Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 4: Họa hổ họa bì nan họa cốt
Trương Nam đột nhiên quay đầu, lần đầu tiên bạo phát giống như chống lại bác sĩ Vương Tiêu Kiệt – – Cái người này giống như là anh em song sinh với sư huynh ưu tú của mình đây mà: “Cái này tính là cái gì? Việc tôi ghi không cần anh để ý! Anh đều phải điều người đi, đừng xen vào chuyện của người khác!”
Vương Tiêu Kiệt buồn bực thoáng cái lửa nóng cũng xông lên: “Tôi xen vào việc người khác? Mặc kệ em là xong rồi. Em còn muốn tiến vào tổng bệnh viện quân khu hay không hả? A! Hai ngày nay tôi nhìn em có chút giống như bị tẩu hỏa nhập ma! Cùng dã chiến em chơi đùa cái mệnh gì? Chúng ta nên trở về quân khu, chúng ta chịu khổ mới không tính là uổng phí!” Nói tới đây, anh vẫn là giọng nói trì hoãn “Nam Nam, em tỉnh táo một chút đi, chúng ta ghi lại một dạng tốt, anh so với người khác càng biết em đã trả giá ít nhiều!” Trương Nam nhìn anh, quả đấm nắm đến trắng bệch: “Tôi vui không cầm quyền đánh! Tôi vui làm cứu hộ mặt trận! Tôi không cần anh che chở. Chuyện này bản thân tôi tự chịu trách nhiệm.”
Viên Lãng nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhìn hai người này xù lông trợn mắt trong phòng bệnh của mình, quát lớn tranh cãi phê phán, mặc dù tiếng nói lọt vào tai, ngoài vết thương ở bên ngoài ngực, anh không ổn định được tâm trạng. Cười khổ một tiếng, anh cảm thấy bản thân mình rất mệt mỏi, lúc này hít thở đều rất vất vả. Yên lặng cầu nguyện một chút: Có thể có thần linh quái quỷ ở phương nào sẽ làm cho bọn họ an tĩnh được một chút không? Viên Lãng tôi tình nguyện bán đi linh hồn và thể sát của tôi cho ngài.
Sự thật chứng minh, bán đứng linh hồn và thể sát là lời hứa không được nói bậy. Ngoài cửa truyền tới một giọng cười: “Cô nương, vì chuyện phụ trách người này cũng không thể nói lung tung.” Cơn giận của Trương Nam còn xót lại chưa tan biến, không chút nghĩ ngợi liền trừng mắt về phía Mạch Thanh Nguyên: “Cậu bớt nói nhảm!”
“Ôi, lợi hại.” Có tiếng tán thưởng chậc chậc. Trương Nam nhìn lại, đứng ở cửa là bộ mặt nghiêm trang của trung tá, thường phục thẳng phiu, đoan trang nghiêm chỉnh, cơ hồ còn thiếu khắc ở trên mặt cán bộ tốt của Đảng ở trên mặt người người sĩ quan nghiêm túc này. Vẻ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Lý đứng ở bên cạnh anh ta, nhìn Vương Tiêu Kiệt và Trương Nam, mắng một câu: “Còn không đủ dọa người sao? Nhóm sinh viên tài cao?” Nhìn qua Vương Tiêu Kiệt: “Cậu, làm nhiệm vụ đi. Lát trở về sẽ tính sổ với cậu sao?” Vương Tiêu Kiệt hành lễ với người trung tá xa lạ kia, xoay người đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Lý bước đi thong thả đến bên giường của Viên Lãng: “Lấy ra đi, cậu giữ ống thuốc tê cũng vô dụng, cái thứ đồ chơi kia không thể đem làm vũ khí sinh vật được.”
Viên Lãng do dự một chút, lấy ống tiêm từ dưới chăn ra. Chủ nhiệm Lý ước lượng, quay đầu nói với trung tá: “Như thế nào, Đường Sắt? Không phải tôi lừa cậu, đứa nhỏ này đến chỗ của cậu được! Đem cao xương trị độc.”
Viên Lãng nhìn cái người khách không mời mà đến tự xưng là Đường Sắt kia, tuy bụng đau chứng khí hư, nhưng mà đầu óc còn đang choáng váng: Cái Đường Sắt này là con đường gì? Trực giác của anh cho thấy người này không tầm thường. Nhất là diện mạo của anh ta, mặt chữ Quốc, mắt to, khí chất nghiêm nghị. Là diện mạo tiêu chuẩn của quân nhân, rất có khí chất của quân nhân. Nhưng mà giác quan thứ sáu của Viên Lãng cảm thấy: Quá dọa người rồi! Có lẽ bộ dáng của anh ta rất có khí chất quá nghiêm túc, cho nên làm cho chính mình cảm thấy người này rất đặc biệt khiến cho người ta cảm thấy không nỡ.
Đường Sắt nhìn Viên Lãng: “Được đó, Tiểu Quan Công, ở đoàn nào?”
Viên Lãng cố gắng trả lời lớn tiếng: “Báo cáo trung tá! Lão Hổ đoàn.” Nhìn mọi nơi, thấy Trương Nam điềm đạm đáng yêu đứng ở cửa, tóc đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, không biết vì sao nói thêm một câu: “Không tính Quan Vũ, mặt không đủ hồng.”
Chủ nhiệm Lý vui vẻ: “Trung úy mặt cậu không đủ hồng. Xem thiếu úy của chúng tôi đến bây giờ mặt vẫn còn xanh tốt. Cô nhìn gương mặt này có thể là một trong tình huống dã chiến của chúng tôi.”
Mặt đỏ là nóng, mặt xanh là cọ xát. Ánh mắt Viên Lãng và Trương Nam giao nhau trong không trung, trong ánh mắt hai người chứa đầy nụ cười. Không khí giống như tốt lên rất nhiều.
Trái lại Đường Sắt tự nói một mình: “Lão Lý, lần này là đoạt người từ nguy hiểm. Độ khó cao.” Chủ nhiệm Lý mỉm cười: “Vậy phải xem đạo hạnh của cậu rồi.” Đường Sắt chợt nhíu mày: “Nếu không, giúp tôi an bài?” Chủ nhiệm Lý liếc nhìn Đường Sắt, Đường Sắt lại nói nhỏ bên tai chủ nhiệm Lý câu gì. Chủ nhiệm Lý cười: “Một lời đã định.” Hai người vỗ tay thề nguyền, xoay người rời đi.
Viên Lãng cùng Trương Nam, mặt đầy vạch đen nghe hai người tiền bối đức cao vọng trọng nói một loạt tiếng lóng rồi rời đi, ngẩn người như lọt vào sương mù. Qua một lúc lâu sau, Viên Lãng cố gắng hắng giọng nói một câu: “Lãnh đạo nói chuyện như vậy, cô cũng đừng sợ.” Trương Nam ăn ngay nói thật: “Tôi là sợ thay cho anh.” Viên Lãng lắc đầu: “Chưa hẳn cô có thể an toàn như vậy.” Nói xong tự nhiên rùng mình một cái, cảm thấy được chuyện này chính là hành vi bất chính, càng nghĩ càng thấm. Trương Nam lắc đầu: “Anh đừng có nói như thế, anh cũng không phải là phật tổ cái gì cũng biết.”
Lúc đó ở phía ngoài truyền một tiếng la to: “Viên Lãng! Cái thằng ranh con này không có chuyện gì chứ?” Hóa ra là đoàn trưởng Lão Hổ được xưng là Lưu Lão Hổ Lưu CHính Nghĩa chạy tới thăm mà lòng như lửa đốt. Về sau Trương Nam hình dung đội trưởng Lưu đến thăm Viên Lãng là loại người vừa vào cửa đã nghe tiếng: Chỗ của tôi, anh bị thương như vậy mà lòng như lửa đốt. Cho cái nhạc dạo có thể hát lên: Mắng một tiếng bọn giặc hồng quân táng tận lương tâm, không hề nhìn thấy anh kiêu căng mà lại thương tổn. Tình nghĩa chiến hữu không hề nhớ, toàn bộ đoàn người phát điên. Đến như đồng chí Viên Lãng một mình xâm nhập, nổ súng ống đạn dược, giết sĩ quan, vừa so sánh với tỉ suất tổn thất 14K chiến đấu(Trương Nam tính một giết bốn), đối với hồng quân tạo thành tâm sinh lý thương tổn Lưu Lão Hổ tự động bao che cho con là không đáng nói rồi.
Bên này mới nhốn nháo, Trương Nam bị Viên Lãng giục đem ghế dựa và châm trà cho lãnh đạo. Vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện chủ nhiệm Lý và y tá trưởng không biết xuất hiện từ lúc nào, dọa Trương Nam giật mình. Bối rối một lúc, cuối cùng hai vị đại gia cũng ngồi xuống hàn thuyên nói chuyện: “Giải phẩu thuận lợi, không có nguy ẩhiểm.”
Nghe được Trương Nam cùng Viên Lãng một người nhìn trời, một người nhìn đất. Sau đó Trung tá Thiết Đường Sắt liền như ma xui quỷ khiến “Ngẫu nhiên gặp” đội trưởng Lưu. Đường Sắt cùng hai hậu bối mặt không đổi sắc bày tỏ bản thân mới từ nơi diễn tập trở về, đối với đội trưởng Lưu khẳng định biểu hiện ra quân xuất sắc. Đội trưởng Lưu đỏ mặt rõ ràng không chịu nổi hai ba câu, lập tức lên mặt: Lính nhà anh ta tốt hơn, giống như Viên Lãng. Vì thế đội trưởng Lưu, Đường Sắt, chủ nhiệm Lý kết hợp lại đem Viên Lãng khen ngợi trên trời dưới đất đều không ai bằng. Sau đó Đường Sắt bắt đầu khoe khoang nhà cửa, cái gì bản thân họ đại học bộ đội đặc chủng đội A, cái vóc dáng quân đội, cường giả giữ cường giả, anh hùng trong anh hùng. Đưa mầm binh (binh lính) tốt cho anh ta chính là hành vi quang vinh lợi quốc lợi dân cường thân kiện thể tạo phúc cho con cháu ơn trạch cho hậu đại. Nên anh cẩn thận anh ta nói chuyện che đậy nhiệt tình lớn, sau cùng thắng vì đánh một câu bất ngờ: “Có dám đem Viên Lãng đến chỗ tôi rèn luyện khảo sát hay không? Lão đệ, điều này cũng làm cho hai anh em chúng ta hợp nhau, tôi nể mặt cậu.”
Đội trưởng Lưu anh cũng không ngốc, sửng sốt một lúc rồi nói ra một câu: “Viên Lãng sinh ra là người của đoàn lão hổ, chết là ma của Lão Hổ đoàn tôi.” Đường Sắt cũng rất sảng khoái: “Người anh em, nói cả buổi như vậy. Hai anh em ta đều lui một bước, đứa nhỏ Viên Lãng này sinh ra là người của lão A tôi, chết là ma của Lão Hổ đoàn anh, như thế nào?”
Về sau Viên Lãng và Trương Nam mỗi người dẫn đầu đội ngũ cấp dưới, Trương Nam hỏi Viên Lãng: “Anh nói lãnh đạo có phải trẻ con như vậy hay không? ” Viên Lãng thật sự suy nghĩ: “Dù sau hai chữ đuối lý này được lấy từ từ điển hết.” Trương Nam gật đầu, đem cái người đánh quân hàm ngày đó liền nâng thêm một bậc bội phục chồng mình sát đất.
Lúc Đường Sắt cùng đội trưởng Lưu tranh cãi, chủ nhiệm Lý xuất hiện giải hòa: “Không muốn hỏi xem đứa nhỏ của các người à?”
Lúc Đường Sắt cùng đội trưởng Lưu tranh cải, chủ nhiệm Lý xuất hiện giải hòa: “Không muốn hỏi xem đứa nhỏ của các người à?”
Lúc này các lão đại mới nhớ tới đồng chí Viên Lãng vừa giải phẩu xong đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn đến, đã thấy tiểu nhân gia nhà anh, hai mắt khép chặt, hít thở đều đặn, biểu tình điềm đạm, tiếng ngáy nho nhỏ, thì ra người ta đã ngủ rồi. Đáng mừng là bên giường còn có người chăm sóc đang nhìn chăm chăm, ngón tay trỏ chỉ vào, giọng nói nhỏ nhẻ từng chữ: “Hai ngày nay anh ấy quá mệt nhọc, lại mới vừa làm xong phẩu thuật, trước ngày mai chỉ sợ vẫn chưa tĩnh. Chúng ta không làm ồn anh ấy có được hay không?” Sau đó rụt rè lui về sau hai bước, hai tay buống xuống, một bộ dáng con gái đứng im nghe cha giảng dạy.
Lời vừa nói ra, Đường Sắt, chủ nhiêm Lý đến Viên Lãng nằm trên giường khóe miệng đều co rút. Đường Sắt cực kỳ tán thưởng cô bé Trương Nam không sợ Đao Quang Kiếm Ảnh* này (*cảnh tàn sát khốc liệt), bàn tay to vung lên, “Lưu lão đệ, chúng ta đánh cuộc như thế nào? Nếu tiểu cô nương này có thể chữa khỏi cho Viên Lãng trong vòng một tuần, cậu ta sẽ đi tham gia sơ tuyển lão A. Nếu chịu bó tay, cậu ta tiếp tục ở lại lão hổ đoàn làm con dao nhọn của anh, như thế nào?” Lưu Lão Hổ thua người không thua trận , hét lớn một tiếng: “Được” Từ đó đã định! Hai người cùng nhìn về phía Trương Nam, mỗi người đều có thâm ý, cùng lúc nói ra: “Cô nương, tổ chức tin tưởng cô.” Khi đó Trương Nam đều khóc không ra nước mắt rồi.
Khó khăn để những người quỷ quái này đi, Trương Nam lập tức chạy đến bên giường đánh thức Viên Lãng: “Đừng giả bộ, thuốc ngủ còn chưa có tiêm cho anh mà. Phật gia anh nói một tiếng đi, tôi phải làm sao bây giờ?” “Phật gia” Chậm rãi mở hai mắt, chân thành dạy bảo Trương Nam: “Bản thân Phật gia khó bảo toàn, cô cầu tôi không bằng tự cầu mình.” Dứt lời nhắm mắt ngủ. Trương Nam không dám đánh Viên Lãng, tức giận đập giường một cái: “Cái tên thối nát này!”
Thật sự Viên Lãng rất mệt và đau, mắt nhắm lại liền ngủ thiếp đi, lúc trong cơn hỗn loạn lại mở mắt, anh cảm thấy được bản thân mình đang nằm mơ, làm một giấc mơ từ tiểu thuyết kiếm hiệp đã đọc, bởi vì giống như một anh hùng tĩnh lại, bên người đã có một mỹ nữ. Ánh sáng mờ mờ, làm sao lại có một mỹ nhân như vậy ở trước giường mình, Viên Lãng suy nghĩ, không phải là vật phẩm Liêu Trai chứ? Vật trước mắt động động, tay đáng xoa trán của mình.
Cám ơn trời đất, ít nhất cái tay này cũng nhìn thấy quen mắt, Viên Lãng nói theo bản năng: “Trương Nam, cô có thể bỏ khẩu trang ra được rồi.” Giọng nói khàn khàn, bản thân cũng giật mình. Trương Nam điều chĩnh chất lõng, xoay người lại đem qua một bộ quần áo khô, từ từ đỡ Viên Lãng ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng buổi sáng. “Anh ban đêm phát sốt, lăn qua lăn lại. Vừa rồi đổ nhiều mồ hôi, chúng ta thay quần áo khô rồi ngủ tiếp có được hay không?”
Viên Lãng thấy vành mắt đen của Trương Nam, chần chừ nói: “Cô không nghĩ ngơi đi, lại chăm sóc tôi một đêm sao?” Trương Nam lắc đầu rồi gật đầu: “Tôi tăng ca đêm, nhìn chất lỏng, giúp anh làm vật lý hạ nhiệt, bận rộn đến nửa đêm.” Ngừng một lát “Gần sáng nằm úp xuống giường ngủ một chút, nhắm mắt lại liền thấy cảnh anh ở trên bàn phẩu thuật mà chưa gây tê…Sau đó, liền tĩnh giấc.” Đôi mắt ửng đỏ, sau đó lông mi buông xuống, đem mặt xoay về hướng khác, giọng nói có chút sâu xa: “Mặc kệ như thế nào là trách nhiệm của tôi. Tôi nợ anh một mạng, làm anh chịu đau nhiều như vậy, cũng không dám nói lời xin lỗi gì đó, nếu có cơ hội nhất định sẽ bồi thường cho anh. “Quay đầu nhìn Viên Lãng như tuyên thề: “Thật sự. Về sau tôi sẽ bồi thường cho anh!”
Viên Lãng nhìn bộ dáng của cô thật sự rất vui vẻ, “Cô bồi thường cho tôi, cô bé, tôi đã đau đớn đến chết đi sống lại.” Nói xong đột nhiên nhớ tới chuyện Đường Sắt nói về bọn họ, liền không cười nổi rồi.
Ngày đầu tiên mặt trời lên cao sao khi diễn tập, Viên Lãng và Trương Nam cùng ngồi đối diện tha thở không biết số phận của bọn họ thế nào.