Chuyên Sủng

Chương 9: Rung động


Đọc truyện Chuyên Sủng – Chương 9: Rung động

Lê Thư tâm trạng tốt lắm,chưa bao giờ tốt như lúc này,thế cho nên dù tay chân lanh lẹ dọn dẹp phòng ở đã lâu,như thế nào cũng không cảm thấy mệt,thậm chí không cảm thấy vết thương trên thân thể đau đớn, chính là….Luôn thích vụng trộm nhìn tiểu thư nhà hắn cười.

Tiểu thư nhà hắn sao có thể hoàn mỹ đến như vậy đâu?

Một khuôn mặt còn tinh xảo hơn nam tử,tính tình đáng yêu,đối với ai đều cười,làm cho người ta không thể chán ghét nổi,hắn cảm thấy,tiểu thư nhà hắn,tiểu thư nhà hắn chỉ cần tiếp xúc với người xung quanh một chút,nhất định có thể làm cho mọi người đều thích nàng,những người khác có bộ dáng đẹp hơn nữa thì thế nào?

Tiểu thư nhà hắn là người hoàn mỹ nhất trên đời!

….Biết săn sóc như vậy….

Mới vừa rồi thế nhưng muốn giúp hắn quét tước,nhưng nữ tử sao có thể làm những việc như thế này!Giờ ngẫm lại,hắn đều hạnh phúc muốn cười…. Có thể đi…. Có thể đi…. Vẫn vẫn….Ở bên người nàng…. Vẫn vẫn….

Nghĩ vậy,hắn đột nhiên hoảng hốt,hắn nhớ hình như người nhà cũng không rõ ràng đáp ứng cho hắn đi cùng với tiểu thư…. Thậm chí…. Thậm chí…. Hình như ngay cả việc cho mượn cũng không nói rõ ràng.


Hắn lập tức cảm thấy hoảng loạn,tuy là hắn không nghĩ rằng việc tiểu thư bịa ra một lý do kinh hãi thế tục như vậy mà người nhà còn có thể buộc hắn trở về,nhưng hắn vẫn lo lắng,hắn muốn đứng bên cạnh tiểu thư,nhất định phải!một chút ít khả năng bị phản đối hắn cũng không muốn có.

Nghĩ như vậy,hắn nhìn về phía tiểu thư nhà hắn xin giúp đỡ,cũng không dám mặt dày khẩn cầu tiểu thư giúp hắn thoát li khỏi nhà – nhiều việc đại nghịch bất đạo như vậy – hắn sợ,sợ hãi tiểu thư sẽ nhìn hắn với ánh mắt xem thường cho dù chỉ là một ít.

Lê Phong tương đương buồn bực,tương đương thực buồn bực.Tuy rằng nàng quen làm đại tiểu thư,nhưng cũng không đến nỗi có ác thú vị nhìn một người đang bị thương làm một đống việc mà không đi hỗ trợ,huống chi nguyên nhân người nọ bị thương….Nhưng vấn đề là người này có chết cũng không cho nàng đi hỗ trợ đâu?

Lê Phong thở dài….chính mình đã thề nhất định sẽ thật sự đem hết toàn lực giúp hắn,cố tình hắn gặp được nam nhân này,thật sự là có thể dùng từ “Quật cường” đến để hình dung tính cách sao…. Nói cái gì mà nữ tử làm sao có thể làm những chuyện như vậy,vẻ mặt sợ hãi đem nàng đuổi đi ngồi một bên,làm cho vô luận như thế nào muốn nhúng tay đều bị hắn một lần một lần bỏ qua,hoàn toàn đem lòng tốt của nàng thành thứ gì đó phải e sợ tránh xa….

Càng trọng yếu hơn là nam nhân này trên người còn có thương tích đâu!Lê thực bất đắc dĩ,Lê Phong thực đau lòng,Lê Phong thực buồn bực ,Lê Phong thực rất tức giận!Vì thế ác thú vị liền thật sự xuất hiện….

Lê Phong ngồi ở một bên đợi đã lâu,rốt cuộc sau khi thấy trên mặt nam nhân mặt khắc trước đang tốt đẹp bỗng nhiên đầy mặt chuyển sang u sầu hoảng sợ bất an,nghĩ nhất định là hắn đang nhớ tới chuyện của những người kia.Lê Phong cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra,nhận định nam tử nhất định cực kì không muốn rời đi chính mình,nhận định nam tử nhất định sẽ xuất như bây giờ xuất hiện,vẻ mặt kích động khẩn cầu,bộ dáng cố tình lại không dám nói ra.

Lê Phong nghĩ đến chính mình nhất định sẽ hảo hảo thưởng thức một chút bộ dáng quẫn bách của nam tử,một chút nhỏ nhỏ trả thù nam tử đối với chính mình “Bài xích”.Vốn là mang theo ý tưởng tính nết của một tiểu hài tử,nhưng khi chân chính nhìn thấy nam tử điềm đạm đáng yêu,về điểm kiên trì nho nhỏ này liền quân lính tan rã,mà một chút ảm đạm này cảm giác áy náy lại mãnh liệt hơn chút….than nhỏ một chút chính mình có phải hay không hoàn toàn thua tại trong tay nam tử này,Lê Phong rốt cục vẫn cười một chút khiến người này an tâm.


“Yên tâm ~ ta sẽ lo lắng mọi việc chu toàn”.Cô gái miệng cười tươi có một lực lượng không hiểu khiến người ta cảm thấy an tâm.

Lê Thư cảm thấy chính mình cuối cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi,nháy mắt những gì phiền não a khủng hoảng a đều biến mất hết….Chỉ cảm thấy hạnh phúc.Nữ tử này,vô luận làm gì hắn đều cảm thấy tư vị hạnh phúc trong đó….

Lê Phong nhu nhu cái mũi,ngăn lại Lê Thư đang lo lắng muốn đi theo nàng: “Ngươi đi qua sẽ hội càng loạn”.Nói xong lại làm nũng như tiểu hài tử,khiến cho Lê Thư hoài nghi cái cô gái văn nhã bình tĩnh lúc trước cùng cái co gái đang làm nũng trước mắt này có phải cùng một người hay không?,“Phía dưới nệm giường có tiền,ta muốn khi về nhà được ăn thịt nướng”.Để lại một nụ cười xinh đẹp,xoay người bước khỏi phòng.

Nếu bảo không khẩn trương,thì là giả.Mà trên thực tế,mỗi lần gặp được tình huống làm cho nàng khẩn trương,nàng đều phải ngoài ý muốn cảm kích giáo dục của Lê gia,rất giỏi về việc không biểu hiện vui buồn trên mặt làm cho nàng khi đối diện với những việc dù bản thân không hoàn toàn chắc chắn nhưng chưa bao giờ thua về mặt khí thế bên ngoài.

Cho nên hiện tại,dù người nhà Lưu gia có giận dữ cỡ nào,nàng vẫn như trước bình tĩnh: “Vãn bối lần này tới đây là muốn thương lượng một chút về thời kì mượn Tiểu Trư Tể”. “Lưu thị mặc dù sinh ở nơi thôn dã,nhưng cũng có vài phần thông minh sâu sắc,sau khi cơn thịnh nộ ngày hôm qua tiêu đi,hắn ẩn ẩn cảm thấy có lẽ hai người Lê Phong cũng không trải qua cái gì mà “thân cận da thịt”.

Dù sao tên Tiểu Trư Tể kia sức lực vô cùng lớn,mà trước mặt lại là một người nữ tử kiều nhỏ như vậy,làm sao có thể có chuyện sau khi say rượu mà cưỡng bức hắn được?Nếu có năng lực làm thực,thì không biết cần tiết kiệm trước bao nhiêu sức lực nữa đây,cõ lẽ là đại khái là vì nữ tử này là người không để ý danh tiết.


Nhưng nữ tử này cố tình vừa nhìn là biết người đọc sách,khả năng này thực sự không cao,tương phản,những người đọc sách đều có vài phần cổ hủ,vô cùng có khả năng vì chuyện này mà thú (cưới) cái xấu nam nhân kia cũng nên.

Nông dân đối với người đọc sách luôn có một loại kính sợ theo bản năng,khiến cho Lưu thị trong tiềm thức liền cảm thấy không quá khả năng.

Nhưng tổn hại một cái lao động lớn như vậy,Lưu thị nếu bảo không đau lòng thì tuyệt đối là nói dối,rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư nói cùng Tiểu Trư Tể kia có thân cận da thịt,có thể có chứng cớ?Khí lực của tiểu thư….Không lớn lắm đâu….”Lê Phong ra vẻ khó xử,lúc trước khi muốn dùng dược trừ bỏ thạch sùng sa (theo đất nước nữ tôn thì đó là cái để chứng minh tấm thân trong trắng của nam tử) thì phát hiện vốn dĩ không có,cũng không lo lắng lắm: “Bá phụ nếu không tin,có thể đi xem xét,trên thân thể hắn đã không có thạch sùng sa”.

Nói xong,lại giả bộ vẻ mặt xem thường, “Kia tiện nhân đúng là cái trời sinh xấu xí,không chạm vào không biết hai mươi tuổi rồi còn chưa chạm vào nữ nhân,cũng không biết phản kháng,chọc vãn bối khi tỉnh rượu nhìn thấy cái khuôn mặt xấu xí của hắn….”

Bày ra một bộ dáng không nói không được,hung hăng cau mày,lại tựa hồ cực không tình nguyện phải giãn mở ra,làm cho trong đầu Lưu Phú Lưu thị phụ phu toát ra những ý nghĩ: “Bởi vì không được dạy dỗ,nên không hiểu chuyện ở phương diện kia” “Không có cách chạy trốn”Nhiều loại suy đoán,liền tin tưởng lời nói dối của lê Phong.

Lê Phong đoán đã đạt được hiệu quả,trong lòng đắc ý,sắc mặt lại như trước không tốt,nghĩ rằng việc này đã thành.Quả nhiên,Lưu Phú bất đắc dĩ,rút từ trong người ra đem chứng từ của Lê Thư đưa cho Lê Phong.Lê phong tiếp nhận chứng từ như là tiếp nhận thứ gì đó quý giá nhất trên đời.Làm khi nàng về đến nhà,xa xa đã ngửi thấy hương thơm của thịt thời điểm,thì cái cảm giác khó hiểu này lại càng sâu.

Lê Phong vừa vào nhà,đúng lúc lê Thư đang mang thịt bày ra bàn,vẻ mặt bất đắc dĩ gặp cô gái không kịp cầm đũa mà dùng tay bốc một miếng thịt bỏ vào miệng.Thấy vậy liền lập tức cầm lấy chiếc đũa,gắp một miếng thịt thay nàng thổi thổi,đút cho nàng,”Cẩn thận nóng”.Vẻ mặt sủng nịch.

Lê Phong cảm thấy,chính mình nhất định là bi bệnh,vì sao tim lại đập nhanh như vậy?Trấn an một chút trái tim đang xao động bất an,một cái đại soái ca săn sóc đút cho chính mình ăn cái gì đó,mặc dù là ai tim đều đập gia tốc đi.Tự giải thích với chính mình như vậy,Lê Phong cười khéo léo từ chối: “Cảm ơn,ta có thể tự ăn được”.Cố gắng bỏ qua ánh mắt bi thương của nam tử.


Nàng biết,chính mình cái gì đều hiểu được.

Nàng vì nhận thấy được nguy hiểm,không nghĩ hãm sâu vào,hắn bất quá là vì quá độ cảm kích do cảm nhận được những cử chỉ quan tâm mà nàng biểu hiện ra với hắn mà thôi.

Hoặc là,liền ngay cả chính nàng đều bởi vì từ lúc nàng đến nơi dị thế này,hắn là người đầu tiên săn sóc,dựa vào nàng mà khiến cho nàng hiện ra cái gọi là rung động nàng cùng hắn bất quá nhận thức hai ngày mà thôi,nàng là sẽ không có cái gọi là nhất kiến chung tình.

Nàng không muốn phải nói ra câu thật có lỗi.

Lê Phong thở dài,nhìn bên ngoài thấy trời chiều đã ngả về tây,sờ sờ tóc,bày ra một bộ dáng coi như cái gì cũng chưa xảy ra: “Trời cũng sắp tối,sau khi ăn xong dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi.Ngươi đã mệt mỏi cả ngày”.

Thấy nam nhân gật đầu,rồi lại mang theo một vẻ mặt thật cẩn thận hướng nàng trưng cầu ý kiến: “Tiểu thư,hôm nay trời cũng hơi lạnh,Lê Thư,ân,Lê Thư có thể hay không ,được ngủ ở sài phòng?”.Lê phong thấy rất kỳ quái: “Chẳng lẽ ngủ ở sài phòng ấm hơn so với trong phòng sao?”.Lời vừa nói ra khỏi miệng,cũng là bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận,thì ra,thì ra những người gọi là người nhà kia,nhưng lại bắt hắn ngủ ở sài phòng,vẫn là chỉ cho ngủ khi trời lạnh?

Trong lòng cảm thấy đau đớn,sau đó là tức giận,thầm nghĩ may mắn vì đã đem hắn mang đi.

Giương mắt gặp Lê Thư vẻ mặt sợ hãi,trong lòng lại mềm nhũn,thở dài,cũng không nghe ý kiến của nam tử,ôn nhu nói: “Ngươi nên được ngủ ỏe trong phòng,ngươi cũng là một người bình thường a!”Đã thấy nam nhân thật mạnh ngẩng đầu,vẻ mặt kinh ngạc,rồi sau đó khuôn mặt,biết nói sao đây,tựa như là lâu ngày hạn hán gặp nước mát,lâu ngày bị bệnh gặp lương y.Nam nhân dùng sâu đậm cảm động mà Lê Phong xem không hiểu cảm kích gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.