Chuyên Sủng

Chương 10: Hoảng sợ


Đọc truyện Chuyên Sủng – Chương 10: Hoảng sợ

Lê Phong thề,chính mình chỉ muốn đi ra ngoài giải sầu một chút,hoặc là đi ra cửa hàng cầm vòng cổ xem đã mất chưa mà thôi,nhưng là,nhưng là vì sao,thái độ của mỗi người đối với nàng đều tốt như vậy,tốt đến mức quỷ dị a….Rõ ràng ngày hôm kia vẫn còn là một bộ mặt xem thường như đối với “gay” đi….Đúng đúng,chính là vị đại thúc kia,vì sao sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt sùng kính….Lê Phong thở dài,tóm lại thái độ của người khác đối với mình tốt vô luận như thế nào cũng không xem như chuyện xấu,theo nguyên tắc “Chuyện gì không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ”,liền xoay người về nhà.

Có lẽ là thái độ của mọi người biến hóa,tâm trạng của Lê Phong tốt lắm,vô cùng tốt,thế cho nên thời điểm nàng nhìn thấy cái nam nhan vẻ mặt sợ hãi kia,đầu óc còn chưa kịp vận động.Nam nhân kia,hình như là chỉ muốn mua một chút đồ ăn thôi đi,vì sao lại có thái độ như vậy?

“Nếu không phải nể mặt tiểu thư nhà ngươi,ai sẽ bán cho ngươi”Là ý tứ gì?

“Không tuân thủ phu tắc”Là ý tứ gì?

“Nếu không phải Lê Phong tiểu thư tâm tính thiện lương,sớm phải đem ngươi trầm đường (một hình thức trừng phạt khi vi phạm lễ giáo thời phong kiến:cho người vào trong một cái sọt,buộc chặt nắp thả xuống nước cho chết sặc)”Lại là ý tứ gì?

Nàng muốn nói,kia không phải là lỗi của hắn,mà là nỗi của nàng.Nàng càng muốn nói,cái loại vẻ mặt vừa sợ hãi vừa cẩn thận này không thích hợp với một người nam tử như hắn.Càng muốn nói,hắn phải được hưởng là cuoovj sống tiêu diêu tự tại (vui vẻ tự do).Nếu không muốn nói rằng,khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy,nàng rất khó chịu.


Được rồi,đúng là nàng đã nhìn thấy nam nhân nhà mình,à không,phải nói là nam nhân lẽ ra phải đang ở nhà,bị mọi người xung quanh đối xử ác liệt.Không thể không nói,bởi vì nguyên nhân bản thân không thuộc thế giới này,Lê Phong đối với sự khắc nghiệt của thế giới này,hoặc nói rõ hơn là sự khắc nghiệt với nam nhân,những luân lý đạo đức nghiêm khắc ấy nàng không thể nào hiểu cũng như lý giải thấu triệt (rõ ràng).

Cho nên Lê Phong không ngu ngốc,cũng đương nhiên biết Lê Thư sẽ bị nhiều người dựa vào cái cớ sứt sẹo kia của nàng mà chịu chút xem thường,nhưng nàng nghĩ qua mấy ngày là sẽ tốt đẹp,dù sao mọi người thường sẽ nhanh lãng quên sự việc sau khi đã bàn tán đủ.Lê Phong cũng đã nhắc nhở với nam nhân,mấy ngày gần đây tốt nhất không nên ra khỏi cửa.Thế nhưng Lê Phong không nghĩ tới,này cường độ “Chịu chút xem thường”,hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng.

Lê Phong về nhà,nếu không phải nam nhân đang nấu đồ ăn mà nàng không thấy trong nhà lúc ra khỏi cửa,thì nàng cứ tưởng tất cả những việc hôm nay nàng nhìn thấy ngoài đường tất cả chỉ là ảo giác.Nam nhân ve mặt chăm chú nấu cơm,khi gặp nàng trở về còn gật đầu chào hỏi với nàng,trên khuôn mặt tuấn tú nhìn không thấy chút ủy khuất nào.

Lê Phong tựa vào cạnh của phòng bếp,nhớ tới tất cả những ủy khuất hôm nay hắn phải chịu không phải tất đều là do lỗi của mình hay sao?Hắn bởi vì sự hoang đường của nàng mà chịu biết bao ủy khuất,nhưng là ở nhà chưa bao giờ tỏ ra một chút oán hận nào với nàng,thậm chí có thể làm được tới trình độ tìm không thấy chút khác thường nào trên mặt,để nàng không phát hiện.

Mới qua có hai ngày,thương thế trên người hắn còn chưa có khỏi hẳn,nhưng mặc kệ nàng không đồng ý,hắn vẫn cứ một mình đem phòng ở dọn dẹp sạch sẽ,chuẩn bị cơm nước,còn nàng chẳng lẽ viện vào lí do hắn không cho mình làm việc mà bàng quan đứng nhìn hay sao?


Lê phong bỗng nhiên cảm thấy mình bị từng đợt áy náy ép tới không thở nổi.Nhưng Lê Phong không biết chính mình bị làm sao vậy,người bị chất vấn rõ ràng phải là mình,vì sao chính mình muốn chất vấn Lê Thư trước tiên,Là vì cái cảm xúc khó chịu khi nhìn hắn bị nghìn người chỉ trỏ nói ra nói vào hay sao?”Không phải ta đã bảo ngươi không nên ra ngoài hay sao?”.Lê phong cũng không biết vì sao chính mình lại dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với hắn,vì sao biết rõ ràng nói chuyện như vậy là không đúng nhưng lại không nghĩ đem giọng điệu dịu xuống,càng không biết mình vì đau lòng nên mới tức giận, “Không phải bảo ngươi không nên đi ra ngoài hay sao?Bị người mắng chửi vui lắm à!”

Rõ ràng tất cả sai lầm đều ở bản thân,Lê Phong nghĩ đến Lê Thư nhất định sẽ tức giận,lại không nghĩ tới nam nhân kia cũng là vẻ mặt sợ hãi,ngay cả tay đang xếp đồ ăn cũng dừng lại, “Đúng,thực xin lỗi,ta không phải không ghe lời tiểu thư nói,khiến dọa đến tiểu thư….”.Lê Phong muốn nói mình không phải muốn nói ý này, “Chính là,trong nhà,không có đồ ăn….”.Nam nhân cúi đầu,lại vụng trộm đánh giá sắc mặt của Lê Phong,thấp thỏm lo âu giống một cái đứa nhỏ đang phạm sai lầm, “Thực xin lỗi,không dám,cũng không dám làm trái ý tứ của ngài,cũng không dám nữa….”.

Lê Phong không biết vì sao hắn lại bất an như vậy,giống như cực sợ nàng,nàng đương nhiên không biết Lê Thư chỉ sợ chọc nàng tức giận,càng sợ nàng mất sự kiên nhẫn đối với hắn sẽ không cần hắn.Cho dù hắn không hiểu sao cảm thấy rằng tiểu thư sẽ không vứt bỏ hắn,nhưng hắn vẫn không tự chủ lo lắng,hắn thực sự không nghĩ rời đi nàng.

Gặp thái độ của đối phương như vậy,Lê Phong còn bất an hơn so với Lê Thư,thầm nghĩ muốn chạy trốn,nhưng vẫn cố gắng trấn định lại,rốt cục nắm cổ tay nam nhân,kéo Lê Thư vào phòng hắn,trong lòng nghĩ “Dù sao thanh danh của hắn đều bị mình làm bẩn khẳng định sẽ khôn gả ra ngoài được,lúc trước chăm sóc hắn cũng không phải chưa thấy qua,bây giờ lại nhìn một chút cũng không có vấn đề gì đi”,thuận tiện tự lừa mình dối người,không được tự nhiên bỏ qua suy nghĩ khác trong lòng kia “Ngươi làm sao mà biết hắn sẽ không gả được,mà cho dù thật sự gả không được thì chẳng lẽ theo luật lệ ở đất nước nữ tôn ngươi lại được xem thân thể nam nhân ngươi ta hay sao?Kỳ thật tất cả là xuất phát từ tư tâm đi!”.Ấn nam nhân ngồi xuống,mạnh mẽ tháo rớt vạt áo nam nhân.

Trên thực tế, ra ngoài đự kiến của Lê Phong là,chính mình chuẩn bị một đống lí do thoái thác lại không dùng tới,nam nhân trước mặt thậm chí còn không phản kháng chút nào,chỉ là một phát đỏ bừng lên,thân mình theo phản xạ run lên một chút,iền thành thật cho bản thân đừa nghịch.


Lê Phong cũng có chút sững sờ,tận lực đá đi những suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu,thực cố gắng chú tâm vào kiểm tra miệng vết thương của nam nhân.

Lưu Phú dù sao chỉ là cái nông phụ,không phải là những người võ laam trong truyền thuyết,cũng không có nhiều khí lực,dùng cũng là loại roi bình thường,miệng vết cũng không phải rất nghiêm trọng.Hơn nữa thể chất của Lê Thư hơn hẳn người bình thường,sau khi Lê Phong thức trắng đem dốc lòng chăm sóc,vết thương tuy rằng dữ tợn,nhưng không nguy hiểm tính mạng.Lê Phong rốt cục mới cảm thấy tình cảm phức tạp khôn kể trong lòng mới hơi dịu đi một chút.

“Thực xin lỗi….”.Thanh âm yếu ớt như ruồi,nhỏ đến nỗi thậm chí gần như không nghe thấy,thế nhưng Lê Thư vẫn nghe thấy,mặc kệ sự quẫn bách xấu hổ vì nửa thân trên đang để trần,nghi hoặc nhìn về phía nàng,thuận tiện vất chiếc lá dính trên thái dương nàng,lại thấy sợ hãi lo lắng khi nghĩ đến ánh mắt tức giận ngày hôm qua của nàng,nhưng hình như nàng đã quên chuyện đó, “Ngươi có trách ta hay không?”Lê Thư thật sự không rõ, “Trách?Trách tiểu thư làm cái gì?Lê Thư không dám”.Cảm kích còn không kịp,yêu còn không kịp,làm sao có thể trách? “Không phải chuyện có dám hay không,mà là vấn đề có trách hay không”.Cô gái chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi không trách ta sao?”

Nhìn ra cô gái thật sự rất quan tâm vấn đề này,nam tử thậm chí không còn sự sợ hãi lúc trước,chỉ cảm thấy không hiểu thương tiếc, “Không trách,vĩnh viễn sẽ không trách”.Không phải chỉ là lời hứa hẹn suông,mà đó là suy nghĩ chân thật trong lòng của hắn thôi.Cho nên cô gái cảm nhận được,đây là cảm giác ấm mà từ lúc đến nơi xa lạ này chưa từng được cảm nhận qua,cảm thấy toàn thân mình như bị cái gì ấm áp bao vây lấy,cô gái nhưng lại sinh ra xúc đọng muốn cuộn mình lao vào trong lòng nam nhân.

Cô gái xốc chăn lên,không quân tâm bèn chui vào,chỉ cảm thấy ttreen giường đệm mà nam nhân đã ngủ qua một đêm,hình như khắp nơi đều có hơi thở của nam tử.

Mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ)!Mạc danh kỳ diệu!Cô gái bỗng nhiên tỉnh lại.Chính mình đang làm cái gì?Không nhìn nam tử một phần kinh ngạc hai phần lung túng ba phần sủng nịch bốn phần hạnh phúc,cầm quần áo đắp lên người nam tử.


Chạy trối chết.

Chính mình,đây là bị sao vậy?Đây là bị sao vậy?Đây là bị sao vậy?

Chỉ quen biết ba ngày mà thôi,không nên tin tưởng chuyện nhất kiến chung tình không phải sao?

Ngã một lần,Lê Phong ngươi bị thương chẳng lẽ còn chưa đủ?Chưa đủ để cho ngươi khắc sâu trí nhớ hay sao?

Chưa bao giờ thể nghiệm qua sự rung động mánh liệt như vậy,Lê Phong bối rối thậm chí không biết chính mình đang ở sợ hãi,đúng vậy,là đang sợ.

Là đang sợ hãi cái gì đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.