Chuyện Tháng Tư

Chương 38


Biên dịch: 1309

Biên tập: Kamyo

Đúng là rất kỳ lạ, lần đầu tiên nghe thấy.

Vệ Lai nói: “Cứ nhắc tới chuyện này là khó chịu quá sức… Phải hôn lâu lắm mới hồi phục được, lại đây, hôn cái nào.”

Thật là… nói năng linh tinh.

Anh cúi đầu hôn cô, Sầm Kim cười lăn tránh né, ngón tay ấn vào mặt trong cánh tay trái anh: “Hơi thắc mắc nhé. Lúc có cảm xúc cực cực mãnh liệt, cánh tay này của anh sẽ liên tục run rẩy nhỉ? Giống… hội chứng Parkinson à?” 

Vệ Lai làm mặt vô cảm: “Em thử lặp lại xem?” 

Sầm Kim nhịn cười: “Có phải điện giật làm tay anh lão hóa sớm không, cho nên gặp tí cảm xúc đã chẳng khống chế nổi? Vậy đấy là bệnh rồi, không liên quan gì tới kỳ hay lạ đâu, nên mau đi khám…” 

Vệ Lai ngắt lời: “Khoan đã… Tôi kể bí mật đau thương chôn sâu dưới đáy lòng bao năm nay với em, em lại cho tôi cái kết luận tổng hợp chứng Parkinson này à?” 

Anh gỡ tay cô đang ôm quanh hông mình ra: “Đi, đi đi, gặp phải người như em thì khỏi có chia sẻ bí với chả mật gì nữa.” 

Sầm Kim cười ngất chẳng dừng được: “Đừng mà, sao bảo muốn hôn?” 

Vệ Lai nói: “Mơ đi, đêm nay đừng hòng hôn hít gì hết.” 

Anh đẩy cô ra, vén màn đi vào phòng tắm. Cách một tầng màn che, Sầm Kim vẫn chưa bỏ cuộc: “Không hôn thật à?” 

Vệ Lai mở vòi hoa sen, đưa đầu vào ngay dòng nước xối, giọng loáng thoáng không rõ: “Quý cô Sầm, chớ có quấy rầy người ta tắm rửa nhé.”

***

Đã đoán trước là cô chưa từ bỏ ý đồ, quả nhiên, tắm xong đi ra, thấy cô cười tủm tỉm nhìn anh chằm chằm, còn vỗ một bên giường: “Đến đây, ngồi chỗ này, nói chuyện cái.” 

Vệ Lai đi lại ngồi xuống, cầm đồ thay ra lau tóc ướt, không nhìn nghiêng ngó dọc: “Cô Sầm, nói chuyện thì được, nhưng đừng có động tay động chân.” 

Sầm Kim nghiêng tới: “Động tay động chân thì sao?” 

Vệ Lai nói: “Vệ sĩ chúng tôi cũng thuộc nhóm bán nghệ không bán thân! Em mà quấy rối tôi là tôi khiếu nại với người Saudi đấy. Còn nữa… Người Saudi thuê em qua đây đàm phán, nếu biết em cà kê việc nhà với Cá Mập Hổ cả đêm, họ sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?” 

Sầm Kim đặt một tay lên bàn, chống cằm nhìn anh, như cười như không: “Ngốc, lượt đàm phán thứ nhất đã kết thúc rồi, anh không biết à?” 

“Hở?” 


Đàm phán rồi? Vào lúc nào? Cả lượt thứ nhất cũng… kết thúc? 

Vệ Lai tính nói gì đấy, ngoài khoang đột ngột dội đến tiếng súng. 

Anh thoắt biến sắc, một tay kéo lấy eo Sầm Kim, cấp tốc che chắn cô dưới người mình. Đồng thời vươn tay chụp ngọn đèn măng-sông, đập mạnh vào góc bàn. 

Choang một tiếng, chụp đèn thủy tinh vỡ tan rơi đầy đất. 

Đèn tắt, buồng không có cửa sổ, thoáng chốc đen ngòm, có tiếng người kêu gào thảm thiết. Sầm Kim thở dồn dập ghé sát tai anh, chắc muốn nói gì đó. 

Vệ Lai ngăn lại: “Suỵt… Để tôi nghe động tĩnh đã.” 

Anh tập trung lắng nghe, qua một lúc, có âm thanh hỗn loạn vọng đến, nhưng đều là tiếng Somalia, không thể hiểu được. Tiếp theo đó, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên biến mất, ngoài kia im bặt. 

Không giống cảnh bất ngờ tạo phản lắm, vì khi đấy sẽ lập tức có kẻ phá cửa xông vào — Có lẽ Cá Mập Hổ vẫn còn là trùm thủ lĩnh. 

Vậy tiếng súng kia là… cướp cò? 

Không biết đã đợi bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. 

Vệ Lai nhỏ giọng dặn Sầm Kim: “Em ngồi vào góc khuất cạnh cửa, đấy là góc chết. Còn lại cứ nhìn tôi rồi tùy cơ ứng biến.” 

Sầm Kim gật đầu, mò mẫm qua đó. Vệ Lai rút từ túi hành lý ra khẩu Desert Eagle, nín thở ép sát vào cạnh cửa. 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. 

Khi vệt sáng len qua khe cửa vừa vụt tắt, Vệ Lai giật mạnh cửa ra, chĩa thẳng họng súng vào ngực người nọ. 

Lại là Shadi. 

Hắn đang nhai lá trà, giật nảy mình, suýt chút phun hết ra, nói: “Hey! Hey!” 

Phản ứng đầu tiên rất thành thật, không giống có ý đồ xấu. Vệ Lai thu súng lại, chau mày nhìn hắn: “Sao cậu lại ở đây?” 

Anh chú ý quan sát lối đi, hai bên trái phải đều chẳng thấy ai, hẳn là không che giấu chiêu gì phía sau. 

“Tuần tra thuyền, đã ra biển thì phải đi 3 lần mỗi đêm, đây là nguyên tắc.” 

“Cá Mập Hổ đâu?” 

“Đang đánh bài ở khoang điều khiển.” 


“Vừa mới có tiếng súng đấy.” 

“Đúng rồi.” 

Shiệt, mặt còn tỉnh bơ thế à. 

Vệ Lai bực mình, là tiếng súng đó. 

“Cướp cò hả?” 

Shadi lắc đầu: “Đâu phải. 

“Là tại chuẩn bị rất nhiều thức ăn chiêu đãi cô Sầm, dùng không hết nên cuối cùng Cá Mập Hổ nói chia ra cho mọi người. 

“Sau chẳng đủ chia, có hai đứa giành đồ hộp nên nổ súng.” 

Vệ Lai choáng váng: “Giành đồ hộp?” 

“Đúng thế.” 

“Có người trúng đạn phải không? Tôi nghe hét thảm lắm.” 

“Ừ, quăng xuống biển luôn rồi.” 

“Bị bắn chết à?” 

“Đâu, lúc quăng vẫn còn thở, nhưng sớm muộn gì cũng chết thôi. Trên thuyền không có thuốc, không cả bác sĩ, muốn cứu cũng chẳng được.” 

Shadi nhún vai, cứ như đang hàn huyên về một chuyện hết sức bình thường. Nói đoạn, lại móc nhúm lá trong túi ra, nhét vào mồm. 

Khi đóng cửa buồng, đầu óc Vệ Lai đặc quánh, tưởng chừng có một lớp băng giá lạnh bao lấy tim gan. 

Nổ súng vì tranh giành đồ hộp, quy tắc giá trị ở đây là gì? Một viên đạn chẳng đắt hơn hộp thức ăn sao? 

Anh ngoái đầu nhìn Sầm Kim đang ngồi trong góc: “Em nghe thấy chứ?” 

“Nghe thấy.” 

Vệ Lai cười chua chát, anh từ từ ngồi bệt xuống: “Không thấy khó mà tưởng tượng nổi à?” 


“Không, họ sẽ còn vì tranh một gáo nước, một củ khoai tây mà nổ súng. Anh nên biết, tính kỷ luật của hải tặc cực kém, tính tình còn cuồng bạo, rất khó quản lý. Lắm khi bắt một chiếc thuyền rồi chờ đàm phán, chưa thấy con tin chết hay bị thương, vài ba tên hải tặc đã tự giết lẫn nhau trước rồi, vì hở ra là muốn sống mái với nhau — Có lúc còn hoang đường đến độ, con tin xin đi toilet, tên hải tặc này đồng ý, tên kia không đồng ý, thế là lại lao vào đánh đến một mất một còn.” 

“Cá Mập Hổ mặc kệ hết à?” 

Đấy là cấp dưới của gã, nói văn vẻ thì thuộc hạ chính là tài phú, là tài nguyên, rường cột, thực lực, lẽ nào gã không hề xót ruột? 

Sầm Kim bật cười: “Anh có biết, sau khi lấy được tiền chuộc, người trên thuyền chia nhau kiểu gì không? 

“Cá Mập Hổ và mấy tên thủ lĩnh chủ chốt sẽ chia trước, còn dư lại san đều cho những kẻ tham gia. Nói cách khác, ai ai trên thuyền cũng có phần. Giả sử cuối cùng sẽ lấy được 3 triệu USD từ Sirius Star thật, bọn Cá Mập Hổ sẽ chia hết 2,5 triệu tới 2,6 triệu, những hải tặc còn lại, mỗi tên nhận chừng 10 ngàn USD. 

“Đám tay chân tép riu thì có khoảng 20-30 tên, căn bản chẳng hề ảnh hưởng đến việc chia chác của Cá Mập Hổ. Chết nhiều quá thì gã lại lên bờ chiêu mộ — Gã có tiếng tăm, rất nhiều người muốn đi theo, vả lại, thu nạp người mới còn hời hơn nhiều. 

“Về phần mấy kẻ sống sót này,” Sầm Kim nhỏ giọng, “Anh không nhận ra bọn chúng rất mong đồng bạn chết bớt sao? Chết càng nhiều, càng đỡ phải chia tiền. Anh cứ chờ xem, sau khi thỏa thuận tiền chuộc xong xuôi hết, trên thuyền này sẽ có một trận sống mái ra trò.” 

Vệ Lai dở khóc dở cười: “Đây là cái kiểu thế giới khỉ gì vậy?” 

Sầm Kim thì thào: “Thế giới thực, chân thực như ai cũng cần ăn uống, ngủ nghỉ, tắm rửa…” 

Vệ Lai trầm mặc thật lâu: “Mỗi người được chia chừng 10 ngàn USD thì cũng đâu ít. Có vốn làm ăn đấy rồi, cần gì đi cướp nữa.” 

Sầm Kim nói: “Lại mơ mộng viển vông phỏng? Họ nhận được tiền thì sẽ mua rượu bia, mua thuốc lá, tìm phụ nữ, hay hít thuốc phiện, chưa đến nửa tháng là đã tiêu sạch, sau đó lại tay trắng ra biển, nhắm tới tàu hàng mới.” 

Hóa ra có người còn sống không có kế hoạch hơn cả anh, Vệ Lai chẳng tin: “Thật sự không để dành đồng nào?” 

“Để dành có nghĩa lý gì? Sống trong cái thời cuộc bát nháo này, anh nghĩ rằng có thể tạo công ăn việc làm ổn định cho họ được sao? Nếu không làm hải tặc thì tiền sẽ mau chóng bị cướp sạch. Làm hải tặc rồi, có khi chỉ cần một lần xích mích đã mất mạng, vậy chi bằng cứ hưởng lạc trước mắt.” 

Thật sự Vệ Lai chẳng còn lời nào để nói, trong khoảnh khắc, trước mắt thoáng qua khuôn mặt hung hãn của cậu nhóc hải tặc nọ. 

Anh than khẽ: “Những người này… tìm đâu ra lối thoát.” 

Sầm Kim cười: “Muốn có lối thoát cũng đơn giản thôi, trước hết phải lập quốc, có một chính phủ mạnh mẽ, rồi ổn định kinh tế, bảo vệ vững lãnh thổ biển. Ngư dân có nghề nghiệp nuôi thân, ai còn muốn làm hải tặc nữa? Cho nên, anh cũng đừng cảm khái, đây không phải là tàu phi pháp buôn người như lần trước, anh chẳng giúp gì được cho họ đâu. Chúng ta đây, tới rồi đi, không có cách nào phổ độ chúng sinh, việc duy nhất làm được là đàm phán thôi.” 

Rốt cuộc đã quay về chủ đề đàm phán. 

Lòng hiếu kỳ của Vệ Lai lại được khơi lên: “Lượt đàm phán thứ nhất kết thúc thật rồi à?” 

“Ừ.” 

“Vậy có tiến triển gì?” 

“Anh đoán xem.” 

Vệ Lai nghĩ ngợi: “Cá Mập Hổ nói bằng lòng giảm tiền chuộc xuống còn 10 triệu, thế này có tính không?” 

Sầm Kim cười lạnh: “Tính gì chứ? Cá Mập Hổ là tay cáo già.” 

Cô chậm rãi đứng dậy: “Gã cố tình đánh lá bài tình cảm đấy, nói cái gì mà ơn cứu mạng, bày đặt đau lòng hét giá 10 triệu — Somalia cướp tàu hàng, tính tới nay tiền chuộc cao nhất là bao nhiêu?” 


Như gã là điển hình sợ người ta xẻo thịt mình, mới tự cắt trước một dao đẫm máu — Xem đi, tôi đã chảy bao nhiêu máu rồi, tôi đã nhượng bộ hết cỡ rồi, cô còn mặt dày mặc cả với tôi nữa à? 

Vệ Lai cũng đứng lên theo: “Nói vậy, đến cùng là tiến triển thế nào?” 

Sầm Kim dựa vào cửa: “Cũng không nhiều lắm, có 2 chỗ.” 

Lại là sân nhà của cô, tự nhiên Vệ Lai thấy rất buồn cười — Phong thủy cứ thay phiên chuyển đổi thế, từ đầu đến giờ, từng chiếc thuyền nối tiếp, có khi cô nhìn ra manh mối, có khi anh phát giác điểm sai. 

“Đầu tiên là bữa ăn này, Cá Mập Hổ nhắc tới tàu và tiền chuộc đến 11 lần, đều bị tôi nói quanh co gạt đi. Chính xác là tôi muốn làm gã sốt ruột, chột dạ, chẳng đoán ra suy tính của mình, ban đêm gã sẽ ngủ không ngon — Phải canh chừng chiếc tàu này, gã sẽ chẳng thể cướp thêm tàu khác. Canh thêm một ngày, gã phải lãng phí một ngày, đám hải tặc chưa thấy chia tiền sẽ thêm một ngày manh động. Tôi đây có thể ngồi yên trên bàn đàm phán, nhưng gã thì cầm chắc là nhấp nhỏm không yên rồi.” 

Hình như cũng đúng, Vệ Lai nhớ mỗi khi Cá Mập Hổ nhắc tới con tàu, Sầm Kim lại bình thản xuất chiêu tổ lái. Ba hồi nói biển, ba hồi nói cá, ngay cả tuyết rơi ở Bắc Âu cũng lôi ra nói được. Nếu cô nàng đại biểu đàm phán này không phải ân nhân cứu mạng, chắc Cá Mập Hổ đã muốn nổi đóa lật bàn rồi. Cả đời gã chưa từng thấy tuyết, Bắc Âu có đổ tuyết hay không thì liên quan méo gì tới gã. 

“Thứ hai thế nào?” 

“Thứ hai là, khi lên thuyền, vào khoang, tôi thấy được rất nhiều điều, tìm được một chiếc gai có thể cắm vào lòng Cá Mập Hổ, giúp mở cánh cửa đột phá cho việc đàm phán.” 

“Điều gì vậy?” 

“Nói suông chán lắm, ngày mai anh cứ xem tôi ứng biến tốt ra sao.” 

Rõ là… 

Vệ Lai muốn cười to, kéo cô vào lòng ôm chặt: “Sầm Kim, em mà sống ở cổ đại, vô hậu cung, thể nào cũng thành gian phi đấy.” 

“Vậy còn anh, anh là hoàng đế, sẽ vì tôi mà làm loạn triều cương à?” 

Vệ Lai ngẫm ngợi: “Chắc là sẽ không, vì một phụ nữ mà làm hại nhiều dân chúng vậy thì ngại lắm. Có điều… Có thể vì em không làm hoàng đế nữa. Làm hoàng đế quá khổ, còn phải đối phó bao nhiêu phụ nữ — Tôi chỉ cần có em là đã đủ lắm rồi.” 

Sầm Kim trong lòng anh bật cười, sau một lúc, nói: “Mệt rồi, bồng tôi lên giường đi. Phải ngủ một giấc dưỡng sức đầy đủ, mai mới luộc cá mập ngon lành được.” 

Sai anh thuận miệng thế đấy à? Vệ Lai vừa bực vừa buồn cười, lúc sau vẫn đặt một tay ôm eo cô, tay còn lại nhấc hai gối cô, bế lên đưa về giường. Lại hỏi: “Tôi ngủ thế nào?” 

“Nằm đâu dưới đất cũng được, à có miểng thủy tinh đấy, nhớ quét kỹ trước.” 

Nghe sao mà thê lương. 

Vệ Lai cúi đầu xuống: “Không cho tôi hưởng chút lợi nào à? Tới đêm tôi lại mất ngủ cho xem.” 

Sầm Kim cười: “Chính anh nói cấm hôn rồi, còn muốn lợi gì nữa?” 

Vệ Lai cũng cười, vươn tay xoa chân cô, tấm khăn satin suôn mỏng, mềm mịn, rủ xuống bọc sát thân thể cô. Anh vuốt một đường lên trên, đến vòng eo, bụng dưới, Sầm Kim dần dần thở gấp, ngực phập phồng liên tục. 

Bỗng nhiên Vệ Lai tránh ra, cúi đầu hôn lên tai cô, cười khẽ: “Ngủ ngon nhé, cô bé. Không muốn làm em mất ngủ.” 

Giữ sức, ngày mai luộc cá mập thôi. 

Luộc xong rồi, sẽ cùng uống rượu, ăn thịt, sẽ cùng người có tình thảo luận xem nên hưởng niềm hân hoan ra sao, thế cũng chưa muộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.