Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 29


Đọc truyện Chuyện Của Nhà Họ Viên – Chương 29

Lẽ ra chuyện đứa nhỏ không lớn như vậy, Viên Lãng được ở Bắc Kinh cùng Trương Nam mấy ngày này. Nhưng mà đang mang nhiệm vụ nhạy cảm, cho dù hoàn thành được sạch sẽ hoàn mỹ, cho dù thời gian anh nằm vùng không nhiều lắm, trở về cũng chưa báo cáo. Kết quả ngày đó xong mọi chuyện rồi, Đường Sắt cùng cả đội trở về. Đặc biệt cho Viên Lãng một giờ vào bệnh viện gặp Trương Nam. Thời gian đó, Tề hoàn kéo Viên Lãng điên cuồng đến bệnh viện, Trương Nam còn ngủ.

Ba cô nói, đây là bởi vì mất máu quá nhiều lại thêm tinh thần bị đả kích cho nên thân thể chưa kịp chửa khỏi hẳn, không sao, tỉnh hay ngủ cũng được. Viên Lãng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh kéo tay cô, sờ lên từng vết thương của cô từng chút một, chậm rãi dịu dàng với cô…

Thời gian nhanh chóng đến lúc tập hợp, Viên Lãng không đợi Tề Hoàn nhắc nhở thì tự mình đứng lên đi đến. Anh đi đến cửa, trang trọng cuối chào với các bác sĩ và y tá, xoay người cúi chào với cha mẹ vợ, it nhiều sự phó thác trong ánh mắt.

Mẹ Trương Nam khóc, nói: “Tiểu Lãng, con đi đi.” Cha Trương Nam cau mày nghĩ, nói: “Đi thôi. Ba mẹ chăm xóc nó cho con.”

Chờ đến lúc báo cáo tổng kết xong, thì lại qua ba ngày rồi. Lữ đoàn đại đội A thực sự rất bận, Thiết Lữ đoàn mút lấy cao răng suy nghĩ nửa ngày, nói với Viên Lãng: “Rút thời gian đi Bác Kinh đi, tôi sắp xếp được”

Viên Lãng gọi điện thoạicho Trương Nam: “Nam Nam, anh đến chăm xóc em.” Trương Nam nói: “Không cần, anh lo việc bân của anh đi, em ở đây cùng ba mẹ rất tốt. Tốt sẽ trở về.” Trong điện thoại giọng nói sai lệch, vẫn có thể phân biệt ra được, Trương Nam rất yên tĩnh, rất có trật tự. Viên Lãng nói: “Vậy em nghĩ ngơi cho tốt.” Dừng một chút: “Đừng nghĩ nhiều như vậy…” Trương Nam nói: “Ừ.”

Quẳng điện thoại xuống, trong lòng Viên Lãng lo lắng, vui mừngduy nhất : Giọng nói của vợ có chút lo lắng rồi, điềm tốt, xem ra rất nhanh có thể khôi phục trở về.

Trương Nam ở Bắc Kinh ngây ngốc đến một tháng, Viên Lãng ở đây luôn gặp ác mộng, trong mộng có một đứa bé gái đặc biệt xinh đẹp nhìn mình cười, lúc muốn ôm lấy nó, đột nhiên nó biến thành vũng máu tươi, nhìn kỹ, giống như Trương Nam đang vuốt ve trong ngực. Viên Lãng giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi…

Đã qua hơn nửa tháng, Trương Nam còn chưa có trở lại. Thần sắc Viên Lãng như bình thường, chính là gầy một chút. Đường Sắt cũng không can dự, sau đó chị dâu Thiết tán gẫu với Viên Lãng: “Sanh non, so với ở cữ bình thường còn thiệt thòi hơn nhiều, cần phải nghĩ ngơi nhiều một chút.” Không có Trương Nam ở đây, viện trưởng Lý như mất trợ thủ đắc lực, nhưng cũng khuyên Viên Lãng: “Đây coi là Đại Xuất Huyết. Để cô ấy nghĩ ngơi nhiều.” Ba Trương Nam cũng gọi điện thoại tới: “Tiểu Lãng, con đừng lo lắng, Nam Nam mất máu quá nhiều tổn thương nguyên khí. Ba thừa dịp mùa đông giữ nó lại bồi bổ thân thể, tốt rồi thì cho con đưa trở về.” Mẹ Trương Nam ở bên kia điện thoại cười: “Ba của con là muốn cho chữa trị cho tốt, khiến con thêm nghi ngờ rồi.” Viên Lãng cúi đầu cười, Trương Nam tiếp điện thoại, ngữ điệu an ổn: “Em rất tốt.”


Từ sau khi Trương Nam tốt rồi, lại để cho đơn vị Bắc Kinh giữ chân trao đổi hai tuần lễ, chậm trễ đến gần hai tháng mới về. Viên Lãng vốn nói muốn đón cô, kết quả tạm thời đi đón binh không đi đón được, ngày đó xong việc trở về, cùng vợ thu dọn đồ đạc ở trong phòng.

Lại trải qua sinh tử, lại trải qua chia lìa, hai người ngồi đối điẹn, ngược lại không nói gì, yên lặng một lúc, Viên Lãng nói: “Toàn bộ được rồi?” Trương Nam gật đầu: “Ừ. Tốt rồi.” Viên Lãng dò xét Trương Nam, sắc mặt có thể xem là tạm được, xem ra nghỉ ngơi rất tốt. Trương Nam nhìn Viên Lãng, gầy, mắt có quầng thâm, bộ dáng mang theo tâm tư.

Đêm hôm đó, Viên Lãng lại nằm kế bên vợ, ôm lấy cô. Trương Nam rất thuận theo, nhưng bất động. Lập xuân rồi, nhưng tay chân của cô vẫn lạnh như băng, Viên Lãng thở dài, kéo cô qua dùng nhiệt độ thân thể ủ ấm cô. Ngày đó, hai người không hề làm gì cả, giống như đứa trẻ ôm lấy nhau ngủ. Lần đầu tiên Trương Nam cảm thấy Viên Lãng sống nương tựa lẫn nhau với mình, lúc đó anh giống như rất yếu ớt…

Không ngoài dự liệu của Viên Lãng, chủ nhiệm Trương trở về thì bận rộn hẳn lên, viện trưởng Lý giống như bắt được ái tướng, lại phân bốn thực tập sinh cho cô, tăng thêm hai nữa, tổng cộng xuống một nữa dân du cô. Đồng chí Trương Nam về nhà than thở: “Này giang hồ đến thiếu tá, rốt cục cũng mang một ca rồi.” Viên Lãng vui mừng: “Chúc mừng em, thời gian bận rộn bắt đầu rồi.”

Không lo việc nhà không biết gạo củi mắc, không nuôi con không biết ơn cha mẹ. Trương Nam tự mình dẫn theo Binh rồi, mới biết được Viên Lãng không dễ dàng. Trước kia nghe anh nói không thể để cấp dưới mình bị thương gì đó, cũng không cảm giác đặc biệt sâu sắc. Thực sự bản thân mình có cấp dưới, sẽ hiểu: Lúc này mới mô phỏnghoàn cảnh thực chiến , đã cảm thấy áp lực của lão đại, lựa chọn của mình quan hệ cấp dưới và tiền đồ thậm chí là sinh tử.

Cũng nghe Viên Lãng từng nói cái gì không ruồng bỏ, không buông bỏ. Hiện tại đến phiên mình phải lựa chọn giữ lại cấp dưới, thành lập đội ngũ kết cấu rồi. Trương Nam càng cảm thấy được vì không ruồng bỏ, không buông bỏ, người làm quyết định phải biết vứt bỏ phải từ bỏ. Nhưng ruồng bỏ cái gì từ bỏ cái gì? Đây là một rất mệnh đề phức tạp.

Cho nên cô thường hay lặng lẽ quan sát Viên Lãng: Phu quân đại nhân thật ra anh cũng không có gì nhiều lắm. Nói về tính cách con người đi, đây cũng không phải là bớt lo một việc, cho là anh có chút đau lòng. Lại nhìn Viên Lãng, vẫn chiếu cố trước sau như một. Trương Nam lại cười nhạt, người ta như vậy mới gọi là vì công việc, vì cái gì lại đau lòng thay anh?

Đại khái là càng đối mặt với cùng một loại tình huống, chủ đề của đôi vợ chồng này càng thêm sâu một chút. Viên Lãng từng trãi qua tuyệt đối phong phú hơn so với Trương Nam. Anh là tốt nghiệp trường quân đội ngay tại đại đội hỗn tạp, kinh nghiệm cầm binh phong phú, hai vạch hai sao là trên tổ chức đối với anh có thể đơn độc cưỡi ngựa công kích, đoàn đội có thể mang binh chắc chắn. Trương Nam không như vậy, cấp bậc của cô đến từ thành tích cao cùng kỹ thuật cá nhân ưu tú, đúng mang binh… Ờ thì, khuyết điểm một chút. Vì vậy trao đổi thuận theo tự nhiên, lại được Viên Lãng cố tình chỉ điểm, khiến Trương Nam lại dẫn binh trên cấp độ này.


Trương Nam càng bội phục Viên Lãng cơ trí, Viên Lãng càng tán thưởng Trương Nam thông minh. Hai người này đã thành thói quen vừa nghe đã hiểu ý nhau, bình thường thưởng thức không rõ nói. Trương Nam dường như chân thành mà tự hào Viên Lãng: “Ngài trung với cách mạng trung với đảng, khó có được trước sau như một mà chọn lựa thỏa đáng.” Viên Lãng sửng sốt, không nói, cúi đầu xuống hé miệng, sau đó xuống lầu làm cơm cho Trương Nam.

Nhịn xuống đau nhức trong lòng, Viên Lãng nhìn Trương Nam, giống như hoàn toàn khôi phục. Sau khi trở về rất bình thường, rất lý trí, rốt cuộc không có đề cập đến chuyện ngày đó thậm chí cũng không nhắc gì tới chuyện đứa nhỏ. Cũng là bởi vì lý trí của cô quá bình thường, ngược lại khiến người ta cảm thấy không nỡ. Đương nhiên,cuộc sống và công việc cô đều ứng phó thành thạp, người bình thường căn bản không nhìn ra cô đã trãi qua những chuyện đáng sợ như vậy, nhưng mà Viên Lãng biết cô không giống với lúc trước: Ví dụ như tay chân cô luôn lạnh buốt; ví dụ như thỉnh thoảng nửa đêm cô sẽ giật mình mà tĩnh giấc, sau đó đầu ướt đầy mồ hôi chôn vào trong lòng ngực của mình phát run; ví dụ như nàng càng tận lực rời xa công việc của Viên Lãng , làm cho những người mới của đại đội A không biết cô; ví dụ như… Cô bắt đầu ăn thuốc tránh thai.

Trương Nam giải thích là: “Viện trưởng Lý nói công việc bận rộn, gần đây thân thể cũng không cho phép, dứt khoát để sau hãy nói.” Viên Lãng lý giải, nói: “Nam Nam, từ bao giờ em đều quyết định.”

Sau đó diễn tập, Viên Lãng vẫn là lam phương, bọn họ đẩy mạnh mà rất thuận lợi, nhanh đến thời điểm đạt được vị trí chỉ định, Viên Lãng ngẫu nhiên trông thấy đồng phục dã chiến của Trương Nam gọn fàng, mang theo lính đi diễn tập cứu hộ. Lúc đó trận địa Hồng Quân lính bại trận như núi đổ, Trương Nam xem xét thời thế an bài người bệnh lui lại, chỉ huy sắp xếp, lửa đạn bay tán loạn trong hết sức uy phong kiều diễm, không hổ là bông hoa dã chiến.

Tề Hoàn nói: “Chị dâu thực uy phong, làm đội trưởng dao động.” Viên Lãng cười, anh thích Trương Nam như thế này: Đẹp trai lại Mỹ Lệ, tinh thần sẽ gương oai tiểu báo tử, để cho anh nhìn muốn phá lệ … Ấn cô vào trong ngực, hung hăng yêu! Nói nra chuyện tư mật của hai người, Viên Lãng cảm thấy sau khi không có có đứa nhỏ , Trương Nam cũng thay đổi, trở nên… Không theo cùng. Lão tự mình chống đỡ , mỗi lần đều được dụ dỗ từ từ, một không thoải mái thì cùng bản thân giãy giựa, rắc rối là cô dùng kỹ thuật đánh nhau kịch liệt để bản thân huấn luyện cũng không sai, hiểu được thời điểm làm giống như tóm gọn quân dịch. Mình cũng thay đổi, càng vào lúc này, càng tức giạn. Muốn hung ác đem cô giày vò, cô sẽ khóc, khóc không nói không rằng, cắn răng, trong mắt tràn ngập nước mặt, tự mình vừa cầm tay sờ, trên mặt cô toàn là nước mắt. Viên Lãng thì mềm lòng, chậm lại, trấn an mà hôn cô… Lại nhiệt tình yêu cô…

Trương Nam nhớ rõ mẹ chồng từng nói: Con gái được khóc, khóc được khi thời cơ tốt dùng để toan tính chính là đạt được đạo hạnh rồi. Quả thế…

Viên Lãng cũng biết, nước mắt này của Trương Nam không phải là thật, nhưng mà anh không thể khống chế được muốn yêu thương cô đến tận trời cao, nhất là sau khi nhìn Trương Nam đùa với hai con gái của trung đội trưởng cười khanh khách. Viên Lãng cùng với Trương Nam sau đó chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện đứa nhỏ. Tề hoàn có thể phát giác ra được, lúc không có chị dâu, đội trưởng rất thích nhìn những đứa nhỏ khác, bất quá ánh mắt anh không phát ra, răng cắn chặt lại so với bình thường.


Tề hoàn biết Viên Lãng khó chịu, Trương Nam giả bộ không biếtViên Lãng khó chịu. Trương Nam trong lòng hiểu được, tất cả mọi chuyện cũng không thể trách anh, nhìn anh ấy khổ sở mà trừ bỏ hận thù. Ai bảo lý trí anh vĩnh viễn kiên nghị , vĩnh viễn biết nặng nhẹ? Trương Nam thậm chí có một chút ác độc: Anh bản lãnh, anh kiên cường, nhưng anh là Thần Tiên sao? Anh cũng biết đau!

Tự mình biết đây là không có đạo lý giận chó đánh mèo, nhưng trong lòng luôn không thể lý giải những uất ức, giống như trên đời này có ai thiếu mình, mà trực giác, Viên Lãng thì đáng đời cùng mình cùng chịu tội! Không phải sao, đơn giản là vì anh thông minh hơn so với người khác, bởi vì anh càng quan tâm mình hơn so với những người khác, bởi vì… Anh… Yêu mình.

Viên Lãng chính là một tên cướp. Anh trước sau như một đem binh lính nghiêm khắc, bình thường cùng chiến hữu vừa trang trọng vừa khôi hài mà hi hi ha ha, ở bên ngoài là lão A anh minh của trung đội trưởng ba; về nhà là trượng phu đa tình với Trương Nam, chỉ có càng ngày càng cưng chiều cô. Viên Lãng thấy ánh mắtTrương Nam là thấu hiểu mà tha thứ, mặc dù đau đớn cũng tha thứ.

Sau đó Viên Lãng lại đi làm nhiệm vụ, trước khi đi trả lại cho Trương Nam nhiệm vụ làm bửa cơm. Đối với Trương Nam mà nói đây là chuyện phu quân biến mất tầm thường, cô không thèm để ý. Qua hai ngày, thẫn thờ cảm thấy Tề Hoàn đã trở lại, Viên Lãng còn chưa có trở lại, Trương Nam có chút lo lắng. Tan việc, cố ý mặt đối mặt đi cùng Đường Sắt, Đường Sắt chào hỏi với Trương Nam, không nhìn mắt cô. Trương Nam sẽ hiểu.

Trở về ký túc xá, cô một đêm ngây ngốc ôm gối đầu của Viên LÃng, sau đó dọn dẹp một chút đồ đem đến ký túc xá bệnh viện dã chiến, đỡ phải để người đội A nhìn thấy mình cười giống như khóc. Sau đó cô đợi chờ, lặng lẽ đợi. Ban ngày để bản thân vô cùng bận rộn; đến buổi tối, thì vùi mặt nằm trong gối của Viên Lãng, liều mạng hít thở mùi hương của anh, làm bộ trên đời này hiểu rõ chỉ có một người bên cạnh mình..

Hai ngày sau, Trương Nam chờ đến. Một chiếc xe cứu thương chạy đến ngừng dưới lầu nhanh như chớp, chờ không được cáng, Tề hoàn đem Viên Lãng mất đi ý thức cõng ở trên lưng chạy vào bệnh viện dã chiến. Đường sắt nói: “Anh ấy vì yểm trợ cấp dưới rút lui, tự mình ở lại cản phía sau, kết quả là rơi xuống biển ba ngày ba đêm,lúc phát hiện anh ấy, bên cạnh anh ấy chỉ có cá mập…”

Mặt Trương Nam không có cảm xúc gì, quan sát đến tình huống Viên Lãng , giọng nói rất lưu loát: “Trường Giang! Đếm toàn bộ máu dự trữ! Quan trọng kiểm tra nhiệt độ thấp tạo thành do mệt mõi trúng độc!” Chạm đến chỗ xuất huyết bên ngoài của Viên Lãng, phát hiện vật khác thường, Trương Nam nhắm mắt: “Gọi người khoa phóng xạ tới!” Ra dấu để Tề Hoàn đem Viên Lãng nằm lên giường cấp cứu, quay đầu lại phân phó: “Lương húc! Chuẩn bị một phòng giải phẩu!”

Nhìn Trương Nam trấn định, không hiểu sao Đường Sắt cảm thấy yên tâm. Kết quả cũng tốt hơn nhiều so với dự đoán, tối thiểu lần này mỹ nhân không quên chích thuốc tê. Ngoại trừ ba ngày ở trong nước biển nên nhiệt độ quá thấp, thực vật ngăn hạn không đầy đủ chất dinh dưởng. Trương Nam từ trên người Viên Lãng móc ra hai mảng biến dạng bị đạn bắn lan tỏa, anh ấy trung đội trưởng ba không còn nguy hại.

Viên Lãng không ngờ lại thấy Trương Nam, vợ đầu một câu, lại là cười ha hả chào hỏi: “Đội trưởng Viên, không gặp diêm vương.” Viên Lãng cảm thấy cảm xúc quái lạ, miễn cưỡng cười: “Nhận được cứu giúp, cảm kích khôn cùng.” Trương Nam cười, khách khí với anh: “Phải làm. Cứu giúp anh hùng, chúng tôi vinh hạnh.”

Có lẽ là trên người không thể tiếp thu nổi rồi, Viên Lãng đột nhiên cảm thấy bên trong bên ngoài, đầy trận đau đớn mãnh liệt kéo tới, rất mệt mỏi làm cho anh hít thở không thông. Anh vô lực nhắm mắt lại, yên tĩnh, giọng nói rất mềm yếu: “Nam Nam, đừng có dằn vặt anh được không… Ít nhất hiện tại đừng… Anh mệt mỏi… Thật sự…”


Trương Nam bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng chua xót, đang muốn nói gì. Tề Hoàn vói đầu vào: “Đội trưởng! nhóm Bí đỏ tới thăm anh!” Viên Lãng cố gắng mở mắt ra, cố gắng để bản thân lên tinh thần một chút. Trong lòng Trương Nam thầm hiểu, giúp anh lau mặt, lại cố gắng dìu anh ngồi dậy cho thoải mái, sau đó tự mình lui ra ngoài.

Một đám người tràn vào phòng bệnh, Hứa Tam Đa nhào lên, khóc lóc nức nở, ôm cánh tay Viên Lãng không buông, nói: “Đội trưởng!” Viên Lãng an ủi vỗ vai anh ta, “Tam Đa, cậu xem, tôi không sao.” Đột nhiên ghét bỏ rút cánh tay ra: “Thành tài! Lau nước mắt cho cậu ta!”

Thành tài vội vàng túm lấy Hứa Tam Đa qua, dè dặt dò xét Viên Lãng: “Đội trưởng, anh không có chuyện gì chứ? Mấy ngày nay anh mất tích, chúng tôi sắp phát điên lên.” Viên Lãng nghiêng mắt nhìn cậu ta: “Cái cậu điên khùng này, từ nay về sau tham gia chiến đấu thì làm sao bây giờ? Còn chỉ vào cậu giống như tự hỏi người chỉ huy!”

Ngô Triết nhìn sắc mặt Viên Lãng tái nhợt, bộ dạng giống như mới tỉnh lại, vuốt mũi, cười: “Ít nhất đội trưởng của tôi đã trở lại.” Lời còn chưa dứt, Viên Lãng đã ném một quả táo qua, thở gấp cười. Ngô Triết tiếp được quả táo, vui mừng: “Cảm ơn phần thưởng của đội trưởng!”

Tiết Cương nhìn bốn phía một chút, hỏi: “Đội trưởng, chị dâu đâu?” Viên Lãng không nói chuyện, Ngô Triết rất kỳ quái, hỏi Tề hoàn: “Cô y tá kia thật sự trong truyền thuyết sao?” Viên Lãng trừng cậu ta: “Sao cậu buôn dưa lê như vậy! Tôi không sao cậu lại tự mình bịa chuyện chơi phải không?” Hứa Tam Đa không phục thay Ngô Triết: “Anh nói cho chúng tôi biết ngay cả anh đã có con gái, con gái của anh đang ở đâu?” Tề hoàn trừng Hứa Tam Đa, Thành Tài đều cảm thấy lạnh. Ngô Triết rất trượng nghĩa, đứng vững áp lực, cảm kích nhìn Hứa Tam Đa, Hứa Tam Đa không biết sợ: “Ngô Triết nói, chính là lời nói của đội trưởng, dấu chấm câu cũng không thể tin.” Sắc mặt Ngô Triết trong nháy mắt suy sụp xuống, đối diện vớiánh mắt Viên Lãng , nhún nhún vai: “Đội trưởng, lần tới anh tiếp tục giết tôi ngay lập tức đi, tôi không có ý kiến.” Xoay người lại bóp cổ Hứa Tam Đa, Thành Tài khuyên: “Ngô Triết… Đứa ngốc không phải cố ý. Tâm tôi bình tĩnh, tâm bình tĩnh…” Viên Lãng cười xoay người, mặc dù nhìn có vẻ không có khí lực gì. Tề Hoàn nói: “Để đội trưởng nghỉ ngơi đi…”

Ngày đó Ngô Triết đưa cho Viên Lãng một người vợ của anh ta, để cho anh ta không sao nhìn thấy, tu thân dưỡng tính; Viên Lãng đưa cho Ngô Triết một đống răng cá mập, để cho anh ta không có chuyện gì thì mài dũa, nghe nói tránh ma quỷ…

Chờ phòng bệnh triệt để thanh yên tĩnh rồi, cũng đến chạng vạng tối, Trường Giang vội tới Viên Lãng đưa cơm, nói: “Nhiệm vụ chửa bệnh khẩn câos, bệnh viện khác đón Trương Nam đi.” Thật xin lỗi mà nhìn hắn: “Viện trưởng Ly cho tôi đến thay ông ta xin lỗi anh, thật sự chỉ thị ở trên, nhiệm vụ cần.” Viên Lãng gật đầu, cười: “Không sao…”

Trường Giang vẫn cảm thấy có lỗi Viên Lãng, nói: “Trương Nam sẽ trở về mau.” Viên Lãng giống như rất chăm chú nhìn mặt trời lặn xuống, giọng nói lành lạnh: “Không sao, mỗi lần gặp tôi Nam Nam đều có chuyện, tôi… Cũng chưa bao giờ ở bên người cô ấy ..” Trường Giang đột nhiên cảm thấy đau lòng, nói: “Có chuyện gì gọi ta đi.” Viên Lãng ngơ ngác nhìn phòng bệnh tối lại, đột nhiên si ngốc hỏi: “Trường Giang, cô nói, lúc ấy Nam Nam bị chuyện đứa nhỏ kích thích lớn như vậy, tỉnh lại cô độc, có phải là khổ hơn rất nhiều so với tôi bây giờ không?” Vành mắt Trường Giang ửng đỏ: “Anh đừng có đoán mò.”

Đêm hôm đó bệnh tình Viên Lãng đột nhiên chuyển biến xấu, sốt cao không lùi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.