Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 30: Không bằng thương lấy người trước mắt
Viên Lãng sốt cao bốn mươi độ không bớt, một đêm một ngày. Trường Giang dường như bất lực, viện trưởng Lý tự mình chăm xóc anh ấy, sốt cao cứ hung hăng tới như thế, không giống như là chữa trị phát sốt sau phẩu thật. Nên làm kiểm tra đều đã làm: Vết thương không nhiễm trùng, ngay cả có một chút dấu hiệu thụ hàn , ấn vào tố chất thân thể của Viên Lãng mà nói, không nên có chuyện, ai biết gây ra chuyện lớn như vậy. Châm kim hạ sốt cũng làm cho, truyền một chai nước, vẫn không bớt nóng. Hô hấp Viên Lãng hỗn loạn, một tiếng ho khan, nghe thấy mà thâu tóm lòng dạ con người. Trường Giang nâng dậy đấm lứng giúp anh, hỏi: “Khó chịu chỗ nào?” Viên Lãng lắc đầu không nói gì, ngã lệch trên gối đầu, thần sắc thẫn thờ mà trông về phía cửa.
Trường Giang nói: “Viện trưởng! Đem Trương Nam trở về đi.” Viện trưởng Lý nhìn trời, không nói chuyện. Trên giường Viên Lãng nói nho nhỏ: “Không cần…”
Trương Nam là về trể đến chạng vạng tối. Theo lý chuyến đi này được ba ngày, nhưng mà anh em bệnh viện cũng không biết vị chủ nhiệm Trương xưa nay trầm ổn bị như thế nào, hạ lệnh phẫu thuật tám tiếng, ngay cả nghỉ ngơi thông lệ đều bỏ qua, thúc ngựa không ngừng trở về, nhìn ra được là nhớ nhà. Đưa tài xế của cô ngay cả câu nói khách khí cũng không nói, thấy Trương Nam ngồi vững vàng thì liền bước một bước chân đi ra ngoài, cực kỳ gấp gáp. Đưa Trương Nam tới là tiểu Trần năm đó diễn tập lái xa cứu thương ở bệnh viện dã chiến, người ta đã tài xế trưởng, biết Viên Lãng có chuyện, cố ý vì Trương Nam ra xe lần này.
Trở lại bệnh viện dã chiến , lại là lúc chạng vạng tối. Trương Nam không đợi xe dừng hẳn, nhảy ra, cũng không quay đầu lại mà lỗ mãng lên tiếng: “Tiểu Trần, cám ơn anh.” Liền chạy về phía khu nội trú. Tiểu Trần nhìn Trương Nam bóng lưng, tình cảnh này dường như nhìn rất quen mắt, đã bao nhiêu năm, bệnh viện sửa chữa lại cải biến rồi, nhân viên đi hay ở cải biên rồi, cái gì cũng thay đổi được, nghĩ kỹ lại xem, thật ra cũng còn một số thứ không thay đôi…
Trường Giang bưng thuốc từ trong phòng bệnh Viên Lãng đi ra, ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trương Nam từ xa chạy vội tới. Cô đi thật nhanh, vạt áo khoác trắng bồng bềnh, tay áo phe phẩy khác thường. Sau lưng là một mảng ánh chiều tà hoàng hôn, tà dương làm cho bóng dáng cô thêm kiều diểm, cô càng có vẻ đoan trang xinh đẹp, giống như Quan Âm tái thế…
Lúc đó Trương Nam không có công phu thưởng thức mình xinh đẹp hay chưa, cô đột nhiên nhìn thấy viện trưởng Lý đột nhiên ngồi trong phòng bệnh của Viên Lãng, lúc ấy đầu “Ông” một tiếng. Trương Nam không nói một lời mà tách ra mọi người, nhanh bước đi vào: “Viện trưởng!” Viện Trưởng Lý nhìn thấy Trương Nam trở về sớm, kinh ngạc lại hết sức lý giải, không nói nhảm, trực tiếp nói rõ tình huống: “Sốt cao không bớt 24 tiếng đồng hồ! Trong lúc đó nhiệt độ cơ thể 39 đến 41 độ. Nguyên nhân không rõ. Tiêm khoáng khuẩn cho tĩnh mạch của cậu ta, đến bây giờ kết quả không rõ ràng.” Trương Nam biểu lộ trầm ổn, gật đầu, nằm rạp người kiểm tra tình hình của Viên Lãng , trong miệng nhẹ nhàng kêu: “Viên Lãng, Viên Lãng…” Trường Giang nói: “Bị nóng đến hồ đồ rồi… Từ giữa trưa bắt đầu mê man.” Trương Nam “Ừ” một tiếng, cũng không quay đầu lại, ân cần mà nhìn sắc mặt Viên Lãng, sau đó ngồi đến bên giường, duỗi ngón tay ra ấn vào tĩnh mạch của anh.
Trường Giang trông thấy, sau khi đầu ngón tay Trương Nam vừa chạm vào da thịt của Viên Lãng, tay của cô rung lên rồi. Trương Nam cũng biết trạng thái của mình không tốt, ngón tay rời khỏi cổ tay Viên Lãng, hít thở sâu, lần này duỗi ra ba ngón tay, lại dò xét anh. Ai ngờ da thịt gặp mặt, run sợ…
Như vậy không được! Trương Nam lắc đầu, quay đầu lại nói: “Trường Giang! Bưng một chậu nước đá giúp tôi.” Chỉ khi Trường Giang giúp cô vật lý trị liệu hạ nhiệt độ cho Viên Lãng, chỉ chốc lát sau bưng chậu nước đá đi vào. Trương Nam giơ hai tay lên, vừa ổn định, không chút do dự để tay chìm vào trong chậu đá. Trường Giang thở nhẹ: “Trương Nam, cô quá mệt mỏi, không thể!” Trương Nam hít sâu một cái thật mạnh, hơi mím môi, sau đó nhắm mắt lại, mỉm cười lắc đầu, dứt khoát đem mặt kề gần sát chậu nước dá, cảm giác khí băng làm huyết mạch lạnh rét, từng tia thấm vào sự bực bội trong lòng, cắn chặt răng, không để ý tới mạch máu trên tay bị lạnh đang nứt ra…
Một lúc sau, Trương Nam mở to mắt, thần sắc như thường, ba ngón tay ấn chặt cổ tay Viên Lãng, cân nhắc tỉ mỉ: sáu dây huyết mạch chậm, đơn thuần do tích tụ…. Không hiểu sau hốc mắt nóng ẩm, trong lòng nói: Còn nói tôi. Lúc đó anh chẳng phải cái gì cũng đều cân nhắc, gì cũng biết, trái tim thừa nhiều chuyện như vậy… Nhất định, cô bình tĩnh mở miệng: “Không sao mà, nên tan ca đi, ở đây có tôi rồi.”
Trường Giang nói: “Tôi giúp cô!” Trương Nam cảm kích nhìn cô ta, cười: “Không cần…” Viện Trưởng Lý nhìn Trương Nam gật đầu: “Nơi này giao cho Trương Nam rồi. Mọi người trở về đi.” Trước khi đóng cửa dặn dò một câu: “Hôm nay tôi không đi, có việc gọi tôi.” Trương Nam gật đầu, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn sư phụ!” Rất lâu không nghe cô gọi mình là thầy rồi, viện trưởng Lýkhựng lại, phảng phất thời gian ngược lại, ông cười, đóng cửa có đi ra ngoài.
Đêm hôm đó, Trương Nam càng không ngừng dùng rượu sát trùng bên ngoài cho Viên Lãng, hạ nhiệt độ, sờ lên vết sẹo nhỏ trên người anh, trong lòng Trương Nam chua xót, tự mình biết lai lịch, mà căn bản không có nghe anh nói qua, Viên Lãng, chắc đã trãi qua nhiều trận sinh tử….
Hạ nhiệt độ hiệu quả không được nhiều, anh còn nóng, thời điểm lúc nửa đêm, sốt cao dẫn đến nói sảng, Viên Lãng chau mày, cơ thể khẩn trương, thân thể bất an động đậy: “Tề hoàn! Tề hoàn… Chú ý ba điểm phương hướng! Hứa Tam Đa… Cảnh giới sau lưng Ngô Triết …” Trương Nam nghe, cười cay đắng: Anh quan tâm tính mạng.
Biết trong lòng anh quá nhiều chuyện, đưa tay từ từ ấn huyệt cho anh, muốn giúp anh khai thông, vừa mát xa lỗ tai vừa nghe anh lãi nhãi: “Được rồi, được rồi… Đều bình an trở lại, Viên Lãng anh hoàn thành nhiệm vụ.” Viên Lãng hình như nghe thấy được, nhẹ nhàng thở ra, thư giãn một chút rồi.
Ai biết ngay sau đó, anh đột nhiên “Vọt” ngồi dậy, chăm chú bắt lấy cánh tay Trương Nam , thần sắc dữ tợn: “Ngải Di Nhỉ! Buông cô ấy ra! Tôi đối với cậu lợi hại! Cậu thả Nam Nam!”
Trương Nam mở to hai mắt quan sát anh: ánh mắt Viên Lãng nghưng lại, hiển nhiên vẫn chưa thanh tỉnh. Nhưng anh nắm chặt mình đau quá! Trương Nam không hiểu sao lại tủi thân: “Viên Lãng anhi buông tay!” Dùng quá sức mở được một ngón tay của anh, trong mơ hồ, Viên Lãng khác thường mà quật cường, chết cũng không buông tay. Trương Nam đẩy ra một nón, anh lại ác độc nhắm chặt lại. Như thế nào tất cả đều phí công, cô dường như khóc lên, có chút oán hận: “Anh lợi hại, anh lợi hại nhất, được chưa? Thả tôi ra.”
Viên Lãng vẫn còn sốt cao trạng thái mê loạn, nhưng vô thức mà biết làm đau Trương Nam rồi, anh nới lỏng tay, sau đó ra sức lực mà lắc, mắt đen tĩnh mịt trông mờ mịt, lắc đầu, giọng nói trống rỗng: “Tôi không lợi hại… Tôi lợi hại… Cũng không bảo vệ được Nam Nam cùng đứa bé.” Si ngốc mà nhìn Trương Nam, giọng nói phiêu diêu: “Cô nói… Tôi là một bộ đội đặc chủng, làm sao lại không che chở được Nam Nam? Không che chở được… con gái cục cưng của tôi… No chết…” Trong nháy mắt nước mắt hung hăn rơi xuống, lạ lẫm mà nóng ướt loạn, anh trước sau như một rõ ràng trong tầm mắt. biểu lộ Viên Lãng trong hồ đồ làm không biết phải làm sao, đành phải đau khổ như vậy mà nhìn Trương Nam, lại dường như nói chuyện với ngừoi khác: “Tôi biết… Nam Nam hận tôi… Cô ấy hận tôi…”
Trong đêm tối đen, phòng bệnh yên tĩnh, Trương Nam chỉ có thể nghe thấy hô hấp của Viên Lãng hỗn loạn cùng tiếng tim đập “bang bang” của mình. Cô chần chờ vươn tay ra, rơi vào trên bờ vai đang run rẩy kịch liệt của anh. Viên Lãng bất lực mà đem mặt chôn sâu vào trong lòng bàn tay cô, chậm rãi cọ, giống như con sói bị thương, đang liếm vết thương. Tham luyến đầu ngón tay của Trương Nam, trong đôi mắt anh vẫn khổ sở như thế: “Sẽ không tốt rồi… Dù là tôi đợi cô ấy như thế nào… Cũng sẽ không tốt rồi…”
Trương Nam rơi lệ rồi, mềm lòng. Xưa nay Viên Lãng anh không làm gì cho cá nhân, chưa bao giờ để mình trải qua như vậy. Nhìn đôi mắt mê loạn mông lung của anh, trong lòng Trương Nam co rút đau đớn như bị một luồng sóng đánh úp tới, giống như tàm ti thành kén, dây mơ rễ má , một cây quấn lên đến cuốn làm cô không thở nổi. Trương Nam ôm lấy Viên Lãng, Viên Lãng mơ màng mà ôm lấy Trương Nam, chống đầu ở trên bờ vai cô, ô ô mà khóc lên. Người là sốt cao, lệ cũng nóng rực…
Người chính là như vậy, đã khóc rồi, mồ hôi ra, nóng cũng giảm đi rất nhiều. Trương Nam sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của anh, muốn lau giúp anh. Nhưng Viên Lãng siết chặt lấy, giữ lấy cô, hiện lên trạng thái áp chế, không cho cô cử động.
Trương Nam có chút hiểu được, chớp chớp mắt, trong lòng tự nhủ: Vái người thối nát này mới vừa rồi chính là bị nóng đến hồ đồ rồi đây, vẫn là lại lừa gạt mình đây? Nhìn kỹ Viên Lãng, ngủ êm đềm như vậy bên cạnh mình, ngực nhấp nhô, chỉ có yết hầu chậm rĩa trược, hô hấp của anh đang vững vàng, là thần thái thư giãn hoàn toàn…
Trương Nam thoải mái nở nụ cười: Quản anh khỉ gió thật giả nhiều thế làm gì, vì sao đúng sai như thế? Giờ khắc này cùng một chỗ rất hạnh phúc, không được sao? Anh mệt mỏi như vậy rồi, để cho anh ngủ đi, trách nhiệm của anh nhiều lắm… Nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình cũng mệt mỏi rồi, dứt khoát nhắm đôi mắt ở trong lòng anh, cùng ngủ. Viên Lãng đã sớm thói quen cảm giác bên cạnh có Trương Nam trong lòng, nhúc nhích, để hai người đều có tư thế thoải mái, ôm lấy cô, ngủ say…
Sáng sớm hôm sau, Trương Nam ngáp một cái tỉnh lại. Vô thức cảm thấy đỉnh đầu có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, ngẩng đầu lên, phát hiện đồng chí Viên Lãng tinh thần sảng khoái đang quan sát mình, thất mình tỉnh lại, anh cau mày: “Chủ nhiệm Trương, ngài đây là cho tôi cùng giường đâu còn là đơn thuần không tìm được ký túc xá?” Trương Nam rờ đầu anh, hài lòng gật đầu: “Được, không nóng rồi.”
Ngay sau đó, Viện Lãng chợt phát hiện vợ bảo bối của mình có gì đó bình thường, thâm tình nhìn về phía mình… Ờ thì, sau lưng tủ đầu giường: “Bánh pút-đing! Quá tuyệt vời!”
Viên Lãng ngửa mặt lên trời thở dài, Trương Nam ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô duỗi tay ra, như Tiểu Long Nữ diễn tập chưởng pháp Thiên La Địa Võng mau lẹ, chỉ nhắc tới một công phu khinh công, sẽ lấy toàn bộ bánh pút-ding, ngồi dậy thì gặm: “Vị nho! Ai! Viên Lãng, không phải tôi nói, Thiết Lữ đoàn so với đoàn lão hổ của các anh thật mạnh!”
Viên Lãng cảm giác bị thất bại rất nặng mà dúi đầu vào gối đầu: “Trương Nam! Đó là cấp cho anh!” Trương Nam nói: “Nói nhảm, người khác ăn bị phạm kỷ luật à!” Viên Lãng nói: “Ngài thật sự là chiến sĩ bộ đội tốt!” Trương Nam nói: “Toàn là ngài đào tạo tốt.” Viên Lãng làm một biểu tình bị gây nghiệt bức chết không một đường sống, cầu khẩn Trương Nam: “Em cũng phải cho anh ăn hai miếng chú!” Trương Nam nói năng không rõ: “Không được, anh bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng!” Viên Lãng nghiến răng nghiến lợi: “Anh đại gia ăn thức ăn lỏng! Vậy em giữ lại cho anh hai miếng!” Trương Nam ăn vào ấp úng: “Không được, giử lại bị hư.” Viên Lãng không nói gì lại nhìn cô: “Kiểm tra phòng sắp tới rồi, anh tốt xấu gì cũng lau chùi miệng!” Trương Nam cau mày, không kiên nhẫn: “Anh rảnh rỗi không có việc làm, giúp em đi, em hơn ba mươi tiếng đồng hồ chưa ăn cái gì.”
Viện trưởng Lý đi đến kiểm tra phòng, đi tới cửa, từ cửa sổ Lý nhìn thấy Viên Lãng nơi đó đang cẩn thận lau miệng cho Trương Nam rồi ngồi sát bên cằn nhàn: “Ăn từ từ, Bệnh viện bên trên kéo người đi còn không cho ăn cơm! Sao em còn sống được như vậy? ! Cho em doạ anh đi!” Trương Nam bỏ qua nhiều lời của anh, duỗi ngón tay ra, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Nói thật nhiều lời! Sửa chua này!”
Viện trưởng Lý nở nụ cười, tình cảnh này, không phải từ trước, hơn hẳn từ trước…
Ba ngày sau, đồng chí Viên Lãng xuất viện. Cuộc sống sau này trôi qua thì tương đối THUẬN rồi. Đương nhiên mỗi khái niệm đúng của mỗi người THUẬN không như vậy, đồng chí Viên Lãng vẫn thường hay len lút lấy một ít DU buôn bán, tham gia một ít thực chiến, kế hoạch một ít diễn tập, cắt được bí đỏ loạn chuyển… đồng chí Trương Nam sống tương đối ít nổi danh, chuyên tâm cứu sống cùng bạc mạng giải phẩu, có việc gặp thời hậu kéo người bệnh, không gặp thời xin đến chỉ giáo tân binh. Phàm là mang mật chữ nhi được nhiệm vụ cũng không lại gần phía trước nhi. Viên Lãng biết, Trương Nam là cố ý tránh cho cô cuốn vào chuyện khó xử, trong lòng rất cảm động.
Hiện tại tâm tình Trương Nam khôgn sai được, biết Viên Lãng đến bây giờ cũng coi như đã trải qua phong ba, từng trải việc đời rồi, Trương Nam mãi nghĩ: Đây là đánh nhau Đại Chiến Thế Giới lần thứ ba, đánh giá mình cũng không mang theo trái tim còn đập rồi, gả người nào cùng người nào đi… Cân nhắc nhiều như vậy cũng vô dụng, gặp chiêu phá chiêu đi.
Đương nhiên nửa đêm không người thì Trương Nam cũng hỏi qua Viên Lãng: “Anh nói lời Ni Á Tư nói là sự thật sao? Em thật sự là bị tổ chức rút lui lợi thế rồi hả ?” Viên Lãng trầm ngâm: “Có nên không. Anh cảm thấy được đây là đánh bậy đánh bạ rồi. Bởi vì nếu như vậy, trên tổ chức thậm chí là Thiết đại đội cũng không phán đoán anh sẽ sao chuyển. Bản thân mình lúc ấy đều không nắm chắc.” Cúi đầu nhìn Trương Nam: “Em là làm quá chuyện xấu rồi!” Cả buổi yên tĩnh, Viên Lãng hỏi: “Em không trách anh muốn giết em?”
Trương Nam suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Nếu như Lý Long Cơ không muốn Dương Ngọc Hoàn, chỉ sợ sẽ là sáu quân không phát không làm sao hơn, có lẽ Ngũ Đại Thập Quốc sẽ đến trước thời gian, khắp thiên hạ muôn dân mà nói, Lý Long Cơ từ bỏ phi tử là đúng; về phần Đường Minh Hoàng sau này hối hận: Mặc dù sáu quân phạm Quân Vương, tuyền trên đài cũng ông ta chiếm được một Vĩnh Thành song. Thâm tình nhưng cảm giác, thiên cổ truyền xướng, cũng có một đạo lý nhi nữ . Ruồng bỏ từ bỏ, sự khác biệt của người làm lựa chọn, không có tuyệt đối đúng sai. Em thậm chí cảm thấy được trên sách sử Lý Long Cơ với Trường Sinh Điện trong Đường Minh Hoàng vốn là hai người. Anh là Viên Lãng, em biết anh sẽ sao tuyển, nếu như anhi không tuyển như vậy , cũng không phải em yêu người kia…” Nghiêng đầu nhìn Viên Lãng: “Ha ha… Dù sao bay giờ em cũng yên ổn ngồi xuống bên cạnh anh, từ nay về sau chúng ta cẩn thận chút, tận lực không nên đụng đến lựa chọn đẩm máu, không cũng được?”
Viên Lãng nặng nề nhìn đăm đăm bóng đêm bên ngoài: “Ruồng bỏ từ bỏ, sao tuyển đúng, sao chọn sai? Nói không rõ ràng. Có lẽ lúc ấy gặp đúng chuyện, sau đó xem lại vẫn là sai. Có lẽ tiếp qua trăm năm, chúng ta dùng máu tươi bảo vệ giá trị sẽ bị sách giáo khoa miêu tả trong thời đại cực hạn… Nhân sinh có ý tứ, ở chỗ này, trăm ngàn loại góc độ trăm ngàn kết quả. Sự tình từ nay về sau ai biết? Hơn nữa biết rồi, sẽ không có sức lực rồi ! Nếu như khồn ra được một mặt bế tắc này, thế thì thực uổng phí thời gian tinh lực. Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhân sinh quan trọng là quá trình… Nam Nam, anh chỉ có thể chọn anh hiền lành ở bên này. Em nói đúng hay không?”
Trương Nam hình như có cảm khái, đồng ý: “Mọi chuyện có chừng mực, một mặt rối rắm, ngược lại hăng quá hoá dở. Ai… Trước mắt Sơn Hà không nể tình xa, hoa rơi Phong Vũ càng xuân đau, không như thương lấy người trước mắt.”
Viên Lãng đột nhiên cười đến quỷ dị: “Đúng vậy, không bằng thương lấy người trước mắt.” Trương Nam ngưng mắt nhìn anh hồi lâu, đột nhiên trở lại tươi tỉnh cười, quả nhiên hoa Minh Nguyệt mờ sương mù…
Nhưng mà trời không chìu lòng người, dưới lầu một tiếng sét đánh truyền đến Thành Tài lo lắng ho to: “Đội trưởng! Ngốc Tam bất cẩn ngồi lên túi răng cá mập! Anh mau đến xem có cần đưa đến bệnh viện không?” Viên Lãng mặt mũi tràn đầy tái nhợt mà chạy lao xuống: “Ngô Triết! Cậu là đồ mắt mù rồi! Đem răng cá mập thả xuống ký túc xá làm gì?” Ngô Triết rất vô tội: “Anh nói cho tôi cầm lấy tránh ma quỷ! Nếu không phải Tam nhi, tôi có thể không có chuyện bị anh giết ngay lập tức sau? Cậu ấy không phải quỷ thì ai quỷ?
Phía sau anh ta, tiếng khóc thê lương như đứa trẻ: “Cái cuốc, cậu thực sự không thông suốt, đội trưởng là quỷ chứ sao. . .