Bạn đang đọc Chuyến Tàu Thanh Xuân FULL – Chương 63: Hạ Cuối
– Đầu tao sắp nổ rồi.
Tôi khó nhọc xoa hai bên thái dương, dùng lực như thể càng ra sức thì cơn đau đầu cũng sẽ giảm đi.
– Tối hôm qua tao chẳng ngủ được chút nào, cứ nhắm mắt là lại tưởng tượng ra mấy thứ kinh dị chết đi được.
Tôi cùng với lũ áo vàng ngồi túm tụm dưới một trong những gốc cây lớn trong sân trường, lờ đờ nhìn nhau qua con mắt buồn ngủ không còn mấy tỉnh táo.
Màn đêm vẫn phủ lên mọi thứ một màu tối tăm mịt mù, lẫn vào chút sương sớm giá lạnh và lay lắt mấy ngọn đèn điện hắt ra dọc theo hành lang các lớp.
Con Yến vừa xua muỗi kịch liệt vừa đáp lại tôi, cứ mỗi một chữ thốt ra là tay nó lại đập mạnh cái bốp trên không trung.
Tôi cũng mong là mấy con muỗi nãy giờ lượn qua lại quanh đây cũng nằm trong số đó.
– Mày yếu bóng vía quá! Lần nào xem kinh dị cũng mất ngủ.
– Nhưng mà nó được đánh giá là một trong những bộ phim ghê nhất còn gì? Tao cũng chẳng che mắt khúc nào đâu.
Chỉ tại…!tâm lí nặng quá.
Nó lầm bầm mấy câu móc mỉa tôi, nghe sao thật chán chường.
Tôi chống cùi chỏ lên đầu gối, tựa vào má rồi nhắm hờ mắt lim dim cho qua cơn buồn ngủ, thứ chỉ đang chực trờ nhảy bổ vào nuốt chửng tôi mặc cho hôm nay là một ngày đặc biệt của năm.
Lũ học trò vận áo lớp, xanh đỏ tím vàng đủ màu sắc thi nhau lượn qua lượn lại từ cổng cho đến sân bóng.
Tiếng nói cười ngô nghê của mấy đứa nhóc làm cả một khoảng sân đã sớm rộn ràng trước khi ánh Mặt Trời đầu tiên rọi lên đỉnh đầu tụi nó.
– Hello everybody, good morning, ni hao ma~
Chó Anh chạy sồng sộc từ bãi gửi xe vào chỗ tập trung của lớp, vừa thấy tôi với Yến đang ngồi dúm dó ở chậu cây thì liền hớn hở đưa tay chào từ tiếng Anh sang tiếng Trung.
Tôi hé mắt lười biếng nhìn nó ngồi xuống bên cạnh tôi, nó đập cái balo to ụ lên đùi, rồi quay qua cười hơ hớ.
Bộ dạng đầy năng lượng khác hẳn với tôi.
Dám cá, sáng nay lúc Bảo Khoa trông thấy tôi trước cổng nhà, hắn cũng bất ngờ lắm.
Tôi chỉ đủ sức giải thích qua loa mấy câu rồi gục đầu vào lưng người ta thiếp đi cả đoạn đường, còn lại như thế nào tôi cũng chẳng còn nhớ rõ nữa.
Nhưng có vẻ vì hôm nay con Anh không cần phải đèo tôi đến trường nên tâm trạng nó mới phởn đến thế.
Nghĩ đến đây, tôi không kiềm được mà vểu môi với nó một cái, mặc cho con bé đang vô cùng phấn khởi kể về việc con mèo của nó tối hôm qua đã ăn bao nhiêu con cá mặn mà nó tự tay trộn.
Chẳng cần đợi quá lâu để giờ khai mạc Hội Trại bắt đầu, tất nhiên là lũ trẻ đã đông đủ và cũng ý thức rồng rắn xếp hàng chờ cô Thụy đọc bài diễn văn và cho phép chúng nó ùa vào sân bóng phía sau hội trường đằng kia.
Những tia nắng sớm hôm nay như thể vẫn còn vướng bận sự âm ỉ từ cơn mưa lớn chiều qua.
Khó khăn sưởi ấm và đun lên chút ý chí sắp tắt ngấm vì cơn buồn ngủ trong tôi.
Đâu cũng phải nói đến câu chuyện đi chơi dài dằng dặc của mấy đứa bàn cuối bọn tôi hồi chiều hôm qua.
Sau khi cùng lớp khuân đồ lên trường để chuẩn bị cho hội trại hôm nay, dù cho trời có đổ mưa lớn, đám chúng tôi vẫn mặc xác và kéo nhau đi xem một bộ phim C18 đang đứng “top trending” hiện giờ của giới phê bình.
Một đứa nhát cáy như tôi lại đi vác xác xem phim kinh dị ban đêm, để rồi cả buổi tối đáng ra phải ngủ thật ngon để chuẩn bị năng lượng cho một ngày quẩy xuyên không của ngày Trại duy nhất trong năm, *** con mẹ nó nguyền rủa, tôi lại mở mắt thao láo trên giường cả tối vì cứ mỗi lần nhắm mắt là lại thấy mấy con quỷ trong bộ phim ban nãy đang lượn lờ quanh chân giường và chỉ đợi tôi ngủ để vồ đến ngấu nghiến.
Cơn mưa hôm qua lớn lắm, dầm dề từ đầu giờ chiều đến tận lúc gà vào chuồng mới thôi.
Mấy xác cỏ lau trường cắt hôm nọ vẫn chất đống trên sân bóng, nhờ ơn cơn cuồng phong mà bây giờ không những ướt nhem mà còn bốc lên thứ mùi ẩm mốc của cỏ và đất.
Không những thế, tôi còn dám chắc mấy con cún cô Căn Tin nuôi cũng hay vào đây đi ị lắm, cái mùi quả thật không thể ngấm nổi.
Tôi bước từng bước chân, cẩn thận ngó nghiêng để khỏi đặt nhầm giày vào bãi phân cún nào đấy trên nền cỏ vốn đã quá đủ tàn tạ.
Nhưng cũng có những đứa bất chấp, như Chó Anh chẳng hạn, hân hoan vui sướng đến nổi tung tăng chạy trước tôi đến cả gần mười thước.
Rồi thì lại đứng đó đợi tụi tôi khoan thai chậm rãi đi đến.
– Có bốn mươi lăm phút để trang trí thôi, tụi mày nhanh cái chân lên.
Thời gian so với mọi năm giảm đi một nửa, bởi trường đã tài trợ đóng rạp cho các lớp thay vì yêu cầu tự chuẩn bị.
Vụ này có vui cũng có buồn, mà buồn nhiều hơn là vui.
Năm cuối cùng mà, tôi muốn cái gì cũng phải trọn vẹn, như những lần trước đó mà tôi hằng trông ngóng.
Lớp toàn là con gái, trang trí các thứ nói thế chứ cũng mệt bở hơi tai.
Chưa kể còn phải đóng cây cọc gỗ rõ dài xuống đất để chống cho chắc cái cổng trại.
Mấy đứa tôi chạy ngược xuôi đi mượn dao mượn búa, rồi lại thay nhau dọng cây cọc xuống nền đất dày cui bằng tất thảy sức bình sinh.
Hoàn thành xong nhiệm vụ thì mặt mũi đứa nào cũng lấm lem, dù cho trò chơi kéo co đầu tiên vẫn còn chưa bắt đầu.
Ngóng thấy từ trong ra ngoài đều đã gọn gàng xinh xắn, như chỉ đợi có thế, cả đám liền réo nhau ra phía trước cổng trại chụp ảnh lớp.
Có vài đứa đang ăn dở ổ bánh mì thì vội vàng bỏ xuống, ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngỡ như chỉ cần chậm một giây thì tấm ảnh sẽ thiếu mặt bọn nó vậy.
Nắng vàng chiếu óng ánh lên mấy nụ cười ngô nghê, méo xệch đi vì chói của lũ trò C3.
Đứa nào cũng nheo mắt cười rạng rỡ, tay nhỏ đưa lên tạo mấy kiểu dáng đáng yêu.
Cứ thế quàng vai, bá cổ, nháy cái tách, ảnh lớp chậm rãi lưu vào bộ nhớ, lưu cả một ngày kỉ niệm cuối cùng của cả ba năm qua.
Cái thời tiết giao mùa ẩm ương và khó chiều, mới hôm qua còn mưa lụt cả đường, sáng hôm nay lại lạnh đến tưởng như sẽ chẳng có nổi một chút nắng, ấy vậy mà hiện tại đã chang chang trên đỉnh đầu.
Tôi sau khi ăn hai ổ bánh mì ngon lành cho bữa sáng, nốc một cốc chè thập cẩm của cô Thủy lùn Anh Văn ở trại kế bên và ké mấy miếng bánh giò của con Lợn thì đã no cành hông.
Thở mấy hơi khó nhọc, tôi khệ nệ vác cái thân bấy giờ chỉ muốn nằm dài ra đi ngủ, cùng với Nhã và Yến, nhanh nhảu xỏ dép lê chân đi xem trò kéo co của lớp.
Dẫu cho biết chắc là không thắng nổi nhưng tôi vẫn cố sức chen lên đầu hàng và gào mồm lên cổ vũ thật lớn.
Chó Anh với con Lợn ở trong hàng thi đấu liền quay qua vẫy tay hớn hở, nhưng hùng hổ mới được có một xíu thì trận đấu đã kết thúc với kết quả vốn đã biết trước từ lâu, mặt mũi tụi nó liền dầm dề ức chế khác hẳn với thái độ ban nãy.
– Tao chả ưa gì cái trò này ba năm nay.
Chó Anh bỉu môi vung vẩy cái bao tay con thỏ của nó, bực bội ngồi phịch xuống và đón lấy cốc nước lạnh từ Nhã uống cạn một hơi, còn “khà” một cái rõ sướng.
Con Lợn thì trông chán chường hơn, nó xua tay như là chuyện hiển nhiên, cầm cái điện thoại rồi hướng balo nằm dài xuống chẳng thèm bàn luận thêm.
Tôi ngó hai đứa nó cười hề hề, nỗ lực suy nghĩ ra chuyện gì đó cứu vớt không khí não nề buồn chán.
Trong đầu chợt nhớ ra một chuyện, bèn reo lên, còn không kiềm được mà tay chân cũng múa may phấn khích.
– Bọn mày chơi Uno không?
Cả thảy nguyên đám mắt liền sáng rực, không hẹn mà cùng gật đầu cái rụp.
Con Lợn cứ như được sống dậy, gương mặt cáu kỉnh trước đó đã nhanh chóng rạng rỡ.
– Thế đợi ở đây, tao đi mượn bạn.
Chỉ chờ có thế, tôi lập tức đứng dậy chạy về hướng trại lớp Hóa.
Băng qua đám đông vẫn còn đang gào rú cổ vũ vô cùng khốc liệt.
Tôi đứng trước cổng trại, núp sau bảng giới thiệu và nhón chân ngó mắt vào bên trong, cố gắng tìm ra tung tích con bạn giữa một đống bạn học lạ lẫm.
Nắng gắt gao đổ xuống đỉnh đầu làm mồ hôi tôi tuôn ra như suối, ướt cả mớ tóc ngắn sau gáy.
Thoáng thấy bản thân thật bất cẩn khi ban nãy không kịp vớ cái nón kết của Chó Anh đội thì thình lình, cả người tôi được bao trùm trong một bóng râm vừa đủ.
Ngơ ngác ngửa đầu lên, một nụ cười sáng lóa mắt liền lộ ra, tôi vui vẻ quay hẳn người lại tiếp chuyện.
– Sao mày lại ở đây?
Hắn chỉ tay qua trại bên cạnh, nhận ra đó là trại của lớp Toán, tôi gật gù rồi đưa mắt nhanh tìm Hoàng chắc có lẽ đang ở đâu đó quanh đây thì đột ngột trên đầu đã có vật lạ, sụp hẳn xuống mắt.
Qua một giây ngơ ngác, tôi kéo mũ lên để nhìn rõ mặt hắn.
– Làm gì ở đây?
Bảo Khoa cao hơn tôi, mắt chăm chú cùng với mấy ngón tay thon dài, nhanh nhẹn cài lại khuy mũ phía sau.
Khi nó đã vừa vặn ôm vào đầu, tôi còn cảm nhận rõ cả sự ẩm ướt bên trong nhưng một chút cũng không hề khó chịu.
Ngược lại, còn cảm thấy rất vui vẻ mà đưa tay kéo cái mũ sát hơn.
Nhưng chưa đợi tôi trả lời thì con Mễ đã đột ngột xuất hiện, đang nhanh nhảu xỏ đôi dép lê của nó và khó khăn giữ thêm cái nón lá trên đầu.
Tôi vội vàng gọi nó lại, đưa mắt nhìn hắn ra ý chờ tôi một chút nhưng hắn chỉ cười khẽ, quay sang gật đầu chào con kia một cái rồi cúi đầu ghé tai tôi nhỏ giọng.
– Tao về chơi đánh bài đây, thằng Hoàng đang đợi bên trong.
Không quên bỏ lại một cái bẹo má, hắn rải bước về trại kế bên, bỏ dép và lăng xăng chạy vào phía đâu đó trong trại lớp Toán.
Tôi ở đây vẫn còn nghe rõ giọng Hoàng rống lên phẫn uất:” Đang chơi mà chạy đi đâu vậy thằng chó?”
Mễ khều vai, tôi quay lại thì thấy trên tay nó đã cầm bộ bài Uno dày cộp với biểu cảm hào hứng thấy sợ.
– Ghê ghê ghê! Tình cảm thế là cùng.
Tôi cười hềnh hệch, cảm ơn nó một cái rồi hẹn con nhỏ một ngày nào đó sau khi hoàn thành kì thi thử tiếp theo sẽ cùng nhau đi chơi.
Nó đồng ý, vẫy tay chào tôi rồi vội vàng chạy theo lũ bạn hòa vào đám đông phía trước.
Tôi cầm bộ Uno, nhanh chân chạy về trại, không quên đưa mắt thoáng qua phía trong trại lớp Toán và nhận ra người thương đang cẩn thận xòe mấy lá bài cùng cái biểu cảm chán đời hết sức.
Lúc tôi về thì trong trại cũng đã chật ních người là người, có cả mấy màu áo khác cũng đang hòa lẫn nói cười đùa vui.
Tụi kia đã dọn ra một chỗ trống vừa đủ và xếp thành một vòng tròn, như mấy bé con Mầm Non ngoan ngoãn đợi tôi về chơi cùng.
Mỗi tội tụi này thay vì chúm chím xin xỏ thì mạnh đứa nào đứa nấy cũng hùng hổ xắn quần xắn tay áo, vô cùng hung dữ đập tay bôm bốp xuống đất kêu tôi mau ngồi xuống chơi cho nhanh.
Buổi sáng không có nhiều trò chơi nên C3 cứ ru rú trong trại miết.
Mấy tiếng nhạc xập xình vang lên từ cái loa Bluetooth của lớp trưởng đặt ở trong góc trại, với dàn phụ họa múa cột đang quằn quại nhảy mấy điệu kì lạ.
Và mấy đứa quần chúng ở tận trong cùng đang bận rộn xòe bài đánh bôm bốp xuống nền đất với mấy tiếng rống thống khổ liền tiếp đó.
Chó Anh không biết chơi, nó cứ xông xáo đòi tự chơi một mình sau khi ngóng tụi tôi chơi đến mức sắp mòn mắt như nó nói.
Và rồi như nó muốn, bàn nào cũng bị ép lấy bài đến mức sấp bài của nó dày xụ, sắp rơi lả tả xuống nếu như tay nó không kịp to để đỡ lấy hết.
Bọn tôi hẳn phải chơi đến ván thứ hai mươi ba nếu như Tú không kịp chạy xồng xộc đến trước cửa lớp và thông báo trò kéo co cuối cùng đã kết thúc, và trò chơi liên hoàn sẽ bắt đầu trong năm phút nữa ngoài sân chính với số thứ tự của lớp 12C3, thi vòng thứ hai.
Chó Anh rú lên mấy tiếng hoang dã, vui vẻ bỏ sấp bài nhiều đến mức tưởng như chiếm đến một nửa bộ bài Uno xuống đất và tung tẩy nhảy nhót về phía cổng trại, mang dép và vẫy tay rủ đám bọn tôi mau đi nhanh.
Đám đông từ trò kéo co ở sân bóng đã kéo nhau lũ lượt về phía sân trường chính, mấy màu áo hòa lẫn vào nhau và tiếng nói cười cứ thế vang vọng khắp trường.
C3 đã có mặt gần như đông đủ, lũ áo vàng chèo kéo nhau ngồi dúm dó xuống một chậu cây Bàng to vật vã với cái nhìn tổng thể vô trò chơi trước mặt và hào hứng bình luận về cách chơi như thế nào trước khi thầy Triều kịp lên tiếng phổ biến.
Một khoảng sân rộng trước mặt được chuẩn bị cho trò chơi liên hoàn khổng lồ, có ba màn tất cả và chơi cho đến khi tất cả thành viên trong đội đều đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà không bị vi phạm.
Có mười người ở mỗi lớp, được chia ra thành năm cặp hết thảy.
Mở đầu là trò nhảy dây tập thể, nhảy được một vòng thì qua được màn hai, tụi nó phải nhảy bao bố ba chân một đoạn tới một cây tre bắt ngang giữa hai cái ghế, màn ba bắt tụi nó phải lủi qua thật nhanh tránh động phải cây tre và lấy một cục kẹo đem về cho đội và nhường lượt cho cặp chơi tiếp theo.
– Trời ơi dễ như bỡn, đúng không?
– Tụi mày cứ chơi hết sức vô.
Mấy trò khéo léo này bọn mình ăn chắc.
– Đúng.
Thêm một giải Nhất nữa đi, trò đổ nước vô chậu hồi năm ngoái vẫn còn ít quá.
Lớp tôi vô cùng vui vẻ, túm tụm bàn nhau chiến thuật sao cho nhanh thật nhanh.
Cái tụi đi chơi cũng rất hùng hổ, cứ nghênh mặt bảo bọn tôi yên tâm, chúng nó sẽ đem về chiến thắng vẻ vang.
Nhiệm vụ của bọn tôi chỉ là thật nhiệt huyết mà cổ vũ tụi nó thật lớn.
Và đúng như lời bọn nó nói thật, tụi nó thật sự đem được giải về, giải Ba.
Nhưng mà thế là giỏi rồi, so với cái đám ăn gian.
Tôi tức lộn ruột, cùng tụi nó quay trở về lớp sau khi giành hơn nửa giờ ở ngoài sân trường.
Cứ nghĩ đến cái cảnh mấy đứa lớp tôi chơi đẹp thiệt đẹp, nghe lời thầy cô đến mức hoàn hảo trong khi bọn đối thủ cứ tìm cách trốn luật.
Đỉnh điểm là cái vụ tụi nó xông lên hai cặp một lượt và giành cả cái bao bố của lớp tôi, hại Thảo Vy với Huyền bối rối như thế nào khi không thấy cái bao nào ở màn chơi thứ hai.
– Thôi mà, chơi cho vui, mấy đứa để bụng làm gì?
Cô Tuyền rót cho tụi tôi mấy cốc nước lạnh, dịu dàng xoa dịu nỗi uất ức trong lòng mỗi đứa.
Nhưng đứa nào cũng bực bội hết sức, mặt mũi cứ nhăn như khỉ đột và nhao nhao nhặng xị.
– Nhưng tụi nó chơi bẩn đó cô.
– Ai đời chơi hai cặp một lượt chứ? Đã thế mấy thầy cô cũng chỉ nhắc chứ không loại nữa.
– Đúng đúng, má, tao tức vãi chưởng.
Cô quắc mắt nhìn đứa nào đó vừa lỡ miệng buông ra câu nói tục.
Nó rụt cổ, cười hì hì rồi uống cạn cốc nước cô vừa đưa cho.
– Mấy đứa nghỉ ngơi đi, cô đặt cơm trưa rồi.
Chắc họ cũng sắp giao tới.
Vừa dứt lời, cô liền nhận được một cuộc điện thoại.
Trước mấy con mắt tò mò trông ngóng, cô cất điện thoại vào túi áo, cười tủm hỏi.
– Ai ra cổng trường lấy cơm đây?
Giống như chuyện buồn ban nãy đều là hư không, cả lớp ùa lên vỗ tay rồi giơ tay xung phong đi lấy cơm phụ cô.
Tôi cùng với mấy đứa còn lại trong trại xếp lại balo vào một góc, dọn dẹp mấy thứ vớ vẩn vứt lung tung vào chung với chồng balo cao ngút và ngoan ngoãn khoanh chân đợi cơm về.
Ông Mặt Trời chậm rãi bò lên cao, nhiệt độ kéo theo cùng với những mũi tên lửa nóng nảy liên tục phóng xuống đỉnh trại khiến không khí bức lên một cách khó tả.
Lớp trưởng cùng với mấy đứa nữa đã khệ nệ vác mấy túi cơm về trại lớp thành công.
Nhễ nhại mồ hôi, tụi nó nghênh mặt bảo bọn tôi phải quỳ lạy xin bọn nó thật thành thật mới cho ăn.
Cô Tuyền liền chống hông tằng hắng một cái, chúng nó quéo người, cười hềnh hệch rồi mới thùy mị dịu dàng chuyền mấy hộp cơm sườn thơm ngon cho cả lớp.
Tấm bảng trại “Hạ Cuối” cùng hai cái biển nhỏ xinh “Cê Ba” bên cạnh như càng rực rỡ hơn dưới ánh Mặt Trời.
Sâu bên trong dưới mái trại lợp tấm bạt màu xanh biển, ánh lên lấp lánh những nụ cười ngô nghê của lũ học trò.
…!
– —
Tui tính viết cho hết luôn nhưng nó quá dài:.