Bạn đang đọc Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss – Chương 21: Tôi Về Nhà Boss Ra Mắt? (1)
Uyển Dư đờ người, cô ngỡ là mình bị ảo thính. Nếu nghe thấy Lục Trạch Dương trả lời thì chắc chắn anh chưa tắt máy, nhưng sao cô lại nghe thấy tiếng anh ở đằng sau? Cô quay phắt đầu lại. Nam thanh niên đang đứng ở cổng nhà cô trên đầu tuyết vẫn đọng lại, mũi hơi đỏ, tay xách một vali to tướng đang mỉm cười nhìn cô. Uyển Dư chưa kịp phản ứng thì trong nahf đã vọng ra tiếng thét:
“Uyển Dư!!! Mày lại lười nữa đúng không-“
Mẹ cô chạy ra khỏi nhà vừa cầm chổi lông gà, hẳn là đang quét bàn thờ dở. Tiếng mắng của bà im bặt khi thấy một thanh niên điển trai đnag đứng ở cổng nhà cười với con gái mình. Theo trực giác chưa bao giờ sử dụng của mình, bà tin chắc rằng đây là con rể tương lai của bà.
Minh Lan ngoắc ngoắc tay, Uyển Dư hiểu ý mà lại gần. Bà véo vào vai cô một cái rồi mỉm cười:
“Con gái bảo bối à, giấu kĩ thế. Một từ thôi: đúng hay không?”
Uyển Dư bị véo đến ngũ quan méo xệch, khó khăn lắm mới thốt ra một câu:
“…đúng…”
Chưa đến một tích tắc, mẹ cô chạy ra ngay cười nói đon đả với Lục Trạch Dương. Cô dở khóc dở cười, me cô kiểu này là muốn bắt con người ta luôn rồi.
Lục Trạch Dương không những không khó chịu mà còn rất hợp tác đùa vài câu. Mẹ cô chỉ biết cười, thỉnh thoảng truyền đến tai cô vài chữ: đâu có, Uyển Dư nahf cô may mắn lắm mới gặp được con, à không, phải gọi là cực may mắn…
Từ khi nào mà cô rớt giá thế này???
Mẹ cô sau khi nói chuyện với Trạch Dương liền quay qua cô nghiêm mặt:
“Còn đứng đó làm gì? Mau mau ra xách đồ phụ Trạch Dương đi!”
Uyển Dư nội tâm gào thét: Đồ gì? Chỉ có một cái vali thôi mà??? Không lẽ mẹ muốn con ôm cả người anh ấy vào nhà à??? nhưng vẫn lạch bà lạch bạch đi ra. Mẹ cô đi vào nhà, mặt mày hớn hở khác hẳn với lúc thấy cô về nhà. Cô vươn tay lên phủi tuyết trên đầu Trạch Dương, cô đùa:
“Anh xem, em rớt giá tới mức ấy đấy.”
Trạch Dương nắm tay cô, hôm nhẹ một cái lên mu bàn tay, cười:
“Bất ngờ không?”
Uyển Dư cười mỉm, mắt tràn ngập ý cười:
“Có, cực kỳ cực kỳ bất ngờ.”
Cực kỳ bất ngờ.
Thật sự bất ngờ.
Anh và cô, sắp về chung một nhà.
_
“Vậy hai đứa khi nào định tổ chức đám cưới?”
“Phụt!”
“Uyển Dư! Ăn uống cho đàng hoàng!”
“…”
Sao cô ăn đàng hoàng được??? Bố cô tự dưng hỏi một câu như vậy có phải là sợ Trạch Dương chạy mất như mẹ cô không? Uyển Dư ho sặc sụa, Trạch Dương quay sang vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, sau đó mới cười nói với bố mẹ cô:
“Chuyện cưới xin không phải nên quyết định trong ngày một ngày hai, hai bác cứ yên tâm, con nhất định không phụ lòng hai bác.”
Trong suốt bữa ăn hôm đó, lần đầu tiên Uyển Dư thấy bố mẹ nở nụ cười mãn nguyện suốt buổi như vậy.
_
Trong vòng hai ngày tiếp theo, Uyển Dư cùng Trạch Dương đi thăm họ hàng. Thật sự lúc đi thăm mọi người như vậy cô mới thấy mình không chỉ rớt giá ở nhà. Một vài cái ví dụ như sau:
“Chà! Cháu là bạn trai của Uyển Dư à? Điển trai quá thế!” dì xxx khẳng định.
“Uyển Dư à, con có mắt nhìn tốt đấy!” bác yyy tán thưởng.
“Sau này Uyển Dư nhà chú phải nhờ con chăm sóc rồi…” chú ddd phó thác hoàn toàn.
“Chị Uyển Dư…em không nhầm thì đây là chủ tịch của tập đoàn Lục thị đúng không?” em họ cô kéo áo cô hỏi
“Ừ, không nhầm đâu…” cô day day đôi mắt mệt mỏi vì phải nhìn những hình ảnh như trên. Trạch Dương cười càng rạng rỡ, vui vẻ nói chuyện với những cô dì chú bác chưa nói với cô trên mười câu.
Trên đường về nhà, cô than ngắn thở dài với anh:
“Anh xem, anh đi đâu cũng đầu xuôi đuôi lọt, thiện cảm của mọi người trong gia đình em dồn hết về anh rồi đấy, em không cưới anh chắc mọi người cạo đầu em quá. Anh bên này tốt, còn em thì không biết sao.”
Trạch Dương cười. Anh nhìn cô, đáp:
“Đừng lo, gia đình anh rất thích em, nhất là em trai anh.”
Uyển Dư đang đẩy cửa hiệu sách bước vào nhà chợt dừng lại, không hiểu sao cô lại nghĩ đến X. Mẹ cô đang lau lau mấy kệ sách nhìn thấy hai người quay về liền nhằm Uyển Dư mà công kích. Bà vứt giẻ lau vào xô, nghiêm túc mà nói với hai người:
“Hai đứa thì một đã đến nhà rồi, một chưa. Vậy khi nào hai đứa mới về bên kia?”
Dù rằng bà cũng không muốn quản chuyện tình yêu của con nhiều quá, nhưng vẫn phải xét đi xét lại về tuổi tác của Uyển Dư, về công việc và hoàn cảnh của Trạch Dương. Bà muốn con mình có một chỗ dựa tốt, sau này có nhắm mắt xuôi tay bà cũng an tâm. Trạch Dương tiếp lời:
“Vâng, bọn con cũng đã nói với nahu về chuyện này. Nếu được thì bọn con xin phép chiều nay đi-“
“Ừ, Uyển Dư, vào xếp đồ mau!”
Đúng là rớt giá thảm hại mà!
{Còn}
#kehaongot
Tầm tầm 2 chap nữa hoàn chính văn