Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 64: Đáp Án Đúng
Cái năm thứ ba ở trại, năm cuối cùng thì bao nhiêu trò chơi có thể xuất hiện ở Hội Trại tôi đều biết tỏng.
Hối hận vì hai năm trước bỏ lỡ trò súng nước, năm nay tôi đã cẩn thận chuẩn bị quần áo dự bị và cả cái chai rỗng có đục một lỗ nhỏ ở trên nắp, vô cùng phấn khởi trông đợi vào trò chơi năm nay.
Vừa mới dùng cơm xong đã có mấy đứa áo tím áo đỏ xông vào trại hú bọn tôi đi chơi, tất nhiên tôi không thể khoanh chân làm ngơ như con Lợn hay Chó Anh.
Tôi cùng với Nhã và Yến, thêm cả lớp trưởng với nhiều đứa khác trong lớp, hăm hở xách súng nước (hoặc nghèo nàn như tôi là chai nhựa) đi theo đoàn người qua từng lớp réo đi chơi.
Bọn tôi không được phép bày trò nhưng cũng không hẳn là trốn chui trốn lủi.
Cả đám cứ kéo nhau vào toilet đổ đầy nước rồi lại chạy vòng ra giữa sân trường bắn nước nhau túi bụi.
Tú còn lôi hẳn cái loa bluetooth ra rồi nổi nhạc EDM ầm ầm, cố gắng nhóm lên lửa để cả đám cháy cho nhiệt tình.
Nhưng mà trò tính cũng không bằng thầy tính.
Lúc tôi vừa mới ướt lem nhem cái áo vàng thì cô Thụy đã xuống tận sân, đóng khóa nước và lùa bọn tôi về trại biểu đi ngủ trưa.
Ngủ trưa? Cô đùa chắc? Bọn tôi rõ là đã lớn tồng ngồng cả rồi cơ mà.
Tôi, Nhã với Yến xụi lơ, cùng với một số đứa trong lớp và các lớp khác, não nề lê chân về trại.
Tôi ngồi phịch xuống nền, bên cạnh con Lợn đang phe phẩy quạt.
Sau khi nhận ra tôi ướt chèm nhẹp, nó liền quay sang quạt cho tôi.
Mấy cọng tóc mái rũ trước trán bay qua lại chọc vào mắt, tôi chả quan tâm, bày bộ dạng ấm ức, vờ thút thít.
– Chơi chưa đã.
Chó Anh cố ý không chú tâm đến ham muốn thật sự của tôi, nó xòe mấy lá bài Uno ra trước mặt, reo lên.
– Chơi cái này là đã.
Tôi bỉu môi, nhưng cũng nhận lấy rồi xào bài, còn co một chân lên trông thật chợ búa.
Hòa Trân với Trần Nhi ở gần đó thấy thế, tụi nó bò lồm cồm lại rồi đặt mông xuống bên cạnh, tạo thành một vòng tròn.
Mấy lá Uno được tôi phát nằm sõng soài trên tấm bạt màu xanh, cùng với mấy tiếng bình luận của lũ chơi cùng.
Trưa rồi, nắng nóng đổ lên đầu đến bức người.
Hơn thế không khí cũng đã nóng lên rất nhiều đến hô hấp cũng khó khăn.
Tôi thở hồng hộc, tay lau loạn mấy giọt mồ hôi cứ thi nhau nối đuôi nhau chảy dài trên trán và lưng.
Tôi cảm thấy cổ tôi đã ướt đẫm và tóc có khi đã có thể vắt ra một cốc nước lớn.
Dừng trò chơi Uno đã không còn đủ sức hấp dẫn so với tiết trời nóng nảy này.
Tôi với con Lợn, réo tai nhau ra phía sau hội trường, nơi hội tụ nhiều bóng cây nhất để trú yên ổn cái thân già.
Bọn kia tuy mồ hôi chảy đầm đìa ướt cả lưng áo nhưng vẫn một mực đòi ngồi lại chơi thêm mấy ván Uno nữa mới thôi.
Đành thôi, sức chịu đựng của tôi kém lắm, nếu như cứ cố chấp ngồi yên trong trại có khi sẽ hóa điên rồi vô “trại” thật luôn.
Buổi chiều có thêm mấy trò chơi nữa, nhưng nó không làm tôi đủ quan tâm để lê bước ra cái sân chói chang kia và gào mồm lên cổ vũ bằng cái ghế đá mát rượi cạnh hội trường.
Tôi với con Lợn còn chẳng phải dùng quạt mà tóc tai vẫn cứ tốc lên vì gió.
Sống ba năm ở trường, tất nhiên mấy cái luật sống còn này bây giờ phải biết rõ như lòng bàn tay.
Tôi cảm thấy bản thân năm lớp 10 thật tội nghiệp khi cố chui rúc trong trại dưới cái nắng đổ lửa lúc 12 giờ, cùng với mấy đứa C3 cũng đáng thương không kém.
Nhưng ngồi hoài ngồi mãi cũng chán, tôi ngó thấy toilet trường chỉ loe hoe mấy cái thân tàn vô rửa mặt thì huých hông con Lợn, đang gật gù bên vai tôi.
– Đi tắm mày ơi, xíu nó đông bỏ mẹ ra thì chết dở.
Nó lơ mơ dụi mắt, ngái ngủ hỏi.
– Có sớm quá không?
– Không đâu.
Tôi tính toán giờ giấc trong đầu, chí ít nếu quá sớm thì tẹo nữa trước khi hoàng hôn xuống, tôi với lũ kia cũng phải giành buồng tắm để thay đồ chạy lửa trại ban đêm.
Nó gật gù đồng tình rồi cùng tôi chạy băng qua chảo lửa nóng nảy giữa sân bóng, ù vào bên trong trại lấy túi quần áo và nhanh nhảu giành nhà vệ sinh.
Chuyện sẽ vui vẻ lắm nếu như lúc tôi tắm xong, không nhận ra rằng cả trường đang hò hét nhau bắn súng nước.
Một khung cảnh náo nhiệt có nhạc, có nước và không bị bất cứ thầy cô nào cấm đoán.
Nước mắt lưng tròng, khóc cũng không nổi, tôi đứng một bên trông về đám đông đang vui vẻ phía trước với vẻ luyến tiếc rõ rệt.
Ý thức được mình chẳng còn bộ đồ nào nữa để thay nếu như mình cũng xông vào đấy nô đùa cùng mọi người, tôi đành thở dài, đứng đực ra đó đợi con Lợn mà chẳng còn tâm trạng ngồi xuống cái ghế đá gần đó.
Bạn cùng bàn đi ra ngay sau đó, nó kẹp cái túi quần áo bẩn bên người, ngó thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào đám đông uyên náo trước mặt, con bé dè dặt khều vai tôi nhẹ.
– Đi về trại thôi.
Mày mà chơi là không có đồ thay đâu.
Tôi não nề hết cả người, cất bước nặng nề về phía trại lớp và bắt gặp Nhã, Anh và Yến ở đấy đang lục lọi balo tìm đồ đi tắm.
Chúng nó thấy mặt mũi tôi sưng vù buồn bực, chẳng cần hỏi cũng biết tỏng nguyên do là gì, vì theo tụi nó nói là cái sở thích của tôi trẻ trâu nên dễ đoán vãi ra.
– Buồn gì mà buồn.
Tao với mày hồi trưa cũng chơi ướt áo rồi còn gì.
Nhã vừa nói xong, Chó Anh đã bày biểu cảm vui vẻ tiếp lời.
– Đợi tao tắm xong rồi xuống căn tin ăn yaourt.
Hơi đâu mà buồn trời ơi.
Con Yến cười ha ha, nó đứng lên đi đến cạnh tôi cặp cổ vào nách nó, lớn giọng.
– Khỏi cần đợi, giờ tao với mày đi xuống căn tin luôn đi.
Chó Anh gào lên ngậu xị, nó xách tòn ten cái túi quần áo rồi lên giọng rằng nhất định phải đợi nó về.
Nhã thì chậc lưỡi, biểu cảm chán đời sải bước đi đến, một tay túm áo nó kéo đi còn lầm bầm nghe như là “Tại sao tao lại có lũ bạn trẻ trâu như tụi mày?”.
Con Lợn chỉ cười hình hịch, nó nhét đống đồ bẩn vào balo rồi nhanh chân chạy lại chỗ tôi với Yến, vui vẻ hối thúc bọn tôi mau nhanh lên.
Nỗi buồn vì không được chơi nước cùng cả trường đã cùng với mấy giọt yaourt mát lạnh chảy xuống cổ họng và tan đều vào dạ dày.
Tôi hí hửng ăn nhiều đến mức tay vì cầm bịch sữa chua mà đã nóng ran.
Lát sau trên loa trường vang lên giọng cô Thụy, thông báo đã đến trò chơi Đổ nước vào chậu.
Nhóm tôi có Nhã với Yến tham gia, tụi tôi vừa nghe xong đã nhanh chân chạy lên sân chính, nơi đang vọng lại tiếng đám đông đang la ó phấn khích.
Nguyên đám áo vàng đã tụ tập gần đông đủ, túm tụm nhau thành một nhóm lớn dưới gốc cây Bàng già.
Ngó thấy không có Tú, tôi đoán chừng nó đã đi trang điểm để kịp cho việc dẫn chương trình cho buổi tối hôm nay.
Thầy Triều gọi tên lớp 12C3 vào vị trí số một, cả một đám áo vàng lại rồng rắn xếp hàng nối đuôi nhau ngồi vào chỗ được chỉ thị.
Con Yến ngồi đầu, tiếp đến là Nhã và thêm tám đứa nữa đang hồ hởi ngồi dài tận đằng sau.
Tôi đưa máy lên nháy mấy tấm, đồng loạt cả đám liền hướng camera cười rộ lên.
Chó Anh dù không chơi những lại hí hửng đi đến cuối hàng tạo kiểu nhí nhảnh.
Chụp được vài ba tấm thì tiếng còi báo hiệu bắt đầu vang lên.
Tôi cùng với con Lợn và Chó Anh di chuyển ra khu vực khán giả cổ vũ cách đó bốn mét, gào mồm lên hò hét.
Cuối cùng khi trò chơi đã kết thúc hẳn thì bọn tôi cũng được giải Nhì.
Giải Nhất thuộc về một lớp khối mười, còn cụ thể lớp nào thì tôi không biết.
Chẳng có thời giờ mà chừa chỗ cho buồn bã vì Hội Trại Ẩm Thực đang rục rịch khai mạc.
Tôi với cả đám áo vàng nhanh chân chạy về trại lớp để chuẩn bị tiền của cống nạp cho cái dạ dạy đang réo điên cuồng.
Tôi vừa về đến trại thì vừa hay tụi kia đang bày biện các thứ ra bàn và chuẩn bị bán.
Năm nay lớp tôi bán dừa dầm và bánh gạo chiên.
Thấy nhỏ Nhi đang đứng rán mấy cái bánh gạo trắng núc hấp dẫn, tôi xun xoe đi tới xin một miếng.
Nó không ra vẻ khó chịu, ngược lại còn rất vui vẻ, đút cho tôi một miếng vẫn còn bốc khói, hớn hở hỏi: “Ngon không?”
Mở miệng táp mấy ngụm không khí và lấy bàn tay quạt quạt trước mồm, tôi híp mắt gật gật đầu, còn đưa thêm một dấu “like” phụ họa.
– Ngon lắm lắm!
Yến đứng ngay bên cạnh, há miệng với ánh mắt chờ mong.
Tôi hiểu ý, nhón thêm miếng bánh gạo bỏ vào mồm nó rồi quay về thưởng cho mình thêm một miếng khác, không kiềm được mà lúc lắc đầu vui vẻ.
Còn nó sau khi nuốt cái ực xong thì bày ra dáng vẻ chán nản, nhìn tôi rồi lại nhìn ba đứa kia, chúng nó vẫn còn đang lục balo lấy ví tiền, mếu máo nói.
– Tao đói bụng sắp chết rồi.
Tôi thở ra một hơi thỏa mãn với sự ngon lành của mấy viên bánh gạo, cầm cái ví tiền quyền lực dày xụ những tờ tiền lẻ đưa lên lắc lắc trước mặt, vỗ ngực mạnh một cái rồi hướng nó hào phóng.
– Yên tâm bán hàng cho khách.
Tụi tao sẽ đi mua thật nhiều đồ ăn về cho mày.
Chó Anh với Nhã cũng bày ra biểu cảm “đại gia”, vỗ lưng nó một cái rồi chẹp miệng như kiểu rất thấu hiểu.
Tôi đứng kế bên cười hề hề, rút ví ra mua một cốc dừa dầm và một phần bánh gạo cay ủng hộ lớp, đưa cho con Lợn giữ hộ rồi cùng hai đứa kia xông pha ra mặt trận chống đói.
Ba đứa bọn tôi sẽ đi oanh tạc khắp cái sân trường, mỗi đứa có nhiệm vụ mua ít nhất năm món sau đó đưa về cho con Lợn đang túc trực ở trại lớp giữ hộ.
Đợi đến khi nào tất cả những món ăn ngon lành đều được hội tụ đông đủ thì cả năm đứa sẽ ngồi lại với nhau cùng thưởng thức.
Vì dẫu sao việc xếp hàng thôi cũng đủ khiến những món ngon khác hết phần rồi còn đâu.
Tôi nhận khu vực trại ẩm thực bên khối lớp 10.
Xếp hàng mua được hai phần xiên que nướng, một cốc nước sấu chuẩn vị Hà Nội và năm cái hột gà nướng béo ngậy thì đã hết tay cầm.
Đang khệ nệ vác chúng nó về trại lớp cho con Lợn cất hộ thì tôi va phải một cặp đôi.
Tôi vừa xin lỗi xong thì bên tai thu được một giọng nói the thé quen thuộc, tiếp đó khi ngẩng đầu chính là gương mặt của con nhỏ bò sát mặc đồ bó.
Cảm giác của tôi khi ấy, chính xác là như giẫm phải một bãi phân cực bự.
– Anh đi mua trước đi, em nói chuyện với bạn đã.
Ủa ai thèm làm bạn?
Bạn nam vui vẻ đồng ý, bỏ lại một cái hôn phớt trên má con bò sát rồi mới tung tăng chạy đi.
Tôi đứng ở đó, cảm thấy mọi chuyện nực cười đến phát rồ.
Trái đất này tròn đến mức làm cho tôi gặp con nhỏ này ngay trong khuôn viên trường tôi hay sao? Dẫu cho trường có mở cửa cho học sinh bên ngoài vào thì giữa tôi với nó cũng đâu có đủ tơ duyên để mà chạm mặt mãi thế này chứ.
Dù sao thì, biết đó, mỗi khi gặp Huỳnh Anh trong tôi vẫn luôn thấy bất an.
Không hiểu sao, tôi bỗng dưng đưa mắt đi tìm hắn, có lẽ nào đang ở gần đây.
– Lâu quá không gặp Vi.
Ờ, tôi đây còn mong chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa kìa.
– Đừng lạnh lùng thế chứ.
Không lẽ cậu quên tôi rồi sao?
Tôi miễn cưỡng đáp lại cái nhìn của nhỏ nhưng vẫn không kiềm nổi sự chán ghét đang dâng đầy trong lòng.
Nhìn gương mặt tươi cười kia, tâm trạng đang vui vẻ của tôi bỗng dưng như chìm xuống đáy vực.
Hận bản thân tại sao ban nãy không nán lại ở quầy hàng lớp Lý để mua trà sữa hay là đi nhanh hơn để kịp về trại trước khi xui xẻo ập đến.
– Cậu muốn nói gì với tôi thì nói nhanh lên đi.
– Cậu với Bảo Khoa còn yêu nhau không?
– Còn.
Cảm ơn vì đã hỏi.
– Tôi cũng đoán thế đó.
Chúc mừng nha!
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, đáp lại nhỏ với cái nhìn đầy chán ghét.
Chúc mừng? Nghe thật từ bi làm sao.
– Cậu là người xen vào mà không phải sao? Quên rồi hả?
– Đâu có quên.
Nhỏ nhún vai một cái, rồi cúi đầu hút một ngụm hồng trà mới dửng dưng nói tiếp.
– Tôi thấy mình chẳng có gì là sai khi theo đuổi người mà tôi thích hết.
Chưa kể hai cậu còn chưa kết hôn.
Bỏ qua cái nhìn khinh bỉ đến không thể tin nổi của tôi, nhỏ lại tiếp tục.
– Nhưng mà hỏi nè Minh Vi, cậu thích Khoa thật không đó? Có đứa con gái nào mà không ghen lồng lộn lên lúc người yêu mình đối xử tốt với nhỏ khác đâu hả? Trừ cậu.
Cậu còn nói với Khoa nên chở tôi đi học thêm nữa còn gì.
Tôi chợt nhớ về tối hôm đó, cái hình ảnh hắn chở người yêu cũ trên cùng một chiếc xe và mất hút, bỏ tôi lại một mình ở rạp phim.
Một sự xúc động dâng lên mũi và mắt, tôi nghiến răng, kiềm chế không để bản thân quá nhu nhược trước những lời nói công kích ấy.
– Cậu muốn nói gì?
– Chỉ muốn có vài lời khuyên nhỏ thôi.
– Huỳnh Anh lại nhún vai một cái,- Bảo Khoa sẽ không phiền nếu cậu ghen với bạn khác giới của cậu ấy đâu.
Nếu cứ bao dung quá thì một ngày Khoa sẽ nghĩ Vi không đủ thích cậu ấy và đi mất đó.
Không thể không đồng ý rằng những lời nhỏ vừa nói là không chính xác.
Ngược lại còn rất đúng, và nếu suy về lần cãi nhau trước đó của hai đứa tôi thì nguyên do hẳn là do tôi quá nhu nhược với việc hắn tiếp xúc với bạn gái cũ mà còn chẳng ra vẻ tức giận gì hết.
Lúc ấy tôi nghĩ bản thân không có quyền xen vào các mối quan hệ của hắn, còn hắn thì có lẽ nghĩ rằng tình cảm của tôi quá hời hợt.
Tim có một chút nhói lên khi nghĩ về những đợt cãi vã vô bổ và cả lí do khiến hai đứa xa nhau.
Tôi còn đang thần người ra vì những dòng suy nghĩ bủa vây thì cô bạn đã nói tiếp.
– Không muốn thừa nhận đâu nhưng mà Khoa chưa bao giờ trả lời tin nhắn của tôi, ngoại trừ cái lúc tôi nhờ cậu ấy giải hộ bài tập Hóa.
Hơn nữa ánh mắt cậu ấy khi nào cũng nhìn về phía cậu, tôi nghĩ là do Vi lùn quá nên không nhận ra.
– Sao cậu lại nói với tôi những chuyện này?
– Thì, tôi đâu có theo đuổi Khoa hay là thích cậu ấy nữa.
Mà nhìn cậu nhu nhược như vậy, tôi thấy cũng nên nói cho cậu vài thứ hay ho.
Dù sao đều là con gái với nhau cả.
Sao mà nghe những lời này từ một đứa từng sống chết chia cắt tình cảm của tôi với hắn, cảm giác lạ lùng đến mức không thể diễn tả.
– Với lại, tôi cũng có người yêu rồi.
– Nhỏ cười rộ lên, tay chỉ về hướng của bạn nam ban nãy vừa rời đi, đang lấp ló trước quầy hàng của lớp Toán.
– Thua một tuổi, học trường của cậu đó.
Bọn tôi gặp nhau lúc đi xem phim, sau đó thì anh ấy hỏi xin facebook của tôi.
“Anh ấy” (?)
Chẳng phải thua một tuổi sao? Tôi luôn tự hỏi tại sao các cặp đôi luôn xưng hô anh em ngọt xớt dễ dàng như thế.
Tôi chỉ có thể gọi Khoa là “anh” khi tôi cao hứng thôi, chứ bình thường thì ngại đến mức nghĩ tới cũng đủ đỏ mặt.
– Ừ mà Minh Vi, kể rồi thì kể nốt, dù sao cậu vẫn chưa biết câu chuyện sau khi cậu kêu Bảo Khoa đèo tôi đi học đúng không?
Mặt tôi đầy vạch đen khi cái mớ kí ức đó lại lần nữa chạy ùa về tâm trí.
Tôi lắc đầu một cái cho câu trả lời.
Huỳnh Anh liền chẹp miệng, không như biểu cảm dửng dưng từ nãy đến giờ, nhỏ đột nhiên ấp úng lạ thường, hình như còn xen vào một chút không miễn cưỡng.
– Hôm đấy tôi bị từ chối.
Nhỏ lại chậc lưỡi một cái rồi nói tiếp, bây giờ thì trông biểu cảm đã đanh đá như cái lúc tôi mới gặp nhỏ lần tiên.
– Khoa không nói gì với tôi suốt đoạn đường đi.
Và vì cậu ấy đồng ý đưa tôi đi đến nhà thầy giáo, cho nên tôi nghĩ bọn tôi sẽ quay lại nếu tôi mở lời lần nữa.
Nhưng mà cậu ấy từ chối tôi.
Nhỏ nghiến răng trông rất tức giận, đáp lại cái nhìn của tôi tức tối rồi tiếp.
– “Có lẽ cậu hiểu nhầm nhưng vì Minh Vi bảo tôi chở cậu nên tôi mới nghe theo.
Sau này cũng đừng nhắn tin cho tôi, người yêu tôi không phiền, nhưng tôi cảm thấy cậu rất phiền phức.”
Tôi không biết mình nên bày ra dáng vẻ gì.
Là thông cảm cho nhỏ, hay là vui mừng vì nhỏ bị bạn trai tôi từ chối, hoặc có lẽ là cố gắng kiềm nén niềm vui mà tiếp tục để gương mặt ngạc nhiên như từ đầu đến bây giờ.
– Tôi chạy theo Khoa, nhưng cái thằng nhóc đang chạy xe đạp va trúng tôi.
Khi đó tôi vì né nó mà trật chân thật, tôi cứ nghĩ Khoa sẽ đỡ tôi vào bên trong xem vết thương nhưng mà cậu ấy chỉ đưa tôi điện thoại của cậu ấy, bảo tôi cứ thong thả gọi ai thì gọi, cậu ấy phải về với cậu.
– Phải nói chứ, hình cậu ở màn hình khóa xấu mù.
Tôi nhìn mà chỉ muốn đập nát cho xong.
– Tối hôm đó bạn cậu ấy đến lấy điện thoại khi tôi vẫn còn đang ngồi ở trong lớp học thêm.
Thế là từ hôm đó đến nay, tôi không tìm được facebook của Khoa nữa.
Dám cá sau đó hai cậu đã mặn nồng vượt qua ngày kỉ niệm lắm.
Rồi cậu còn kêu Khoa “block” tôi.
Có nên nói rằng ngày hôm đó chẳng có một chút gì mặn nồng như nhỏ muốn, ngược lại bọn tôi còn chia tay nhau không? Tất nhiên đó chỉ là mấy dòng suy nghĩ vu vơ lướt qua, tôi dĩ nhiên không muốn đem chuyện đó ra khoe với con nhỏ đang đứng trước mặt.
Nhưng sự tò mò trỗi dậy, cùng với một mối nghi vấn rằng tại sao Huỳnh Anh lại tốt đẹp và sẵn lòng kể cho tôi mọi chuyện như vậy? Nghe xong, còn cảm thấy cậu ấy rất đáng thương.
(Dẫu cho điều đó thật đáng đời.)
– Cậu kể với tôi nghe hết mọi chuyện trong khi cậu không cần thiết phải làm điều đó hả?
– Tôi đâu có muốn.
– Huỳnh Anh lại hớp một ngụm hồng trà, mắt nhỏ lướt qua tôi thật bực bội, tựa như việc kể cho tôi nghe chuyện từ chối của Bảo Khoa là thứ tôi nằng nặc đòi nhỏ kể, và tâm trạng nhỏ cũng cáu đến mức không thèm bày ra bộ dạng tử tế như ban đầu nữa.- Vì hôm nay được gặp người yêu nên tôi vui quá hóa rồ thôi.
Nếu như tôi mà gặp cậu trước vài giây khi tôi thấy bạn trai bé nhỏ của tôi thôi, tôi cũng không vui vẻ mà đem kể cho cậu hết đâu.
– À thì, cảm ơn, nhưng mà tôi vẫn không thích Huỳnh Anh đâu, tôi chỉ bớt ghét cậu thôi.
– Đùa chắc? Tôi không thèm cậu bớt ghét tôi.
Nhớ lại cái kí ức nhục nhã đó làm tôi ghét cậu đến mức nhìn mặt còn không muốn.
Người này với cái người ban nãy thật khác nhau quá.
Tôi rõ ràng cũng không yêu cầu cậu ấy kể chuyện, rõ là tự kéo tôi lại rồi bắt tôi nghe cậu ấy nói còn gì.
Quả thật, vừa mới thấy tốt đẹp một chút đã khiến người khác thấy ghét rồi.
– Bảo Khoa đẹp trai lại tài giỏi.
Sau này mà cứ ngu ngơ như cậu, bọn con gái Đại Học nó chẳng tử tế như tôi đâu.
Mà hai người chia tay sớm thì tôi càng vui.
Tạm biệt.
Tôi còn không kịp nói một lời nào bởi nhỏ cứ tức tối nhảy vào mồm tôi liên tù tì.
Lúc nhỏ quay lưng dậm chân bước đi, thì trong tầm mắt tôi nhận ra dáng vẻ quen thuộc giữa đám đông uyên náo chung quanh, và người ấy cũng thấy tôi giữa một biển người.
Khuôn miệng đáng yêu thành một hình chữ nhật tươi tắn, hắn sải từng bước về phía tôi, và trước cái thót tim của tôi, hắn chỉ đơn giản lướt qua Huỳnh Anh đang đi ngược hướng với hắn, đến ánh nhìn cũng chỉ hướng tôi vui vẻ mà không chếch đi một xen nào khác.
– Người yêu mua nhiều đồ ăn ngon thế!
Tôi liếc qua sau lưng hắn, thấy Huỳnh Anh đang nhìn về phía bọn tôi, bực dọc phóng một mũi lao đáp lại tôi rồi giận dữ quay gót tiến về phía bạn trai của nhỏ, tay nhỏ còn đang nắm chặt đến mức nổi cả gân lên.
Lại chuyển cái nhìn về người đang ung dung cầm cái xiên que nướng trên tay tôi ăn ngon lành, có chút ngơ ngác mà hỏi hắn.
– Mày không nhận ra ai sao?
– Nhận ra ai? – Hắn cũng ngơ ngác, quay lưng ra sau ngó mấy giây mới trở về nhìn tôi lắc đầu.
– Ai vậy? Người quen của bọn mình hả?
Tôi mở miệng, tính nói hắn vừa mới đi ngang qua Huỳnh Anh, nhưng rồi lại thôi.
Tôi chỉ lắc đầu, cười nhẹ một cái bảo không có gì.
Hắn cũng chẳng thắc mắc hỏi thêm, chỉ kể rằng cả nhóm của hắn đang ở đây, và hắn gọi tôi đến cả mười cuộc cũng không thấy tôi bắt máy, còn phụ họa thêm một chút dỗi hờn rằng tại sao muốn đi dạo chợ ẩm thực với tôi lại khó khăn đến thế.
– Tao có nhiệm vụ mà, mua ít nhất năm món ăn trước khi hội trại kết thúc.
– Nhiệm vụ?
Tôi gật gật đầu, mắt chớp chớp long lanh để hắn thấy đáng thương mà bỏ qua.
Dù sao với cái chuyện không thể cùng hắn đi dạo và không nghe điện thoại là tôi sai lè ra.
– Được rồi, không giận nổi mày.
Tôi nhe răng cười một cái, hắn lườm tôi rồi đưa tay lên bẹo má, nhân lúc tay chân tôi đang bận rộn với đống đồ ăn mà không thể phản kháng.
Đáng ra tôi sẽ tức giận rồi đá vào chân hắn vì má của tôi đang bị dày vò đến đau điếng, thì gương mặt điển trai kia lại ngượng ngùng quá thể, hai tai còn đang đỏ dần.
Trong đầu chợt nghĩ bạn trai tôi thật khó hiểu.
– Tối nay tới màn trình diễn nhảy nhạc K-Pop, mày nhắm mắt được không?
Hả? Tôi trông chờ cái màn đó nhất để quẩy lightstick chung với mấy đứa fandom khác trong trường mà.
Tự nhiên kêu nhắm mắt? Hắn biết là tôi sẽ không tài nào đồng ý chứ?
– Nếu thế…!thì nhắm mắt một đoạn nhỏ thôi cũng được.
– Bị ngáo hả?
Hắn nhíu mày, hai má vẫn đỏ lựng lên nhưng mặt đã chuyển sắc thành nghiêm nghị, hai mắt lạnh lùng nhìn tôi.
– Tao xem buổi tổng duyệt rồi.
Tao không muốn mày xem màn trình diễn đó.
Đến lúc này tôi tức đến mức mặt mũi cũng nhăn nhó, cao giọng hỏi tại sao.
Hắn đột ngột gắt lên, giọng nói còn cao vút như thể kiềm chế rất rất lâu.
– Tụi nó vén áo lên đó? Lộ cả da thịt ra như thế.
Tao không muốn mày xem cái đó.
Vừa nghe xong, tôi bị hắn làm cho phụt cười một cái.
Hắn đối với việc tôi phản ứng lại mà nhíu mày, treo một vẻ dỗi hờn ra mặt, còn quay đầu sang bên phải không thèm nhìn tôi.
– Người yêu ghen hả?
– Không có.
– Thế sao lại giận?
– Cảnh đó không cho con nít xem.
Đặc biệt mày quá trẻ con.
Lí luận vớ vẩn ghê.
Nhưng tôi kệ, đầu tôi hiện tại chỉ muốn trêu chọc hắn thêm nhiều chút nữa, không phải lúc nào cũng thấy hắn ghen thế này.
– Tao vẫn sẽ không nhắm mắt đâu.
Hắn quay lại nhìn tôi, giận đến mức hình như mắt cũng đã lạnh đi vài phần.
Tôi tất nhiên không để hai đứa cãi nhau, tâm trạng đang vui vẻ, không chần chừ mà nhón chân hôn vào má hắn một cái.
Đến lúc hoàn hồn và bị sự thẹn thùng đè nén đi chút hào hứng ít ỏi kia, tôi bị khung cảnh đông đúc chung quanh làm cho hốt hoảng mà ấp úng.
– M-Mua chuộc Khoa một…!một chút.
Hắn cũng bị đơ đến mấy giây vì sự bạo dạng hiếm hoi của tôi, nhưng rất nhanh đã quay về vẻ hống hách thường ngày, còn lưu manh cúi xuống đối diện với gương mặt đỏ bừng đang cúi gằm của tôi.
Mấy ngón tay thon dài nâng cằm tôi lên, trước mắt hiện ra gương mặt điển trai phóng đại của hắn, lại bị hành động dễ nhầm lẫn ấy làm cho hốt hoảng đến cả người cứ cứng đờ ra.
Nhưng chuyện-mà-ai-cũng-nghĩ-sẽ-đến-ấy lại không đến.
Tôi không nhắm mắt, nhưng không ý thức nổi để kịp phản đối.
Chỉ là lúc hắn nghiêng đầu, môi hai đứa cách nhau chỉ vài xen và mùi hương thơm mát của hắn cứ quấn quít quanh tâm trí tôi đến mụ mị, thì hắn dừng lại.
Vẫn giữ nguyên tư thế dễ nhầm lẫn ấy, mắt hắn chạm mắt tôi đang hoảng loạn, mang đầy vẻ thích thú trầm giọng.
– Muốn mua chuộc thì không chỉ hôn lên má thôi đâu.
Âm vực trầm khàn ấy rơi vào tai khiến tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Nhận ra bản thân đang ở nơi quá mức đông người như sân trường, tôi thẹn đến cả tay chân cũng đỏ lên như gấc chín, nhanh chóng lùi người ra sau, co rúm như con sâu.
Tôi đáng ra không nên như vậy.
Không nên khơi lên cái sự lưu manh đó trong hắn mới đúng.
Cái dáng vẻ không đứng đắn chết tiệt kia không biết đã có ai trông thấy rồi.
Nhưng tôi lại không đủ can đảm để nhìn ai vào lúc này nữa.
Tôi vẫn còn đang ngượng đến mức chân cũng sắp mềm nhũn, còn hắn thì đã đứng thẳng dậy và nhởn nhơ từ lúc nào rồi.
– Mặt của đằng ấy đỏ thật đó.
Đáng yêu ghê! Là do đằng này sắp hôn hả?
Tôi lườm hắn một cái, hận không thể xông đến đá người kia thật đau.
Nụ cười hình hộp kia, vốn chẳng còn trong sáng như bản chất vốn có nữa.
Nhìn thế nào cũng thật đáng ghét.
Hắn đáp lại cái nhìn tức tối của tôi với một cái xoa đầu nhẹ nhàng.
Cứ như chuyện thường ngày không cần phải thẹn thùng làm gì cho nó mệt người.
Hắn vẫn dửng dưng nói tiếp.
– Tối nay bọn mình chạy lửa trại chung nhé? Sau đấy sẽ làm tiếp việc ban nãy…!
Hắn đưa tay lướt qua môi tôi, rồi chuyển xuống bóp má làm mỏ tôi chu ra như vịt, híp mắt cười.
– Mày phải về cất lightstick sau buổi diễn mà đúng không? Tao sẽ đợi ở trại lớp mày.
Rồi hắn bỏ lại thêm một cái bẹo má mạnh bạo mới quay lưng đi hẳn.
Tôi trông theo bóng lưng kia, nhớ lại cái chuyện mắc dịch hắn vừa làm, không kiềm chế được mà thẹn quá đến giận, dậm từng bước nặng nề trở về trại của lớp.
Trong lòng thầm nguyền rủa hắn và trông mong rằng sẽ không có ai thấy cái cảnh tượng sai trái ban nãy.
Con Lợn đón tôi bằng một vẻ mặt hào hứng, nó đưa tay ra phụ tôi bưng mấy cái cốc rồi hộp giấy các thứ với mấy món ăn bên trong đặt cẩn thận xuống một góc trại.
Thấy tôi mạnh bạo ngồi khoanh chân ngay bên cạnh đống đồ ăn mà có lẽ Nhã với Anh đã đem về khá nhiều, nó ngơ ngác hỏi tôi.
– Không đi mua nữa sao?
– Không đi, hết đồ ăn ngon rồi.
Nó bày bộ mặt tiếc nuối, nhìn đống đồ ăn trên nền rồi lẩm bẩm nghe như “Khối mười năm nay ít món ăn ngon như vậy sao?”.
Tôi còn không thèm phản kháng lại mấy lời đó của nó, quơ tay lấy cốc nước sấu hút mấy ngụm thật lớn cứ như có thể đem chuyện xấu hổ ban nãy mà trôi xuống bụng không đọng lại gì nữa.
Nhưng con Lợn lại không hiểu, trước vẻ mặt cáu kỉnh của tôi, tay nó cầm một cái nón chìa ra trước mặt tôi, còn vui vẻ nói.
– Ban nãy quét trại thì nó bị rơi ra từ cái balo của mày đó.
Mà tao cũng chưa thấy mày đội nón kết bao giờ.
Bộ của Bảo Khoa cho hả?
Vừa nghe tên hắn đã khiến tim tôi thót lên một cái, mạnh bạo giật lại cái nón rồi lại mạnh bạo tống nó vào bên trong balo, tôi đột nhiên gắt gỏng.
– Không có của ai hết.
Đáng ra nó sẽ hỏi, rằng thì là không của ai thì sao tôi lại cất nó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Chó Anh và Nhã đã về tới.
Chúng nó để đống đồ ăn xuống nền rồi hớn hở vẫy con Yến lại ăn.
Tôi nuốt sự thẹn thùng vào bụng cùng với miếng há cảo ngon lành béo núc ních.
Cùng với bốn đứa kia nghiêng ngả với mấy chuyện phiếm nhạt nhẽo của Chó Anh.
Và êm đềm đợi màn đêm buông dần xuống sau khi dắt díu nhau đi thay áo chuối cho vụ chạy lửa trại và ra sân trường xí chỗ xịn để xem màn trình diễn buổi tối.
Bọn tôi ra sân từ rất sớm, còn có thể thấy rõ hoàng hôn màu tím đang dần chuyển sắc thành màu đen thăm thẳm với điểm xuyến là vô số ánh sao.
Mọi người từ các lớp cũng đã túa ra và dần đông đủ, cả sân trường nhanh chóng được chiếm lại ánh hào quang sau cả một ngày dài bị sân bóng – nơi được dùng để cắm trại chiếm lấy.
Ngay cả cây cối cũng trở nên phấn khích không kém tâm trạng của lũ học trò, vẫn đang chen chúc nhau cố giành lấy một chỗ tốt.
Từng tán lá cứ xào xạc mua vui, như một bản nhạc khởi đầu vô cùng dịu êm trước khi màn trình diễn chính thức bắt đầu trên sân khấu chính.
Tôi đưa cây lightstick của mình ra nhập bọn với một đống những lightstick khác, của những fandom khác thành một vòng tròn.
Màn đêm kéo xuống, ánh sáng nhỏ xinh từ mấy cây gậy cổ vũ của bọn tôi lại càng thêm rực sáng, tô điểm giữa một biển những Muggle không phải fan K-Pop chung quanh.
Tụi bàn cuối chúng tôi ngồi cùng với nhau, ở hàng đầu tiên bên cánh phải của khu vực khán giả.
Tầm nhìn rộng rãi bao quát cả cái sân khấu lẫn bên trong khu hậu cần, nơi có người thương đang bận rộn chuẩn bị chương trình ở đấy, không kiềm được mà khóe miệng cũng vươn lên rạng rỡ.
Thanh xuân là gì? Chính là ngồi giữa những con người có cùng chung một sở thích, cùng vui vẻ giơ cao lightstick cổ vũ một màn trình diễn, và cùng với sự ấm áp len lỏi trong tim khi vô tình chạm phải ánh mắt dịu dàng của ai đó.
Vẫn giống như mọi năm, màn biểu diễn thời trang của các lớp sẽ được đan xen dần với những màn hát nhảy cho không khí chẳng còn thời giờ mà nguội đi.
Lớp 12C3 năm nay trình diễn áo dài truyền thống, với cái tên là “Tiết sương mai”, màu áo chủ đạo là trắng với vàng kim.
Ngay lúc thấy thằng Nam với bộ đồ như mấy ông bá kiến ngày xưa, và Saky vận áo dài với cái mấn xịn xò xinh xẻo trên đầu, khép nép đi cạnh thằng Nam trông sao thật mĩ miều.
Tôi thật sự đã gào đến khản cổ khi bọn nó bước xuống sân khấu và chỉ cách chỗ của tôi có hơn một mét.
Đầu óc loạn xạ nhảy múa với sự sang chảnh của bộ đồ và thần thái quý tộc của hai đứa bạn, tôi phấn khích vung cây lightstick đến sắp rụng đi.
Tâm trạng vẫn như trên chín tầng mây rằng thì là bạn tôi đẹp quá và đồ lớp tôi xịn quá cho đến khi màn biểu diễn thời trang kết thúc và tiếp đó là tiết mục nhảy K-Pop mà tôi hằng trông ngóng.
Tôi thật sự không còn tâm trí đâu mà bớt phấn khởi, cái sự cuồng si u mê của một đứa fangirl cùng với những người bạn của nó đang gào rống chung quanh đã làm tôi không còn nhớ một chút gì về lời căn dặn và hờn dỗi của hắn vài giờ trước.
Nhóm nhảy ân huệ diễn bài của BTS tận hai bài, và cái bạn nam ở vị trí center còn vén áo lên, lộ ra một cơ bụng săn chắc làm não tôi như đình trệ.
Thật ra tôi có thấy gì đâu? Đèn rồi khói che lóa hết cả mắt.
Tôi chỉ loáng thoáng nhận ra khúc nhạc đó trai nhà tôi sẽ vén áo, tôi nhớ đến sự đẹp trai chết người của mấy ảnh, và tôi hú lên.
Chứ tôi có biết cái sự tình gì cho cam? Lúc kết thúc màn trình diễn với một cú thả mic điệu nghệ, tôi thở hồng hộc rồi vỗ tay cùng với đám bạn fangirl đang rũ rượi chung quanh.
Tâm trí đến gương mặt của bạn center cũng không còn lưu lại trong đầu.
Thứ đọng lại duy nhất là nhạc của trai nhà tôi vẫn tuyệt vời như thế và nhóm nhảy của trường cũng thật là quá mức ngầu khi có thể tập nhảy được mấy bài khó kinh dị đến vậy.
Tôi chạy hộc tốc về phía sân bóng, cụ thể là trại lớp mình để kịp thời cất lightstick trước khi mọi người nắm tay nhau tạo vòng kết nối cho vụ chạy lửa trại đang sắp sửa bắt đầu.
Đèn trường đã tắt đi từ sau khi buổi trình diễn đêm nay kết thúc, vì giờ Trái Đất hằng năm luôn rơi đúng vào ngày mà trường tôi tổ chức Hội Trại.
Tôi mò đường về đến trại bằng ánh trăng tỏa trên đầu, lờ mờ thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa người vào cổng trại lớp tôi, đang chán nản nhìn lên vòm trời rộng lớn phía bên trên ngắm sao.
Nghe thấy tiếng chân tôi lịch bịch dần rõ hơn, hắn chuyển cái nhìn xuống và hướng tôi hờn dỗi.
– Ra là vẫn hú hét dữ lắm khi thấy người ta vén áo hả?
Tôi không kịp thở, chạy như bay lướt qua hắn vào bên trong góc trại và lục tìm balo trong bóng tối.
Hắn ở gần đó, mở flash điện thoại soi về phía tôi, nhìn tôi lọ mọ dồn cây gậy cổ vũ vào balo rồi lại nhìn tôi chạy về phía hắn.
Nhưng tôi là không có chút thời giờ để nói gì, đưa tay nắm lấy bàn tay hắn rồi kéo hắn chạy thật nhanh về phía sân trường đang rộn ràng, cố nuốt từng ngụm không khí để kịp nói một câu hoàn chỉnh.
– Tao không nhìn thấy bạn nam đó, tao chỉ hét lên vì nhạc của BTS thôi…!Nè, nhanh lên đi, bọn mình phải đứng ở hàng đầu tiên để xem kịch khai mạc nữa.
Đúng, chính xác là cái màn kịch chiến tranh giữa Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối truyền thống của trường tôi mỗi trước khi lửa trại được nổi lên.
Vì tôi nhỏ người, dẫu người kia thì trông chẳng nhỏ nhắn gì nhưng tôi đã có thể tận dụng mà luồn lách qua đám đông, dẫn hắn đi đến hàng đầu tiên chỉ với một cái nắm tay thật chặt.
Lúc đi đến đầu hàng, và gương mặt tôi thật hào hứng đến bừng sáng, thì bạn nam của tôi lại chẳng vui vẻ gì mấy.
– Cái màn kịch này còn có dữ dội hơn cái vụ trình diễn ban nãy nữa.
– Dữ dội gì?
– Đứa nào cũng không mặc áo.
Tôi chợt nhớ đến hai năm hội trại trước, với mấy bạn nam chỉ mặc độc cái quần ngắn cũn trên gối, bôi lên mặt mũi và ngực mấy thứ như nhọ nhem hay bồ hóng đen xì rồi làm mặt dữ túa ra chạy xung quanh giả làm quỷ dữ.
Nhưng mà nó bình thường, trời đất, tôi còn chẳng bao giờ nhìn mấy bạn đó quá một giây vì mắt tôi bận dính vào ngọn lửa trại cao vút ở trung tâm rồi.
Tôi chưa kịp giải thích gì thì màn kịch đã bắt đầu vì trên loa trường đã vang lên cái giọng ồm ồm của Thần Bóng Tối.
Chưa kịp nhảy cẫng lên hào hứng thì bên tai tôi bị bao phủ một tầng hơi nóng, tiếp đó là một giọng trầm khàn.
– Thôi thì anh sẽ cố cam chịu, rồi tẹo nữa em mua chuộc anh nhé! Tính cả quỷ dữ lẫn phe bên Thần Ánh Sáng thì coi bộ bé phải mua chuộc anh nhiều cái hôn lắm.
Lửa chưa kịp cháy mà người tôi đã nóng bừng, bàn tay đang nắm lấy tay hắn cũng trở nên thẹn mà muốn rút ra.
Nhưng hắn không đồng ý, tay vẫn nắm chặt tay tôi.
Và giống như mọi thứ hờn dỗi làm hắn âu lo kia chưa từng tồn tại, hắn cùng với đám đông chung quanh mà hòa vào bầu không khí náo nhiệt.
Duy chỉ có tôi là bị hắn làm cho xấu hổ, đến việc nắm tay tạo vòng kết nối cũng khiến tim tôi đập thình thịch, đầu óc tôi bây giờ chẳng còn sức đâu mà nghĩ đến vụ chạy lửa trại nữa, nó hỗn loạn đến mức chỉ muốn khiến tôi ngất đi.
Nhưng tôi vốn là cái đứa dễ quên lại ham vui, sau khi kịch kết thúc và lửa được nhóm lên ở chính diện sân trường, tôi lại trở về với bộ dạng hào hứng để chạy cùng với mọi người.
Vì ở hàng đầu tiên, bao nhiêu sức nóng tôi đều hưởng hết.
Chạy được đến vòng thứ ba thì tôi kiệt sức, vội kéo áo hắn, thở hồng hộc rồi chỉ tay ra bên ngoài kia.
Hắn cũng không ham vui nữa, một tay nắm tay tôi, tay kia dạt đám đông đang hỗn loạn rượt đuổi nhau, tách một chỗ trống để tôi và hắn gọn ghẽ chui ra ngoài.
– Của mày.
Tôi đưa tay nhận lấy chai nước suối lạnh hắn vừa đưa, không cần mở nắp vì hắn đã mở hộ tôi, đưa lên miệng tu một ngụm lớn.
Dòng nước mát lạnh chảy vào cổ họng, mang theo một sự sảng khoái trôi dần xuống dạ dày khiến năng lượng tiêu hao cho cả buổi tối cứ như được đầy ắp lại.
Hạnh phúc quay sang nhìn hắn đang ngồi cạnh mình, cũng đang ngửa đầu lên uống nước.
Quả táo nhỏ trên cổ cứ trồi lên lặn xuống, thêm cái nhắm mắt hờ hững của hắn khi thưởng thức sự ngon lành của mấy giọt nước suối, và góc nghiêng thần thánh tô điểm thêm chút le lói từ mấy ông sao nhỏ trên đỉnh đầu.
Tôi không kiềm được mà lần nữa đỏ mặt, cố gắng xua đi mấy dòng suy nghĩ sai trái trong đầu.
– Cả nhóm đi đâu hết rồi vậy?
Tôi ấp úng moi ra một đề tài bàn luận để mấy cái tư tưởng kia mau biến đi.
Hắn đóng nắp chai nước, đặt qua một bên rồi hờ hững quay nửa đầu về phía đám đông đang uyên náo ngoài kia, lười biếng đáp.
– Chắc là đang chạy lửa trại.
– À..
v-vậy hả? Thế sao mày lại không đi cùng?
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt trong màn đêm như có thêm một nghìn ông sao, dịu dàng nói.
– Tao muốn ở với mày hơn.
Tim tôi lại “thịch” một cái, tiếp đó là màn chạy marathon thường trực.
Tôi tránh cái nhìn của hắn, trước khi hắn lên tiếng lần nữa.
– Mày nhớ chỗ này không?
– Sao cơ?
– Hồi hội trại năm lớp 10 bọn mình cũng ngồi ở đây này.
Tôi với Bảo Khoa đang ngồi ở phía sau Hội Trường, nơi không có gì khác ngoài hai đứa và một màu tối đen của trời đêm.
Ban nãy nghỉ mệt, hắn đã kéo tôi ra đây và chạy về trại để lấy nước uống.
Một thứ kí ức xưa cũ ùa về tâm trí, gợi một cảm giác kỉ niệm dịu dàng.
Lớp 10 hả? Khi đó tôi với Bảo Khoa còn chưa hẹn hò.
Lúc đó tôi đang ngồi khóc vì vụ đồ diễn của lớp sơ sài quá, thì hắn đã đến an ủi và còn trả lời cho tình cảm của tôi nữa.
Vậy mà bây giờ thoắt một cái, chúng tôi đã là những học sinh cuối cấp và chuẩn bị rời xa mái trường này để đến với một nơi khác xa hàng dặm.
Hơn thế, tôi và crush của tôi, đã thật sự trở thành một cặp đôi.
Gió lùa qua da một cảm giác dễ chịu, cõi lòng tôi xúc động vì chợt nhớ đến những thứ đã qua.
Đáp lại cái nhìn dịu dàng của hắn, tim tôi bỗng ấm áp và hạnh phúc như chưa bao giờ có, tôi nghiêng đầu, híp mắt hướng chàng trai đối diện một câu.
– Hoàng Bảo Khoa, cấp ba này thật tuyệt vời khi tao có mày bên cạnh.
Tôi không hiểu vì lí do tại sao tôi lại bỗng dưng sến súa như thế, nhưng tôi muốn nói với hắn, nói bằng tất cả những tình cảm đang cuộn dâng trong tim này, rằng tôi thật sự rất thích hắn.
Khoa ngồi đó, trước mặt tôi và trả lời tôi bằng một ánh mắt dịu dàng, ngỡ như sự dịu dàng ấy là tất cả những dịu dàng hắn từng trao cho tôi trước đó gộp lại.
– Minh Vi, lại đây.
Giọng hắn trầm và khàn đi, tay hắn dang nhẹ ra, hướng tôi như mời gọi.
– Chẳng còn lúc nào thích hợp để hôn hơn bây giờ đâu.
Cái chạm môi khẽ khàng dưới ánh trăng, nhẹ nhàng lại thanh khiết, chậm rãi cùng với từng góc sân trường lộng gió, theo dòng kỉ niệm trôi vào trong tim, dịu êm lưu lại một bóng hình thương nhớ.
Thích hắn, theo đuổi hắn, và gặp được hắn, chính là một trong những đáp án đúng nhất trong cuộc đời ba năm tuổi trẻ ngắn ngủi của tôi.
Bài tập Hóa dù có làm mãi không xong, bài văn dài đến tưởng như không bao giờ viết hết, hóa ra lại quy về một tiếng chuông tan lớp, nơi có một nụ cười ấm áp đứng đợi tôi ở ngã rẽ của hành lang ngập nắng.
– —
Chuyến tàu Thanh Xuân có 66 chương, và từ đây cho đến chương cuối mình sẽ đăng thường xuyên hơn~ Nếu như dự định thì là nửa tháng một chương á.-.
Mong rằng mình và các cậu sẽ cùng nhau xuống được trạm cuối suôn sẻ mà không mắc phải lỗi kỹ thuật nào trên đường ray:3
Cà Mau, 16/04/2020, 00:01 a.m
Ngoc_vi.