Đọc truyện Chuyện Cái Tờ Rym… – Chương 18
Lại đến giờ mình lên sàn diễn mỗi ngày.
Mình sai rồi! Mình không nên động tí là lại há há há há… há há há há…
Báo hại độc giả comment cũng đều há há há há cho xong việc……
-Paste là phạm pháp! Đề nghị không ai tái phạm T^T
Ế, thêm cái emo T^T vào làm gì? Lại vờ cu-tè nữa rồi phải không…
—–
Sáng.
Anh bác sĩ: “Anh muốn ăn sáng.”
Chủ nhân: “Muốn ăn gì?”
Bác sĩ: “Giờ ăn cũng chẳng ngon miệng. Nên ăn bánh chẻo hay bánh bao hay bánh bơ mỡ hành nhỉ?”
Đờ mờ! Tao úp cháo vào mặt mày giờ… Chẳng ngon miệng mà thế hả? Gãy trym không được đòi hỏi nhiều.
Chủ nhân: “Không ngon miệng thì đừng ăn.”
Bác sĩ: “……”
Chủ nhân: “Hay ăn quẩy đi!? Ăn gì bổ nấy.”
Bác sĩ: “…… Thôi! Ăn bánh bao vậy.”
Mình đã nói mà! Hắn là thằng biến thái.
Người Trung Quốc cho rằng, ăn gì bổ nấy, hình nào bổ hình nấy. Ăn quẩy bổ trym, ăn bánh bao…… thằng cầm thú!
T/N: Ờ… bánh bao ở đây là dạng bánh bao Thượng Hải nhỏ, to chừng 2 đốt ngón tay, nhân thịt, có nước súp bên trong, đặt trong lồng hấp. Mỗi lồng tầm 6-8 cái. Còn hình giống gì á? Cái này nè – ❁
Chủ nhân chạy đi mua bánh bao.
Là mình thì… Một thằng gãy trym còn đòi ăn sáng, lãng phí thức ăn.
Trước quầy bánh bao, chủ nhân có điện thoại.
“Alo.”
“Tình yêu! Anh nghe nói em đi bệnh viện trị bệnh Nam giới. Em bị sao thế?”
Là chủ nhân của thằng Đầu Bự – Trần Trym Nhỏ……
Chủ nhân: “……”
Mệ nó! Đi viện thì cứ bảo đi viện đi! Còn thêm mấy chữ ‘trị bệnh Nam giới’ làm gì?
Giống như mình là một cái trym. Lúc giới thiệu thì có nói mình ra sớm… nhầm, mình rất to rất dài đâu!
Trần Trym Nhỏ: “Tình yêu! Nói cho anh hay, bệnh của em có nghiêm trọng không? Tối hôm đó em cương lên cũng rất hoành tráng mà!”
Chủ nhân: “Tôi không bị liệt dương……”
Ông chủ quầy bánh bao: “……??”
Chủ nhan: “…… = =||”
Trần Trym Nhỏ: “Đừng giấu bệnh sợ thuốc thế chứ em? Em ở viện nào, anh đến thăm.”
Giấu – bệnh – sợ – thuốc.
Mình hận bốn từ này.
Chủ nhân: “Tôi không bị bệnh… Anh không cần phải tới.”
Trần Trym Nhỏ: “Cần chứ! Cần chứ! Anh nhất định phải đến! Anh đến chăm em mà. Lúc này là lúc em yếu ớt nhất……”
Giờ phút này, linh hồn của mình và chủ nhân như hòa chung nhịp đập……
Chủ nhân: “Câm mồm! Ném bánh bao đầy mặt anh giờ!”
Chủ quầy bánh bao: “……”
Chủ nhân cúp điện thoại cái rụp.
“Cho một lồng bánh bao, ông chủ.”
Chủ quầy bánh bao: “Lấy hai lồng cho cậu nhé!”
Chủ nhân: “…… Hả? Không cần! Một lồng là đủ rồi!”
Chủ quầy bánh bao: “Cậu không phải còn muốn ném người sao? Bánh bao mới ra lò, còn nóng nguyên.”
Chủ nhân: “……”
Chủ quầy bánh bao (ra vẻ bí mật): “Trộm nói cho cậu hay……”
Chủ nhân: “?”
Chủ quầy bánh bao: “Tôi mở quầy bánh bao ở ngoài bệnh viện Nam giới (lại nhấn mạnh) hơn chục năm rồi. Không lừa cậu chứ, trải qua nhiều cuộc thí nghiệm lâm sàng cùng các chuyên gia nghiên cứu, kỳ thật bánh bao của tôi ăn thường xuyên có thể chữa khỏi bệnh liệt dương……”
Chủ nhân: “……”
Âu đệch! Mới sáng tinh mơ mà đã chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm thế này!
…… Chết! Đột nhiên nhớ tới, ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ cũng không thể dùng thường xuyên được!
Lỡ có một ngày, comment đều là ‘chấm chấm, chấm chấm, lại chấm chấm’ thì sao bây giờ?
Đến lúc đó, lướt một cái, cả màn hình toàn chấm chấm với chấm chấm, trùng trùng điệp điệp như dãy Himalaya… Mẹ ơi! Con có bệnh sợ đám đông!!!