tại nhà tư, – Linnet nói, cô nheo mắt, cố làm cho Jack hiểu là cô muốn nói chuyện riêng với ông.

° ° °

– Tôi chắc Adele đang ở với Mark, chứ không ở với người lạ, cho nên nó bình an không sao đâu, – India nói.

Tessa rùng mình, hai cánh tay nổi da gà.

– India, chị không biết Mark đã thành người bệ rạc như thế nào đâu! Một tên nghiện rượu và ma túy! Từ lâu rồi, anh ta không còn như trước kia và còn hung hãn nữa! Tôi sợ sống với anh ta. – Nàng nhìn India. – Chị có biết như thế không?

– Biết, mẹ cô có nói cho tôi biết, anh ta đã đánh đập cô. Nghĩ đến chuyện ấy cô lo sợ là đúng. Chỉ trong một thời gian ngắn mà anh ta hoàn toàn trở thành một con người khác.

– Khi anh ta tự chủ được, anh ta dễ thương. Nhưng khi bị rượu và ma túy hành hạ, anh ta rất nguy hiểm, có thể anh ta đánh đập Adele. Tôi sợ là sợ như thế.

– Tôi hiểu. Nhưng như tôi nói, chúng ta hãy tin tưởng là anh ta không hành hạ con bé. – India vừa nói vừa đứng dậy khỏi khúc gỗ dùng làm chỗ ngồi gần bên vườn ươm cây con. – Chúng ta hãy đến ngồi dưới gốc cây sồi già một lát đi, ngồi ở chỗ ấy mát hơn.

– Được thôi… – Bỗng Tessa dừng lại, quay qua India. – Có lẽ chúng ta nên vào trong nhà. Tôi sợ có tin gì mới mà không có chúng ta.


– Nếu có tin gì mới, thế nào Linnet cũng báo cho chúng ta biết. Ra khỏi phòng ấy một lát cho cô dễ chịu. Không khí trong ấy ngột ngạt quá.

Tessa gật đầu, hai người đi theo con đường băng qua bãi cỏ đến cây cổ thụ. Họ ngồi nơi chiếc bàn sắt, im lặng một lát.

Cuối cùng chính Tessa lên tiếng trước:

– Nếu có gì xảy ra cho Adele, tôi không biết làm sao đây. Tôi rất thương nó, nó là cuộc đời của tôi. Không có nó chắc đời tôi cũng tan nát, mọi việc thành vô nghĩa.

– Kìa, Tessa đừng nói như thế, – India vội vàng lên tiếng. – Rồi Jack phải đem nó về. Và cô sẽ giải quyết mọi việc êm thấm với Mark, việc ly dị sẽ xong xuôi và mọi việc bình thường trở lại.

– Ồ India, tôi mong sao chị nói đúng, nhưng Mark rất tham lam. Anh ta muốn ngôi nhà, nhiều tiền và cùng bảo dưỡng Adele. Tôi không bằng lòng để cho anh ta cùng bảo dưỡng. Ngôi nhà thì được, nhưng cùng bảo dưỡng thì không.

– Khi cô đã có Adele lại rồi, chắc cô có thể dàn xếp công việc với anh ta nhanh chóng thôi. Có lẽ cô không thích chuyện không đâu vào đâu như thế này.

– Đúng thế, – Tessa đáp, bỗng nhiên nàng hăng hái hơn. – Tôi sẽ nói chuyện với luật sư của tôi, có lẽ chúng ta sẽ giải quyết công việc nhanh hơn. Nhưng tôi mới sống ly thân với Mark có mấy tháng thôi.

– Đúng, nhưng có sao đâu? Tôi và Linnet đã nhất trí với nhau là Mark rất tham lam, nên anh ta đòi hỏi nhiều. Theo tôi, cô nên cho anh ta nhiều tiền để ảnh ra đi nhanh. – India nhìn cô em họ ngồi bên kia bàn. – Cô hãy nhớ, đấy là nguyên tắc của gia đình Harte.

° ° °

Jack và Linnet đi vào thạch sảnh, đứng nói chuyện nho nhỏ với nhau gần lò sưởi.

– Có phải cô cho rằng Mark có nhiều bạn ở Yorkshire, nên có lẽ anh ta với Adele ở tại nhà một người bạn nào đấy phải không? – Jack hỏi, ông liếc mắt nhìn Linnet trong ánh sáng lờ mờ khi trời sắp tối.

– Phải, – cô đáp và đi bật đèn lên cho sáng.

Ông đứng nhìn cô một lát, thấy cô rất giống bà Emma Harte – một Emma còn trẻ – với mái tóc đỏ hoe và nét mặt hồng hào của dân Anh. Ông đến làm việc cho bà Emma khi mới mười tám tuổi, cách đây bốn mươi năm. Ông thương mến, kính nể và khâm phục bà. Ông thấy bà là người chính xác nhất, cực kỳ khó chịu, rất duyên dáng, hống hách và thông minh, chưa bao giờ ông gặp người đàn bà nào như bà. Bà là người chủ mà ông thích nhất. Bây giờ Linnet giống hệt bà và cũng thông minh như bà. Cô là người ông thích nhất trong đám thế hệ trẻ tiếp nối sự nghiệp của bà Emma, vì cô là người điển hình của thế hệ bà, đồng thời của thế hệ hiện nay. Ông nghĩ: cô ta như thể có chân ở trong cả hai thế giới, khiến cho cô trở thành người độc đáo và rất đặc biệt đối với mình.

– Jack, ông đang nghĩ cái gì đấy? – Linnet hỏi, vừa ngồi xuống ghế. – Trông ông có vẻ như vừa có ý kiến gì mới lạ.

– Nói có ý kiến gì thì đúng, nhưng mới lạ thì chắc không. Thực vậy, ý nghĩ này tôi đã nghĩ đến hồi nãy rồi. Này nhé, Linnet, chúng tôi biết chắc chắn hiện Jonathan Ainsley đang ở tại Hong Kong, nhưng thế giới bây giờ hẹp như trong làng, ông ta có thể thảo ra kế hoạch để cho Mark bắt Adele. Có lẽ bằng điện thoại di động, chắc ông ta không muốn viết lên giấy hay gởi thư điện tử hoặc đánh fax. Và… và điều quan trọng nhất là ông ta có cô bạn gái cũ tại Yorkshire, và chị ta…

– Cô ta là thư ký cho mẹ tôi, Eleanor! Và chắc ông nghĩ rằng chính Jonathan đã vạch kế hoạch cho Mark qua điện thoại để hắn làm cho Paula và chúng tôi điêu đứng, và Mark làm theo lời ông ta là vì hắn muốn trả thù Tessa. Ý nghĩ hay. – Cô nhìn ông ta với đôi mắt sắc sảo. – Có phải ông phân vân không biết Eleanor có tham gia vào việc này không chứ gì?

– Đúng là tôi phân vân như thế, – Jack đáp, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cô, tréo hai chân vào nhau.

– Nếu cô ta làm thế thì thật ngu ngốc, – Linnet nói nhỏ. – Mẹ tôi có thái độ với cổ ngay… mẹ tôi sẽ đuổi cô ta liền. Nhưng cô ta là người yêu cũ của Jonathan và họ vừa mới gặp nhau cách đây không lâu. Này nhé, tôi không tin cô ta giúp Mark bắt Adele, nhưng có lẽ cô ta giúp hắn…

– Chỗ ẩn náu an toàn trong vài ngày phải không? – Jack cắt ngang lời cô, rồi cười với cô.

– Phải, tôi nghĩ như thế.

– Nhưng tôi nghĩ như thế sẽ rất nguy hiểm cho công việc làm ăn của chị ta phải không? Chị ta có thể nói chuyện tầm phào về mẹ cô, nhưng cô có tin chị ta dám ra tay giúp Mark làm việc này không? Nếu làm thế tức là chị ta đã đồng lõa trong việc bắt cóc này. Và nếu chúng ta đi khai báo với cảnh sát, thì chị ta cũng sẽ bị buộc tham gia bắt cóc.

– Nhưng không phải mọi người đều rành về luật pháp như thế, hay là khôn ngoan như ông, Jack à. Có lẽ cô ta không hiểu đâu. Ngoài ra, có việc này chúng ta cần phải biết đến. Ellie có tánh tự phụ, cô ta còn xinh đẹp… cho nên có lẽ cô ta nuôi mộng rằng Jonathan sẽ quay về với cô ta. Và nếu quả đúng như thế, thì công việc của cô ta với mẹ tôi ở tại cửa hàng Leeds trở nên rất quan trọng cho cô ta phải không?

– Cô nghĩ như thế rất đúng, Linnet. Có thể Mark đã đem Adele đến nhà Ellie mà không nói cho chị ta biết chuyện gì đã xảy ra, và nếu thế thì chúng ta phải tha cho chị ta cái tội đồng lõa, vì không có bằng chứng cụ thể. – Jack nói xong, nhìn đồng hồ tay và đứng dậy. – Đã đến giờ ta gọi đến cho bà Longden. Nào, người đẹp Gloucestershire, câu cá một chuyến. Ngoài ra, ta hãy giữ kín chuyện này không nói cho ai biết, nhất trí chứ?

– Hoàn toàn nhất trí, – cô đáp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.