Bạn đang đọc Chuyện Tình Ngọt Ngào Giữa Tôi Và Boss – Chương 20: Boss Về Nhà Tôi Ra Mắt!?
Chớp mắt là đến ngày 26 tháng 12 âm lịch, Uyển Dư cũng nhanh chóng mua vài món đồ về nhà ăn Tết, cũng như mua vài hộp bánh nhờ Trạch Dương gửi cho bố mẹ anh. Quê cô ở một tỉnh lẻ, mất ba tiếng ngồi tàu. Trạch Dương hầu như không đả động gì về việc cưới hỏi, nhưng cũng không tỏ ra lạnh nhạt với cô. Dù vậy nhưng Uyển Dư vẫn khá hụt hẫng.
_
Sáng ngày 28-
Uyển Dư ì ạch ôm đống đồ nặng trịch ra khỏi chung cư bắt taxi đến ga tàu. Cô đấm thùm thụp vào lưng mình than thở: “Ôi cái thân già cỗi này của tôi…”
“Cái thân già cỗi này là của anh.”
“Vâng vâng của-” Uyển Dư trả lời trong vô thức rồi chợt nhận ra hôm nay Trạch Dương còn đang ở bên thành phố N, mà tối qua còn phải kí một hợp đồng nữa, nếu muốn về đây kịp thì phải đi cả tối. Cô quay phắt đầu lại ngỡ mình bị ảo thính. Nhưng Lục Trạch Dương thật sự đang đứng đó, bộ quần áo vest chưa thay, khuôn mặt còn vương vẻ mệt mỏi, nụ cười thêm vài phần tiều tụy. Uyển Dư ngạc nhiên nhìn anh, hốc mắt tự nhiên cay cay. Cô nhận ra anh cũng mệt rồi.
Cô vươn tay chỉnh lại cổ áo cho anh, gục đầu lên vai Trạch Dương. Cô càu nhàu:
“Không biết mệt à? Đi một mạch thế này, bệnh ra em không đi chăm đâu.”
Trạch Dương mỉm cười, anh gác cằm lên đầu cô rồi hỏi:
“Thế em có định đi không? Sắp muộn giờ lên tàu rồi đấy.”
Uyển Dư dựa đầu một lúc nữa mới đứng thẳng người dậy cùng Trạch Dương lên xe. Cụ già ở góc ghế đá dừng đan len, nheo cặp mắt mờ đục của mình nhìn theo hai người cười cười:
“Chà. Tuổi trẻ tốt quá nhỉ.”
_
Sau vài tiếng ngồi tàu, Uyển Dư một thân một mình xách ba chiếc tủi to tướng và một chiếc vali không hề nhỏ.
Nhà Uyển Dư nằm trong một thị trấn có thể nói là khá đông đúc. Bố mẹ cô thích sự cổ điển nên căn nhà cũng mang đầy dư vị xa xưa. Uyển Dư hứng khởi đi bộ một mạch từ nhà ga về đến nhà, trên đường đi luôn cười nói chào hàng xóm thân quen. Khi đã thấy hiệu sách nhỏ cổ kính hai tầng không hiểu sao cô lại thấy rùng mình.
Uyển Dư lén lút nhìn qua nửa cửa kính phía trên của ra vào. Trong tiệm không có ai cô mới khẽ đẩy cửa đi vào. Bất chợt có một tiếng nói vang lên phía sau cô.
“Còn không vào? Cô định để tôi đứng ngoài này mãi à. Về nhà rồi còn ngó ngó nghiêng nghiêng, làm như ăn trộm không bằng.”
Uyển Dư giật bắn người, quay phắt đầu lại lắp ba lắp bắp:
“A…Mẹ đại nhân….”
Người phụ nữ có thân khá mũm mĩm trạc tuổi ngũ tuần đứng ngay phía sau cô, hai tay còn đang xách mấy giỏ hoa quả. Bà ấy là mẹ của Uyển Dư – Minh Lan. Minh Lan liếc nhìn cô từ đầu tới cuối rồi tặc lưỡi, Uyển Dư biết kiểu gì mẹ cô cũng sẽ kêu ca vấn đề này, bèn nhẹ nhàng đi theo phía sau rồi lẳng lặng chuồn lên phòng. Mẹ cô vừa bước vào nhà bếp vừa nói to:
“Tôi vô phúc quá đi mà. Con cái gì mà lễ tết mới về, cả năm không gọi điện hỏi thăm cha mẹ lấy một câu, có khi còn phải gọi điện năn nỉ nó về. Đã thế còn lông bông không nơi ở ổn định, tuổi thì đã 25 26 đến nơi rồi mà vẫn không dẫn về nhà một đứa con rể. Thử hỏi trên đời này có ai khổ như tôi không…”
Uyển Dư nghe xong liền day day trán. Về nhà lúc nào cũng phải đối mặt với bài ca trường tồn cho đến khi cô lấy được chồng. Đây cũng là điểm mà Uyển Dư ghét nhất khi gặp mẹ. Bố cô từ phòng làm việc đi ra, cười cười nhìn cô rồi nhún vai, tỏ ý mẹ con nói cunc đúng, nên lần này bố không bênh được đâu. Uyển Dư dở khóc dở cười, phần vì mẹ cô nói oan rồi, cô có bạn trai nhưng chưa dẫn về thôi, mà phần nói cũng đúng, nên cưới rồi.
Hai ngày gần cuối năm Uyển Dư bận bịu với việc dọn dẹp nhà cửa và đối phó với hàng loạt câu hỏi từ gia đình, nhiều nhất là: Bao giờ lấy chồng?
Đối với việc này Uyển Dư cũng không biết thì làm sao mà trả lời nên cô cũng chỉ mỉm cười cho qua. Lục Trạch Dương không quên nhắn tin gọi điện hỏi han cô nhưng quá nửa cô đều bận quá không trả lời. Nửa đêm ngày 30, Uyển Dư ngồi bên đống lửa ngoài nhà nhìn trời đêm, rảnh rang quá nên cô mới lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Trạch Dương. Không lâu sau bên kia đã bắt máy.
“Nhớ anh rồi sao?” Trạch Dương cười, nhưng ngữ điệu có vẻ giận dỗi.
“Xin lỗi, mấy ngày nay bận quá không kịp động tới điện thoại.”
Chợt Uyển Dư chẳng biết nói gì nữa. Cô chỉ chăm chăm nhìn lên bầu trời đen kịt, hồi lâu sau trên trời bắt đầu có vài màn pháo hoa nổ tung rực rỡ.
Uyển Dư cời đống rửa, cứ ngỡ Trạch Dương đã cúp mát không nghĩ ngợi liền nói.
“Gia đình em cứ hỏi chuyện cưới xin, cả cô bác chú gì cũng thế. Haha buồn cười là chính em cũng không biết nên cưới khi nào…” giọng cô nhỏ dần, tiếng hò reo chúc mừng năm mới của lũ trẻ chạy vào tai làm cô như bừng tỉnh, nói khẽ.
“Chúc mừng năm mới, Lục Trạch Dương.”
“Em nói nhỏ quá. Chi bằng lại đây nói lại cho anh nghe đi.”
{Còn}
#kehaongot