Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 5
Viên Lãng biểu tình phức tạp nằm ở bên giường nhìn Trương Nam. Lúc đó cái miệng nhỏ của mỹ nhân đang ăn cái bánh ngọt của đội trưởng Lưu đem tới cho anh. Viên Lãng nói: “Cô cho tôi ăn một chút được không?” Trương Nam lắc đầu: “Không được, hiện tại anh không thể ăn thức ăn, phải đợi thoát khí mới có thể xem xét.” Viên Lãng nói: “Cô chừa một chút cho tôi được không? ” Trương Nam lắc đầu: “Không được, tôi sợ đến lúc đó chất lượng đảm bảo không tốt, anh ăn có vấn đề.” Viên Lãng nói: “Cô đem lau cái mũi dính bơ sữa được không?” Trương Nam lắc đầu: “Không được, tôi hiện tại với không tới,” ngẩng đầu nhìn thấy Viên Lãng, dường như đang nén giận: “Dù sao anh nằm cũng không làm gì, không thể giúp tôi sao?”
Ngoài hành lang dường như có tiếng bước chân đi tới, vì suy xét cho mặt mũi sau này của Trương Nam, Viên Lãng vẫn phải cố gắng ngồi dậy giúp cô lau sạch cái mũi dính bơ, sau đó oán giận nhìn Trương Nam giành liếm miếng bơ dính trên ngón tay của mình.
Ngoài cửa có tiếng ho khan, Thượng úy Vương Tiêu Kiệt cong miệng: “Cho em một cái bánh sinh nhật riêng em nói không thích ăn, của người khác thì ăn rất ngon,” Biết ngày hôm qua sư huynh quan tâm đến mình, Trương Nam có chút hối hận đã cùng sư huynh cãi nhau, cười cười, “Cho tới bây giờ em cũng không thích ăn bánh ngọt.” Thượng úy cười cười nhìn khóe miệng của Trương Nam: “Thật sao?” Dừng một lát, giọng nói điềm đạm lại: “Sao lại chưa quay về?” Trương Nam nhìn đồng hồ: “Còn nữa giờ nữa xuống ca đêm, em nán lại một lát.” Thượng Úy khẽ cắn môi: “Tùy em!” Đánh tay rời đi.
Trương Nam bực mình nhìn bóng lưng sư huynh, ngẩn ngơ, đột nhiên quay đầu lại hỏi Viên Lãng: “Tôi thật sự không thích ăn bánh ngọt, anh tin không?” Có chút mệt mỏi, có chút tủi thân, bộ dáng rất đáng thương. Viên Lãng thở dài, gật đầu: “Tôi tin.” Lại thở dài, lau miệng cho cô, không tự giác dỗ cô: “Ăn thêm một chút, từ từ, coi chừng nghẹn.” Trương Nam tính tình trẻ con gật đầu, nghe lời tiếp tục ăn. Trong lòng không biết thoải mái lên rất nhiều, bất luận chuyện kỳ lạ gì xảy ra, ít nhất Viên Lãng tin tưởng, bởi vì thật sự anh đã được đặt vào trong mắt.
Trong lòng Viên Lãng nói: Thượng úy, anh nhớ rõ sinh nhất cô ấy, vì sao lại không nhớ rõ hơn ba mươi tiếng đồng hồ không ăn cái gì. Hơn ba mươi tiếng đồng hồ, đừng nói là bánh ngọt, đến bánh ngô cũng phải ăn như hổ đói.
Thấy Trương Nam ăn no ngáp một cái, Viên Lãng nói: “Thiếu úy, cô nghĩ ngơi một chút đi.” Trương Nam gật đầu, đỡ Viên Lãng nằm ngửa, giúp anh mát xa bụng, tay không nặng không nhẹ, xoa bóp vài phút, Viên Lãng nhịn không được hỏi: “Cô còn chưa tan việc sau, ở lại đây làm gì?” Trương Nam một bên ấn, một bên giải thích: “Anh giải phẩu hao tổn sức khỏe quá nhiều, tôi không dám cho anh hoạt động phía dưới, tôi mát xa trợ giúp thoát khí, là anh có thể ăn.” ói xong cười rất tự hào: “Chúng tôi là trung y gia truyền, kỹ thuật mát xa của tôi không tệ, anh yên tâm.” Viên Lãng hỏi: “Thoát khí là cái gì?” Vừa dứt lời. Trong phòng hai người cùng nghe được một âm thanh do chất khí từ hệ tiêu hóa của nhân loại tạo thành. Viên Lãng đỏ mặt khó xử, nói nhỏ: “Thực xin lỗi, là tôi.”
Ánh mắt Trương Nam cười đến cong lên: “Cái này gọi là thoát khí, là mát xa có hiệu quả tốt. Nói lên tiêu hóa của anh đã thông rồi.”
Viên Lãng gật đầu: “Thông, sau đó thì sao?” Trương Nam thỏa mãn đứng lên, chào tạm biệt Viên Lãng: “Sau đó anh bắt đầu ăn cơm, tôi trở về ngủ.”
Trương Nam gặp lại Viên Lãng đoán chừng đã hai mươi tiếng sau đó. Người đẹp sau khi nghĩ ngơi đầy đủ, tinh thần sảng khoái đi vào làm nhiệm vụ ở phòng bệnh của anh, vừa vào cửa liền thấy Viên Lãng như nắng hạn gặp mưa rào, ánh mắt như người tha hương gặp đồng hương nhìn mình. Trương Nam cảm thấy tâm tình bỗng nhiên nhảy dựng lên không khống chế được, mặt cũng nóng lên. Không dám nhìn anh, không được tự nhiên…
Đáng tiếc, cô gái trẻ mơ mộng đặc biệt chỉ được 30 giây. Viên Lãng dùng giọng nói oan ức nói với Trương Nam: “Đồng chí Trương Nam, van xin cô đi theo nói với bọn họ một chút, đừng cho tôi uống cháo gạo kê nữa được không? Đây không phải là ở cữ.” Nháy mắt Trương Nam trở lại bình thường, không hiểu sao lại buồn bực.
Dù vậy, Trương Nam cũng dùng hết nửa tiếng đồng hồ kiên nhẫn giải thích cho Viên Lãng hiểu tầm quan trọng của thức ăn lỏng tốt với việc hồi phục sau giải phẩu như thế nào. Viên Lãng cứ khăng khăng như núi không bỏ: “Cô xem sắc mặt của tôi, còn không bằng trước khi giải phẩu.” Trương Nam rất thành thật nhìn anh: “Trước khi giải phẩu mặt anh đều xanh xao, hiện tại đã khởi sắc rồi.” Viên Lãng đột nhiên lấy tay che miệng vết thương, đau khổ nói với Trương Nam: “Lại đau và đói nữa rồi!” Trong lòng Trương Nam đột nhiên không thể ức chế bắt đầu đau đớn, bỏ lại một câu: “Chúng ta ăn ít cơm có được hay không?” Sau đó chạy như bay ra ngoài, để lại một mình Viên Lãng không biết chuyện gì xảy ra nhìn ngoài cửa.
Trương Nam nhớ rõ ngày đó, bản thân mình đứng ở hành lang, trên mặt nóng lên…
Không tồi, hoặc là rất tệ, ngày đó Vương Tiêu Kiệt sắp xếp công việc cho Trương Nam rất nhiều. Trương Nam cũng rất muốn bận rộn, giống như làm như vậy sẽ không nhìn thấy Viên Lãng. Buổi sáng Viễn Lãng rất yên tĩnh. Chỉ có một người anh em ở Lão Hổ đoàn đưa ghi chép diễn tập cho anh xem, đưa cho anh tài liệu. Viên Lãng nhìn mục sát thương, suy nghĩ một chút, đánh gục mười bốn hồng quân, ký tên lên tài liệu.
Không đến giữa trưa, Trương Nam liền đưa cơm đến cho Viên Lãng, cô dùng tiền trợ cấp mua xương, cố ý nhờ dưới căn tin hầm nước canh. Dường như Viên Lãng rất thõa mãn, ăn nhanh gọn: “Bận rộn như vậy sao?”Trương Nam nói: “A, chuyện quên gây tê, cũng không thể nói chỉ như vậy là xong, trừng phạt theo quy tắc ngầm. Cần phải vậy.” Viên Lãng dừng lại, “Có phải bao gồm 22 điều quân quy của sư huynh cô không?”
Trương Nam giúp anh đổ nước: “Kỳ thật người khác cũng không sai. Anh ấy, chính là kiên trì không cho tôi làm cứu hộ dã chiến.” Viên Lãng ngừng đũa, gật đầu: “Anh ta nói rất đúng, cô không thích hơp làm cứu hộ dã chiến.” Trương Nam nguýt anh: “Vì sao?” Viên Lãng chống lại ánh mắt cô. “Bởi vì căn bản cô không thích hợp làm quân y. Giống như lần diễn tập, cô nổ súng vì cái gì?” Trương Nam cây ngay không sợ chết đứng: “Tội vội vàng đi cứu cái người bị thương động mạch kia. Nhưng mà những người hồng quân không cho chúng ta đi!” Viên Lãng thật sự gật đầu: “Được, vậy cô giao tôi cho hồng quân là có thể đi rồi.” Trương Nam không thể tin nhìn Viên Lãng: “Anh chạy đến trận địa của người ta giết người cướp của, tròng mắt lính người ta đều đã đỏ lên, tôi giao anh ra nhất định người ta sẽ đánh anh thì làm sao? Lại còn, anh bị bắt đi bọn họ đã xác nhận anh thật sự có bệnh, lại đưa anh vào bệnh viện, tôi sợ anh đã bị thủng ruột thừa! Cho nên đánh gục bốn tên lính hồng quân là biện pháp nhanh nhất. ” Viên Lãng: “Uhm” một tiếng: “Vậy vì sao còn đánh gục tôi?” Trương Nam không chút nghĩ ngợi nói: “Anh tai họa lớn cho nhà người ta như vậy, tôi không đánh gục anh bọn hồng quân có thể để cho tôi mang anh thoát thân bình an hay sao?” Viên Lãng vỗ tay: “Tốt! Phản ứng mau, thật thông minh!” Trương Nam trầm mặt nhìn anh: “Anh có ý gì?” Ánh mắt Viên Lãng thật sự nhìn Trương Nam, bình tĩnh nói: “Quân y, trước là quân sau là y, làm quân nhân, quan trọng nhất là cái gì? Trung thành. Cô có rất nhiều ưu điểm, thông minh, quyết đoán, dũng cảm, chuyên nghiệp xuất sắc. Nhưng mà cô không trung thành, cô không có một cái tự giác trong bất kỳ loại diễn tập nào. Cô chính là trung thành với quy tắc trong tâm. Đương nhiên, cô cảm thấy bản thân mình xem sinh mệnh là quan trọng nhất, nhưng mà chỉ có thể giải thích cô rất lương thiệt. Cô có thể làm bác sĩ giỏi ở bệnh viện cho dân, nhưng mà tôi cảm thấy được, cô không thích hợp ở chiến trường. Bởi vì không có khái niệm trung thành với chiến hữu.”
Trương Nam suy nghĩ, vừa muốn mở miệng, đã bị Viên Lãng giơ tay ngắt lời: “Tôi biết cô muốn nói gì, diễn tập là giả đúng không?” Viên Lãng không chớp mắt chống lại Trương Nam: “Nhưng mà cô không biết, bôn tên lính bị cô đánh bị thương, có hai người là lão binh, bởi vì thành tích diễn tập không xuất sắc, nên bị an bày giải ngũ rồi.” Trương Nam trầm mặc, qua một lúc lâu sau mới nói: “Ít nhất, làm bác sĩ quân y, tôi có súng không thể hành động sao?” Viên Lãng cười nhẹ một cái: “Bắn lính bộ binh ẩn núp cự ly gần 50 mét, là cái mà người làm à!” Thật lâu sau, Trương Nam thở dài một hơi, rầu rĩ nói “Tổi hiểu rồi!” Thối lui đi ra ngoài. Viên Lãng nhìn nước nóng rửa mặt trong tay, đem chiếc đũa cắm xuống, ăn không vô nữa rồi.
Sau đó, Trương Nam càng bận rộn hơn.
Viên Lãng nhìn cô bị xoay mòng mòng, đột nhiên cảm thất rất buồn phiền, rõ ràng kéo chăn che đầu ngủ. Tiểu Chu đến nhìn anh, cho rằng anh không thoải mái, muốn đi kêu bác sĩ, lại bị thiếu úy Tiểu Triệu kéo lại: “Do anh ấy, cái này gọi là quân vương che mặt không thể cứu.” Tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ cho Viên Lãng nghe thấy, Viên Lãng đem chăn vén lên, cảm thấy rất buồn bực.
Rõ ràng giữ chuông cứu hộ chưa tới 30 giây, Trương Nam chạy bộ tiến bào: “Trung Úy, ở chổ nào không thoải mái?” Viên Lãng ngẩn ngơ, xoa miệng vết thương dưới bụng: “Uhm, tôi đói.” Trương Nam nhìn anh chằm chằm 30 giây, nghiêng đầu thở dài, xoay người đi ra ngoài. Một lát sau bưng một bát cháo còn nóng đi vào: “Thổi rồi ăn, cố ý chuẩn bị cho anh, thuốc đúng bệnh, vốn muốn buổi chiều bưng tới cho anh, ai biết anh 12 giờ ăn cơm, 12 giờ 30 phút liền đói.” Viên Lãng khó khăn đối phó với bát cháo nóng: “Lính 22 tuổi đương nhiên mau đói.” Trương Nam nhìn anh: “Tôi mới 20, sao tôi không đói bụng?” Viên Lãng nhỏ giọng nói: “Cho nên cô không thích hợp ở nơi dã chiến.”
Trương Nam liền đi tới đoạt lấy bát, hung dữ nhìn Viên Lãng. Viên Lãng vui vẻ: “Nóng nảy không cho ăn sao?” Đôi mắt Trương Nam đỏ lên, cầm thìa uy hiếp anh, này: “Anh ký tên đanh gục 14 hồng quân là sợ người ta giải ngũ cấp trên sẽ bắt ép tôi đúng không?” Viên Lãng không nói lời nào, quyết tâm ăn cháo. Trương Nam nghẹn ở cổ họng nói tiếp: “Anh giấu thuốc mê là sợ các cấp trên khiển trách phạt tôi đúng không?” Viên Lãng vẫn không nói lời nào, tiếp tục ăn cháo. Trương Nam hít mũi: “Anh khuyên tôi rời khỏi dã chiến là sợ sư huynh tôi tiếp tục dùng 22 điều quân y dày vò tôi đúng không? Anh cứu tôi hai lần rồi, tôi biết.”
Viên Lãng mệt mõi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Thật thông minh. Nên ở bệnh viện dã chiến một ngày đã xảy ra đại họa hai lần, về sao ai có bãn lĩnh cứu cô lần ba?” Trương Nam vùi mặt trên giường Viên Lãng, rầu rĩ “Uhm” một tiếng. Liền ở phía sau, Tiểu Triệu la to bên ngoài: “Trương Nam tới nhanh giúp đỡ, vết thương do dao cần điều trị gấp.” Trương Nam đứng lên, vẫy vẫy đầu, chạy đi ra ngoài.
Cơm chiều không có nói đưa qua sớm, bất quá Trương Nam lại mua cá trích nấu canh cho Viên Lãng, vẫn là tự mình đưa cơm chiều đến cho Viên Lãng ăn. Trương Nam giải thích nói: “Ngoài tình huống thực tế trong 22 điều quân y, thật sự công việc bề bộn.” Viên Lãng hỏi: “Thật sự có vết dao cần khám gấp sao?” Trương Nam không hề để ý: “Người dân gần đây bị thương, cảnh sát đến quá nhiều, nói là có tù trốn chạy.”
Viên Lãng uống nước canh rất nhanh, sau đó tham lam nhìn bánh nướng áp chảo trong tay Trương Nam, tính cảnh giác của Trương Nam rất cao đem bánh giấu ở phía sau, “Anh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.” Viên Lãng thương lượng với cô: “Có nước canh là chất bán lưu không phải sao?” “Muốn sao?” Trương Nam còn đang do dự, không để bí bánh trên tay đã bị Viên Lãng cướp mất phân nửa rồi.
Buổi tối lúc 9 giờ, Viên Lãng đói bụng, khi đó Trương Nam giao ban, cởi áo blouse trắng, đang giúp anh giặt quần áo. Viên Lãng lần mò miệng vết thương, cực kỳ chân thành nhìn Trương Nam. Lần này Trương Nam đã chuẩn bị sẳn, lời lẽ chính nghĩa nói: “Không được!” Vừa mới bắt đầu diễn thuyết, liền nghe thấy bao tử của mình cũng kêu một tiếng, dù sao cơm chiều của mình đã bị cướp mất phân nửa rồi.
Bây giờ là buổi tối mùa xuân, không khí tươi mát, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của Viên Lãng truyền đến một mùi hương mê người. Dường như là khu nội trú phía sau mới mở một quán hoành thánh, sau cùng bị nồi hoành thánh hạ rồi. Trương Nam do dự hỏi Viên Lãng: “Anh nói hoành thánh có được tính là thức ăn lỏng không?” Viên Lãng trực tiếp lục lọi túi tiền trên áo blouse của Trương Nam: “Quan trọng là cô lấy tiền ở đâu?”
Trương Nam vui vẻ lấy ra một tờ một trăm, chạy thình thịch đi cầm bình thủy, “Tử cửa chính ra ngoài đến quán hoành thánh khá xa, tôi mua hoành thánh ở dưới cửa sổ gọi anh, anh dùng dây thừng kéo bình thủy lên, dù sao hai lầu không cao.” Viên Lãng phất tay như phê chuẩn. Trương Nam vui vẻ chạy đi.
Viên Lãng thích ý nằm sấp ở trên cửa sổ, nhắm mắt nín thở, thậm chí có thể nghe được tiếng Trương Nam thở gấp cùng người ta chạy đi mua hoành thánh. Chờ mong thức ăn cảm giác thật hạnh phúc, nếu không có chuyện Trương Nam đột nhiên hét lên một tiếng.
Viên Lãng đột nhiên mở to mắt, huấn luyện lính trinh sát làm cho thấy phía dưới lầu một bóng đen trong tay có vũ khí sắc bén đang khống chế Trương NAm. Viên Lãng không chút nghĩ ngợi, khẽ chống cửa sổ nhảy xuống. Về sau, lúc cảnh sát hỏi. Trương Nam chỉ nhớ rõ yết hầu bị chế giữ, có hai con mắt hung ác, trời đất nghiêng ngã sau đó mình bị ngã xuống đất, lúc ngẩng đầu lên, trong khoảng cách mơ hồ Viên Lãng đội trời đạp đất tay giữ kẻ xấu đứng ở nơi đó, ánh mắt lại nhìn mình chắm chú.
Viên Lãng cũng nhớ rõ, dưới ánh trăng, Trương Nam ngã sấp trên đường đá, tóc rối loạn, quần áo dính dơ, cánh tay cũng bị trày sướt, nhưng mà vẫn khẩn trương ôm chặt bình thủy trong lòng, cô nói: “Đó là hoành thánh Viên Lãng muốn ăn.”
Đúng lúc một người cảnh sát thâm niên đuổi tới vỗ lên vai Viên Lãng: “Tiểu tử, thật có phúc, bất quá bạn gái xinh đẹp buổi tối đừng cho đi ra ngoài. Gây tai họa.”
Trên đường về bệnh viện, Trương Nam nói: “Anh có bãn lĩnh cứu tôi lần 3.” Viên Lãng cười: “Bất quá tam.”