Chuyện Cũ Của Bạch Dương

Chương 52-1


Đầu hạ.

Ninh Tiểu Thành dậy sớm đi làm, huýt sáo đi bộ đến gara lấy xe, gặp bà dì hàng xóm hơn 60 tuổi dưới lầu, nhà có hai vợ chồng, ở còn lâu hơn cả Ninh Tiểu Thành.

– Aiyo, Tiểu Ninh à, đi làm hả con?

Ninh Tiểu Thành bước qua chào bà cụ:

– Dạ chào dì Lưu.

Bà cụ thân thiết kéo anh:

– Dì định tìm con nè, nhiều ngày không thấy con rồi. Tình cờ gặp, dì có chút việc muốn nói với con.

– Mấy ngày trước con ở chỗ cha mẹ, mới về thôi, dì nói đi ạ.

Dì Lưu cười ha hả, hơi xấu hổ:

– Là vầy, con biết đó, nhà dì chỉ có hai người là dì với chú ở, con gái đi Australia du học, bây giờ con bé du học về, tìm công việc, về sau sẽ luôn ở cạnh hai người già này, chú với dì muốn mua cho con bé chiếc xe nhưng mua đồ quá tốt thì sợ con gái tay chân vụng về gây tai nạn, nên chú với dì bàn nhau là dứt khoát mua đồ second-hand cho con bé luyện trước, aiyo, bây giờ thị trường xe second-hand loạn quá, mấy ngày trước dì có đi xem mà vẫn không quyết được.

Ninh Tiểu Thành không hiểu ý dì Lưu hàng xóm lắm:

-…Dì muốn con đi xem giúp ạ?

– Không phải không phải.

Bà cụ chỉ vào gara xe, thương lượng:

– Dì thấy chiếc xe này của con đậu đây cũng hai năm rồi mà không đi, có phải có ai trong nhà con không dùng không? Nếu để không đó thì có thể bán cho dì không? Màu đỏ hợp với con gái, mà nhân phẩm của con dì cũng tin tưởng, giá cả chắc chắn không để con thua thiệt đâu.

– Haiz___

Tiểu Thành tưởng chuyện gì, khách sáo từ chối:

– Dì ơi, xe này con không muốn bán, hay là vầy, nếu dì tin con thì để con lưu ý giúp cho, có xe thích hợp con sẽ nói với dì, xe cho nữ đúng không, an toàn sạch sẽ là được.

Hiện tại ngoại trừ thỉnh thoảng đầu tư cổ phiếu thì công việc anh làm ở Nhuận Lai là hoạt động đại lý thương hiệu ô tô, tài nguyên trong tay nhiều lắm.

Bà cụ không cam tâm, muốn dùng lời hay thuyết phục anh:

– Dì tin con mà, cũng biết con không phải vì tiền, bằng không cũng không tìm con lúc sáng sớm thế này. Dì thật sự thích chiếc xe này của con, thấy an tâm.

Tiểu Thành gãi gãi ấn đường.

Anh cười cười, nói lời đúng mực:

– Dì ơi, xe này con không phải vì tiền mà vì tưởng niệm.

– Ồ____

Bà cụ cũng là người khôn khéo, nghe được ý của anh thì hiểu:

– Vậy được, con bận công việc đi nhé, có chiếc nào thích hợp thì để ý giùm dì, nói với dì một tiếng.

– Dạ, dì yên tâm ạ.


Tiểu Thành đi rồi, bà cụ cầm túi, lại lưu luyến nhìn chiếc xe đỏ kia, thở dài.

Xe này là Tưởng Hiểu Lỗ bán trước khi đi, một phần là muốn bán để trả phí nghỉ việc vi phạm hợp đồng, một phần là cô muốn giữ ít tiền mặt.

Hỏi thăm được chợ xe second-hand ngư long hỗn tạp, người ta đá đá vỏ xe, muốn ăn hớt tiền cô, lúc Tưởng Hiểu Lỗ xoắn xuýt khó nghĩ thì Ninh Tiểu Thành dụi thuốc, ngoắc tay với ông chủ xe.

Tiền này tôi cho anh, anh nhận xe của cô ấy đi.

Ông chủ cũng không phải người hiền lành gì, huynh đệ, cậu đang muốn mượn tôi để tán gái à?

Tiểu Thành cười mệt mỏi, khỏi phí lời, tiền đã đưa anh, không cần anh bán ra ngoài, chỉ cần anh giúp tìm một người mua lại rồi về sang tên qua cho tôi, phí thủ tục tôi chịu.

Ông chủ nhìn Ninh Tiểu Thành, nhả đầu thuốc lá ra, OK.

Xe đã đậu dưới nhà anh được hai năm.

Hai năm rồi.

Tiểu Thành ngẩng đầu nhìn mình trong gương chiếu hậu, âu sầu thở dài. Hôm nọ cùng bạn bè ăn cơm, có người nói, Thành, sao tao thấy mày có tóc bạc nhỉ? Có phải do bên cạnh không có gái đỡ đần nên vất vả không?

Nói xong, mọi người cười ha hả, không ai để tâm. Nhưng một lời nói lúc say ấy, Tiểu Thành lại nhớ trong lòng, rất để ý.

Sáng đánh răng rửa mặt, anh luôn soi gương, gãi tóc, sờ cằm, có già không? Vẫn ổn nhỉ, anh luôn chú trọng chuyện này, dẫu sao là đàn ông, anh sợ nhất là phát tướng trung niên.

Chưa 40 tuổi mà ưỡn bụng bia, đi kiểm tra ra đường máu cao, mỡ máu mỡ gan cao, là không thể được.

Hai năm qua anh ít hút thuốc ít uống rượu, thỉnh thoảng dậy sớm còn theo các chiến sĩ cảnh vệ luyện tập chạy bộ hai vòng, tối đi đá banh, trước sau luôn chuyên cần rèn luyện.

Hai năm qua anh cũng rất mệt, ký giấy bán thân, làm việc cho người ta, thường xuyên qua lại giữa Quảng Châu và Hongkong, gần đây anh bàn việc chuyển nhượng với Triệu Hợp Bình, muốn đẩy cổ phần Nguyên Thăng đi.

Ông Triệu đương nhiên sẵn lòng tiếp nhận, ông nhiều lần xác nhận:

– Cậu thật nghĩ xong rồi? Khó khăn lắm mới có khởi sắc, trước kia bỏ vốn lớn như vậy mà bây giờ bán, chẳng khác làm không công đâu.

Với thương nhân mà nói, không lời không lỗ chính là lỗ.

Tiểu Thành đổ nước nóng vào ấm trà:

– Nghĩ xong rồi, cứ đi đi về về như vậy, em cũng không chịu nổi, lo chuyện của anh thôi đã đủ bận rồi, vả lại em cũng không muốn qua lại với Hoa Khang.

Ông Triệu nghiêng người nói riêng với anh:

– Lòng hăng hái của cậu vẫn không qua được hả?

– À, ban đầu nhận…

Tiểu Thành nhấp một ngụm trà:

-…cũng vì giận dỗi.

Triệu Hợp Bình tỏ ra thấu hiểu:

– Được, vậy anh về bảo người đánh giá rồi ký hợp đồng.

Về tình về lý, ông đều xem như nửa anh trai Ninh Tiểu Thành, đúng là ông coi trọng con người anh, cũng đúng là ông tận dụng anh triệt để, kỳ thực ông rất quan tâm anh:


– Thành, cậu không còn nhỏ nữa, trước đây anh không nói nhưng bây giờ cậu cũng nên cân nhắc cho bản thân đi, lần trước chị dâu cậu còn nói với anh là muốn giới thiệu một người cho cậu, gia đình kinh doanh đất đai ở Quảng Châu, cũng được lắm, hay cậu dành thời gian gặp thử nhé?

Tiểu Thành khoát tay:

– Hiện tại em không nghĩ chuyện này, thay em cám ơn chị dâu, em… không xứng với con gái người ta, em đã là cải trắng già lấm lem bùn đất rồi, có gì để sau hẵng nói.

Anh không muốn, ông Triệu cũng không nhắc lại.

Ai cũng nhìn rất rõ, sở dĩ Ninh Tiểu Thành cô độc như thế là vì anh đang đợi.

Không phải anh cho người ta một câu thẳng thắn, mà là anh đang đợi Tưởng Hiểu Lỗ cho anh một câu thẳng thắn.

Dù cô tái hôn hay tìm được nửa kia thì Ninh Tiểu Thành cũng sẽ từ bỏ hi vọng.

Thế mà, cô lại không có.

Cô càng không có tin tức, Ninh Tiểu Thành càng đợi, lòng càng sốt ruột.

Nhớ năm đầu tiên cô đi, mùa đông sắp Tết.

Trước Tết tổ chức hội nghênh xuân của một nhóm gia đình văn nghệ, mẹ Võ Dương là đại thanh y (1) nổi danh, được mời lên sân khấu tạo bầu không khí vui mừng, mấy người con như họ không có chuyện gì làm, ở ngoài rạp hát xem náo nhiệt.

(1) Đại thanh y: xưng hô dành chung cho vai nữ chính đoan trang, nghiêm túc, mẹ hiền vợ đảm trong hí kịch.

Trong xe mở máy sưởi nên luôn ấm.

Thẩm Tư Lượng và Võ Dương ngồi hàng trước.

Ninh Tiểu Thành nằm hàng sau, hai tay giao nhau, ôm vai ngủ.

Thẩm Tư Lượng nói, mày lấy áo bông của tao đắp cho nó, cái thằng này tự phụ, đừng để nó cóng sinh bệnh.

Võ Dương quay đầu đắp áo cho Ninh Tiểu Thành, vừa quay đầu nhìn thì khẽ gọi Thẩm Tư Lượng kế bên:

– Tư Lượng, mày xem nó ngủ sao còn cười nè mậy.

Thẩm Tư Lượng quay xuống rồi lại quay lên, hờ hững:

– Mơ thấy ai đó chứ gì.

– Không thể nào.

Võ Dương không tin:

– Sao mày biết?

Thẩm Tư Lượng nói nhỏ bên tai Võ Dương mấy câu, Võ Dương buồn cười:

– Được không?


Thẩm Tư Lượng vỗ vỗ vai anh, cổ vũ:

– Chắc chắn được, mày thử đi.

Khụ khụ.

Võ Dương bóp mũi, luồn 1 tay vào trong áo bông, đè không nặng không nhẹ lên ngực Ninh Tiểu Thành, uốn éo giả giọng nữ:

– Anh Tiểu Thành?

Ninh Tiểu Thành đang mơ, ý cười bên môi càng đậm, vô thức đưa tay để lên ngực.

Thẩm Tư Lượng và Võ Dương cười như điên, đấm vô lăng, Thẩm Tư Lượng còn xúi bậy:

– Mày sờ nó, sờ nó.

Võ Dương nhịn ói xoa mấy cái trên ngực Ninh Tiểu Thành, Ninh Tiểu Thành một phát bắt lại bàn tay thô to đó, lẩm bẩm trong mơ:

– Đừng quậy___

Cảm xúc lẽ ra mềm mại ấm áp lại thay bằng thô ráp, sao cứ thấy sai sai nhỉ?

Ninh Tiểu Thành chợt mở mắt.

Bàn tay to đầy vết chai của Võ Dương đặt trên ngực khiến Ninh Tiểu Thành muốn ói.

Võ Dương và Thẩm Tư Lượng cuối cùng cười ra tiếng, điên cuồng chế giễu anh.

Ninh Tiểu Thành nằm ở ghế sau xe, nhấc chân thưởng mỗi thằng một cú:

– Đệch! Rảnh háng chọc tao hả? Tao cho mà biết nhá, anh em bây giờ không chịu nổi quyến rũ đâu, chọc là tối tao qua nhà tụi bây ngủ đấy.

Võ Dương hỏi:

– Tiểu Thành, mày mơ thấy gì mà cười thế?

Ninh Tiểu Thành ngáp ngồi dậy cho tỉnh ngủ, không đáp:

– Bà mẹ chưa ra hả?

– Chưa, hay tụi mình vô xem thử, dù sao cũng đợi mà.

– Hai đứa bây đi đi, tao ở ngoài này hút thuốc, lát vô.

Thẩm Tư Lượng và Võ Dương xuống xe.

Ninh Tiểu Thành ở phía sau lau mặt, hạ cửa sổ xe xuống một khe hở, châm thuốc lá.

Lúc nãy anh mơ thấy Tưởng Hiểu Lỗ.

Mơ thấy cô về Thanh Đảo, thành một cô bé mặc váy hoa, tai cài đóa hoa to như trứng gà, ngày ngày nghịch cát trên bờ biển.

Cô giẫm nước rất vui.

Anh còn mơ thấy cô ngày ngày ra chợ hải sản mua cá, quen một chủ bán cá, chủ rất thích cô, ngày nào cũng cân dư cho cô hai lạng, hai người liếc mắt đưa tình tới mức bàn chuyện cưới xin.

Từ đó, Tưởng Hiểu Lỗ làm Tây Thi của chợ hải sản. Ngày ngày cô mang ủng cao su, đeo găng tay, theo chủ ra quầy cân hải sản bán cho người ta.

Anh tức giận, chỉ về phía cô, thở hổn hển: Tưởng Hiểu Lỗ, anh tưởng em có tiền đồ lắm chứ! Sao lại gả cho một thằng bán hải sản, em ly hôn với anh, dù đi theo Hoa Khang cũng được mà! Ngày ngày dậy sớm chuẩn bị hàng thì còn ngủ nghê gì được, tội lắm.

Trong mơ, cô to giọng mắng anh, xí, anh quản em được à? Em cứ thích ăn hải sản, em cứ thích đi bán cua đấy.

Lại một giấc mơ khác.


Mơ thấy một buổi tối bình thường, hai người cùng tựa ở đầu giường, anh nghiêng người lật sách, cô chơi điện thoại di động, cô chơi mệt, dùng ngón chân đụng đụng anh, như có một loại ăn ý nào đó, anh ngồi dậy, cô thuận thế nằm ngửa lên đùi anh, nhắm mắt lại.

Anh nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cô.

Mới đầu không có kinh nghiệm, anh vừa đụng vào cô là cô cười khúc khích. Cô cười làm anh càng muốn cười. Ầm ĩ hồi lâu, Ninh Tiểu Thành khẽ quát, em có nhỏ thuốc không đây? Không nhỏ anh đi ngủ à nghen. Tưởng ai cũng được anh hầu hạ như em à.

Tưởng Hiểu Lỗ lại ngoan ngoãn nằm xuống, được được được, anh làm đi, em không cười.

Anh cẩn thận vạch mắt cô ra, lắc lắc chai thuốc, nhỏ mỗi mắt hai giọt, cô nhắm mắt nằm trên đùi anh nghỉ ngơi chốc lát, qua một hai phút lại bò dậy, quay về nằm trên gối, ôm anh ngủ.

Cô gái trong mơ không còn bên cạnh, cảm giác mất mát khi tỉnh dậy khiến anh cảm thấy rất trống rỗng.

Thỉnh thoảng anh nghe được vài tin tức từ Ngô Tỉnh, tình cờ gặp Trịnh Hân, anh cũng mặt dày hỏi thăm chút ít.

Tưởng Hiểu Lỗ ở Thanh Đảo vay tiền mua một căn nhà cạnh biển, hoàn cảnh rất tốt.

Tưởng Hiểu Lỗ tìm một công việc mới, lại còn là nghề cũ, làm cố vấn nghiệp vụ và đánh giá rủi ro, công ty ở Thượng Hải, cô làm việc qua mạng, thỉnh thoảng đi công tác, tuy lương bổng ít hơn trước đây nhưng không có áp lực, thời gian rộng rãi.

Tưởng Hiểu Lỗ sống rất tốt.

Tưởng Hiểu Lỗ… Tưởng Hiểu Lỗ…

Tóm lại, Tưởng Hiểu Lỗ rời khỏi Ninh Tiểu Thành không có gì không tốt.

Còn hai ngày nữa là 30 Tết, ti vi trong nhà chiếu tiết mục cuối năm, Đoàn Thụy và ông Ninh gói sủi cảo, anh chán nản lướt điện thoại, đủ loại thần tiên chúc Tết cung hỉ phát tài, chúc người lớn trong nhà trường thọ, sức khỏe an khang, anh đều phải trả lời.

Sắp 12 giờ, sủi cảo cho vào nồi, nhà nhà nâng cốc mừng năm mới, Ninh Tiểu Thành chợt cầm điện thoại ra ban công phòng bếp, muốn gọi điện cho Tưởng Hiểu Lỗ.

Bất kể nói gì, chỉ cần nghe tiếng cô, hỏi thăm cô một câu là được.

Sau khi cô đi, hai người không hề liên lạc.

Chuẩn bị tâm lý xong, gọi điện thoại qua, chuông reo hồi lâu thì được một giọng nam bắt máy.

Ninh Tiểu Thành giật mình, đưa điện thoại ra nhìn màn hình, số điện thoại đúng mà.

Tim anh chùng xuống:

– Tôi tìm Tưởng Hiểu Lỗ.

Đầu kia điện thoại:

– Hiểu Lỗ bây giờ không có đây, cậu là ai?

Ninh Tiểu Thành thầm nhủ còn hỏi tôi là ai à, giọng anh ngang ngược:

– Anh là ai?

– Tôi là cha Hiểu Lỗ.

– A___

Ninh Tiểu Thành đứng nghiêm, lúng túng sờ mũi:

– Ơ, cha… dạ không, chú, con là Tiểu Thành ạ.

Tưởng Hoài sững sờ rồi vội đáp:

– Là Tiểu Thành à…

– Dạ.

Ninh Tiểu Thành gãi gãi đầu, không biết nên nói tiếp thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.