Đọc truyện Chuyện Cái Tờ Rym… – Chương 19
Anh bác sĩ: “Em về rồi.”
Chủ nhân: “……”
Mở đầu thế này bình thường quá! Thật khiến người ta không quen.
Không vờ cu-tè cũng không chơi bệnh bựa… định giở trò gì đây?
Bác sĩ à, đừng phá hủy kịch bản thế chứ anh!
Chủ nhân: “Bánh bao đây. Ăn đi. Còn có thạch quế……”
Bác sĩ: “Anh tưởng rằng em sẽ không quay lại……”
Chủ nhân: “Không! Tác giả hôm nay muốn chơi 3P với cái salon…”
(tại sao lại là 3P……)
T/N: 3P = Tác giả, salon và tờ rym =v=. Dịch nghĩa ra là tác giả nằm ườn ra salon viết truyện, nên giờ ảnh đã quay lại rồi, ko đi mất hút… mấy tháng trời ╮(╯▽╰)╭
…… T^T Dù sao thì… mình biết mà. Mở đâu sao có thể tầm thường thế được.
“Đúng rồi!” Chủ nhân nói: “Xin nghỉ bệnh phải có giấy xác nhận của bác sĩ chữa bệnh.”
Bác sĩ: “Xác nhận của anh á?”
Chủ nhân: “…… = =”
Anh bác sĩ gọi to: “Cô Trương! Cô Trương! Đem đồ lại đây cho tôi! Tôi viết cái giấy xác nhận.”
Bác sĩ nhận lấy giấy và bút từ tay em y tá, xoẹt xoẹt viết vài dòng, rồi ký tên, đóng dấu.
Chủ nhân: “Ghi là gì……”
Nhìn vào tờ giấy: Dương vât chấn thương, rách thể hang.
Chủ nhân: “???”
Bác sĩ: “Thông thường thì gọi là gãy dương v*t.”
Chủ nhân: “……”
…… DCMN! Mày gãy trym thì viết xác nhận cho người khác cũng ghi là gãy trym ư?
Mệ nó! Đừng tưởng trym tụi này không kỳ thị trym tàn tật! Nói cho mà biết, tao – kỳ – thị !
Chủ nhân: “Anh xé hay là tôi xé……”
“Roẹt roẹt” bác sĩ xịu mặt ngồi xé giấy.
Biết điều đấy…… Nếu không, tao tin chắc rằng, lần sau đi toilet, chủ nhân của tao sẽ dùng chiêu ‘đoạn tử tuyệt tôn’ làm thằng Trym Tây rởm của mày vĩnh viễn chỉ có thể cong xuống dưới không ngóc đầu lên nổi……
Bác sĩ: “À phải rồi! Đêm qua anh không để ý. Em ngồi ngủ như thế khó chịu lắm phải không?”
Chủ nhân: “Y tá! Y tá! Có thể lại đây một chút được không?”
Y tá trực chính là em đêm qua: “Có chuyện gì?”
Chủ nhân: “Đêm nay anh định ở lại viện trông nên……”
Y tá mặt không cảm xúc: “Người nhà bệnh nhân có thể thuê giường gấp. 20 đồng một ngày.”
Chủ nhân: “……”
Nhanh tay nào! Quý vị độc giả hãy đoán xem chủ nhân ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ vì câu ‘người nhà bệnh nhân’ hay vì ‘20 đồng/ngày’.”
Y tá tiếp tục nói: “Hoặc có thể trải chiếu nằm đất. Chiếu 50 đồng một cái. Phí sàn 5 đồng một ngày.”
Chủ nhân: “…… Thôi, anh không trông đêm nữa.”
Đúng vậy! Dựa trên những hiểu biết của mình về chủ nhân, ảnh tuyệt đối sẽ không vì một tên cầm thú như bác sĩ mà vung tay quá trán hay ngược đãi bản thân……
Bác sĩ: “Ấy đừng em. Người nhà có giá ưu tiên mà!”
Chủ nhân: “……”
Bác sĩ: “Thôi mà em… nếu không thì……” Hắn nháy nháy em y tá.
Y tá im lặng một lúc, rồi mới lầu bầu nói: “…… Sau này đám cưới em không mừng phong bì đâu nhé!”
Bác sĩ và chủ nhân: “……”
Bác sĩ: “OK.”
Y tá: “Em đi lấy giường gấp.”
Ở lại viện có nguy hiểm lắm không? Lỡ y tá bị hối lộ nửa đêm tiêm cho chủ nhân một nhát rồi để cho thằng bác sĩ biến thái sờ mó sàm sỡ thì phải làm sao bây giờ? Mình không nói hấp diêm hay làm thịt vì công cụ gây án của hắn hiện đang bị thương…… Há há há há… há há há há…… Đã bảo rồi! Mình là mình kỳ thị mấy thằng tàn tật… Há há há há… há há há há……