Chuyện Tháng Tư

Chương 37: “Mơ đi, đêm nay đừng hòng hôn hít gì hết.”


Biên dịch: 1309

Biên tập: Kamyo

Ca-nô dừng hẳn lại cạnh thuyền cá, phía trên thả xuống một chiếc thang mạn. Chờ hai tên hải tặc lên trước, Vệ Lai chen ngang là người thứ ba leo lên, sau đó đỡ Sầm Kim theo.

Nhóm người trên thuyền tụ tập lại, cứ như đang xem động vật quý hiếm.

Nhóc hải tặc kia cũng muốn góp vui, cố sức len vào đám đông, một gã cạnh đấy mắng nó quá nhặng xị, đạp phát ngã lăn. Nhóc hải tặc nổi cáu, xoay người bật dậy, rút phắt dao ra chỉ vào người kia, gào to: “YOU! DIE! NOW!”

Tuy hải tặc không thạo tiếng Anh, nhưng đã đánh cướp nhiều lần, cần trao đổi với con tin, có một vài từ đơn mang tính uy hiếp phải dùng với tần suất cao nên rất thuần thục, ví dụ như die (chết), eat(ăn), sit (ngồi), go (đi). 

Tổ hợp thường thấy nhất là you, die, phía sau thêm now, today hay tomorrow, ý là: Mày phải chết ngay, bữa nay mày chết chắc, tới mai mày sẽ chết. 

Mỗi một câu nói ra, đối với con tin đều là giày vò vô hạn. 

Nhóc hải tặc vừa phun mấy lời hung hãn, tên thủ lĩnh hải tặc dẫn đầu từ ca-nô lên thuyền liền xách nó qua: “Xéo!” 

Trong đám đông bật ra tiếng cười, nhóc hải tặc hậm hực hít mũi, hùng hổ nhìn trừng trừng người kia. 

Nhóc con 11-12 tuổi, mặt choắt, mắt to lồ lộ, con ngươi đen láy giống hệt làn da, làm bật lên tròng trắng trắng hếu. Một cái trừng mắt đấy, đến Vệ Lai cũng khẽ giật mình. 

Nhỏ như vậy, ác như vậy, xen lẫn trong đám người này, độ chừng chẳng bao năm nữa, lại trở thành một con cá mập ăn thịt người trên Hồng Hải. 

Mà ở nơi khác, bọn trẻ đồng lứa với nó vẫn còn nghịch mèo con, bồng chó con, hay phàn nàn quá nhiều bài tập. 

Bỗng bên ngoài có tiếng cười òa, nghe rất kỳ quái, lào khào khản đặc: “Cuối cùng đã gặp được! Kim!” 

Đám đông tránh qua nhường đường. 

Rốt cuộc Vệ Lai đã trông thấy tay Cá Mập Hổ khiến ai ai nghe danh cũng sợ mất mật. 

Gã là người da đen, không cao lắm, chính xác thì còn hơi to béo ục ịch, xương hàm nhô ra, môi cong tớn, đầu to vẹo qua trái thành một góc cố định, nhìn như mọc từ vai trái lên, phải quấn khăn trắng quanh cổ để che đi. 

Bên hông gã giắt súng. Vượt khỏi dự đoán của Vệ Lai, đấy là một khẩu súng ngắn ổ xoay mạ vàng theo công nghệ tinh mỹ [1], xem chừng là cướp được từ thuyền trưởng tàu hàng nào đó. Thân súng vàng óng, phô trương rõ thân phận. 

Gã không phát âm được chữ “Sầm”, cho nên gọi cô là “Kim”. 


Cá Mập Hổ cười lớn đi tới: “Đúng là người Saudi không gạt tôi. Lâu quá rồi, Kim nhỉ! Giờ cô cắt tóc ngắn, ừm, gầy hơn hồi đó nữa! À, hình như cũng không còn ưa cười…” 

Vệ Lai nhìn thoáng qua Sầm Kim. 

Trước kia để tóc dài sao? Cô bé đấy, phải chăng còn cột đuôi ngựa? Có da có thịt hơn lúc này… tức là mũm mĩm? Tiếc thật, khi đó mà quen cô thì có thể nhéo má vài phát rồi, bảo đảm là rất đã tay… 

Sầm Kim mỉm cười: “Tại mệt quá đấy.” 

“Tôi hiểu mà! Người Saudi kể với tôi rồi. Kim, cô lên thuyền này là tuyệt đối an toàn! Bọn kia mà thò mặt ra là tôi bắn cho tan xác! Cô xem kìa!” 

Gã chỉ qua bên cạnh, ở đó có cậu hải tặc trẻ tuổi đang ôm một khẩu súng phóng lựu vác vai. 

“Chỉ cần chúng mò tới nhé, tôi sẽ tập hợp cả người lẫn thuyền, nã cho chúng ra cám! Được rồi, lại đây, cô dùng bữa chưa? Vào trong đi.” 

Nếu như không phải trên chiếc thuyền này, ở vùng biển này, và đứng cùng đám người quái lạ này, thật tình Vệ Lai còn tưởng mình đang đến thăm một vị chủ nhà nhiệt tình hiếu khách. 

Dọc đường đi vào khoang, cảm giác cứ như đang xem màn xiếc khỉ đùa thú. Có mấy lần Cá Mập Hổ thình lình phát cáu, gầm thét xông lên hoặc đấm hoặc đạp vài tên hải tặc trước mặt, sau đó ngoảnh đầu giải thích với Sầm Kim: 

— “Tôi bảo chúng nó dọn sạch chỗ này! Đám lợn đấy, không đánh là cứ ngồi ì ra!” 

— “Đã dặn hôm nay có khách quý đến, phải ăn mặc chỉnh tề!” 

— “Đã cảnh cáo cấm đụng vào nước ngọt ở đây! Thứ này là chuẩn bị cho khách!”

Vệ Lai chẳng biết nên khóc hay cười, nhòm thử mấy chỗ trống, thì thầm với Sầm Kim: “Quản lý hải tặc cũng mệt phết nhỉ.” 

Sầm Kim nói: “Hải tặc đâu phải quân nhân, khả năng tự chủ rất kém, không ai phục ai, anh gặp nhiều sẽ hiểu.”

***

Trong buồng ăn không rộng lắm ở khoang thuyền, một bàn “tiệc lớn” được chuẩn bị sẵn. 

Vệ Lai biết ngay chẳng thể kỳ vọng quá cao vào thức ăn ngon và tài nấu nướng của hải tặc. 

Món chính là cá biển xốt khoai tây, chắc là nêm gia vị hơi khác lạ nên chưa át được mùi tanh. Còn lại toàn thức ăn nhanh đóng hộp, vừa nhìn đã biết là đồ cướp về — Bao bì in đủ kiểu chữ từ các quốc gia, thấy có cả tiếng Trung mới sợ. 


Thức uống là bia và coca. 

Đóng cửa lại, buồng ăn chỉ có 4 người, Sầm Kim, Vệ Lai, Cá Mập Hổ, và tay thủ lĩnh hải tặc thạo tiếng Anh kia. Cá Mập Hổ gọi hắn là Shadi. 

Nhân số ngang bằng, hai ngồi hai đứng, bàn đàm phán bắt đầu khai tiệc. Vệ Lai lơ đễnh cầm hộp đậu xốt cà, dùng thìa múc ăn, rồi nâng chai bia lên — Shadi liếc trộm anh, xem ra khá hâm mộ, nhưng không dám ăn uống thả cửa như vậy. 

Vệ Lai có ý xấu, cố tình kích thích hắn — Giơ chai bia lên, làm động tác “Mời, cạn ly”. 

Shadi dịch chuyển qua hướng khác, chắc chẳng muốn tiếp tục có bất kỳ trao đổi nào với anh. 

Nhưng ăn thì ăn đấy, anh vẫn không bỏ sót một câu nào trên bàn đàm phán. 

Cá Mập Hổ: “Kim này, cô thấy hợp khẩu vị chứ? Bọn tôi ở trên thuyền suốt nên ăn uống rất qua loa, khó mà mở tiệc lớn được. Chờ đàm phán thành công xong đi, tôi dẫn cô đến Bosaso…” 

Đồ gian manh, đàm phán thành công thì đường ai nấy đi nhé! Ai đồng ý để mi dẫn cô ấy đến Bosaso? 

Sầm Kim: “Có cái ăn là tốt lắm rồi.” 

Cá Mập Hổ: “Mấy bữa đi đường rất vất vả nhỉ? Nhưng chẳng còn cách nào khác, cả chiếc tàu to vậy, tôi phải hết sức cẩn thận…” 

Sầm Kim: “Tôi hiểu mà. Cần phải phối hợp với anh, không sao cả.” 

Cá Mập Hổ: “Bên Saudi báo với tôi là cô sẽ đến đây đàm phán, mới đầu tôi còn chưa dám tin. Cô từng cứu mạng tôi, Kim ạ, tôi đâu thể hét giá cao với cô. Tôi bằng lòng giảm tiền chuộc xuống còn 10 triệu, để chứng tỏ thành ý của mình…” 

Sầm Kim cười cười: “Vụ tàu thuyền cứ chờ sau hãy nói, lâu quá chúng ta không gặp nhau… Hồi đấy tôi rời khỏi Somalia rồi thì anh đi đâu? Chuyển thẳng ra biển làm ăn luôn à?” 

Cá Mập Hổ hơi sững lại, tạm dừng giây lát mới phản ứng: “Ừm… A, không phải, tôi nghỉ dưỡng sức một thời gian. Cô cũng biết đấy, tôi bị thương…” 

Sầm Kim tỏ ra ân cần: “Đúng rồi, vết thương có khôi phục bình thường chưa? Tôi nhớ khi đó nhân viên y tế còn nói rất khó khỏi hẳn, có di chứng gì sao?”

Suýt chút là Vệ Lai phì cười. 

Khả năng “tổ lái” này của Sầm Kim, đúng là đạt tới trình vô-lăng vàng rồi. Mấy lần Cá Mập Hổ nhắc tới con tàu và tiền chuộc, cô tiếp lời toàn chẳng ăn nhập gì sất: Thời tiết ở Hồng Hải, trong biển mùa này nhiều loại cá nào nhất, chính phủ mới của Somalia… 


Mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, từ đầu tới cuối vẫn không thể đưa trọng tâm câu chuyện về chính sự. Sầm Kim hỏi một vấn đề sau chót trên bàn ăn: “Đêm nay tôi nghỉ ở đâu nhỉ? Đi đường mệt thật đấy, phải hứng gió biển cả nửa ngày trời, giờ chỉ muốn đánh một giấc thôi.”

***

Có thể thấy được, trong việc tiếp đãi Sầm Kim này, Cá Mập Hổ chuẩn bị vô cùng chu đáo. Ở khoang thuyền đã đặc biệt dọn ra một buồng ngăn nhỏ, rộng chừng vài mét vuông, bên trong có kê giường lò xo nhỏ cho một người, thêm một chiếc bàn nhỏ. Nơi góc khuất được quây màn làm chỗ tắm — Vòi nước gắn ở vị trí cao trên vách, nối ống dẫn lên bể nước đặt cách vách, dưới vách có đục lỗ để nước thải chảy ra ngoài. 

Không hề chuẩn bị cho Vệ Lai, đại khái là chẳng ai thèm để ý anh. Sau khi Sầm Kim đóng cửa vào tắm, Shadi dẫn anh đi một vòng cho biết các lối rẽ xung quanh và vị trí toilet, trên đường quay lại thì nói thêm: “Anh có thể ngủ ở boong thuyền, buồng điều khiển hay buồng ăn gì đấy, cứ tìm chỗ nào đủ cho một người nằm là được, ở đâu cũng thế.” 

Vệ Lai nói: “Thôi khỏi, tôi ngủ trước cửa buồng cô Sầm là được.” 

Shadi đáp: “À.” 

Hắn lộn trong túi ra một nắm lá trà, bỏ vào miệng từ từ nhai. Vệ Lai ngồi xuống trước cửa buồng Sầm Kim, đánh giá thử độ rộng của lối đi: “Không trải chiếu cọ được, cho tôi một tấm đệm đi, tôi có thể ngủ ngồi.” 

“Chỉ một tấm đệm thôi à?” 

“Ừ.” 

Shadi tiếp tục nhai lá trà, nhóp nha nhóp nhép, chợt nhe răng cười khì, lộ ra hàm răng trắng bóng đối lập hẳn với nước da. Hắn nói: “Đừng giả vờ nữa, anh có thể vào buồng cô ấy ngủ, tối qua tôi thấy hết rồi.” 

Hắn vừa nhai vừa bỏ đi. 

Vệ Lai ngồi chết sững hồi lâu, mắng thầm: Bố khỉ. 

Tự nhiên có cảm giác ngàn năm bắn nhạn, bị nhạn mổ mắt. 

Anh cắn răng gõ cửa. 

Sầm Kim vừa tắm xong, bọc kín khăn trùm satin rồi ra mở cửa, không thấy ai, cúi đầu nhìn, gặp một đống thu lu trước cửa. 

“Anh ngồi đây làm gì thế?” 

Vệ Lai ngẩng đầu nhìn cô: “Bị bắt nạt đấy.” 

Sầm Kim cười: “Anh cũng có hôm nay à.” Nói xong khép hờ cửa vào buồng. 

Vệ Lai cười to, chống tay lên cửa, cười xong mới đứng dậy đi theo. 

Cô trở về giường, trên bàn đặt một ngọn đèn măng-sông, không đủ công suất, ánh đèn vàng chập chờn như chực tắt bất cứ khi nào. Cô ngồi tĩnh lặng giữa quầng sáng, trùm tấm khăn tông đỏ, hoa văn chìm ánh kim trên khăn lấp lóa màu sắc lạ kỳ. 

Tựa như một bức tranh, nhận lấy sinh khí từ tia sáng yếu ớt ấy, nếu ánh sáng tắt đi, cô cũng hoàn toàn tan biến. 

Đèn măng-sông hơi phập phù, tay trái Vệ Lai bỗng co giật bất thường. Anh dựa vào cửa, muốn mượn lực từ cái dựa này để dằn lại cảm giác bất an thoáng hiện. 


Sầm Kim khó hiểu nhìn anh: “Anh sao vậy?” 

Vệ Lai cười: “Kể cho em một bí mật chưa tiết lộ với ai bao giờ.” 

Sầm Kim nửa tin nửa ngờ: “Bí mật gì?” 

Vệ Lai vươn tay phải ôm eo cô, dẫn cô vào lòng, cúi đầu hôn thái dương cô, cọ xát một lúc. 

Anh nói: “Thời gian đầu tôi lăn lộn bên phố người Hoa, bởi vì ăn không đủ no mà phải trộm vặt. Nhưng cứ muốn giữ thể diện, tránh trộm trong phố, thường sẽ chạy thật xa tới khu người da trắng ở. Mà cũng chẳng dám trộm nhiều, ăn đủ no là được, cứ lấy bánh mì, sữa bò, bích quy các kiểu.” 

Sầm Kim cười, dán mặt sát vào lồng ngực anh, lẳng lặng nghe nhịp tim anh: “Sau đó thì sao?” 

“Có lần bị phát hiện, tôi nhảy cửa sổ trốn đi. Chủ nhà là một người trung niên da trắng, rất nóng nảy. Ông ta gào to phía sau, bảo tôi mà dám đến nữa thì sẽ biết tay. 

“Tôi không dám đến thật, rất lâu sau vẫn chẳng dám lởn vởn gần khu đấy. Nhưng đến một ngày, thực sự đói không chịu nổi nữa, lại vòng qua, phát hiện chỉ còn mỗi nhà đó là trên bàn có thức ăn. 

“Ông ta cũng ở nhà, đang xem TV tập thể hình, giữa chừng xoay người, dọa tôi muốn trốn biến đi. Nhưng hình như ông ta chưa thấy, nên tôi lại quay lại, trong chốc lát đã nhảy khỏi phòng khách.” 

Giọng anh hơi khác lạ, Sầm Kim căng thẳng: “Là bẫy à?” 

Vệ Lai cúi đầu hôn chụt lên môi cô: “Thật thông minh. 

“Tôi đứng quan sát trước cửa, cảm thấy tất cả vẫn bình thường, bèn len lén chạy qua mở. Trên người tôi đã thủ sẵn dây kẽm, vặn cửa không ra thì cạy khóa… 

“Ai ngờ mới sờ vào đã bị giật, không phóng điện, nhưng bị giật bay ra xa hơn một mét, nửa người trái tê dại, trong miệng đầy mùi rỉ kim loại. Đến tôi còn phải tự phục mình lúc đấy, vừa thấy người kia xuất hiện đã bật ngay dậy được, chạy thục mạng. 

“Chạy miết về phố người Hoa, mới phát hiện tay trái bất động. Khi đó rất hoảng, cứ sợ cánh tay này tàn luôn rồi, mà còn chẳng dám kể với ai, kể ra thì quá bẽ mặt… Cũng chẳng có tiền đến bệnh viện.” 

Trong lòng Sầm Kim vô cùng khó chịu, cô choàng tay ôm anh, nhẹ giọng hỏi: “Hôn một cái có thấy đỡ hơn không?” 

Vệ Lai cười: “Có chứ, nhưng để lát nữa hãy hôn, chờ tôi kể xong đã. 

“Cũng may là lo sầu hết cả đêm, qua hôm sau phát hiện tay đã cử động lại được… Nhưng kể từ đó bắt đầu xảy ra chuyện lạ.” Ang thì thào, “Mỗi khi tôi có cảm giác mãnh liệt nào đó, ví dụ như hãi hùng, mừng vui quá đỗi, hay căng thẳng tột độ, cánh tay trái tôi sẽ phản ứng nhạy hơn những giác quan khác, sẽ phát hiện đầu tiên.” 

Anh dang ngang tay trái cho cô nhìn: “Cứ như có luồng điện chạy từ gốc cổ tay đến lòng khuỷu tay… Thật kỳ quái, nhỉ?”

~♥~♥~♥~

Ghi chú:

[1] Súng ngắn ổ xoay mạ vàng (golden revolver):

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.