Phó Diên năm nay vừa 30, tuổi trẻ tài cao, nhà ở Thiên Tân, cha mẹ đều là viên chức, làm người lễ độ.
Trong bữa tiệc, đa phần là Ninh Tiểu Thành và Phó Diên trò chuyện, tán gẫu về việc xây dựng lại sân bay, việc quản lý hàng không, những việc trên trời dưới đất, thỉnh thoảng nói tới việc yêu đương giữa Phó Diên và Trịnh Hân, Tưởng Hiểu Lỗ ngẩng đầu nhìn Trịnh Hân, hai chị em ngầm hiểu lẫn nhau, cười khúc khích.
Trịnh Hòa Văn xoay bàn:
– Hiểu Lỗ sao hôm nay ít nói thế? Ăn nhiều chút đi con.
Cô ngồi ngay ngắn, vội cười:
– Dạ, cảm ơn chú Trịnh.
Tưởng Hiểu Lỗ đa số thời gian đều cúi đầu yên tĩnh ăn cơm, lắng nghe, trong khoảng hở giữa cuộc nói chuyện của Ninh Tiểu Thành và Phó Diên, anh sẽ lấy đũa lọc xương cá ra, gắp bỏ vào khay của cô. Thoạt nhìn vợ chồng rất hài hòa ăn ý, quan hệ rất tốt, nhưng cứ khiến người ta thấy sai sai.
Đỗ Huệ Tâm cũng phát hiện manh mối, tuy ngoài mặt chưa nói nhưng bà luôn quan sát.
Nhân lúc Tưởng Hiểu Lỗ đến nhà vệ sinh, bà tìm cơ hội theo cô ra ngoài.
Cô đẩy cửa vách ngăn bước ra, thấy Đỗ Huệ Tâm thì bị dọa giật mình:
– Mẹ, mẹ cũng đi vệ sinh ạ?
Cô quay đầu nhìn:
– Mẹ đi đi, ngăn bên cạnh không có ai nè.
Đỗ Huệ Tâm thở dài:
– Có phải con cãi nhau với Tiểu Thành không?
– Dạ không.
Tưởng Hiểu Lỗ vung vung tay, bình tĩnh:
– Con đói, họ nói chuyện con không chen miệng được.
Đỗ Huệ Tâm không tin:
– Con cảm thấy bạn trai này của Trịnh Hân thế nào?
– Phó Diên? Con người rất tốt, dù sao___
Tưởng Hiểu Lỗ cười khúc khích, ăn ngay nói thật:
– Đáng tin hơn Tào Tiểu Phi.
– Thấy con cười là mẹ yên tâm rồi. Lúc nãy con cứ cắm đầu ăn, mẹ lo có phải con xảy ra chuyện gì không. Công việc vẫn thuận lợi chứ?
Từ sau khi Tưởng Hiểu Lỗ lấy chồng, trong lòng Đỗ Huệ Tâm luôn không yên tâm được, hễ gặp mặt là hỏi này hỏi nọ.
– Rất tốt, đều rất tốt.
Tưởng Hiểu Lỗ vịn vai Đỗ Huệ Tâm:
– Ôi dào, mẹ đừng lo cho con, cứ lo gái út của mẹ đi nhá.
– Uầy, con còn chưa xong à, đừng cứ gái lớn gái út mãi, đều là con gái mẹ hết.
Đỗ Huệ Tâm oán trách Tưởng Hiểu Lỗ, vờ quở mắng:
– Con lấy chồng là lòng mẹ đủ bứt rứt rồi, hơn một năm chưa dịu đây nè, còn lôi chuyện này ra nói.
Tưởng Hiểu Lỗ giơ tay đầu hàng:
– Được được được, không nói.
Đỗ Huệ Tâm quan sát kỹ Tưởng Hiểu Lỗ một phen:
– Mẹ thấy con mấy ngày nay gầy quá, môi cũng trắng ra.
– Trời nóng, miệng khô í mà.
Tưởng Hiểu Lỗ vội le lưỡi liếm liếm, bặp bặp môi:
– Giờ được chưa, son môi cũng bị ăn lem rồi nè.
Đỗ Huệ Tâm không nói gì nữa, vuốt tóc Tưởng Hiểu Lỗ:
– Con nói tốt là được, con không nói thì mẹ sẽ không hỏi…
– Mẹ___
Tưởng Hiểu Lỗ chợt giang tay ôm lấy Đỗ Huệ Tâm, cằm tì lên vai bà:
– Đã lâu không gặp mẹ, ôm một cái.
Dáng Đỗ Huệ Tâm thấp hơn Tưởng Hiểu Lỗ, cô hơi khom người.
Mẹ con đã lâu không có cử chỉ thân mật như vậy, Đỗ Huệ Tâm hơi sững sờ, vội cười đưa tay vỗ vỗ cô:
– Con bé ngốc lớn này của mẹ…
Tưởng Hiểu Lỗ cau mày, hít hít mũi:
– Vừa nãy mẹ không cho con nói vụ lớn nhỏ mà.
– Cái này khác, nói con lớn là nói con hiểu chuyện.
Đỗ Huệ Tâm lại vỗ vỗ vai cô:
– Được rồi, đứng dậy đi, lát người ta thấy thì kỳ lắm.
– Con ôm mẹ con mắc mớ gì kỳ.
Tưởng Hiểu Lỗ hít hít mũi, dùng ngón tay lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, thẳng người dậy:
– Haiz, mẹ, năm đó mẹ mang thai Trịnh Hân có cảm giác gì?
Đỗ Huệ Tâm tưởng Tưởng Hiểu Lỗ thấy Trịnh Hân nên cảm xúc trào dâng, bà không quá tự nhiên:
– Có thể có cảm giác gì chứ, trong lòng chỉ mong mỏi có thể bàn giao với chú Trịnh con, nhiều thêm một đứa con, tương lai có ngày mẹ mất thì con cũng có người bầu bạn. Lời này mẹ mặc kệ con tin hay không____
– Con tin.
Tưởng Hiểu Lỗ ngắt lời Đỗ Huệ Tâm:
– Con tin.
– Tình cảm chị em chắc chắn không so được với tình cảm giữa cha mẹ và con cái, nhưng tốt xấu gì… cũng xem như có một người thân. Cảm giác đó chờ sau này con có con sẽ hiểu.
– Dạ.
Tưởng Hiểu Lỗ suy nghĩ một lát rồi mở cửa nhà vệ sinh cho Đỗ Huệ Tâm, mỉm cười:
– Đi, về thôi mẹ.
…
Đại sảnh lầu một, Phó Diên cầm ví tiền muốn xuống lầu thanh toán cho Trịnh Hân, Ninh Tiểu Thành cũng cùng ra ngoài trả hóa đơn, ở quầy thu ngân, Ninh Tiểu Thành cúi đầu ký tên trên hóa đơn, Trịnh Hân gõ ví tiền trên tay, ngờ vực hỏi:
– Anh Tiểu Thành?
– Hả?
– Có phải anh bắt nạt chị em kh ông?
Ninh Tiểu Thành đưa viết và hóa đơn cho nhân viên thu ngân:
– Cái này cũng nhìn ra được à?
Trịnh Hân qua lại với Phó Diên còn được, nhưng bảo cô chọc tới Ninh Tiểu Thành thì cô thật không dám, chỉ có thể trừng anh:
– Anh không được bắt nạt chị em! Quá không đàn ông!
– A…
Ninh Tiểu Thành cười cất thẻ vào ví, tiện tay nhét túi quần:
– Chị em nói với em thế à? Anh không bắt nạt chị em, là chị em bắt nạt anh thì có.
– Chị em yêu anh như vậy, không bao giờ bắt nạt anh đâu.
Trịnh Hân lẩm bẩm:
– Trước đây em từng lén xem nhật ký của chị, trong nhật ký đầy ăm ắp toàn là tình yêu dạt dào sâu nặng mà chị dành cho anh…
– Bịa đi, có bịa nữa cũng không giống đâu.
Tiểu Thành cười ha ha nhắc nhở.
Trịnh Hân lườm anh:
– Con người anh thật nhàm chán, chị em mạnh miệng yếu lòng, kênh mặt với anh thì chắc chắn cũng không phải thật lòng, chị rất yếu đuối.
Tiểu Thành cau mày, cố ý nghiêng người trêu cô ấy:
– Yếu chỗ nào? Anh đâu thấy đâu, cô ấy lợi hại lắm.
– Chỗ nào cũng yếu, cơ thể yếu, tâm cũng yếu.
Trịnh Hân cười hì hì ngây ngô, lòng bồn chồn, đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Thành như cán bộ:
– Anh tuyệt đối đừng để em thất vọng đấy, em cảm thấy anh là một người đàn ông rất tốt, không thấy em tìm bạn trai cũng chiếu theo hình mẫu của anh để tìm à. Tuy em và chị em không hợp nhau, nhưng trong thâm tâm, em rất hâm mộ chị.
Trịnh Hân thuận miệng nói:
– Phó Diên là một người đàn ông tốt, ảnh không chê chuyện tồi tệ giữa em và Tào Tiểu Phi, cũng không chê em bỏ con, ảnh nói không sao cả, con gái bất kể đưa ra lựa chọn gì đều chắc chắn đã suy đi nghĩ lại, chỉ cần bảo vệ bản thân không bị tổn thương thì sau này vẫn có thể có với ảnh.
Tiểu yêu tinh Trịnh Hân thăm dò lão yêu tinh Ninh Tiểu Thành.
Lời chưa nói rõ, nhưng Ninh Tiểu Thành nghe hiểu.
Ninh Tiểu Thành trầm mặc, thở dài sâu xa, nhìn ra ngoài cửa sổ:
– Chị em không giống em.
Trịnh Hân là ngoài mặt ngốc nhưng trong bụng tinh ranh, Tưởng Hiểu Lỗ là ngoài mặt ngốc, trong bụng cũng ngốc nốt.
Đúng lúc đoàn người trên lầu ăn uống xong bước xuống, đi ngang qua đại sảnh, Tưởng Hiểu Lỗ ngơ ngác hoảng sợ nhìn bể cá chiếm cả mặt tường.
Sửa rồi.
Xây thành tường kính hải dương cao, bên trong là cá cảnh nhiệt đới thành đàn.
Từng nhóm người tạm biệt nhau, Trịnh Hân và Phó Diên, Đỗ Huệ Tâm và Trịnh Hòa Văn, chỉ còn lại Tưởng Hiểu Lỗ và Ninh Tiểu Thành.
Hai người cùng lái xe, không cách nào về chung.
– Hiểu Lỗ, hai đứa mình nói chuyện đi.
Ninh Tiểu Thành đóng cửa xe đã được cô mở, ngăn cô lại:
– Có lời gì bây giờ nói rõ ràng.
– Thứ năm được không?
Tưởng Hiểu Lỗ không phản kháng, rất bình thản đứng trước mặt anh:
– Chiều thứ năm em theo anh. Hai ngày nay hơi bận, hoặc là anh nói thời gian đi.
Ninh Tiểu Thành nhắm mắt:
– Hôm đó anh nói chỉ là lời lúc tức giận thôi, không phải muốn cùng em__
– Em biết.
Tưởng Hiểu Lỗ nói:
– Nhưng em nói không phải là lời lúc tức giận.
Cô gãi tóc ra sau, hít sâu:
– Anh Tiểu Thành, mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều. Ừm… kỳ thực hôm nay anh có thể tới, em thật sự rất vui, em tưởng anh vẫn đang giận. Ngày hôm đó hai đứa mình đều không đủ bình tĩnh, em thừa nhận, em lén anh đến bệnh viện là em không đúng, em cũng không phải cho rằng con đương nhiên là của một mình em, em nên nói cho anh biết.
Nghe Tưởng Hiểu Lỗ nói đến đây, Ninh Tiểu Thành liền biết, tiêu rồi.
– Nhưng em thật sự rất sợ.
Tưởng Hiểu Lỗ nghẹn ngào:
– Em thực chưa nghĩ xong làm thế nào để làm mẹ, anh nói em ích kỷ cũng được, vô nhân tính cũng được, em muốn hưởng thụ thế giới hai người với anh, muốn làm việc thêm một năm nữa, kiếm thêm ít tiền, em thích tự do, thích chơi bời; nhưng em thật không phải vì ai hay vì muốn ở bên ai mới làm như vậy.
…
– Em không biết Hoa Khang đang lợi dụng em, kỳ thực đến bây giờ em cũng cảm thấy có lẽ anh ấy không làm như vậy, dù sao công việc này là tự em chọn, không phải anh ấy yêu cầu hay gài bẫy gì em. Có câu anh nói rất phải, Tưởng Hiểu Lỗ em tính là gì chứ, từ đầu đến cuối luôn sống trong thế giới tự cho mình là đúng, luận năng lực, người ưu tú hơn em nhiều lắm, luận năng khiếu, em cùng lắm chỉ xem là cần cù bù thông minh, cũng là do khi đó đi học bị ép ra. Nếu không có anh, có lẽ em vẫn chỉ là một giám đốc nghiệp vụ nho nhỏ của Vi Đạt, hoặc sớm làm chuyện ngu ngốc bị người khác ám hại rồi.
…
– Con người phải tin tưởng, rất nhiều chuyện là do trời cao che chở ban ân chứ không phải do năng lực chân chính của bản thân.
Tưởng Hiểu Lỗ cụp mắt:
– Thứ anh muốn, nói cách khác là ban đầu kết hôn với em, có lẽ là muốn có một người vợ dịu dàng hiền thục, ổn định vững chắc, nhưng thứ em muốn, là yêu thương, là cảm xúc mãnh liệt, là ý muốn chiếm hữu luôn càng lúc càng nhiều.
Cô cười tự giễu:
– Rất tham lam…
Ninh Tiểu Thành biết chuyện không thể nào cứu vãn, nhưng cũng không muốn để cô tiếp tục nói như vậy nữa:
– Hiểu Lỗ, chuyện này hai ta đều có lỗi.
Tưởng Hiểu Lỗ bướng bỉnh hỏi ngược lại:
– Chuyện nào ai cũng có lỗi?
Ninh Tiểu Thành nói:
– Chuyện nào cũng có lỗi.
– Cho nên từ lúc bắt đầu đã không nên ở bên nhau đúng không?
Tưởng Hiểu Lỗ chắp tay sau lưng, ngón tay móc vào cửa xe:
– Anh không cưới em cũng sẽ cưới người khác, vì người trong lòng anh yêu nhất, người anh muốn kết hôn nhất đã không thể nào bên anh nữa.
Đây mới là điều chân chính khiến Tưởng Hiểu Lỗ nản lòng thoái chí.
Ninh Tiểu Thành cho rằng Tưởng Hiểu Lỗ đang ngụy biện:
– Hai ta đã kết hôn, bây giờ em lôi chuyện quá khứ ra làm gì?
– Anh cũng thừa nhận cô ấy là quá khứ của anh?
Tưởng Hiểu Lỗ nhìn chằm chằm anh:
– Có chuyện này em luôn chưa nói với anh, tin nhắn hôm đó cô ấy gửi cho anh, em thấy rồi.
– Tin nhắn gì?
Ninh Tiểu Thành cau mày, chợt hiểu ra:
– Tin nhắn Kiều Hinh gửi cho anh?
– Ừ.
Tưởng Hiểu Lỗ gãi gãi chân mày, thành thực khai báo:
– Em tò mò, điện thoại anh lại để trên bàn, sáng lên, là tên phụ nữ, nhắn rất nhiều chữ, em liền mở ra.
Điện thoại Ninh Tiểu Thành khóa vân tay, lúc đó vì chơi game mà ngay cả tiền vàng của anh cô cũng lấy.
Tin nhắn nói cám ơn chuyện anh giúp tìm luật sư, cuối cùng, Kiều Hinh nói, anh Tiểu Thành, sở dĩ em kiên trì ly hôn với anh ta, trừ bạo lực gia đình ra còn có việc em phát hiện lá thư nặc danh năm xưa gửi cho mẹ em nói em sống lẳng lơ không đứng đắn là do anh ta viết. Em luôn sống cùng một con quỷ.
Một lá thư đó, đã thay đổi cả đời người con gái.
Nếu mẹ cô không nhận được nó, có lẽ cô vẫn có thể ở lại Bắc Kinh, có lẽ tương lai cô có thể ở bên anh.
– Ngày đó anh xem xong tin nhắn kia thì ra ban công rất lâu, em không biết anh nghĩ gì, nhưng em rất sợ. Cho nên tối hôm Triều Xán xảy ra chuyện, em mới tức giận, mới phẫn nộ đến vậy. Em thấy cô gái ấy khóc lóc quỳ với cha mẹ Triều Xán mà lòng thấy khó chịu, cũng rất ghét cô ấy. Em cảm thấy cô ấy phiền anh chưa đủ còn muốn kéo luôn cả Triều Xán xuống, em sợ sau khi cô ấy ly hôn, anh sẽ không cần em nữa mà quay lại cùng cô ấy.
Cuối cùng, Tưởng Hiểu Lỗ khóc, nước mắt uốn lượn quanh co:
– Em biết anh sẽ chịu trách nhiệm với em, yêu là trách nhiệm, nhưng trách nhiệm không phải yêu, ngay cả cuộc sống hai ta em cũng không xác định, không muốn dùng con làm vật bảo đảm cho mình.
Thứ cô muốn là anh yêu cô không giữ lại chút gì.
Nhưng đoạn quá khứ ấy cô không có quyền chi phối.
Mãi đến khi anh nổi nóng với cô ở nhà, Tưởng Hiểu Lỗ mới biết anh yêu con nít cỡ nào, khát vọng yên ổn nhường nào.
Anh nói, Tưởng Hiểu Lỗ, tại sao em gả cho anh.
Vì tiền, vì trả thù.
Trong lòng anh, cô là người như vậy.
Anh căn bản không nghe cô giải thích.
Tưởng Hiểu Lỗ đau khổ lắc đầu:
– Em biết anh tốt với em, nhưng anh Tiểu Thành à, em thật sự không hề vui vẻ, em như người bị bệnh tâm thần, cứ luôn lo được lo mất… Nếu không xảy ra gì cả, có lẽ em cứ sống như thế, nhưng đã xảy ra rồi, hai chúng ta ai cũng không thể như trước đây… Nếu anh không gặp em, sẽ không có những chuyện tệ hại này, anh sẽ không lỗ tiền, không vì cha em mà mỗi ngày cùng em ở bệnh viện đến 9 10 giờ tối, hai ta sẽ không cãi nhau, em sẽ không… đều tại em… không trách em…
Nói đến cuối cùng, Tưởng Hiểu Lỗ đã hàm hồ không rõ.
Vành mắt Ninh Tiểu Thành nóng lên, tim như dao cắt.
Anh nhẹ nhàng ôm Tưởng Hiểu Lỗ vào lòng, vuốt ve cô, dỗ dành cô.
Anh muốn nói anh không trách em.
Anh muốn nói anh gặp cũng gặp rồi, anh còn có thể làm sao.
Nhưng.
– Đừng khóc. Em nói làm thế nào đi, em nói làm thế nào để em có thể vui đi.
Tiểu Thành hôn lên tóc cô, vành tai tóc mai cọ xát:
– Anh đều nghe em hết.
Dịu dàng, quyến luyến, lãnh tình.
Tưởng Hiểu Lỗ lấy áo anh lau nước mũi, thở dài, nín khóc mỉm cười.
Cô cười, Tiểu Thành cũng cười.
Gió đêm phe phẩy, dương liễu rũ, khung cảnh vội vã người xe tấp nập, tiếng người huyên náo.
Khói lửa nhân gian, muôn vàn tình cảm oán ân, duyên sâu duyên cạn không ngừng.
Từng khóc từng cười, anh vẫn là anh Tiểu Thành phong độ trong mắt mọi người.
Cô vẫn là Tưởng Hiểu Lỗ hảo hán trước viện hậu cần.