Đọc truyện Chuyện Dài Bất Tận – Chương 26: Nước trường sinh
Zùng zằng, thằng bé không tên ngập ngừng đứng lên, đi vài bước về phía Atréju, rồi đứng lại. Còn Atréju vẫn đứng yên, bình thản chăm chú nhìn nó. Vết thương trên ngực gã không chảy máu nữa[1].
[1] Sau nhiều tuần thì Atréju chắc phải lành vết thương rồi! Ở đây tác giả muốn nhấn mạnh tới điều Bastian hằng quan tâm: vết thương trên ngực Atréju.
Chúng đứng đối mặt nhau hồi lâu, không nói một lời. Không gian im ắng khiến nghe được hơi thở của nhau.
Rồi thằng bé không tên từ từ gỡ sợi dây chuyền vàng với AURYN đang đeo trên cổ. Nó vừa thận trọng cúi đặt “Bảo vật” trên mặt tuyết ngay trước Atréju, vừa nhìn một lần nữa hai con rắn, một trắng một đen, ngậm đuôi nhau thành hình bầu dục.
Nó vừa buông ra thì hào quang bằng vàng của AURYN liền chói ngời khiến nó phải nhắm nghiền mắt như vừa ngó mặt trời. Mở mắt ra, nó thấy mình đang đứng trong một đại sảnh đường mái vòm mênh mông như bầu trời, xây bằng những khối đá làm từ ánh sáng vàng ròng. Chính giữa sảnh đường lớn khôn tả này có hai con rắn to bằng cả bức tường thành đang nằm.
Atréju, Fuchur và thằng bé không tên đứng cạnh nhau bên phía con rắn đen đang ngậm đuôi con rắn trắng. Đôi mắt rắn – với đồng tử thẳng đứng – nhìn chúng chòng chọc. So với con rắn thì chúng nhỏ tí tẹo, ngay cả con Phúc long cũng chỉ như một con tằm trắng.
Hai tấm thân khổng lồ bất động của đôi rắn kia lóng lánh như một thứ kim loại khác thường, một con đen ngòm như đêm tối, con kia trắng như bạc. Sở dĩ chúng không thể gây ra tai họa bởi vì chúng ngậm chặt nhau. Nếu chúng rời nhau ra được thì sẽ tận thế. Chắc chắn như vậy.
Nhưng khi kìm giữ nhau như vậy, chúng đồng thời canh giữ nguồn “Nước trường sinh”. Vì vậy giữa thân chúng một nguồn nước phun lên ào ào mãnh liệt, những tia nước vọt lên rồi rơi xuống như nhảy nhót, khi rơi xuống liền biến thành hàng nghìn hình dạng tan đi trong nháy mắt, mắt thường không thể thấy kịp. Thứ nước sủi bọt kia bắn tung tóe như làn sương mịn với đủ sắc cầu vồng khúc xạ từ ánh sáng vàng ròng nọ, nghe như tiếng rì rào reo mừng, ca hát, cười đùa, kêu gọi với ngàn vạn niềm vui.
Thằng bé không tên nhìn tia nước như một kẻ đang chết khát… nhưng làm cách nào đến đó được? Vì đầu con rắn không nhúc nhích.
Chợt Fuchur ngẩng đầu. Đôi mắt màu hồng ngọc của nó ánh lên.
– Các cậu có hiểu nguồn nước kia nói gì không? Nó hỏi
– Không, Atréju đáp, mình không hiểu.
– Không biết sao, Fuchur thì thầm, tôi lại hiểu rất rõ. Có lẽ vì tôi là một Phúc long. Mọi ngôn ngữ của niềm vui đều gần gũi nhau cả.
– Nguồn nước nói gì? Atréju hỏi.
Fuchur chăm chú nghe, rồi nói lại từng lời nó nghe được:
– “Chúng ta là nguồn ‘Nước trường sinh’!
Các người càng uống,
thì nguồn sẽ càng thêm tuôn chảy.”
Nó lại lắng nghe một lúc rồi nói:
– Nguồn nước không ngớt kêu gọi: “Uống đi! Uống đi! Muốn làm gì, tùy ý!”
– Làm cách nào đến đó được? Atréju hỏi.
– Nguồn nước hỏi tên bọn mình, Fuchur đáp.
– Tôi tên là Atréju! Atréju kêu lên.
– Tôi tên là Fuchur! Fuchur nói.
Thằng bé không tên đứng im thin thít.
Atréju nhìn Bastian, đoạn cầm tay nó nói:
– Bạn tôi tên là Bastian Balthasar Bux.
– Nguồn nước hỏi, Fuchur thông dịch, “Tại sao cậu ấy không tự nói?”
– Bạn tôi không tự trả lời được, Atréju nói, y quên hết rồi.
Fuchur lại lắng nghe tiếng rì rầm.
– Nguồn nước bảo rằng không còn ký ức thì cậu ấy không vào được. Hai con rắn sẽ không cho cậu ấy qua.
– Tôi cất giữ hết mọi điều cho bạn tôi, Atréju kêu lên, mọi điều y đã kể về mình và thế giới của y. Tôi đảm bảo cho y.
Fuchur lại lắng nghe.
– Nguồn nước hỏi cậu lấy tư cách gì để bảo đảm.
– Với tư cách là bạn y, Atréju nói.
Fuchur lại lắng nghe một lúc nữa.
– Không chắc nguồn nước đã chịu đâu. Nó thì thầm với Atréju. Bây giờ nguồn nước đang nói về vết thương của cậu đấy. Nguồn nước muốn biết vì sao cậu bị thương.
– Tại vì tôi và bạn tôi cứ ngỡ chỉ riêng mình đúng thôi[2], Atréju nói, nhưng hóa ra cả hai chúng tôi đều đã nhầm. Nay Bastian đã tự ý trả lại ANRYN rồi.
[2] Nguyên văn: “Cả hai chúng tôi đều có lý”, nhưng dịch như vậy e không rõ ý.
Fuchur lắng nghe rồi gật đầu.
– Được, nó nói, nguồn nước chấp nhận. Nơi đây tên là AURYN. Nguồn nước nồng nhiệt đón chào chúng ta.
Atréju ngước nhìn lên mái vòm bằng vàng khổng lồ.
– Ba chúng ta, gã thì thầm, đều đã từng đeo “Bảo vật” này một thời gian ngắn, kể cả bạn nữa đấy, Fuchur ạ.
Fuchur ra hiệu cho gã im lặng rồi lại lắng nghe tiếng nguồn nước hát.
Rồi nó dịch cho Atréju:
– AURYN chính là cái cửa mà Bastian tìm kiếm. Cậu ấy đã mang theo nó ngay từ lúc đầu rồi. Nhưng hai con rắn – nguồn nước nói – sẽ không để cho bất cứ vật gì của vương quốc Tưởng Tượng vượt qua được ngưỡng cửa này. Cho nên Bastian phải để lại hết mọi thứ Nữ-thiếu-hoàng đã tặng cậu ấy. Bằng không cậu ấy sẽ không được uống “Nước trường sinh”.
– Nhưng chúng tôi hành động theo ý của Nữ-thiếu-hoàng mà, Atréju kêu lên, bà không có ở đây sao?
– Nguồn nước bảo rằng Nguyệt Nhi không có quyền lực ở đây, và bà là người duy nhất không bao giờ có thể vào đây được. Bà không thể vào bên trong ánh hào quang kia, vì bà không thể tự bỏ chính mình lại được.
Atréju bối rối im lặng.
– Nguồn nước hỏi, Fuchur nói tiếp, “Bastian sẵn sàng chưa?”
– Rồi, Atréju nói lớn, bạn tôi sẵng sàng rồi.
Ngay lúc ấy con rắn đen khổng lồ từ từ ngóc đầu, nhưng vẫn không nhả đuôi con rắn trắng. Hai thân rắn uốn cong lên, thành một cái cổng cao nửa đen, nửa trắng.
Atréju nắm tay Bastian dắt qua cái cổng rùng rợn này, tiến lại nguồn nước. Cảnh tượng hiện ra trước mắt chúng thật hoành tráng và huy hoàng. Fuchur cũng vào theo. Bastian cứ bước một bước thì một món quà của vương quốc Tưởng Tượng đã tặng nó liền biến mất: thế là từ một trang anh hùng khôi ngô, khỏe mạnh và dũng cảm nó lại trở thành một đứa nhỏ thấp béo và nhút nhát. Ngay cả quần áo của nó, vốn đã gần như rách bươm trong hầm mỏ Minroud của ông Yor, cũng biến mất luôn. Nó đứng trần như nhộng, không che đậy trước cái bể tròn lớn bằng vàng. Từ chính giữa bể, “Nước trường sinh” phun cao như một cái cây bằng pha lê.
Lúc ấy, vì Bastian không còn mang trên người một tặng phẩm nào của vương quốc Tưởng Tượng nữa trong khi ký ức về thế giới của nó và bản thân nó vẫn được chưa được phục hồi toàn vẹn, nên nó ở trong một trạng thái cực kỳ bất an, không biết mình có thật hay không và thuộc về thế giới nào.
Nhưng rồi nó nhảy bừa vào bể nước trong vắt tựa pha lê kia, lặn ngụp, thở phì phì, đập nước văng tung tóe rồi há miệng đón những giọt nước lóng lánh như mưa. Nó uống, uống mãi cho đến đã khát mới thôi. Nó thấy vui sướng lại được là chính mình như trước đây. Giờ nó biết mình là ai, thuộc về thế giới nào. Nó vừa được tái sinh. Giờ đây nó chỉ muốn lại được là nó như xưa, đó chính là điều tuyệt diệu nhất. Nếu được lựa chọn trong nhiều khả năng thì nó sẽ chọn như thế, chứ không chọn gì khác. Vì bây giờ nó hiểu được rằng: trên thế giới có hàng nghìn, hàng vạn niềm vui, song về cơ bản tất cả chỉ là một, đó là vui vì có thể thương yêu. Cả hai niềm vui: vui vì được sông, vui vì lại được là chính nó và vui vì có thể được thương yêu, thật ra cũng chỉ là một thôi.
Sau này, rất lâu sau khi đã trở lại thế giới của nó, lớn lên rồi già đi, nó vẫn không bao giờ mất đi niềm vui kia. Ngay cả những lúc gặp khó khăn nhất trong cuộc đời nó vẫn vui, vẫn cười, vẫn an ủi người khác.
– Atréju! Nó gọi người bạn đứng cạnh Fuchur bên bể nước lớn bằng vàng. Vào đây luôn! Vào đây! Uống đi! Thích lắm!
Nhưng Atréju lắc đầu cười.
– Không, gã đáp, lần này hai đứa mình chỉ tháp tùng bạn đến đây thôi.
– Lần này? Bastian hỏi. Bạn nói sao?
Atréju và Fuchur nhìn nhau rồi Atréju nói:
– Hai đứa mình đã từng tới đây rồi. Sở dĩ tụi mình không nhận ra ngay được vì lần đó được đưa đi lúc đang say ngủ. Nhưng bây giờ tụi mình nhớ ra rồi.
Bastian bước ra khỏi bể nước.
– Bây giờ thì tớ biết mình là ai rồi, nó rạng rỡ nói.
– Đúng thế, Atréju gật đầu, bây giờ mình lại nhận được bạn. Bây giờ bạn giống y như lúc mình thấy khi bước qua Cổng Gương Thần.
Bastian ngước nhìn cột nước óng ánh sủi bọt.
– Tớ muốn đem nước này về cho bố, nó nói trong tiếng nước phun ào ào, nhưng không biết bằng cách nào?
– Mình nghĩ không được đâu, Atréju đáp, không được mang thứ gì từ vương quốc Tưởng Tượng ra khỏi ngưỡng cửa này mà.
– Bastian mang được! Fuchur lên tiếng, lại rổn rang như chuông đồng. Cậu ấy mang được!
– Bạn đúng là Phúc long! Bastian nói.
Fuchur ra hiệu cho Bastian im lặng rồi lắng nghe nghìn âm thanh rì rào.
Rồi nó nói:
– Nguồn nước bảo rằng cậu phải lên đường thôi, cả tụi này nữa.
– Tớ đi lối nào? Bastian hỏi.
– Ra cửa kia, Fuchur thông dịch, chỗ đầu con rắn trắng.
– Ừ, Bastian nói, nhưng làm sao được? Đầu con rắn trắng không nhúc nhích mà.
Đúng là đầu con rắn trắng không nhúc nhích. Nó vẫn ngậm đuôi con rắn đen, còn đôi mắt khổng lồ trừng trừng nhìn Bastian.
– Nguồn nước hỏi, Fuchur nói, cậu đã hoàn thành mọi câu chuyện cậu đã khai mào trên vương quốc Tưởng Tượng chưa?
– Chưa, Bastian đáp, chưa hoàn thành chuyện nào cả.
Fuchur lại lắng nghe một lúc. Khuôn mặt nó lộ vẻ sửng sốt.
– Nguồn nước nói rằng như thế thì con rắn trắng sẽ không để cho cậu qua được. Cậu phải quay lại vương quốc Tưởng Tượng hoàn thành hết mọi câu chuyện đã.
– Mọi câu chuyện ư? Bastian lắp bắp. Thế thì tớ sẽ không bao giờ về được mữa. Hóa ra công cốc cả.
Fuchur căng thẳng lắng nghe.
– Nguồn nước nói sao? Bastian hỏi.
– Lặng yên nào! Fuchur nói.
Một lúc sau nó thở dài giải thích:
– Nguồn nước bảo rằng không thể khác được, trừ phi có ai nhận lãnh công chuyện của cậu.
– Nhưng mà có biết bao nhiêu là câu chuyện, Bastian kêu lên, rồi mỗi câu chuyện lại có những chuyện mới tiếp nối. Chẳng có ai có thể nhận lãnh hộ được một việc như thế này.
– Có chứ, Atréju nói, mình lãnh cho.
Bastian nhìn gã mà không thốt lên lời. Rồi nó ôm choàng cổ bạn lắp bắp:
– Atréju ơi là Atréju! Tớ sẽ mãi mãi không quên!
Atréju mỉm cười.
– Hay lắm, Bastian, thế nghĩa là bạn cũng sẽ mãi mãi không quên vương quốc Tưởng Tượng!
Gã vỗ nhẹ lên má Bastian rồi vội vã quay người đi tới cái cổng của đầu rắn đen vẫn cong mình như khi chúng bước vào.
– Fuchur, Bastian nói, hai bạn làm sao hoàn thành được những gì tớ để lại?
Con Phúc long nháy một mắt màu hồng ngọc, đáp:
– Nếu gặp may, cậu ạ! Nếu gặp may!
Rồi nó bước theo người bạn đồng thời là chủ nhân của nó.
Bastian nhìn theo chúng bước ra khỏi cửa, quay về vương quốc Tưởng Tượng. Atréju và Fuchur còn quay lại lần nữa, vẫy chào. Rồi con rắn đen lại chúi đầu sát đất. Bastian không nhìn thấy Atréju với Fuchur được nữa.
Giờ đây chỉ còn một mình nó.
Nó quay nhìn đầu con rắn trắng. Cùng lúc ấy con vật kia cũng đang ngóc lên, cong mình thành một cái cổng, giống phía bên kia mới đây.
Bastian vội vục đầy “Nước trường sinh” với hai bàn tay rồi chạy ào tới cổng này. Sau cổng là bóng tối.
Bastian nhảy vào đó và rơi vào cõi không.
– Bố! Nó hét toáng lên, Bố! Con… là Bastian… Balthasar… Bux đây!
– Bố! Bố! Con… là Bastian… Balthasar… Bux đây!
Chưa kêu dứt lời nó thấy mình đã lại ở ngay trong căn phòng chứa đồ cũ của trường học. Trước đây rất lâu, chính từ nơi này nó đã đi đến vương quốc Tưởng Tượng. Nó không nhận ra được ngay chốn cũ; những vật lạ lùng nó thấy chung quanh – những con thú nhồi bông, bộ xương cách trí và những bức hoạ – khiến nó hoang mang mất một lúc, không biết mình vẫn còn ở trên vương quốc Tưởng Tượng hay không. Nhưng rồi khi nhìn thấy cái cặp và cái giá cắm nến bảy nhánh gỉ sét với những ngọn nến đã tắt ngấm thì nó biết mình đang ở đâu.
Nó đã từ đây làm một chuyến viễn du qua câu Chuyện dài bất tận bao lâu rồi nhỉ? Mấy tuần? Mấy tháng? Hay mấy năm? Đã có lần nó đọc một câu chuyện về một người chỉ vào hang thần có một tiếng đồng hồ thôi, nhưng khi ông trở về thì một trăm năm đã trôi qua, trong số những người quen biết chỉ một người còn sống, hồi đó là một đứa trẻ nay đã già khọm.
Ánh sáng màu xám nhờ nhờ chiếu qua cửa sổ tò vò, nhưng nó không biết đang sáng hay chiều. Căn phòng chứa đồ cũ lạnh căm căm, y như cái đêm Bastian đã từ đây đi.
Nó hất mớ chăn nhà binh bụi bặm đang đắp, xỏ giày, mặc áo măng-tô và lấy làm ngạc nhiên vì cả giày lẫn áo đều ẩm sì như vào hôm trời mưa.
Nó khoác cặp lên vai rồi tìm quyển sách lấy trộm hồi đó, cái quyển sách đã khởi đầu cho mọi câu chuyện. Nó nhất quyết sẽ đem trả lại cho ông Koreander khó tính. Tùy ông muốn phạt, tố cáo hay có biện pháp gì nặng hơn cũng được. Với một kẻ đã trải qua một cuộc phiêu lưu như Bastian thì chẳng dễ gì làm nó sợ. Nhưng không thấy quyển sách đâu cả.
Bastian tìm miết, lật hết đống chăn, nhìn vào mọi ngóc ngách. Chẳng ăn thua gì. Quyển Chuyện dài bất tận đã không cánh mà bay.
“Đành vậy, Bastian tự nhủ, mình phải nói với ông Koreander rằng nó đã biến mất. Chắc chắn ông sẽ không tin. Muốn ra sao thì ra. Nhưng chắc gì ông còn nhớ sau bấy lâu? Chưa biết chừng không còn hiệu sách nữa?”
Lát nữa sẽ biết ngay thôi, vì trước hết nó phải đi qua ngôi trường cái đã. Nếu thấy các thầy cô và đám học trò lạ hoắc thì nó khắc biết sự thể như thế nào.
Nhưng khi Bastian mở cửa phòng kho, bước xuống hành lang nó thấy nhà trường hoàn toàn im ắng. Hình như chẳng có ma nào trong tòa nhà. Ấy thế mà tháp chuông đồng hồ nhà trường vừa điểm chín tiếng. Nghĩa là đang buổi sáng và lẽ ra buổi học phải bắt đầu rồi chứ.
Bastian ngó vào vài phòng học. Lớp nào cũng vắng hoe cả. Tới gần một khung cửa sổ, nhìn ra đường phố nó thấy đôi người và xe cộ qua lại. Ít ra thế giới này vẫn còn đó.
Nó lại chạy xuống cầu thang dẫn ra cổng trường, nhưng cửa khóa im ỉm. Nó quay qua bấm chuông và gõ cửa căn hộ của bác gác trường nhưng chẳng thấy ai.
Bastian thầm nghĩ. Không thể cứ chờ mãi, cầu may có ai đến. Nó muốn về với bố, dù có làm sánh “Nước trường sinh” cũng chịu.
Có nên mở cửa sổ rồi gọi cho tới khi có người nghe thấy, mở cổng cho nó chăng? Không, thế thì xấu hổ chết đi được. Nó chợt nghĩ có thể leo ra cửa sổ. Cửa sổ mở được từ bên trong. Nhưng cửa sổ tầng dưới cùng đều có chấn song. Rồi nó nhớ rằng khi đứng ở tầng hai nhìn ra đường có thấy một giàn giáo. Hẳn là người ta đang trát vữa lại bờ tường ngoài ngôi trường.
Bastian liền quay lên, mở cửa sổ tầng hai, leo ra ngoài.
Giàn giáo chỉ gồm những thanh gỗ dựng thẳng đứng, với những tấm ván bắc ngang ở một khoảng cách nhất định. Nó sợ đến chóng mặt, nhưng cố nén. Với một kẻ từng là chủ nhân cánh rừng-đêm Perelin thì nhằm nhò gì, cho dù nó không còn cái sức khỏe kỳ diệu kia nữa và phải vất vả để nhấc tấm thân ục ịch của nó. Nó bình tĩnh thận trọng tìm chỗ vịn và đặt chân rồi leo xuống. Nó đâm phải dằm nhưng chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng quan tâm. Nó xuống an toàn, tuy có hơi nóng và thở phì phò. Không có ai thấy.
Bastian chạy về nhà. Hộp đựng bút với sách vở cứ đập vào nhau theo bước chân khiến nó bị nhói bên mạng sườn, nhưng nó cứ chạy. Nó muốn về với bố.
Khi đã tới nhà, nó còn đứng lại một lúc, nhìn lên cửa sổ phòng thí nghiệm của bố. Chợt tim nó thắt lại vì thấp thỏm, bởi vì đây là lần đầu tiên nó sợ rằng biết đâu bố không còn ở đó nữa.
Nhưng bố vẫn còn đó và chắc hẳn đã thấy nó về, nên khi Bastian phóng ào lên bậc tam cấp thì bố cũng chạy ra đón nó. Ông mở rộng đôi tay, còn Bastian nhảy vào lòng bố. Bố nhấc bổng nó vào trong nhà.
– Bastian của bố, ông luôn miệng lặp lại, con trai yêu quý, con ở đâu thế? Có chuyện gì, hở con?
Chỉ sau khi đã ngồi vào bàn ăn trong bêp, uống sữa nóng, ăn điểm tâm bánh mì được bố quết đầy bơ và mật ong thì Bastian mới thấy khuôn mặt bố gầy và xanh xao làm sao! Mắt bố đỏ ngầu, râu ria không cạo. Còn ngoài ra thì bố vẫn y như hồi đó, khi nó vắng nhà. Nó nói với bố như thế.
– Hồi đó à? Bố sửng sốt hỏi. Hồi đó là hồi nào.
– Con vắng nhà bao lâu rồi?
– Từ hôm qua, Bastian ạ. Từ lúc con đi học. Nhưng khi không thấy con về thì bố liền gọi điện cho các thầy cô và biết con không có mặt ở lớp học. Bố đã đi tìm con suốt ngày đêm đấy, con ạ. Bố đã yêu cầu cảnh sát đi tìm, sợ xảy ra chuyện chẳng lành. Chúa ơi, sao thế hả Bastian? Bố lo muốn phát điên lên được. Con đi đâu vậy?
Bấy giờ Bastian mới kể những gì nó đã trải qua. Nó kể tường tận, kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ.
Chưa bao giờ bố lắng nghe như lần này. Bố hiểu những gì Bastian kể.
Gần trưa bố bảo nó tạm ngưng để bố gọi báo cho cảnh sát là con trai của ông đã về bình an. Rồi ông nấu bữa trưa cho hai bố con, sau đó Bastian lại kể tiếp. Chiều tối rồi thì tới đoạn “Nước trường sinh” và Bastian kể rằng nó muốn mang nước về cho bố nhưng đã sánh đổ hết cả.
Trong bếp tối thui. Bố ngồi bất động. Bastian đứng lên bật đèn và được thấy một điều chưa từng thấy: bố khóc.
Lẽ ra nó đã có thể mang được “Nước trường sinh” về cho bố!
Bố âm thầm ôm chặt Bastian vào lòng. Hai bố con vuốt ve nhau.
Mãi một lúc sau bố thở một hơi dài, mỉm cười nhìn Bastian. Đó là nụ cười vui sướng nhất của bố Bastian từng được thấy.
– Từ giở trở đi, giọng bố khác hẳn, từ giờ trở đi bố con mình sẽ đổi khác, con chịu không?
Bastian gật đầu. Trái tim nó đầy ắp, không thốt nên lời.
Sáng hôm sau tuyết bắt đầu rơi, đọng trên gờ cửa sổ phòng Bastian thật mềm và tinh khiết. Những âm thanh từ đường phố hắt lên nghe như bị nén lại.
– Con biết không, Bastian? Bố thích thú nói trong bữa ăn sáng. Bố thấy hai bố con mình phải ăn mừng mới được. Cả đời người chỉ có được một ngày như thế này thôi – nhiều người không có đấy, con ạ. Thành ra bố nghĩ bố con mình phải làm gì đó cho xôm tụ. Hôm nay bố nghỉ, con cũng không phải đến trường làm gì. Bố sẽ viết giấy xin phép cho con. Con thấy sao?
– Đến trường ư, bố? Bastian hỏi. Còn trường không chứ. Hôm qua con đi ngang các lớp học chẳng thấy ai hết thảy. Ngay cả bác gác trường cũng không luôn.
– Hôm qua à? Bố hỏi. Nhưng hôm qua là ngày đầu tiên của mùa Vọng[3] mà, Bastian.
[3] Mùa Vọng (mùa “mong chờ”): bốn tuần (với bốn Chủ nhật) trước lễ Chúa Giáng sinh.
Bastian vừa khuấy ly ca cao, vừa ngẫm nghĩ thật lung, rồi khẽ đáp:
– Con nghĩ chắc phải ít lâu nữa con mới thực quen lại được.
– Đúng vậy, bố gật đầu nói, chính vì thế mà hai bố con mình cần ăn mừng. Con thích gì nào? Mình có thể đi chơi đâu đó, hay vào vườn bách thú? Trưa đến mình làm một bữa thịnh soạn nhất thế gian. Buổi chiều mình đi mua sắm những gì con thích. Còn tối… ta có nên đi xem kịch không?
Mắt Bastian sáng lên, nhưng nó quả quyết:
– Nhưng trước hết con phải giải quyết ít chuyện đã. Con phải đến tìm ông Koreander nói rằng đã lấy cắp quyển sách, nay mất rồi.
Bố nắm tay Bastian.
– Bastian, nếu con muốn thì bố sẽ giải quyết chuyện này cho.
Bastian lắc đầu.
– Không được, nó quả quyết, đây là chuyện của con. Con muốn tự giải quyết. Tốt nhất là ngay bây giờ.
Nó đứng lên, mặc áo măng-tô. Bố không nói gì, nhưng ông nhìn nó với cặp mắt ngạc nhiên lẫn tôn trọng. Con trai ông chưa bao giờ như thế cả.
– Bố nghĩ rằng chính bố cũng cần phải ít lâu mới quen với sự thay đổi này, ông nói.
– Con về ngay thôi, Bastian nói với lại từ hành lang, lần này không lâu đâu.
Bastian lại thấy nhát khi đã đứng trước hiệu sách của ông Koreande. Nó nhìn vào bên trong cửa hiệu, qua khung cửa kính với những hàng chữ bay bướm. Ông đang có khách. Bastian đi đi lại lại trước cửa hiệu sách cũ, muốn chờ cho người khách này xong đã. Trời bắt đầu đổ tuyết.
Rồi người khách ra khỏi tiệm.
– Rồi! Bastian tự ra lệnh cho mình.
Nó nhớ lại lúc đối mặt với con sư tử Graógramán trên sa mạc muôn màu Goab như thế nào. Nó kiên quyết ấn quả đấm cửa.
Có tiếng ho từ sau bức tường sách cuối căn phòng tù mù. Nó tiến lại gần bức tường sách nọ rồi kiên quyết, tuy có hơi biến sắc, bước tới trước mặt ông Korreander. Ông vẫn ngồi trên chiếc ghế bành da sờn như lần đầu.
Bastian im lặng. Nó chờ đợi ông Korreander đỏ mặt giận dữ, xông tới kêu ầm: “Đồ ăn cắp! Quân gian ác!” hay đại loại như thế.
Nhưng nó lại thấy ông già vừa ung dung châm tẩu thuốc cong vòng vừa nheo mắt nhìn nó qua cặp kính nhỏ xíu đến tức cười. Khi tẩu thuốc đã bén, ông bập mạnh mấy hơi rồi làu bàu:
– Sao? Có chuyện gì? Mày lại muốn gì nữa đây?
– Cháu…. Bastian ấp úng, cháu đã lấy cắp của ông một quyển sách. Cháu định mang trả ông, nhưng không được. Cháu đánh mất rồi, hoặc là… dẫu sao quyển sách cũng không còn nữa.
Ông Koreander ngưng hút, nhả tẩu ra khỏi miệng.
– Sách gì chứ? Ông hỏi.
– Đó là quyển ông đang đọc lần trước, khi cháu ghé đây. Cháu đã lấy đi. Lúc ấy ông ra phía sau nhận điện thoại, nó nằm trên ghế bành, thế là cháu lấy luôn.
– Thế à, ông Koreander hắng giọng nói. Ta chẳng mất quyển nào cả. Quyển sách như thế nào mới được chứ?
– Tên nó là Chuyện dài bất tận, Bastian đáp, bìa bọc lụa màu đồng, óng ánh khi nghiêng qua nghiêng lại quyển sách. Bìa in hình hai con rắn, một trắng một đen, cắn đuôi nhau. Bên trong in hai màu… với những chữ cái thật to đẹp.
– Lạ nhỉ! Ông Koreander nói. Ta chưa hề có một quyển sách nào như thế. Thành ra mày đâu thể lấy cắp của ta được. Chắc mày thuổng ở đâu khác chăng.
– Chắc chắn mà! Bastian cả quyết. Ông hẳn phải nhớ chứ. Đó là… nó ngập ngừng, rồi phun ra hết, đó là một quyển sách thần. Vì định đọc nó mà cháu vướng vào câu Chuyện dài bất tận. Đến khi thoát ra thì quyển sách biến mất.
Ông Koreander ngắm nhìn Bastian qua cặp kính.
– Mày định giễu ta, hử?
– Cháu đâu dám, Bastian thất kinh đáp, chắc chắn không. Cháu nói thật mà. Ông phải biết chứ!
Ông Koreander ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu.
– Cháu phải kể kỹ cho ta biết. Cháu ngồi xuống đây. Ngồi đi, cháu!
Ông chỉ dọc tẩu vào cái ghế thứ hai đối diện với ghế của ông. Bastian ngồi xuống.
– Nào, ông Koreander nói, cháu kể cho ta nghe nào. Nhưng từ từ và thứ tự lớp lang nhé!
Và Bastian bắt đầu kể.
Nó không kể chi tiết như đã kể cho bố, nhưng vì ông Koreander rất quan tâm và luôn căn vặn nên cũng phải hết hơn hai tiếng đồng hồ Bastian mới kể xong.
Lạ sao suốt thời gian đó không có người khác nào đến nên buổi trò chuyện không bị gián đoạn.
Khi Bastian đã kết thúc ông Koreander vẫn còn bập ống tẩu mãi. Ông có vẻ trầm tư. Cuối cùng ông hắng giọng, cẩn thận đẩy kính trên sống mũi rồi soi mói nhìn Bastian, nói:
– Có một điều này chắc chắn: cháu không lấy cắp quyển sách ấy của ta, vì nó chẳng phải của ta hay của cháu hay của ai khác. Nếu ta không nhầm thì nó vốn xuất xứ từ vương quốc Tưởng Tượng. Biết đâu ngay lúc này đây có ai đó đang cầm nó trong tay và đang đọc.
– Nghĩa là ông tin cháu? Bastian hỏi.
– Tất nhiên, ông Koreander đáp, ai biết suy nghĩ cũng phải tin chứ.
– Thú thật, Bastian nói, cháu không dám ngờ đấy.
– Có những người chẳng bao giờ đến được vương quốc Tưởng Tượng, ông Koreander nói, lại có những người đến được nhưng ở lại đó mãi mãi. Lại có đôi người đến vương quốc Tưởng Tượng rồi lại trở về. Giống như cháu. Họ làm cho cả hai thế giới được lành mạnh.
– Ôi, Bastian hơi đỏ mặt, cháu đâu có công trạng gì. Tí nữa là cháu không về được đấy, ông ạ. Nếu không có Atréju thì chắc chắn cháu còn kẹt mãi mãi ở Cố đô.
Ông Koreander gật đầu, trầm tư bập tẩu mà đầu óc nghĩ đâu đâu.
– Ừ, ông lẩm bẩm, cháu may mắn có được một người bạn ở vương quốc Tưởng Tượng. Chắc chắn không phải ai cũng được thế đâu.
– Ông Koreander, Bastian hỏi, làm sao mà ông biết hết mọi chuyện thế nhỉ? Cháu muốn nói là ông đã từng đến vương quốc Tưởng Tượng rồi ư?
– Dĩ nhiên, ông Koreander đáp.
– Vậy thì, Bastian nói, nhất định ông cũng biết cả Nguyệt Nhi!
– Có chứ, ta biết Nữ-thiếu-hoàng mà, ông Koreander nói, tất nhiên không phải dưới cái tên cháu vừa gọi. Ta gọi Bà bằng một tên khác. Nhưng điều đó đâu có gì quan trọng.
– Vậy thì ông nhất định phải biết quyển sách này rồi! Bastian kêu lên. Nhất định ông đã đọc nó rồi!
Ông Koreander lắc đầu.
– Câu chuyện thật nào cũng là Chuyện dài bất tận cả. Ông đưa mắt nhìn bao nhiêu là sách chất trên tường tới tận trần, rồi chỉ dọc tẩu vào đấy nói:
– Có nhiều cửa để tới vương quốc Tưởng Tượng lắm, cháu ạ. Cũng có nhiều quyển sách thần như thế. Phần lớn người ta không nhận ra đấy thôi. Cái chính là ai đọc.
– Thế nghĩa là mỗi người hiểu Chuyện dài bất tận một khác hay sao?
– Ta cho là thế, ông Koreander đáp, ngoài ra còn có nhiều cách khác để đến vương quốc Tưởng Tượng rồi trở về, chứ không phải chỉ có sách thôi. Rồi cháu sẽ thấy.
– Thế hả ông? Bastian khấp khởi mừng hỏi. Nếu thế thì cháu sẽ còn có thể gặp Nguyệt Nhi lần nữa, nhưng mỗi người chỉ được gặp Bà một lần thôi mà.
Ông Koreander cúi tới trước, trầm giọng:
– Cháu hãy nghe ta, một ông già nhiều kinh nghiệm đi vương quốc Tưởng Tượng, nói này. Đây là một điều bí mật không ai trong vương quốc Tưởng Tượng biết được. Cháu nghĩ kỹ khắc hiểu thôi. Đúng là cháu không thể gặp Nguyệt Nhi hai lần, chừng nào bà vẫn mang tên Nguyệt Nhi. Nhưng nếu cháu đặt cho bà tên khác thì cháu sẽ sẽ gặp lại bà thôi. Tha hồ, miễn là cháu cứ đặt được cho bà tên mới thì lần gặp nào cũng vẫn chỉ là lần đầu và duy nhất.
Trên khuôn mặt dữ dằn[4] của ông Koreander thoáng hiện một vẻ hiền dịu khiến ông trông trẻ trung, có thể nói là đẹp.
[4] Nguyên văn “Bulldoggengengesicht”: mặt (như) chó Bulldogge.
– Cháu cảm ơn ông Koreander! Bastian nói.
– Ta phải cảm ơn cháu mới đúng, ông Koreander đáp. Ta sẽ rất thú vị nếu được chính cháu thỉnh thoảng ghé qua, để hai ta trao đổi kinh nghiệm. Những chuyện như thế này đâu thể nói được với nhiều người.
Ông chìa tay ra:
– Đồng ý?
Bastian bắt tay ông, nói:
– Vâng. Bây giờ cháu phải đi đây. Bố cháu chờ. Nhưng cháu sẽ trở lại vào một ngày gần đây.
Ông Koreander tiễn nó ra tới tận cửa. Bastian thấy, qua những hàng chữ quay ngược trên cửa kính, bố đang đứng đợi bên kia đường. Gương mặt bố rạng rỡ.
Bastian kéo tung cửa khiến chùm chuông nhỏ bằng đồng thau rung liên hồi, chạy ào tới khuôn mặt rạng rỡ kia.
Ông Koreander gượng nhẹ khép cánh cửa, nhìn theo hai bố con.
– Bastian Balthasar Bux, ông lẩm bẩm, nếu ta không nhầm thì rồi đây cháu sẽ chỉ đường cho ai đó tới vương quốc Tưởng Tượng, để mang về cho chúng ta “Nước trường sinh”.
Ông Koreander quả đã không nhầm.
Nhưng đó là chuyện khác, để kể vào dịp khác.