Bạn đang đọc Chuyện Của Ba Người – Chương 18: Yêu
Cuộc điện thoại đó…là của Khắc Vân.
Giọng anh vanglên đầm ấm :
-Anh nghĩ sẽ đểem tự do một chút. Nhưng bây giờ anh mới hiểu, cho tình cảm một đôi cánh tự dolà việc khó khăn nhất của một kẻ đang yêu.
Khắc Vân sợ. Mớingày thứ hai anh đã sợ. Khi mở cửa vào nhà, trên chiếc nệm giường vẫn còn tìmthấy vài sợi tóc dài vương trên đó. Nhã An từng nằm ngủ trên chiếc giườngnày….
Hiện giờ côđang ở nơi khác. Cùng một người đàn ông có thể mang Nhã An đi mãi. Vòng tay nàycó thể sẽ không bao giờ được ôm cô nữa…Nhã An…
Khắc Vân từngcó bạn gái. Hai người có mối quan hệ thân mật hơn thế này nhiều. Cô cũng từngnói với anh là mình có bao nhiêu người đeo đuổi, cũng từng cùng đám bạn trongđó có tình địch của Khắc Vân đi du lịch. Nhưng chẳng bao giờ anh cảm thấy có vướngmắc gì cả. Khắc Vân thường nghĩ và nói với đám bạn : « Đã là củamình, sẽ mãi là của mình thôi. »
Buồn cườilà….Bây giờ mọi thứ trong mắt anh chỉ còn lại một hình bóng. Đôi khi lại dânglên một nỗi bất an mãnh liệt. Anh sợ…. Lý trí bảo cứ thản nhiên mà chờ đợi.Để Nhã An trải nghiệm qua mối tình không môn đăng hộ đối đó…Rồi cô sẽ vỡ mộng,sẽ đau đớn quay về với Khắc Vân. Lúc đó bóng ma quá khứ trong lòng Nhã Anmới thực sự tan đi. Hai người mới có hạnh phúc lâu dài.
Nhưng tình cảmthì bảo, đến lúc đó, liệu tim anh còn đủ sức để chịu đựng không ?
Cô mới đi HảiNam một ngày Khắc Vân đã mất ngủ một ngày. Anh lo lắng, anh nghĩ đến nhiều khảnăng có thể xảy ra. Một người đàn ông cao ngạo như Tần Tường một khi đã bị từchối sẽ làm nhiều chuyện để chinh phục lại con mồi mình yêu thích. Đến khi đóNhã An của anh với trái tim đầy thương tích….Cô đau khổ, liệu Khắc Vân có thểthanh thản được hay không ?
Bao nhiêu câu hỏi :« Được hay không » quay cuồng….Đêm qua là lần đầu tiên trong suốtbao nhiêu năm anh lại mất ngủ. Quán mì lề đường của chú Viên lại có một vịkhách không đến để ăn mì.
Dáng Khắc Vâncao lớn, bên cạnh chú Viên nhỏ thó như hai thái cực. Nơi khu phố đa số là ngườinghèo sinh sống này, anh trở thành tâm điểm, bao nhiêu người nhìn ngó, bình phẩm.Huống gì hôm nay Khắc Vân lại đảm nhận vai trò người phục vụ, liên tục bưng mì,động tác vô cùng thành thục.
-Thằng nhỏ…Saohôm nay lại ghé chú vậy ?
-Con xin lỗichú –Khắc Vân trầm giọng- Lâu rồi con…
-Tao biết mày bậnrộn mà !- Ông Viên cười khà – Làm việc trí óc như mày là bận bịu suốt ngày. Nhưng sống một mìnhthì cũng nên thỉnh thoảng ghé nhà, chú nấu canh cho mà uống. Nhìn mày càng ngàycàng ốm…Minh Châu mà biết thì….
Minh Châu làtên mẹ, là người Khắc Vân trọn đời yêu kính, cũng là người chú Viên đã thầmyêu. Người đàn ông này bà luôn mang trọn trong lòng một nỗi áy náy. Cả đời ônglặng thầm như một cái bóng luôn có mặt bên cạnh bà nhưng đến khi bà xuôi tay nhắmmắt, điều bà nói cuối cùng vẫn chỉ là một câu xin lỗi mà trọn đời không biếtông đã nghe biết bao lần.
-Chú Viên, saochú lại thương mẹ con vậy chú ?
Lúc nhỏ KhắcVân đã bao nhiêu lần hỏi vậy. Nhớ năm anh khoảng mười tuổi, nhà trường có tổ chứchội thi điền kinh tiếp sức người thân. Khắc Vân đã nhờ ông Viên đến chạy vớimình. Ông ngượng ngập rồi sau đó sung sướng đồng ý. Đội ông và Khắc Vân được giảinhất. Khi cô giáo giới thiệu là « cha con bạn học Thiệu Khắc Vân »,ông lại một lần nữa ngượng ngùng xua tay giải thích : « Tôi không phảilà ba nó. Tôi…tôi chỉ là chú…chú mà thôi. »
Chuyện đó làmThiệu Khắc Vân giận ông một tuần…Ông mang bánh trái đồ ăn, mua cả xe mô hìnhdụ dỗ, anh vẫn lạnh nhạt…Chỉ đến khi :
-Chú không phảilà ba mày. Nhắc tới ba mày, mẹ mày buồn đấy ! Mày muốn mẹ mày buồn lắmsao ?
Khi người tayêu một người, người ta sẽ đau cùng nỗi đau người ấy, làm mọi cách để người ấyđừng buồn khổ hay tuyệt vọng. Tình yêu và sự chờ đợi của chú Viên đền đáp lạichỉ là một sự áy náy. Nhưng ông không phiền không trách…Khi bà Minh Châu xuôitay nhắm mắt, Thiệu Khắc Vân mới bước vào đại học. Quán mì lề đường phải thứckhuya hơn, chong đèn bán đến gần sáng…Ông còn nhận thêm công việc giao hàng,buôn bán, mệt mỏi đến mức gây ra tai nạn, phải ở tù hai năm…
-Chú Viên…
Yêu một ngườiphải như chú Viên đã yêu mẹ. Chỉ cần bà buồn trong một thoáng, ông đã đau lòng,tất tả tìm mọi cách làm bà vui vẻ. Khắc Vân yêu, nhưng lại muốn người mình yêuphải nếm trải đau đớn, phải tổn thương để quên đi tình yêu cũ. Yêu như anh cóphải là yêu hay chỉ đơn thuần là chiếm hữu, để thỏa mãn sự ích kỷ, biện giảicho sự trốn tránh đấu tranh giành lấy hạnh phúc hay không ?
-Cái gì ?
-Không có gì ạ ! Tuần sau con về nhà uống canh. Chú nấu nhiềunhiều cho con uống nhé !
-Thằng này…
Ông cười, quayđi tiếp tục nồi nước lèo đang sôi sùng sục. Nhưng nhất định chủ nhật này sẽ đimua một đống đồ nấu canh để làm cho anh uống. Cõi lòng Khắc Vân ấm lại. Hìnhbóng Nhã An lại hiện lên trong một ngôi nhà nhỏ, có hai người đang cùng nhau uốngmón canh vừa nấu của ông lão đang đứng trước mặt Khắc Vân đây !